Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 173

Edit: Nhã Hiền Phi

Beta: Nga Dung Hoa

"Nương nương, Hiền phi nghe nói nương nương không khoẻ nên đến đây thỉnh an. Hiện giờ đã ở ngoài cửa chờ." Hạ Bích xốc rèm châu lên, tiến vào.

Hạ Uyển Chi cầm khăn tay lau cái miệng nhỏ của Tiểu Nguyệt Nhi, mới vừa ăn cháo thịt nên miệng bé còn lưu lại vết bẩn: "Để nàng vào đi!"

Hạ Bích gật đầu lui ra ngoài, không bao lâu đã thấy Đường Tú Dung cúi đầu tiến vào, trên mặt mang theo khăn che, lộ ra đôi mắt cực kỳ giống nàng.

Hạ Uyển Chi phân phó bà vú bế Tiểu Nguyệt Nhi ra ngoài, chờ Đường Tú Dung hành lễ xong mới hỏi: "Gần đây Hiền phi đã tốt lên chưa?"

"Tạ Hoàng Hậu nương nương quan tâm, thần thiếp đã khá hơn nhiều!" Đường Tú Dung trả lời, ánh mắt vẫn nhìn mặt nàng chằm chằm.

Hạ Uyển Chi nhíu mày, nhìn nàng ta đầy cảnh cáo. Đường Tú Dung lại không hề chớp mắt, vẫn tiếp tục chăm chăm về phía nàng không rời đi.

"Hiền phi nhìn bổn cung là có chuyện gì?"

"Thần thiếp chỉ cảm thấy ông trời thật không công bằng!" Đường Tú Dung gằn giọng.

"Ồ, như thế nào gọi là không công bằng?" Nàng cười hỏi, biểu tình khẽ thay đổi.

"Nương nương cảm thấy thế nào?" Nàng chậm rãi tiến lên, vạch khăn che để lộ ra nửa khuôn mặt đầy vết sẹo, ba bốn vết thương vẫn còn ửng màu hồng phấn.

"Hiền phi nếu không khỏe thì lui ra đi, đừng tưởng đã bị phạt rồi thì có quyền làm càn." Nàng nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua trên mặt nàng ta.

"Hoàng Hậu nương nương sợ hãi?" Nàng ta cười nhạo: "Hoàng Hậu có lẽ rất vừa lòng phải không? Khuôn mặt này đã bị ngươi huỷ hoại, đã huỷ hoại thì không bao giờ có thể cùng ngươi tranh sủng. Hoàng Thượng cũng không thích ta, vì sao ngươi còn không thỏa mãn, nhất định phải hãm hại khuôn mặt ta? Vì cái gì?"

Nhìn Đường Tú Dung cảm xúc kích động, Hạ Bích vội đến che chắn trước mặt Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi an ổn ngồi trên giường, biểu tình nhàn nhạt: "Bổn cung không biết ngươi nói cái gì."

"Không biết?" Đường Tú Dung xoa mặt, vết thương rõ ràng có thể thấy được: "Chẳng lẽ bỏ thuốc vào chén canh của thần thiếp không phải Hoàng Hậu?"

"Hóa ra ngươi đã biết!" Hạ Uyển Chi trầm mặc một hồi: "Nếu là bổn cung thì thế nào? Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ tin ngươi sao?"

"Thật sự là ngươi?" Đường Tú Dung không nghĩ tới Hạ Uyển Chi sẽ thoải mái thừa nhận như vậy, nhất thời có chút khó tin: "Vì cái gì?"

"Ngươi nói vì cái gì?" Hạ Uyển Chi cười nhạo: "Ngươi cho rằng chỉ cần có một khuôn mặt tương tự với bổn cung là có thể sủng quan hậu cung? Là có thể cùng bổn cung tranh sủng?"

"Sao? Đã nhiều ngày không nghe thấy mèo kêu phải không? Tiết mục đó chính là vì ngươi mà chuẩn bị. Ngươi cho rằng ném vào trong hồ thì ta sẽ không biết ai hại chết nó sao?"

Nhìn Đường Tú Dung sắc mặt trắng nhợt, nàng lại nói: "Còn có đậu đỏ, ngay cả động vật cũng không buông tha. Ngươi cho rằng một nữ nhân nhẫn tâm như ngươi bổn cung sẽ giữ ở lại hậu cung?"

Nếu ngày đó nàng ta không phát điên phát rồ làm tổn thương hài tử của chính mình, nàng cũng sẽ không tìm cách trả lại như hôm nay.

"Ngươi đều biết?" Đường Tú Dung cho rằng việc nàng ta làm rất bí mật, không nghĩ tới Hạ Uyển Chi cũng đã biết.

Hạ Uyển Chi cười nhạo: "Muốn người khác không biết thì đừng làm."

"Cho nên Hoàng Hậu cố ý để con mèo xé rách da mặt thần thiếp, bỏ thuốc kích thích vào chén thuốc của thần thiếp?"

"Không sai!" Hạ Uyển Chi thản nhiên thừa nhận.

"Ha ha, nói thần thiếp ngoan độc, so với Hoàng Hậu, thần thiếp cũng chỉ là tiểu nhân. Hoàng Hậu cho rằng huỷ hoại gương mặt của thần thiếp là có thể yên tâm mà ngủ sao?" Đường Tú Dung cười nhạo nói: "Hoa đẹp cũng tàn, không một ai có thể tồn tại lâu dài. Hoàng Hậu cho rằng bằng khuôn mặt của người, Hoàng Thượng sẽ thích được bao lâu?"

"Dù không thích mặt ta cũng sẽ không thích một khuôn mặt bị hỏng." Nàng khinh thường nói.

