Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 21

Người trong nhà tay chân không sạch sẽ, còn là người nàng mang từ ngoài cung mang vào, khó tránh khỏi bị người ta chỉ chỏ. Ngay cả mấy người Hạ Bích cũng bị âm thầm nghị luận, chớ đừng nói chi là Hạ gia.

Hạ Bích mỗi lần nghe được trong lòng đặc biệt khó chịu. Ngoại trừ trừng vài lần, căn bản tìm không được lời để phản kích. Các nàng còn chưa tính, chỉ là chủ tử cùng Hạ gia cũng bị mang nhục.

Hạ Uyển Chi nhìn các nàng muốn nói lại thôi, để cây lược gỗ xuống “Có lời gì nói thẳng, đừng có quanh co!”

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Hạ Bích bị đẩy đi ra. Dù sao nàng ấy đi theo Hạ Uyển Chi đã lâu, nói chuyện cũng có phân lượng hơn chút ít “Nương nương, vì sao phải làm cho Hạ Đồng cầm đồ?” Nàng ấy nói không nên tiếng “Trộm” đồ!

Tại sao phải để người mượn cớ sao?

Nếu như có biện pháp tốt hơn nàng cũng không muốn làm cho Hạ gia hổ thẹn. Nếu như không phải là đại sự, nàng làm sao có thể đang ở dưới mí mắt người khác mà đem người an bày vào ngự y viện đây?

Cho nên, nàng cũng là không có biện pháp. Chỉ có thể như thế. Hơn nữa, về sau nàng sẽ vì Hạ gia, vì Hạ Đồng mà sửa lại án xử sai.

Thấy Hạ Uyển Chi không nói, Hạ Bích nói “Là nô tỳ quá phận!”

Những người khác cũng không hỏi nhiều nữa. Biết rõ chủ tử của các nàng có ý nghĩ của mình, các nàng chỉ cần nghe theo phân phó là được.

Hạ Uyển Chi chải xong, dùng điểm tâm rồi đi thỉnh an Đức phi.

Vương Tiệp dư đã tới, đang cùng Đức phi nói chuyện. Nàng vào trong hành lễ, Đức phi cho nàng ngồi xuống. Rất nhanh có cung nữ dâng trà, vẫn là nước ô mai.

Nàng còn chưa có uống một hớp nào, Vương Tiệp dư liền bắt đầu bới móc. Ngôn ngữ có chút cười trên nỗi đau của người khác “Nghe nói hôm qua Hạ tiệp dư đuổi một cái cung nữ?”

“Vâng, làm sai chuyện tất nhiên nên bị xử lý. Ngược lại Vương Tiệp dư thật có lòng, rõ ràng chú ý chuyện của Hỉ Lai điện như vậy. Thật khiến người cảm động.” Hạ Uyển Chi vẻ mặt nhàn nhạt mở miệng.

“Hạ tiệp dư khách khí!” Vương Tiệp dư đối với sự châm chọc của nàng trong lòng không vui, nói “Kỳ thật ta cũng là trong lúc vô tình nghe được. Thật ra không đặc biệt hỏi thăm. Chỉ là việc tốt không ra tới, cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm. Điều này cũng không trách được người khác phải không?”

Hạ Uyển Chi uống một hớp nước, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, đứng lên nói “Nương nương nếu là không có gì phân phó, tần thiếp xin được cáo lui trước!”

“Lui ra đi!” Đức phi cũng không gây khó khăn, không cần nàng ta mở miệng đã có người lên tiếng, nàng vui mừng hưởng thanh nhàn.

Vương Tiệp dư nhưng lại chưa biết đủ. Thấy nàng đi, vẫn không quên châm chọc một câu “Hạ tiệp dư đây là trở về chuẩn bị dạy dỗ người bên cạnh cho tốt sao?” Không đợi Hạ Uyển Chi mở miệng, nàng ta còn nói “Nên dạy bảo cho tốt, nếu không còn không biết sẽ gây ra cái tai họa gì. Nếu là làm liên lụy tới Hạ tiệp dư thì sẽ không hay!””Làm phiền Vương Tiệp dư quan tâm!” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt trả lời một câu, không nói thêm lời, cất bước rời đi.

