Edit: HueKhanh92
Beta: Yêutinh
Lần này rơi xuống nước Hạ Uyển Chi cũng không ngã bệnh, ngày hôm sau tỉnh lại tinh thần không tệ. Trúc Thanh hầu hạ nàng chải tóc, đổ dầu hoa sơn chi bôi lên tóc. Mái tóc đen suôn mềm, chải thật cẩn thận tỉ mỉ. Mùi hoa sơn chi nhàn nhạt bay tới, là mùi hương nàng thích.
Ngày mùa hè trời sáng mau, rửa mặt xong liền dùng đồ ăn sáng. Thời gian còn sớm, nàng liền ngồi ở trong vườn, chờ thời gian không sai biệt lắm thì đi qua chỗ Đức phi. Đức phi không để nàng cho chải đầu tóc. Hạ Uyển Chi cũng không nhiều lời, biết rõ Đức phi bắt đầu bất hòa với nàng, cũng bởi vì Đức phi biết nàng được sủng ái, trở thành địch nhân của nàng ta.
Tối hôm qua Tề Diệp nghỉ ở Phượng Nghi cung, sáng sớm tâm tình của hoàng hậu tựa hồ không tệ, bảo các nàng buổi chiều đi Ngọc Hồ ngồi một chút, nói là quan viên địa phương tiến cống dưa và một số trái cây, lúc thưởng sen có thể nếm thử!
Nói đoạn, hoàng hậu nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Hạ Uyển Chi “ Thân thể Hạ chiêu nghi không có chuyện gì chứ?”
“Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, thân thể tần thiếp cũng không có gì đáng ngại!” Hạ Uyển Chi đứng dậy đáp lời.
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng giễu cợt. Hạ Uyển Chi nhìn về phía Thục phi. Thục phi liếc xéo nàng một cái, cười nói “Hạ Uyển Chi thì không lo ngại, chỉ đáng thương Vương chiêu viện bị biếm lãnh cung. Hoàng Thượng thật là để mắt Hạ chiêu nghi a!”
Hạ Uyển Chi trầm mặc không nói, nàng biết rõ mình nói cái gì đều là khoe khoang, nói nhiều sai nhiều, nàng tình nguyện không lên tiếng.
Trầm mặc một hồi, đến khi Thục phi cho rằng nàng sẽ cãi lại, thấy nàng chỉ im lặng, ngoài ý muốn một chút, trào phúng “Các vị muội muội về sau nhất định phải cẩn thận, đừng không có việc gì lại đi tìm Hạ chiêu nghi. Nếu Hạ chiêu nghi có cái ngoài ý muốn gì, lãnh cung sẽ chính là nơi ở cuối cùng của các ngươi. Vương chiêu viện chính là kết cục của các ngươi a!”
Hoàng hậu, Đức phi đều không lên tiếng, giống như xem diễn, nhìn Thục phi làm khó dễ Hạ Uyển Chi. Những người khác ánh mắt quái dị liếc nhanh nhìn Hạ Uyển Chi, cúi đầu không nói. Lâm Huệ có chút đồng tình nhìn nàng một chút, giật giật miệng, cuối cùng vẫn là làm bộ như không nghe thấy.
Hạ Uyển Chi trầm mặc ngồi xuống, đối với việc Thục phi châm chọc khiêu khích vẫn xem như không nghe thấy. Nếu nàng lên tiếng liền dẫn tới ghi hận, nàng sẽ không trúng mưu kế của Thục phi.
“Hạ chiêu nghi thật đúng là có thể bảo trì bình thản!” Thục phi khẽ cười một tiếng, đứng lên nói “Hoàng hậu nương nương, nếu là vô sự, thần thiếp liền cáo lui trước!”
Hoàng hậu gật gật đầu, Thục phi khiêu khích liếc nhanh qua Hạ Uyển Chi, thản nhiên rời đi.
Nàng ta vừa đi, hoàng hậu cũng cảm thấy nhàm chán vô vị, liền cho các nàng đều tự trở về.
