Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 36

Beta: ThyAn89

Hạ Uyển Chi mới vừa rời giường thì nghe thấy Hạ Hà nói “Nương nương, tối hôm qua Đức Sang cung đã xảy ra chuyện. Lâm sung dung tối hôm qua bị kinh hãi, động thai khí, sẩy thai!”

Hạ Uyển Chi dừng một chút, nói “Đợi lát nữa chuẩn bị chút lễ vật, đi Đức Sang cung nhìn một chút đi!” Hạ Uyển Chi không biết nên nghĩ như thế nào. Mặc dù lòng dạ biết rõ con của nàng ta là không giữ được, dù sao trong mười tháng, trong lúc còn chưa sinh ra, luôn có cơ hội để người khác có thể lợi dụng.

Trước kia nàng sẽ ngây ngốc cho là bản thân không có chiếu cố tốt, hiện tại nàng vừa nghe sinh non cái gì, đầu tiên nghĩ đến chính là ai đã hạ thủ.

Rửa mặt xong, nàng đi Đức Sang cung. Đức phi thân thể khó chịu cũng không ra cửa, sai Bội Dung chuẩn bị lễ vật đi cùng nàng đưa qua.

Hạ Uyển Chi đến Đức Sang cung, Thái Vi cặp mắt sưng đỏ, trông thấy nàng đi đến giống như là nhìn thấy cứu tinh. Nhưng Hạ Uyển Chi cũng không phải là cứu tinh của Lâm Huệ.

Thái Vi đạo “Nương nương đã đến, nương nương mau khuyên chủ tử đi!”

“Ta sẽ!” Hạ Uyển Chi đáp một tiếng, vén lên bức rèm che đi vào. Trong phòng nồng mùi vị thuốc, nàng ngồi ở bên giường nói “Ta đã nghe nói, đừng khổ sở, về sau sẽ còn có hài tử.”

Lâm Huệ mặt xám như tro, nghe thấy âm thanh của nàng, mở mắt nhìn người qua, vẻ mặt tiều tụy, sau một khắc lại nhào vào trong ngực nàng khóc lớn. Hạ Uyển Chi khựng một chút, nghe thấy tiếng khóc của nàng ta thì chậm rãi vỗ vỗ lưng của nàng ta an ủi “Muốn khóc thì khóc đi, có điều không thể khóc quá lâu, đả thương thân thể thì thua thiệt là chính ngươi. Về sau đường còn dài hơn, ngươi còn trẻ, dưỡng tốt thân thể, hài tử vẫn sẽ có.”

Không biết nàng ta có nghe lọt hay không, dù sao Hạ Uyển Chi biết rõ bộ quần áo này của mình khẳng định khó giữ được.

Hồi lâu, Lâm Huệ khóc đủ rồi thút tha thút thít cầm lấy khăn tay gạt lệ. Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua trước ngực ướt nhẹp, cái gì cũng chưa nói.

Chờ Lâm Huệ bình phục tâm tình, Thái Vi bưng một chén thuốc đi đến, nàng tiếp nhận đưa cho Lâm Huệ “Uống thuốc đi, dưỡng tốt thân thể rồi nói sau.”

“Uyển tỷ tỷ, hài tử đáng thương của ta cứ như vậy mất!” Lâm Huệ lắc lắc đầu không muốn uống thuốc.

Hạ Uyển Chi nhìn Thái Vi, Thái Vi cầu khẩn nhìn nàng. Nàng không có biện pháp, múc một muỗng thổi thổi”Uống thuốc, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau.”

“Hiện tại uống thuốc thì có ích lợi gì, hài tử cũng bị mất...” Nói rồi lần nữa nghẹn ngào.

