Cùng Ta Vui Vẻ Được Không Truyện Full

Chương 13: Chuyện xưa (ngũ)

Chuyện xưa (ngũ)

Khi Liên Tống tìm được Kim Nhật Lãng, hắn đang trầm tư trong thư phòng đọc sách. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tạm dừng nơi đầu ngón tay hắn, dường như không muốn rời xa.

Nàng biết tác phong của hắn, trầm tư chính là đang ngẩn người.

Nhìn hắn gần trong gang tấc, nàng một câu cũng không nói nên lời, trong lòng hốt hoảng, không phải bực mình, mà là một loại vui sướng xen lẫn chua xót ở trong ngực.

Nàng tự trách mình sao đến bây giờ mới hiểu được. Sư phụ đợi lâu như vậy, vất vả chờ đến khi nàng hiểu rõ, sinh mệnh nàng lại không còn bao lâu.

Nàng không phải kẻ ngốc, có thể không hiểu rõ thân thể của mình sao, sợ là nàng không sống được bao lâu. Đêm dài yên tĩnh, sợ hãi cùng lo lắng, nhưng nàng không muốn làm sư phụ lo lắng nên cũng không biểu hiện gì. Nàng rất giỏi trong việc an ủi bản thân, dù sao kết quả tệ nhất cũng là chết, có thể chết không thống khổ gì cũng là phúc khí. Có lẽ là ông trời thương xót, trước khi chết đã cho nàng biết tâm ý của sư phụ, mặc kệ là thế nào, mặc kệ hôm nay nàng chết hay ngày mai chết, nàng nhất định phải cho hắn biết tâm tư của hắn không hề uổng phí. Nàng chết cũng không tiếc.

Dường như đã qua mấy trăm năm, nàng mới gọi một tiếng: “Sư phụ.”


Không biết sư phụ đã bơi tới tiên cảnh xa xôi nào, thật lâu mới lấy lại tinh thần. Nhìn thấy nàng ngoài cửa, ánh mắt hắn thế nhưng có chút sương mù.

“Sư phụ!” Nàng lại gọi hắn một tiếng, không đợi hắn gọi đã đi vào. Hai chữ “sư phụ” hôm nay kêu ra miệng như làm nũng, chính nàng nghe xong cũng đỏ mặt.

Kim Nhật Lãng nhìn mặt nàng đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, hắn thở dài đi đến bên người nàng, theo bản năng lấy tay áo lau mồ hôi cho nàng, còn có trách cứ nàng vài câu. Nhưng tay mới nâng một nửa đã hạ xuống, lời nói trách cứ cũng không có. Hắn lui về sau từng bước nói: “Vào trong ngồi đi.”

“n.” Liên Tống hãy còn vui sướng, khẩn trương, tính toán nên nói với sư phụ như thế nào.

Sư phụ đưa nàng một chén nước, hai tay nàng nhận lấy, hai người không cẩn thận chạm tay vào nhau, trái tim co rút, nàng cúi đầu uống nước.

Sư phụ lấy ra cái khăn đưa nàng: “Tìm ta có chuyện gì?”

Nàng đặt chén nước xuống nhận khăn tay, lúc này tuy không chạm tay sư phụ, nhưng trên khăn đều là mùi của sư phụ, tim nàng lại đập mãnh liệt. Nàng rất lưu luyến hương vị của sư phụ, nàng thật sự sợ khi chết sẽ không còn được nghe thấy.

“Sư phụ, khăn này có thể cho đồ nhi không?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Kim Nhật Lãng đang muốn khép lại sách trên bàn, nghe lời của nàng thì dừng lại một chút, chậm rãi xoay người. Hắn cách nàng hơn ba thước, hờ hững nhìn nàng.

Nàng không nghĩ tới hắn sẽ trầm mặc mà đáp trả. Trước kia, dù nàng nói cái gì, cho dù hắn không đồng ý cũng sẽ dốc lòng nói nàng biết nguyên nhân.

Trong đầu nàng rối loạn, nhưng nhanh chóng ổn định. Trước khi chết chỉ có nguyện vọng này, sao có thể lui bước?

“Sư phụ cho đồ nhi khăn tay, đồ nhi tặng túi thơm của đồ nhi cho sư phụ được không?” Nàng nâng trong tay túi thơm đỏ thẫm, hai tay dâng lên.

Nàng từng nói qua với hắn, túi thơm này là do nương của nàng cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt mà làm cho nàng, dặn nàng nhìn trúng ai thì nhất định phải mặt dày nhét vào lòng hắn.

Đợi thật lâu, chờ mong cùng tin tưởng như tro tàn bong ra từng mảng, trước khi nàng hết hi vọng, hắn đi qua nhận lấy. Vui sướng hiện lên trên mặt, nàng lại nhìn thấy túi thơm phẳng phiu bị hắn vò trong tay không còn hình dạng, giống như túi thơm có hận với hắn vậy.

“Vì sao là hiện tại?”

Thanh âm của hắn mềm nhẹ, nhưng nàng nghe ra được hàn ý.

“Là do đồ nhi rất ngu xuẩn, không cẩn thận, không hiểu tâm ý của sư phụ, lãng phí nhiều thời gian như vậy.” Nàng vội vàng nói tiếp: “Hiện tại đồ nhi đã hiểu, thật sự đã hiểu. Người tha thứ cho đồ nhi, được không?”

Hắn nở nụ cười, trong mũi phát ra tiếng cười lạnh lùng. Hắn như vậy, Liên Tống thấy thật xa lạ.

“Đã quá muộn.” Hắn đem túi thơm vứt xuống bên chân nàng. “Đi ra ngoài.” Quay lưng bổ sung thêm một câu.

Liên Tống nhặt túi thơm lên, từng chút từng chút vuốt những nếp gấp, ngay sau đó nàng lại vò mạnh túi thơm. Nàng dùng toàn lực cười nói: “Sư phu, đồ nhi biết đã quá muộn. Tuy rằng quá trễ, nhưng đồ nhi vẫn muốn cho sư phụ biết, đồ nhi đối với sư phụ cũng như sư phụ đối với đồ nhi. Yêu mến của sư phụ, sợ kiếp này ta không báo đáp được, nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau…”

Nói thêm một chữ nữa, nước mắt sẽ rơi xuống, nàng không muốn khóc trước mặt hắn.

“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Hắn không muốn nhìn nàng.

Nàng hít sâu một hơi, hành lễ với cái lưng của hắn, bước ra ngoài.

Hắn nghe tiếng bước chân đã đi xa, tức giận lại dâng trào, nâng tay gạt rơi hết mọi thứ.

Đồ sứ văng khắp nơi, cả mấy quyển sách trên bàn cũng rơi xuống sàn.

Thiên ý trêu người!

Trên mặt bàn chỉ còn quyển sách cũ, vừa rồi hắn mới xem đến trang kia, trên mặt giấy tuyên thành viết những dòng chữ rõ ràng: Phần Tâm, đốt tim chính là đốt tình, với Thực Cốt là giống nhau, càng nhanh đi tới cõi niết bàn (cõi Niết Bàn là cõi phật, ý là dùng xong thanh tịnh như thầy tu, sớm thành chính quả >”