Lâm Huệ bước nhanh vài bước đuổi theo nàng. Hạ Uyển Chi nhìn nàng ta một cái, Lâm Huệ ra hiệu bằng mắt, hai người đi đến hướng Phóng Ưng đài. Lâm Huệ an ủi “Thục phi chính là người như vậy, Uyển tỷ tỷ đừng để bụng.”
“Ừ! Không cần lo lắng cho ta.” Nàng đương nhiên biết rõ Thục phi là hạng người gì, bởi vậy nàng cũng không thèm để ý. Chỉ là vừa rồi nhìn nàng bị Thục phi khó xử không lên tiếng, lúc này lại làm bộ an ủi. Nếu lúc trước Hạ Uyển Chi sẽ rất thông cảm, hiện tại chỉ cảm thấy dối trá.
Hai người lại tán gẫu vài câu, thấy khí trời càng ngày càng nóng, hai người liền tự đi về.
Ăn trưa xong, Hạ Uyển Chi đang chuẩn bị ngủ trưa, Tề Diệp sai tiểu thái giám đến mời nàng đi Phượng Hoàng cung. Hạ Uyển Chi buồn bực, nhưng vẫn là đi theo tiểu thái giám. Nàng mang theo Hạ Bích đi, cho Trúc Thanh đi nghỉ ngơi. Dù sao nàng ta là người của hoàng hậu, luôn theo bên người thăm dò tin tức, nàng cũng không có bí mật gì để nói.
Hạ Bích một tay cầm dù giấy, một tay quạt cho nàng. Ánh mặt trời như thiêu đốt, đi mới vài bước đã cảm thấy bị hâm nóng. Cũng may phần lớn là hành lang gấp khúc, nơi bị phơi nắng cũng không nhiều.
Đến Phượng Hoàng cung, Quang Thuận công công đã đang chờ. Sau khi hành lễ với Hạ Uyển Chi liền dẫn nàng đi vào “Hoàng Thượng đã đang chờ, chiêu nghi nương nương vào đi thôi!”
Nàng gật gật đầu, cất bước đi vào thì phát hiện là một phòng tắm. Màn che buông xuống, gió thổi nhè nhẹ, đi vài bước đã nhìn thấy một cái hồ tắm giống như hồ nước. Một cái hồ nước trong suốt nhìn thấy đáy. Đối diện hồ tắm đặt một phiến đá, trên mặt có một người đang nằm. Nàng nhận ra là ai, vòng qua ao tiến lên. Tề Diệp nhắm mắt tựa hồ như đã ngủ thiếp đi.
Nàng cúi đầu nhìn nhìn, đang muốn đứng dậy lại có cánh tay dài duỗi đến, ôm lấy cổ của nàng kéo xuống phía dưới. Vội vàng không kịp chuẩn bị, Hạ Uyển Chi liền nhào vào trên người hắn “Hoàng Thượng...”
Mới mở miệng đã bị hắn ngăn chặn đôi môi. Hắn tựa hồ rất thích hôn môi nàng. Đầu lưỡi ấm áp miêu tả môi của nàng, sau đó tiến quân thần tốc, vòng quanh đầu lưỡi của nàng mà truy đuổi.
Hạ Uyển Chi đẩy, đẩy không nổi chỉ có thể quỳ trên mặt đất, nghiêng người tiến lên, ngây ngô hút môi lưỡi của hắn. Cảm giác tê dại nhịp nhàng ăn khớp, Tề Diệp toàn thân run rẩy một chút. Người đã ngồi dậy, bế nàng ngồi ở trên đùi, càng thâm nhập cùng hôn sâu và sát vào nhau hơn. Cho đến khi tay của hắn chui vào tà áo vuốt ve bộ ngực sữa khiến bị đau, nàng mới cự tuyệt bắt lấy tay hắn, không để cho hắn tiến thêm một bước.
Tề Diệp cười một tiếng “Uyển Nhi thật đúng là càng lúc càng to gan, lại dám cự tuyệt trẫm.”
“Hoàng Thượng, hiện tại đang là ban ngày a!” Ban ngày tuyên dâm, nếu bị những đại thần kia và thái hậu biết được, nàng khẳng định chịu không nổi.