“Mất thì mất, ngươi bây giờ muốn chết muốn sống hài tử cũng không về được. Thay vì tự mình cam chịu, còn không bằng dưỡng cho tốt. Ngươi nếu xem ta như tỷ tỷ, liền nghe ta nói một câu. Dưỡng cho tốt thân thể!” Nếu ngươi liền sụp đổ nhanh như vậy, về sau còn ai cùng ta diễn hí khúc?Lâm Huệ ngập nước mắt chần chờ một chút, há mồm uống một ngụm thuốc, hương vị khó ngửi lại che giấu không được nỗi đau mất đi hài tử, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Hạ Uyển Chi làm bộ không nhìn thấy, lặp lại động tác đút cho nàng ta uống. Thái Vi cầm lấy khăn tay gạt lệ cho nàng ta.

Hết một chén thuốc, Lâm Huệ uống một ngụm nước trắng, lại ngậm một viên ô mai, nói “Tối hôm qua ta nhìn thấy một người, nếu không phải tại nàng ta, con của ta cũng sẽ không vì ta kinh hãi quá độ, động thai khí mà mất?”

“Nhìn thấy ai?” Hạ Uyển Chi hiếu kỳ, cái người kia hại người không lén lút lại còn có thể bị phát hiện.

“Bạch y, tóc đen, không nhìn thấy mặt...” Hạ Uyển Chi nghe thì cảm thấy quỷ dị, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận là cái gì. Lâm Huệ nói “Là quỷ, quỷ đòi mạng. Nó muốn hại ta, lại không nghĩ rằng con của ta vì ta mà cản một kiếp, hài tử đáng thương của ta!”

Hỏi sao nàng ta cảm giác sợ đến nổi da gà, nguyên lai là như vậy. Bạch y tóc đen, che kín mặt không nhìn thấy. Còn không phải là hình tượng quỷ trong lòng người sợ nhất sao?

Hạ Uyển Chi ám ám thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng ta quả thật bị sợ hãi, liền ôn nhu an ủi vài câu. Lâm Huệ uống thuốc, lại mới vừa mất đi hài tử, thân thể yếu đuối cực kỳ, rất nhanh thì mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hạ Uyển Chi ngồi trong chốc lát, hỏi thăm Thái Vi chuyện đã xảy ra. Thái Vi thành thật trả lời, cũng không phát hiện có gì không ổn. Lí do duy nhất có thể giải thích chính là, Lâm Huệ xác thực bị kinh hãi làm cho động thai khí, hài tử không giữ được.

Thừa dịp lúc Thái Vi đi ra ngoài, Hạ Uyển Chi nhìn nhìn trong phòng, cuối cùng đi đến bên cửa sổ, lại phát hiện trên bệ cửa sổ có một dấu chân. Vừa nhìn qua, trên mặt đất có một chiếc khăn tay.

Hạ Uyển Chi khẽ nhíu mày, liếc nhanh nhìn Hạ Bích, Hạ Bích hiểu ý lui ra ngoài.

Lúc Thái Vi đi vào, nàng níu lấy tay áo lau dấu chân trên bệ cửa sổ, vẻ mặt tự nhiên đóng kín cửa sổ.

Thái hậu biết được hài tử cuối cùng vẫn mất, chỉ là thở dài, cho người chuẩn bị lễ vật đưa đi cho Lâm Huệ rồi liền bắt đầu ăn chay niệm Phật, khẩn cầu Phật tổ phù hộ.

Về phần Tề Diệp, tối hôm qua hắn liền bị kinh động, trực tiếp từ chỗ Trịnh tu viện đi qua. Lâm triều xong lại đi nhìn Lâm Huệ, ôn nhu an ủi vài câu, nói nàng dưỡng tốt thân thể.

Hoàng hậu ngược lại tự mình đi qua xem xem, bày tỏ an ủi.

Thục phi biết được hài tử của Lâm Huệ không có bảo trụ được, chỉ là cười lạnh một tiếng. Nàng còn bị cấm túc, ý bảo Mộc Hương chuẩn bị một phần lễ vật đưa qua. Thục phi đã sớm biết, dựa theo chút tâm cơ của Lâm sung dung này, mười tháng chắc chắn sẽ không dễ dàng trải qua như vậy.