Vương Tiệp dư nhìn bóng lưng nàng rời đi, cười đắc ý.

Đức phi nhìn, cười lạnh một tiếng, nói vài câu để cho Vương Tiệp dư cũng trở về, miễn cho ngồi trước mắt làm lòng người thấy phiền.

Hạ Uyển Chi vừa trở về, Hạ Bích có chút tức tối nói “Cái Vương Tiệp dư này thật đúng là độc miệng, lại còn nói nói như vậy.”

“Mồm mọc ở trên người người khác, nàng ta thích nói như thế nào thì nói. Cứ làm như không nghe thấy là được, coi là nàng ta tự nói loạn, về sau thấy nàng ta sẽ dễ chịu hơn.” Hạ Uyển Chi không thèm để ý, cười khẽ một tiếng, hỏi “Hạ Đồng như thế nào?”

“Thương thế không nghiêm trọng. Có điều làm dáng một chút thì cũng phải ở trên giường nằm sấp ba ngày. Hạ Hoa len lén đi nhìn qua, cũng không có gì đáng lo. Nương nương không cần phải lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi, chuyện lần này, chịu ủy khuất nhất chính là Hạ Đồng. Về sau ta sẽ đền bù tổn thất cho nàng ấy thật tốt.” Hạ Uyển Chi không phải là người ác độc, ai đối với nàng tốt nàng sẽ nhớ kỹ, sẽ báo đáp.

Đương nhiên, ai làm thương tổn nàng, nàng cũng sẽ không chịu để yên!

Hoàng hậu nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể khỏe hẳn thì để cho Nguyệt Mai chuẩn bị một bữa tiệc điểm tâm tại Anh đào uyển. Mấy ngày nay khí trời sáng sủa, gió nhè nhẹ. Anh đào nở rộ đầy cành. Cả một vườn trắng hồng xen kẽ, thật sự xinh đẹp.

Có điều vì Thục phi mới bày yến hội qua được mấy ngày, ngược lại là có chút theo phong trào.

Nhưng hoàng hậu chính là hoàng hậu. Nàng ta bày yến, ai dám không đi. Mà ngay cả Hạ Uyển Chi đều tìm không được cớ để không đi, chớ đừng nói chi là những người khác. Các nàng là ước gì hôm nay Tề Diệp cũng sẽ tham gia.

Các nàng không phải là đang nhao nhao tỉ mỉ lựa chọn trang phục sao.

Hoàng hậu thiết yến, thái hậu tất nhiên cũng sẽ không vắng mặt.

Thái hậu tham gia, những phi tần kia chọn lựa y phục cũng sẽ phải thận trọng suy tính hơn.

Vương Tiệp dư nếm qua thiệt thòi từ hoa đào. Thế nên từ đó về sau, phàm là có cái quan hệ gì cùng hoa đào, bất kể là nàng ta thích hay là chán ghét đều vứt bỏ.

Nếu không phải yến hội đêm đó thất sách, nàng ta đã sớm không còn là cái danh hiệu tiệp dư này.

Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích lấy y phục của nàng ra. Nàng nhìn lướt qua, chọn lựa một cái váy trắng. Trên thân thêu hoa cỏ phức tạp, viền eo màu tím nhạt, đai lưng màu tím viền chỉ đỏ. Ống tay áo lỡ xòe ra. Tà váy thêu anh đào, cánh hoa màu hồng nhạt, nhỏ vụn điểm xuyết trên nền vải trắng.

Hạ Bích biết rõ chủ tử mình rất coi trọng yến hội lần này. Thấy nàng mặc xong áo váy, liền cầm hai đôi giày thêu mới tiến lên cho nàng chọn lựa. Giày thêu hoa cỏ tinh xảo, thật là đẹp mắt.