“Trẫm cũng không nói muốn làm cái gì!” Tề Diệp cười cười, ở trên bộ ngực sữa của nàng xoa nhẹ một cái, lúc này mới buông nàng ra, khẽ cắn môi dưới nàng rồi nói “Hôm nay trẫm tìm ngươi đến đúng là có chính sự.”
Chạm đến da thịt trơn tru ấm áp, lần này Hạ Uyển Chi phát hiện, áo bào trên người hắn cởi ra khi nào nàng cũng không biết. Nàng nhìn thấy hắn mặc một cái quần dài, lộ ra nửa người trên, ánh mắt tránh né, mặt đỏ hồng.
Tề Diệp nhìn bộ dáng nàng, lập tức cảm thấy thú vị, ôm lấy cằm của nàng nói: “Sợ cái gì, chuyện thân mật hơn chúng ta cũng đã làm, ngươi còn có cái gì xấu hổ?”
“Hoàng Thượng, tần thiếp...” Hạ Uyển Chi che lấy hai mắt, lập tức không biết nên nói cái gì.
Tề Diệp cười ha ha, tâm tình sung sướng, hôn sườn mặt nàng một cái “Được rồi, thời gian không nhiều lắm. Hôm nay trẫm muốn dạy ngươi bơi. Như thế nào, Uyển Nhi có muốn học hay không?”
“Bơi?” Hạ Uyển Chi không tin nhìn hắn. Tề Diệp gật gật đầu, nàng chần chờ nói “Nhưng tần thiếp cái gì cũng không biết!”
“Đó là nguyên nhân trẫm muốn dạy ngươi. Hơn nữa bơi rất vui vẻ, còn có thể rèn luyện thân thể, giảm bớt mệt nhọc.” Nói rồi Tề Diệp ôm nàng từng bước từng bước đi đến cạnh ao.
Hạ Uyển Chi kinh hô “Hoàng Thượng, không cần. Tần thiếp sợ hãi, tần thiếp không dám, Hoàng Thượng, cầu xin người...” Mắt thấy cách nước càng ngày càng gần, Hạ Uyển Chi kinh hoảng, ở trong ngực hắn thất kinh giãy giụa.
Tề Diệp trấn an cười cười “Đừng sợ, có trẫm ở đây, sẽ không để cho ngươi có chuyện gì.” Lại đặt nàng ở trên bờ “Cởi hết y phục và giầy, chỉ lưu lại cái yếm cùng quần lót. Ngươi xem trẫm bơi một vòng sẽ biết. Về sau nếu là vô tình rơi xuống nước cũng không trở thành chết đuối.”
Người đang níu lấy tà áo không buông, nghe thấy hắn nói không dễ dàng chết đuối thì ngưng một chút, ngạc nhiên cùng nghi ngờ hỏi “Hoàng thượng là sợ tần thiếp chết đuối sao?”
“Uyển Nhi hai lần rơi xuống nước thiếu chút nữa bị mất mạng nhỏ. Trẫm lo lắng nếu là có lần thứ ba, chỉ sợ trẫm sẽ mất đi ngươi. Không bằng để trẫm dạy ngươi bơi.” Tề Diệp đứng trong nước, nước sâu đến dưới nách một chút, đối mặt với nàng, vẻ mặt lo lắng nói.
Tâm dường như xúc động một chút, nàng nhìn chằm chằm Tề Diệp một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, đi đến sau tấm bình phong, cởi xuống từng món y phục trên người. Châu thoa trâm gài tóc đều lấy xuống để ở một bên, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên người đang tự do bơi qua bơi lại như con cá ở trong nước, tâm tư phức tạp.
Tề Diệp bơi một hồi lâu, lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy Hạ Uyển Chi ôm ngực đứng ở một bên. Lộ ra vòng eo mềm mại, cánh tay, chiếc cổ với da thịt trắng noãn nhẵn nhụi. Thấy hắn nhìn qua, hai má nàng ửng đỏ quay mặt đi, dáng vẻ cực kỳ không được tự nhiên.