Không nghĩ tới mới chỉ là mấy ngày, con của nàng ta liền giữ không được. Xem ra những kẻ kia thủ đoạn càng ngày càng cao. Nàng không có ra tay, nhất định là cái nữ nhân ghen ghét thành tánh khác. Là hoàng hậu, Đức phi, Hà Chiêu dung, hay là Trịnh tu viện, Vương chiêu viện, hay là cái Hạ tiệp dư kia? Từng bước từng bước, ngoài nàng ra, tất cả đều có hiềm nghi. Mà chính nàng, cũng có cái tâm kia, nhưng chưa ra tay.

Hà Chiêu dung được biết hài tử của Lâm Huệ mất, tay chải tóc dừng lại, hỏi thăm tỳ nữ về tình huống. Tỳ nữ Tú Hà nói chi tiết “Quá nửa đêm thì mất. Nói là bị kinh hãi quá độ động thai khí. Buổi sáng đã bị té một chút, buổi tối lại bị kinh hãi, không có giữ được cũng là dễ hiểu.”

“Nói ngươi cho người nhìn chằm chằm bên phía hoàng hậu, có thấy xảy ra điều gì?” Hà Chiêu dung tâm run rẩy, bắt đầu sợ hãi.

Tú Hà nhìn quanh không có người nào, ở bên tai Hà Chiêu dung nói nhỏ “Tối hôm qua Nguyệt Mai không có trực, cũng không ở trong phòng nghỉ ngơi. Có người nói trông thấy nàng ta qua giờ Tý mới đi về nghỉ. Không biết muộn rồi còn đi chỗ nào!”

“Hừ, còn có thể đi đâu?” Hà Chiêu dung hừ lạnh một tiếng, vuốt ve bụng bằng phẳng “Thật may là ta có dự kiến trước, nếu không Lâm sung dung liền là kết quả của ta.”

“Nhưng tiếp tục như vậy, nương nương làm sao lừa gạt được tai mắt của hoàng hậu nương nương, sớm muộn cũng bị phát hiện. Kông bằng nói cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng làm chủ cho nương nương, bảo trụ cái thai này?”

“Hoàng Thượng biết rồi không phải là hoàng hậu cũng biết. Nàng ta biết rồi thì đứa bé này của ta còn có thể sinh ra sao?” Hà Chiêu dung không nghĩ tới, trời không phụ người có lòng, cuối cùng vẫn là cho nàng mang thai hài tử. Sao nàng lại có thể để cho mình và hài tử mạo hiểm. Cho nên sau khi nàng biết được bản thân có thai, nói ngự y giúp đỡ giấu giếm. Hai ngày này đúng lúc là nguyệt sự của nàng. Nàng sai Tú Hà động tay động chân, nếu không sẽ lộ ra hai tháng không có nguyệt sự tới.

Vốn là muốn chờ khi không thể gạt được mới nói mình có thai. Bây giờ nhìn lại, hài tử chưa sinh ra nàng cũng không dám để lộ ra ngoài.

Lâm sung dung mang thai mới bao lâu, còn chưa có hai tháng liền mất. Nàng cơ hồ là không có sớm hơn Lâm sung dung mấy ngày, đúng là thời điểm nguy hiểm. Những thứ khác không nói khác, theo tính tình hoàng hậu mà biết được nàng có thai, khẳng định một chén hoa hồng được bưng lên, không cần lén lén lút lút động thủ, chỉ cần là mệnh lệnh của hoàng hậu, nàng không thể không uống hết.

Bởi như vậy, nàng chịu khổ chịu tội uống hết chén thuốc kia vì cái gì?

Lâm sung dung chính là một hồi chuông cảnh tỉnh cho nàng. Bất luận như thế nào cũng không thể để cho hoàng hậu biết rõ nàng đã mang thai long chủng!

Nghĩ như thế, Hà Chiêu dung sai Tú Hà đi mời ngự y tới thỉnh mạch bình an cho nàng. Ngự y đến, Tú Hà để cho cung nữ lui xuống.