Hạ Uyển Chi nhìn lướt qua, giữa đôi giày thêu mũi tròn và đôi mũi nhọn cong lên, nàng chọn lựa giầy thêu mũi tròn. Ngồi ở trước lăng hoa kính, để Trúc Thanh chải đầu tóc cho nàng. Mặc dù Thanh không thể tin, nhưng nàng ta có bàn tay chải và vấn tóc tốt. Cũng là có chút hữu dụng.Tỉ mỉ cách ăn mặc một phen, nàng nhìn nhìn người trong lăng hoa kính, miệng bôi yên chi màu đỏ, lông mày cong cong, quần áo thanh nhã, trang dung nàng cũng làm thanh lịch một chút, đậm nhạt thích hợp. Cả người nhìn xinh đẹp tươi mát.

Đợi nàng trang phục ổn thỏa, canh giờ đã không sai biệt lắm, Hạ Uyển Chi đi qua chỗ Đức phi. Đức phi còn chưa trang điểm xong, trông thấy nàng đến, ánh mắt liếc nhìn qua trang dung nàng, trong lòng khẽ ghen ghé. Nàng ta hiện tại là không thể mặc thanh lịch nữa, cũng không thể còn vẻ mặt thanh thuần xinh đẹp. Nhìn nàng một thân thanh xuân, tướng mạo xinh đẹp. Sao có thể không khiến cho người ta ghen tỵ.

Hạ Uyển Chi đang muốn tiến lên hỗ trợ trang điểm, Đức phi trong lòng không thoải mái, nhắm mắt làm ngơ, cho nàng đi bên ngoài ngồi chờ.

Hạ Uyển Chi cầu cũng không được, lui ra ngoài. Ngồi chờ trên cái ghế gần đó, nàng cũng không thích hầu hạ người ta.

Ngồi không bao lâu, nghe thấy động tĩnh, nàng nghiêng đầu nhìn lại. Vương Tiệp dư một bộ áo váy màu hồng lựu, trang dung rực rỡ. Nếu da thịt trắng nõn thêm một chút, nhìn sẽ càng đẹp mắt hơn.

Chỉ tiếc, Vương Tiệp dư không phải là bạch mỹ nhân. Vì thế phối với bộ váy thạch lựu này, có vẻ có hơi già, hơi chói mắt. Đúng là không đủ hoàn mỹ động lòng người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều tự hành lễ, âm thầm quan sát. Nhìn nàng mặc thanh lịch, Vương Tiệp dư có chút đắc ý. Nàng ta mặc một bộ hồng lựu, màu sắc nổi bật, đương nhiên ở trong đám người liếc qua là có thể nhận ra. Nàng ta muốn chính là cái hiệu quả này. Không muốn ở giữa oanh oanh yến yến bị nhấn chìm nên lúc này mới chuẩn bị bộ váy hồng lựu. Kỳ thật nàng ta ở trong phủ cũng rất ưa thích màu này.

Hạ Uyển Chi cười không ra tiếng một chút. Cái Vương Tiệp dư này thật đúng là thích làm náo động. Chỉ sợ lần này nàng ta cũng sẽ rơi xuống hố. Nếu như nàng không nhìn lầm, vừa rồi trên người Đức phi đúng là một bộ váy hồng lựu.

Vương Tiệp dư căn bản không biết đã cùng Đức phi đụng sắc, nàng ta có chút đắc ý tiến đến vấn an. Đức phi nghe thấy âm thanh nghiêng đầu, ánh mắt tại dạo qua một vòng trên bộ váy màu hồng lựu trên nguồ Vương tiệp dư, nói “Vẫn là trẻ tuổi tốt, Vương Tiệp dư mặc bộ váy hồng lựu này đúng là đẹp hơn so với bản phi.”

Vương Tiệp dư cũng trông thấy y phục trên người nang ta. Cho dù là ai cũng đều thích độc nhất vô nhị, không thích đồ đạc của mình cũng giống như người khác. Vương Tiệp dư vừa nhìn trong lòng không thích, nghe Đức phi nói như vậy, cẩn thận quan sát. Âm thầm cảm thấy Đức phi mặc xác thực không có đẹp mắt bằng mình.

Nếu như là người thông minh, lúc này Vương Tiệp dư cần phải lấy cớ trở về thay cho bộ váy áo này ra. Nhưng nàng ta không có làm vậy. Trong lòng nàng ta, được sủng ái trọng yếu hơn nhiều so với việc giữ bổn phận trước mặt Đức phi.