Mái tóc dài đen nhánh xoã xuống, trắng đen đối lập, nổi bật thân thể như ẩn như hiện, thấy thế nào cũng là một loại hấp dẫn không nói nên lời. Đặc biệt là bộ dáng nàng cắn môi đỏ mặt, thấy thế nào cũng thật khiêu khích.
Tề Diệp đột nhiên phát hiện dạy nàng bơi đối với mình mà nói là một sự hành hạ.
Nghe thấy tiếng nước chảy, Hạ Uyển Chi quay đầu lại, chỉ thấy hắn bơi tới trước mặt mình, đứng lại trong nước, nước từ trên mặt trượt xuống, cổ và lồng ngực không còn ngập trong nước.
Hắn vươn tay, âm thanh hơi ấm ách một chút “Xuống đây, trẫm dạy ngươi bơi.”
Hạ Uyển Chi cắn môi lắc lắc đầu, lui về sau một bước nói “Hoàng Thượng, tần thiếp không cần phải học, tần thiếp không dám.”
“Không được!” Tề Diệp nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng nói “Chẳng lẽ ngươi muốn làm trái với ý chỉ của trẫm.” Không có biện pháp, hắn chỉ có thể sử dụng thân phận áp chế nàng.
Hạ Uyển Chi vẻ mặt rối rắm, hai tay ôm ngực, một bộ dáng sợ hãi bị xâm phạm làm cho người ta thấy điềm đạm đáng yêu. Đặc biệt là một đôi mắt thủy quang liệt diễm liên tục nhìn theo hắn. Tề Diệp không chịu nổi, mặt kéo căng giãn ra, thở dài bước lên bờ, ôm lấy eo của nàng “Yên tâm, trẫm sẽ không ăn ngươi. Chờ ngươi học xong sẽ biết chỗ tốt của việc biết bơi.”
Hạ Uyển Chi từng bước từng bước, bị hắn nửa kéo nửa ôm mà tiến vào trong nước. Nước ngập bàn chân, lưng bàn chân, liên tục dâng lên phía trên. Lúc nước ngập đùi, nàng kinh hô, cả người dán ở trên người Tề Diệp.
Tề Diệp rất thụ hưởng thụ ôm lấy eo của nàng, khóe miệng mang ý cười, ôn nhu an ủi “Đừng sợ đừng sợ, nước không sâu, không có việc gì.”
Đợi nàng đi xuống bậc thang cuối cùng, nước cao ngang cổ nàng. Tóc dài ướt đẫm, theo nước khẽ lay động. Nàng nắm thật chặt tay của Tề Diệp không buông, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn. Nước lạnh, thân thể của hắn lại là nóng.
Hắn học bơi từ sớm, coi như bơi không tệ. Vì vậy đối với việc dạy bảo Hạ Uyển Chi bơi hắn rất có lòng tin. An ủi nàng trấn định lại, Tề Diệp bắt đầu hướng dẫn nàng. Đầu tiên là nhấc tứ chi lên, Hạ Uyển Chi làm theo, cảm giác cả người bị dìm xuống nước, cảm giác thật không dễ chịu.
Nhưng khó được hắn có tâm tình dạy bảo chính mình, nàng nhất định phải cảm kích. Hơn nữa, truyền ra ngoài, đối với các cung phi khác mà nói, đây đúng là một chuyện đáng cho người ta hâm mộ ghen tị a.
“Tận lực buông lỏng thân thể làm cho mình nổi lên.” Tề Diệp quan sát thấy nàng làm không tệ, ánh mắt không dời nhìn chằm chằm nàng.
Hạ Uyển Chi âm thầm thở hắt ra, nỗ lực làm cho thân thể của mình buông lỏng. Sức nổi của nước là một loại cảm giác rất vi diệu, nàng cảm giác mình dần dần nổi lên.
“Sau đó mở rộng tứ chi khua một chút xem!” Âm thanh trầm thấp ôn nhu, nàng nghe có chút an tâm, thuận theo phương pháp của hắn mà làm.