Hạ Uyển Chi nói không sai, ở hậu cung, mỗi người cũng phải có người tin cậy của chính mình. Bất kể là nàng, hay là hoàng hậu, Đức phi, Thục phi, cùng với Hà Chiêu dung, đều có ngự y tin cậy riêng. Mà vị ngự y này chính thân tộc phương xa của nhà các nàng, ở nơi hậu cung này có thể tính là người có thể tin được.Lý ngự y này có thể đi vào ngự y viện cũng là dựa vào gia tộc Hà Chiêu Dung trợ giúp mới có thể tiến cung. Cũng là bởi vì như vậy, mới có thể giúp nàng giấu tin tức có thai.

Hà Chiêu dung nói “Ta muốn mắc một loại bệnh, sẽ lây nhiễm, không thể để cho người đến gần, cũng sẽ không bị người hoài nghi. Trong mấy tháng không thể khỏi hẳn, cho đến khi hài tử bình an sinh ra. “

“Cái này...” Lý ngự y chần chờ, ở trong đầu tìm kiếm chứng bệnh thích hợp với nàng nói.

Hà Chiêu dung nói “Yên tâm, chờ ta mẹ vinh nhờ con, không thể thiếu chỗ tốt của biểu thúc.”

“Nương nương yên tâm, vi thần nhất định tận lực trợ giúp.” Lý ngự y chờ đúng là những lời này của nàng. Thiên hạ không ai làm không công, không có ngon ngọt ai nguyện ý mạo hiểm.

Lâm Huệ mất hài tử tâm tình liên tục không tốt, mà cung điện của nàng cũng vắng lạnh đi rất nhiều. Trước kia nàng có thai, người đến người đi nịnh bợ nịnh nọt. Hôm nay hài tử mất, ai còn quan tâm nàng?

Hơn nữa sinh nhật hoàng hậu sắp tới rồi, những người phân vị thấp kia đang vắt hết óc nghĩ tới tặng lễ vật gì cho hoàng hậu để mà nịnh bợ, ai còn rảnh đến thăm nàng, xem nàng sống hay chết. Không có giá trị lợi dụng, các nàng sẽ không thèm để ý tới.

Bởi vậy Hạ Uyển Chi mỗi ngày đều đi đến nói vài lời với nàng, đối với Lâm Huệ mà nói thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Lâm Huệ trong lòng cảm kích không thôi “Nếu không phải có tỷ tỷ đến thăm ta, ta còn không biết làm thế nào vượt qua đây!”

“Đừng nói những lời ủ rũ này. Thói đời nhân tình vốn là như vậy, huống chi còn là ở hoàng cung, đội trên đạp dưới là chuyện thường xảy ra, không cần vì những người không đáng kia mà đả thương thân thể.”

“Ừ! Ta nghe Uyển tỷ tỷ!” Lâm Huệ tán đồng gật đầu, chỉ có dưỡng tốt thân thể mới có thể lần nữa nhận ân sủng của Hoàng Thượng. Các nàng cho dù không đến thì thế nào?

Lâm Huệ nói “Uyển tỷ tỷ đã dưỡng tốt thân thể, hôm nay ta lại đang bị thương thân, chỉ hy vọng tỷ tỷ có thể được Hoàng Thượng sủng ái, ta cũng được đi theo thơm lây.”

“Đừng nói những thứ này, tỷ muội chúng ta khách khí làm gì?” Hạ Uyển Chi một bộ ngữ khí của tỷ muội, ngược lại khiến Lâm Huệ thật cảm động.

Trở lại Hỉ Lai điện, Hạ Uyển Chi mới thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần đi thăm Lâm Huệ nàng đều muốn phí công thương thân. Trở lại liền cảm thấy cả người sống lại.

Hạ Bích ở bên người phục dịch, nàng hỏi “Chủ nhân của khăn tay tìm được chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa!” Hạ Bích nói “Nô tỳ đã dặn một cung nữ ở Hoán y cục lưu ý. Nếu thấy được khăn tay giống như vậy sẽ mau chóng nói cho nô tỳ.”Phải tìm được chủ nhân của khăn tay thì sẽ biết đêm đó là ai giả quỷ làm kinh sợ Lâm Huệ để nàng ta kinh hãi quá độ dẫn đến sinh non.