Đức phi thấy nàng ta vui vẻ tiếp nhận, khẽ mấp máy môi “Y phục này bản phi cảm thấy mặc quá già, đổi bộ khác!” Dứt lời liền đi ra sau tấm bình phong. Bọn cung nữ vội vàng hạ xuống màn che.

Vương Tiệp dư có chút đắc ý. Đức phi lại bị mình đánh bại, tự động thay y phục. Như vậy mặc váy hồng lựu cũng chỉ còn một mình nàng chiếm lĩnh. Xem nàng ta âm thầm vui mừng, Hạ Uyển Chi cảm thấy buồn cười. Vương Tiệp dư này thật đúng là ngu xuẩn a! Nàng ta cho rằng có thể được cưng chiều liền mọi sự đại cát sao? Rất tiếc những cái trước mắt, thường thường sẽ không như mong muốn.

Đức phi cởi bộ váy hồng lựu ra vứt trên mặt đất, ra hiệu bằng mắt cho Bội Dung. Bội Dung hiểu ý, gọi cung nữ nói nhỏ vài câu. Cung nữ rất nhanh lui xuống, không bao lâu chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau.

Đức phi đang đổi quần áo, nghe thấy cười lạnh một chút, nói nhỏ “Mắt bị mù rồi sao! Còn chưa có ra hồn cũng không đem bản phi để vào mắt. Hôm nay xem nàng ta làm sao dự tiệc?”

Lúc Đức phi đi ra ngoài, bên ngoài đã rối loạn một đoàn. Hạ Uyển Chi cũng khó có thể nhìn Vương Tiệp dư phỏng mà còn ngồi không, vậy thì quá lộ liễu.

Cung nữ dâng trà bị hù dọa quỳ trên mặt đất dập đầu. Về phần Vương Tiệp dư, đã đau đến khóc thành tiếng. Đinh Hương lấy khăn lụa lau nước đọng trên tay căn bản trị không được phỏng.

Đức phi vừa ra tới thấy thế liền chất vấn. Cung nữ đứng một bên nói “Nương nương, lúc Liễu Nhi dâng trà không cẩn thận làm phỏng Vương Tiệp dư!”

Đức phi nhìn thoáng qua, mu bàn tay một mảnh sưng đỏ, trong lòng đắc ý, trên mặt cuống cuồng “Còn lo lắng cái gì, không nhanh đi mời ngự y đến nhìn một chút?” Tiểu thái giám nghe vậy, như một làn khói chạy đi.

Đức phi ngược lại nhìn chằm chằm cung nữ Liễu Nhi quỳ trên mặt đất tiểu, hừ một tiếng “Đồ vô dụng, dâng trà cũng không xong, đả thương Vương Tiệp dư thật sự là đáng hận, mang đến Nội Vụ phủ chịu phạt.”

Liễu Nhi vừa cầu xin tha thứ vừa nhận sai, cuối cùng vẫn là bị dẫn đi xuống. Nàng ta trừng trị người bên dưới, lại mời ngự y, xem như cho Vương Tiệp dư một cái công đạo. Chỉ là Vương Tiệp dư này phỏng không nhẹ, ngự y vội vã đến, vết nước phồng trên tay nàng đã rộp lên.

Hạ Uyển Chi thờ ơ lạnh nhạt, biết rõ đây bất quá là thủ đoạn Đức phi trừng phạt, đều là Vương Tiệp dư quá làm càn nên mới khiến Đức phi không tha cho nàng ta.

Đức phi bên ngoài vẻ mặt áy náy, nhẹ lời mềm giọng an ủi Vương Tiệp dư. Vương Tiệp dư đau đến chảy nước mắt, nghĩ tới như vậy căn bản không thể đi tham gia yến hội, càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt rào rào rơi xuống.

Nàng ta không thể tham gia, Đức phi cùng Hạ Uyển Chi thì có thể. Cho người đưa Vương Tiệp dư trở về, ngự y mở ra phương thuốc cùng thuốc mỡ, nói là vết thương không được tiếp xúc với nước, bảo nàng ta ở trong phòng dưỡng thương cho thật tốt.

Lúc rời đi, Vương Tiệp dư vẻ mặt thất vọng lại thất bại, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt héo úa.