Phạch một tiếng, bọt nước văng khắp nơi. Nàng nhấc tứ chi, khoát hai cái liền sợ hãi đạp đáy ao tìm kiếm cảm giác an toàn. Cả người thì đều treo trên cổ Tề Diệp. Cũng may có sức nổi của nước, cũng không chìm nhiều, chỉ là cái yếm của nàng bị nước đẩy lơ lửng, cảnh xuân trước ngực ẩn ẩn lộ ra.
“Hoàng Thượng, tần thiếp sợ hãi!” Nàng gắt gao vòng tay qua cổ hắn không buông, khẽ méo miệng, đáng thương nhìn hắn.
Tề Diệp cười nhéo nhéo cái mũi của nàng “Không được, hôm nay nhất định học được. Trẫm đúng là ngay cả giấc ngủ trưa cũng không cần đến dạy ngươi bơi. Uyển Nhi chớ phí hoài một phen tâm ý của trẫm.”
“Được rồi!” Hạ Uyển Chi mím mím môi, bắt đầu cuộn tròn thân mình sau đó vươn tứ chi ra bắt đầu khua. Hai chân đạp một cái nước, cuối cùng là trong lòng sợ hãi, không lâu liền nổi trên mặt nước, hô hấp từng ngụm từng ngụm.
Tề Diệp thưởng một nụ hôn lên mặt nàng “Uyển Nhi bơi rất khá, tiếp tục luyện tập. Đừng sợ, trẫm vẫn nhìn đây!”
Nàng gật gật đầu, tiếp tục cuộn tròn thân mình bắt đầu du động. Hai tay hai chân bắt đầu khoát nước, cảm giác thân thể nổi lên, ở trong nước tiến về phía trước, bơi đến phía hắn. Tề Diệp cười lui về phía sau, nàng cố sức đạp chân đuổi theo.
Tề Diệp nhìn mà cao hứng, từng bước một lui về phía sau, dẫn dụ nàng bơi lên đuổi theo. Đột nhiên trên chân tê dại, nàng đau đớn, cả người chìm vào trong nước.
Hắn nhìn mà kinh hoảng, vội tiến lên, ôm lấy eo nàng cho nàng dựa vào chính mình. Hạ Uyển Chi khó chịu nói “Chân rút gân!”
“Không có việc gì, trẫm xoa cho ngươi!” Để nàng ngồi ở trên bờ, hắn hỏi “Là chân nào?” Hạ Uyển Chi duỗi ra chân trái, hắn liền bắt đầu xoa cho nàng, một bên vừa xoa vừa nói “Đừng lo lắng, bơi lội bị chuột rút là chuyện thường, sau này chú ý là được. Về sau xuống nước phải khởi động trước, như vậy sẽ không dễ dàng bị chuột rút.”
Hạ Uyển Chi gật gật đầu, nhìn hắn lực đạo thích hợp bóp chân cho mình. Đây là lần đầu tiên, huống chi hắn là ngôi cửu ngũ chí tôn, lại đi chiếu cố cho nàng - một phi tần nho nhỏ.
Hạ Uyển Chi đành phải ngoan ngoãn để yên đôi chân ngọc trắng nõn, nắm trong tay càng lộ vẻ mềm mại động lòng người. Tề Diệp xoa bóp trong chốc lát, ngẩng đầu hỏi nàng “Còn đau không?”
Nàng đỏ mặt lắc lắc đầu, Tề Diệp bị bộ dạng nàng thẹn thùng hấp dẫn, ôm nàng đứng trong nước, tới gần ngậm lấy đôi môi của nàng. Hạ Uyển Chi cũng không cự tuyệt, ngước đầu cùng hắn hôn môi.
Tề Diệp cũng không biết vì cái gì, trông thấy một cái nhăn mày một nụ cười của nàng cũng sẽ nghĩ muốn tới gần, nhích tới gần lại muốn ôm một cái, hoặc là hôn một chút môi nàng. Tựa như trên người nàng có một loại ma lực vô hình hấp dẫn hắn, làm cho hắn một ngày không gặp liền đứng ngồi không yên.