Sinh nhật Hoàng hậu, Hạ Uyển Chi tìm nửa ngày, cuối cùng vẫn là Hạ phu nhân đưa một bộ tranh chữ từ ngoài cung vào. Là của một vị nhân vật nổi tiếng sĩ tiền triều, đúng là hoàng hậu thích vị họa sĩ kia.

Không nghĩ tới mẹ nàng thậm chí ngay cả tặng lễ vật gì đều đã nghĩ đến. Nàng cũng không cần chuẩn bị nhiều, sai Trúc Thanh gói kĩ lưỡng chuẩn bị đến hôm sinh nhật đưa đi.

Sinh nhật Hoàng hậu, buổi sáng cử hành cung yến tại Triều Hoa các, tất cả đều là phi tần trong cung. Thục phi cũng đã ở đây, chỉ ngoại trừ Lâm Huệ cùng Hà Chiêu dung. Lâm Huệ đang nuôi thân thể, Hà Chiêu dung thân mình khó chịu.

Tất cả mọi người chuẩn bị lễ vật, sáng sớm lúc đi thỉnh an liền đưa qua, thái hậu cũng chuẩn bị lễ vật, đều là thứ đồ tốt giá trị liên thành. Thật khiến các nàng hâm mộ một hồi. Hoàng hậu cũng cười đắc ý một hồi lâu.

Buổi tối tại ngự hoa viên xếp đặt yến hội, văn võ bá quan mang theo gia quyến tiến cung dự tiệc. So sánh với ăn trưa, bữa tối náo nhiệt hơn rất nhiều. Hạ Uyển Chi sai Hạ Hà đi nghênh đón Hạ phu nhân đến gặp mặt. Không có ý chỉ, Hạ phu nhân cũng là không thể tiến vào hậu cung. Hạ Uyển Chi gặp Hạ phu nhân ở hậu viện ngự hoa viên. Ngoài nàng ra, còn có các phi tần khác mượn dịp sinh nhật hoàng hậu lặng lẽ gặp người nhà.

Hai mẹ con vừa thấy mặt, Hạ phu nhân liền cúi người hành lễ. Hạ Uyển Chi vội vàng đỡ bà đứng dậy, hai mẹ con ngồi ở trong đình nói chuyện. Hạ phu nhân xem nàng khí sắc không tệ cũng yên lòng, nói “Nghe nói Lâm sung dung sảy thai?”

“Ừ!” Hạ Uyển Chi gật gật đầu.

Hạ phu nhân lo lắng nói “Hậu cung phức tạp, ngươi phải cẩn thận, đừng để bị người hãm hại. Tự mình chiếu cố bản thân thật tốt!”

“Nương yên tâm, ta sẽ. Ngược lại nương nên khuyên Đại ca Nhị ca nhiều hơn để cho bọn họ hồi tâm dưỡng tính, đừng đi lêu lổng. Về sau Hạ gia là dựa vào bọn họ chống đỡ!”

“Yên tâm, nương hiểu. Phụ thân ngươi gần đây quản giáo Đại ca và Nhị ca ngươi rất là nghiêm khắc. Bọn họ làm sao có thời giờ đi ra ngoài lêu lổng. Hơn nữa, gần đây phụ thân ngươi ở triều đình bị thua thiệt, tâm tình không tốt, bọn họ cũng không dám làm loạn!”

“Nương vẫn nên khuyên phụ thân đừng hành động theo cảm tính. Hạ gia là tình huống nào hắn cũng không phải không biết, nếu muốn duy trì phồn vinh thì nên giấu tài tốt, đừng muốn tranh quyền đoạt lợi. Nếu là xúc phạm ranh giới cuối cùng của Hoàng thượng, thua thiệt chỉ là Hạ gia.”

Nghe vậy, Hạ phu nhân nói “Uyển Nhi có phải nghe Hoàng Thượng nói gì đó hay không?”