Mà Đức phi nương nương thì vẻ mặt tâm tình thoải mái đi đến dự tiệc. Hạ Uyển Chi chậm hơn một bước, nhìn nàng ta thẳng tắp sống lưng, tâm tư trăm chuyển.

Khi các nàng đến anh đào uyển đã không còn sớm. Các phi tần tiểu chủ khác đều đã đến, đình nghỉ mát không ngồi được nhiều người như vậy, trong đình bày điểm tâm và trái cây, đều chỗ ngồi của là đế hậu và thái hậu. Ghế ngồi của mấy người Hạ Uyển Chi bày ở hai bên đình. Bên ngoài còn bày rạp trải thảm đỏ, xem ra còn có biểu diễn ca múa.

Thục phi mặc một bộ cung trang hoa lệ, châu ngọc đầy đầu, môi đỏ mọng xinh đẹp, khiêu khích nhìn thoáng qua Đức phi một thân cung trang màu sắc nhã nhặn, khinh thường cười một chút. Nếu là Đức phi mặc bộ cung trang hồng lựu ngược lại là có thể cùng Thục phi liều mạng. Chỉ tiếc bộ cung trang kia đã bị Đức phi dẫm trên đất.

Lâm Huệ trông thấy Hạ Uyển Chi, mỉm cười một chút với nàng. Hai người ánh mắt giao hội, không tiếng động trao đổi vài câu. Lâm Huệ xem như ăn mặc tỉ mỉ, trang dung tinh xảo, mặt mày như vẽ. Cung trang sung dung nếu so với tiệp dư thì hoa lệ quý báu hơn rất nhiều. Người đẹp vì lụa, phủ lên người như vậy, nàng ta xác thực xinh đẹp hơn không ít.

Một tiếng chuông đồng phá vỡ yên tĩnh trong anh đào uyển, ngay sau đó truyền đến tiếng Quang Thuận công công mười phần trung khí, bén nhọn “Hoàng Thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương, thái hậu nương nương đến!”

Trong lòng mọi người vừa động, bớt phóng túng vẻ mặt, thùy mi liễm mục cúi người hành lễ. Dưới tàng hoa anh đào, nhẹ nhàng uyển chuyển, mang theo hương theo gió hành lễ.

Tề Diệp nói một câu bình thân, mọi người mới đứng dậy, không tiếng động ngồi xuống. Trong lòng mọi người vui mừng, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua trong đình.

Hoàng hậu liếc nhìn Thục phi, khóe miệng cong lên “Hôm nay anh đào so với trước kia nở đẹp hơn, xem ra bản cung hôm nay thiết yến đúng là ngày tốt.”

“Đây đều là hưởng phúc khí của Hoàng Thượng, hoàng hậu và thái hậu, mới để cho chúng tần thiếp có thể hưởng thụ một ngày tốt cảnh đẹp như thế!” Nói chuyện chính là Hà Chiêu dung, nàng ta là người của hoàng hậu, tự nhiên sẽ nịnh bợ hoàng hậu.

Những người khác chỉ là phối hợp cười cười, cũng không nói cái gì.

Tề Diệp ngồi xuống, yến hội bắt đầu. Đối với vị trí để trống của Vương Tiệp dư cũng không có ai hỏi một câu. Dù sao mọi cử động của Tề Diệp đã thu hút hến tâm tư của phần đông cung phi, các nàng lấy đâu ra rỗi rảnh mà quan tâm ghế trống của Vương Tiệp dư đây.

Huống chi nàng ta không có ở đây còn bớt đi một người tranh thủ tình cảm, các nàng cao hứng còn chưa kịp đây!

Hạ Uyển Chi không muốn chen miệng vào, nàng chỉ là nhìn Thục phi, Đức phi và một đám cung phi vì khiến cho Tề Diệp chú ý mà mang ra tất cả vốn liếng.

Nếu là yến hội, đương nhiên là có ca múa.

Nếu Tề Diệp đã tham gia, như vậy sẽ có người muốn ở trước mặt hắn biểu hiện, hi vọng được ưu ái, giành được ân sủng.