Ngày hôm nay hao tốn gần một canh giờ, Hạ Uyển Chi cuối cùng cũng học xong bơi lội. Đây đều là công lao của Tề Diệp a. Nếu không phải hắn nói hôm nay học không được sẽ bị trừng phạt, Hạ Uyển Chi đương nhiên không muốn, tất nhiên liền rất nghiêm túc học tập.
Cũng may nàng không ngốc, dùng một canh giờ cuối cùng học xong. Hai người ở trong nước một hồi lâu, làn da đều trở nên nhăn nhúm chút ít.
Hạ Bích chuẩn bị cái yếm cùng quần lót khác cho nàng. Nàng trốn ở sau tấm bình phong thay xong, đợi nàng trang phục ổn thỏa thì Tề Diệp cũng đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi ngự thư phòng xử lý chính sự.
Hạ Uyển Chi chuẩn bị đi về nghỉ một chút. Lúc tách ra, Tề Diệp bảo nàng ngày mai sau khi ăn xong tới nữa. Nàng mỉm cười gật gật đầu, cảm thấy gân cốt toàn thân đều nhức mỏi không ít.
Nửa buổi chiều Hạ Uyển Chi đi Ngọc Hồ. Trong đình đã chuẩn bị sẵn sàng, dưa và trái cây cũng đã rửa sạch sẽ bày lên bàn. Hoàng hậu còn chưa tới, các cung phi khác thì đã tới gần đông đủ. Hạ Uyển Chi thỉnh an Thục phi, Đức phi rồi ngồi xuống vị trí của mình. Rất nhanh đã có tỳ nữ bưng nước ô mai đi lên.
Đức phi, Thục phi đều thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái. Hạ Uyển Chi làm bộ không có phát giác ánh mắt của các nàng, thoải mái nhàn nhã uống nước ô mai. Chuyện nàng bị truyền triệu đến Phượng Hoàng cung khẳng định không gạt được người, chỉ cần các nàng có lòng hỏi thăm là sẽ biết.
Chờ Hạ Uyển Chi uống một chén nước ô mai xong, lúc này hoàng hậu mới khoan thai đến chậm. Nàng ta cùng thái hậu đi đến. Nhìn Thái hậu tâm tình không tệ. Mọi người đồng loạt hành lễ. Sau khi thái hậu ban toạ, hoàng hậu ra hiệu các nàng ngồi xuống, ánh mắt nhìn lướt qua trên người Hạ Uyển Chi.
Dưa và trái cây tươi rất được yêu thích. Dưa đỏ bày ở trên bàn, rất nhanh liền được ăn không ít. Không khí hơi trầm mặc. Cách đó không xa dựng sân khấu, các nàng vừa nghe hí kịch vừa ăn dưa và trái cây.
Thái hậu ở đây, hát kịch đều là vở thái hậu thích. Hạ Uyển Chi đã nghe qua vô số lần, trong lòng có chút buồn chán, nhưng vẫn thành thật nghe.
Ngồi trong chốc lát nàng đứng dậy rời đi, đi tiểu tiện một chút rồi trở lại, đã nhìn thấy Lâm Huệ đứng cách đó không xa. Lâm Huệ trông thấy nàng cười cười, từ trong tay áo móc ra một ít hạt bồ đào cho nàng.
Hạ Uyển Chi không hiểu nhìn nàng ta, Lâm Huệ nói “Nhìn chút bồ đào trên bàn các ngươi đều bị Thục phi ăn, nghĩ tới Uyển tỷ tỷ thích, ta liền giấu đi một ít.”
“Huệ nhi muội muội thật đúng là làm cho người ta không biết nói cái gì cho phải?” Hạ Uyển Chi miễn cưỡng cười cười, phân ra một nửa cho nàng ta. Hai người đứng ở dưới cây liễu bóc bồ đào. Vốn là bồ đào rất ngọt, lúc này ăn vào lại chỉ cảm thấy khổ sở. Hạ Uyển Chi nghĩ, đại khái là do có liên quan đến người tặng bồ đào đi!