Mặc dù nàng còn chưa thị tẩm, nhưng mỗi tháng Tề Diệp cũng sẽ đi trong cung nàng dùng bữa. Hạ phu nhân biết rõ nữ nhi này có chút được sủng ái, nếu không Hoàng Thượng cũng sẽ không đi trong cung nàng.

“Chuyện tiền triều sao ta có thể biết, ta chỉ là lo lắng phụ thân, lo lắng Vinh Quốc phủ mà thôi.”

Hai mẹ con lại nói vài câu, Hạ Bích nhìn canh giờ không còn sớm, liền nhắc nhở các nàng nên ly khai. Hạ Uyển Chi gật gật đầu, sai Hạ Hà dẫn Hạ phu nhân đi ngự hoa viên, nàng trở về Hỉ Lai cung đổi một thân cung trang rồi lại đi ngự hoa viên dự tiệc.

Các nàng đi được vài bước, lúc vòng qua một hành lang nghe thấy một giọng nói “... Ăn cái này có lợi cho nữ nhân mang thai. Hoàng Thượng đã sủng hạnh ngươi, ngươi cũng nói nguyệt sự tháng này đã tới, liền ăn cái này thử xem. Nương năm đó sinh hạ ca ca ngươi cũng là ăn này cái này mới...”

Hạ Uyển Chi nghe, cước bộ dừng lại, liếc nhanh nhìn Hạ Bích. Hai người hiểu ý lặng yên không lên tiếng, núp ở nới bí mật nghe.

“Trong cung có quy tắc, không có thể ăn những vật này. Nếu là bị phát hiện, nữ nhi sẽ bị trừng phạt!” Nghe thanh âm này, còn không phải là Vương chiêu viện?

“Nha đầu ngốc, có phải vật xấu xa đâu. Ngươi sợ cái gì! Đây là dùng để bổ thân thể. Nương thật vất vả để mang vào cho ngươi. Yên tâm, người khác sẽ hại ngươi, nương sẽ không hại ngươi. Nhận lấy đi, dựa theo phương thuốc mà dùng. Chờ ngươi mang thai long chủng, Vương gia cũng đi theo hưởng phúc!” Vương phu nhân mỉm cười an ủi.

Vương chiêu viện gật gật đầu, cất kỹ phương thuốc nói “Nương, ngươi yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ được sủng ái.”

“Vậy là tốt rồi!” Vương phu nhân gật gật đầu, nói “Nghe nói hôm nay được sủng ái nhát chính là cái Hạ tiệp dư kia? Các ngươi không phải là cùng ở trong một cung điện, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để cho nàng bò đến trên đầu ngươi.”

“Nương yên tâm, chỉ là một cái sâu bệnh mà thôi. Nếu không phải nàng ta mạng lớn, lần đó rơi xuống nước ta đã đạp cho nàng ta bò không lên được. Ai biết còn để nàng ta chạy trốn, còn được Hoàng Thượng ưu ái.” Vương chiêu viện cho rằng không người nào nghe thấy, hạ xuống đề phòng, thấp giọng nói.

Chỉ là cách một bước tường, còn có cửa sổ gió lùa, Hạ Uyển Chi nghe được rõ ràng tường tận. Khó trách lúc ấy có người giẫm lên nàng. Nàng cho là bản năng cầu sống, lại không nghĩ rằng là nàng ta mượn cơ hội muốn diệt trừ chính mình. Hạ Uyển Chi ngược lại không nghĩ tới, Vương chiêu viện vẫn còn có tâm cơ như vậy.

Đợi các nàng ly khai, Hạ Uyển Chi mới lộ diện, nhìn bóng lưng Vương chiêu viện rời đi, ánh mắt lạnh lẽo.

Hạ Bích vẻ mặt tức giận “Nương nương, Vương chiêu viện muốn hại ngài!”

“Nghe thấy được!” Hạ Uyển Chi cười lạnh, hướng phía Hạ Bích ngoắc ngoắc tay, Hạ Bích đi tới gần nghe nàng phân phó.

-----------------------

Tuyển editor nha mọi người ơi ~~~~~