Hà Chiêu dung được hoàng hậu ra hiệu hạ, là người thứ nhất đứng lên nói “Hoàng Thượng, tần thiếp gần đây mới học một thủ khúc, Hoàng Thượng nếu không ghét bỏ, tần thiếp liền bêu xấu!”

Tề Diệp mỉm cười gật đầu, nói với thái hậu “Thái hậu thích nghe khúc, Hà Chiêu dung giọng nói uyển chuyển, háy rất tốt.””Ai gia đây là dính phúc khí của Hoàng Thượng, mới có thể nghe được Hà Chiêu dung hát đây!”

Hà Chiêu dung có giọng tốt, diễn hí khúc cũng không thua ở những đào kép kia, bất quá thân phận nàng quý trọng, tất nhiên sẽ không dễ dàng mở miệng hát. Biết rõ Tề Diệp cùng thái hậu đều thích nghe đùa giỡn, nàng đúng là dụng tâm học không ít.

Có điều so với cầm kỳ thư họa, diễn hí khúc chưa tính là cao nhã gì, rất nhiều người thích nghe đùa giỡn, nhưng lại xem thường đào kép.

Hà Chiêu dung nếu không phải bởi vì mẹ vinh nhờ con, nàng cũng sẽ không ngồi trên vị trí chiêu dung này. Hiện tại cũng bất quá là hợp ý, được chút ân sủng mà thôi.

Hạ Uyển Chi cũng thích nghe đùa giỡn, hí khúc truyền kỳ, chuyện xưa luôn có vui có buồn, khúc chiết động lòng người, rồi lại kết cục tốt đẹp. Nàng thích nhưng cũng không trầm mê, biết rõ đây chẳng qua là hí khúc, không phải là cuộc sống thực tế.

Nhìn thái hậu, hoàng hậu, cùng với một ít phi tần giả vờ gạt lệ, nàng cũng bị hí khúc cảm động, cúi đầu gạt lệ.

Hà Chiêu dung hát da diết, lúc buồn lúc vui, lúc bi thương trong nháy mắt rơi lệ, lúc vui mừng vẻ mặt cao hứng. Hát tới quả thực rất thật, cũng khó trách ngay cả nàng cũng bị cuốn hút.

Một khúc cuối cùng, Tề Diệp mỉm cười vỗ tay, ban thưởng không ít đồ. Mà thái hậu đại khái cảm thấy thất thố, lau khô nước mắt lúc này mới ca ngợi. Hà Chiêu dung trong lòng đắc ý, không hổ nàng ta mỗi ngày luyện tập, ẩm thực thanh đạm, cực kì bảo vệ cuống họng. Nếu không làm sao có thể được Hoàng Thượng, thái hậu ban thưởng.

Kế tiếp các phi tần khác cũng rối rít hiến nghệ, chính là muốn được Tề Diệp chú ý. Lâm Huệ lại khảy một khúc đàn. Trước khi khảy đàn, còn sai Thái Vi qua thương lượng với nàng hai người cầm sắt hợp tấu. Hạ Uyển Chi cự tuyệt, nói là nhất thời không chuẩn bị, sợ liên lụy Lâm Huệ.

Lâm Huệ cũng sợ có sự cố, biết rõ nàng kể từ khi thân thể khó chịu liền không còn đụng và tiêu nữa, liền một người khảy 《xuân Hồng Khúc 》. Thủ khúc này người nghe qua không nhiều lắm. Tề Diệp nghe, trong chốc lát lông mày giương lên, nhìn về phía người trên đài, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú. Tựa hồ phát giác ánh mắt của hắn, Lâm Huệ ngước mắt nhìn lại, dịu dàng mỉm cười, càng nhìn càng động lòng người.

Nui cười kia ngay cả hoàng hậu nhìn đều cảm thấy xinh đẹp như hoa, chớ đừng nói chi là ở trong mắt của nam nhân. Hoàng hậu thấy Tề Diệp nhìn chằm chằm Lâm Huệ, âm thầm bóp bóp tay, vẻ mặt không thay đổi nhìn người đang đánh đàn.

Lâm Huệ có tài đánh đàn vô cùng tốt, người ở chỗ này đều nghe được. Đặc biệt là Tề Diệp còn nhìn chằm chằm nàng ta một hồi lâu, những người kia thật ghen ghét.

Một khúc cuối cùng, Tề Diệp cười nói “《 xuân Hồng Khúc 》 “

“Hoàng Thượng nhớ thật tốt, xác thực là《xuân Hồng Khúc 》hôm đó” Lâm Huệ ôn nhu nhỏ nhẹ trả lời.

Tề Diệp cười cười, thưởng không ít đồ. Những người khác nghe được đỏ mắt. Đặc biệt là Hoàng Thượng còn cười với Lâm Huệ, các nàng thì càng ghen ghét. Cái tên《 xuân Hồng Khúc 》 các nàng đều biết. So với Vương Tiệp dư đuổi gió bắt bươm bướm còn nổi danh hơn. Vương Tiệp dư đến nay chưa được ân sủng cũng có thể thấy được. Vương Tiệp dư hao hết tâm tư, cũng không đổi được Hoàng Thượng ân sủng.

Xem ra còn thua Lâm sung dung thủ đoạn cao minh.

Phi tần tâm tư khác nhau xem biểu diễn cùng chuẩn bị biểu diễn. Hạ Uyển Chi không chuẩn bị hiến nghệ, nàng ngồi trong chốc lát, liền lặng lẽ rời tiệc đi ra ngoài. Khi cách anh đào uyển vài bước đường, nàng cũng không lập tức trở lại. Dù sao đều là một đám người làm náo động, khó có khi anh đào nở đẹp vậy, chính nàng đi dạo xem một chút cũng không tồi.

Hoa anh đào cành cao thấp không đồng đều, có vài nhánh buông xuống. Nàng bước qua xem, năm cánh hoa trắng hồng xòe ra. Nàng xem trong chốc lát, nhịn không được cúi đầu ngửi một cái. Hương thơm nhàn nhạt, không khó ngửi, mà cũng không giống như hoa quế, hoa sơn chi. Hương hoa thoang thoảng bốn phía.

Đang muốn đứng dậy, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng hơi cười “Anh đào có hương sao?”

Cái này tuyệt đối không phải âm thanh mấy người Hạ Bích có thể phát ra. Nàng giật mình một chút, thiếu chút nữa té ngã. Một cánh tay duỗi đến, đỡ eo của nàng, giúp nàng vững vàng ổn định, để tránh ngã xuống.

Mà nàng quay đầu lại, đã nhìn thấy Tề Diệp vẻ mặt cười như không cười nhìn mình.

Về phần mấy người Hạ Bích, đã cách đó hơn vài chục bước, ánh mắt không dám nhìn hướng bên này.

Nàng vội vã đứng vững, đang muốn hành lễ, lại nhịn không được a một tiếng. Nghiêng đầu nhìn đã thấy vài sợi tóc bị vướng vào cành hoa. Nàng đang muốn gỡ ra, một đôi tay đã duỗi tới. Nàng nghe thấy mùi Long Tiên Hương, mà thân ảnh của hắn đã nhích lại gần, hai tay vòng qua bao trọn nàng, cái cằm dán lên lỗ tai của nàng. Mùi Long Tiên Hương càng nồng nặc, nàng hơi thất kinh, hai tay nắm thành quyền, tư thế bảo vệ để ở trước ngực, ngăn cản hắn đến gần hơn nữa.

Da đầu bị hắn khiến cho đau nhức một chút. Tề Diệp vờn cành hoa nửa ngày không gỡ được, hơi có chút tức giận. Hạ Uyển Chi cứng còng thân thể, đợi nửa ngày tựa hồ còn chưa xong, nhịn không được lên tiếng nói “Không bằng để tần thiếp!”

“Không cần!” Tề Diệp không vui nói một câu. Nếu đã không gỡ được hắn liền bẻ gãy cành hoa, rất nhanh liền rời ra, thở phào nhẹ nhõm nói “Tốt rồi!”

“Đa tạ Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi muốn cúi người hành lễ, eo thon bị hắn ôm lấy, một tay còn lại ôm lấy cằm của nàng. Hạ Uyển Chi còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mềm nhũn, nàng lập tức bối rối.