Đường Tú Dung cầm bình sứ trong tay áo, âm thầm rút nắp bình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Nếu đã vậy, ngươi cũng hủy dung đi! Xem Hoàng Thượng còn có thích hay không!"

Hạ Uyển Chi chỉ thấy nàng ta hất một ít chất lỏng đến, theo bản năng nàng dung tay để chống đỡ. Hạ Bích so với nàng nhanh hơn, vội vã nhào tới, bảo hộ nàng trong lòng. Hạ Bích kêu lên một tiếng, cung nhân thấy thế ngay lập tức bắt lấy Đường Tú Dung, Hạ Bích cũng vội vàng cởi ra áo ngoài, áo ngoài đã bị ăn mòn một mảng lớn. Trên lưng Hạ Bích nóng rát đau, sắc mặt trắng bệch.

"Người đâu, bắt Hiền phi lại, mau đi thỉnh ngự y. Hạ Bích mau dùng nước tẩy rửa một chút!" Phân phó xong, nàng nhìn lớp áo ngoài trên mặt đất, ánh mắt dừng trên người Đường Tú Dung. Vẻ mặt nàng ta vô cùng thất vọng, Hạ Uyển Chi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tát một cái lên mặt nàng ta: "Ngươi chết chắc rồi!"

"Đợi Hoàng thượng đến, ngươi sẽ không được chết tử tế!" Đến lúc đó thì biết ai thiệt hơn ai.

Đường Tú Dung ảo não không thôi, hận không thể nhào lên bóp chết nàng, chỉ có điều cung giữ lấy nàng ta rất chặt, căn bản không thể nhúc nhích.

Tề Diệp nghe tin xong vội chạy tới, thấy Hạ Uyển Chi khỏe mạnh ngồi ở trên giường, ánh mắt lướt khắp người nàng, xác định không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn thoáng qua lớp váy ngoài đã bị thiêu hủy, trầm mặt: "Hiền phi vô phép vô tắc, ý đồ mưu hại Hoàng Hậu, mất đi hiền đức, hôm nay biếm vào lãnh cung, không có ý của trẫm vĩnh viễn không được ra ngoài!"

Đường Tú Dung vốn đang đầy hi vọng, nghe xong sắc mặt tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn. Đợi đến khi cung nhân kéo nàng ta ra ngoài thì mới phản ứng lại, cố vùng vẫy ra khỏi tay bọn họ, tiến lên vài bước muốn bắt lấy Tề Diệp. Quang Thuận công công nhanh tay lẹ mắt che trước mặt hắn, sắc mặt biến đổi: "Nương nương vẫn nên đến lãnh cung đi!"

Đường Tú Dung không để ý tới hắn, mắt nhìn Tề Diệp: "Hoàng Thượng, cho dù thần thiếp có sai thì cũng không chỉ mình thần thiếp sai. Là Hoàng Hậu, nếu không phải Hoàng Hậu mưu hại, thần thiếp sao lại làm như thế, đều là do nàng ta hạ độc thủ. Hoàng Thượng đừng bị khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của nàng ta lừa gạt, nàng ta không phải người tốt, nàng ta..."

Không đợi nàng nói xong, Tề Diệp đã không muốn nghe, xua xua tay ý bảo cung nhân đem người kéo đi. Nàng ta còn muốn nói, Quang Thuận công công đã rút ra một cái khăn tay nhét vào miệng. Đường Tú Dung trừng mắt nhìn Tề Diệp, ưm ưm không ra tiếng.

Hạ Uyển Chi ngồi trên giường nhìn nàng ta bị kéo đi, biểu tình cực kỳ vừa lòng. Nàng biết Đường Tú Dung hận không thể bóp chết nàng, nhưng rốt cuộc không có cơ hội.

Lúc Tề Diệp xoay đầu lại, Hạ Uyển Chi thu lại vẻ mặt cao hứng, thay vào đó là sự sợ hãi. Tề Diệp sờ sờ mặt nàng, nói: "Đừng sợ, nàng ta đã điên rồi, nhốt tại lãnh cung, về sau sẽ không làm tổn thương nàng."

"Tạ Hoàng Thượng!" Nàng sợ hãi nói: "Nếu không phải Hạ Bích che chở cho thần thiếp, chỉ sợ thần thiếp đã không còn mặt mũi nào gặp Hoàng Thượng!" Nói xong, nước mắt lần lượt rơi xuống, vẻ mặt khiến người khác vô cùng thương cảm.

Tề Diệp không chịu được nàng khóc, thở dài, lấy khăn thêu tinh tế lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa khuyên nhủ: "Đừng khóc, An Bình mà thấy sẽ chê cười, nó sẽ nghĩ mẫu hậu lớn như vậy mà còn khóc, thật là xấu hổ, xấu hổ!"

"An Bình sẽ không nghĩ như vậy đâu!" Hạ Uyển Chi cãi lại, thấy hắn trừng mắt nhìn mình, nhịn không được cười một cái. Nàng cúi đầu lau nước mắt, ngay sau đó lại ôm chặt eo hắn khóc lớn lên.

Tề Diệp đau lòng không thôi, nhất thời không biết an ủi thế nào, chỉ âm thầm vuốt ve tóc nàng. Hạ Uyển Chi khóc thật lâu mới ngượng ngùng cúi đầu. Hắn phân phó cung nữ chuẩn bị nước ấm cho nàng rửa mặt, cũng không để ý mấy đến chuyện nàng thất thố trước mặt mình.

Chuyện Đường Tú Dung bị biếm lãnh cung rất nhanh đã truyền tới tai Lâm Huệ. Lần này cũng không ngoài ý muốn, từ khi đưa bình thuốc kia cho Đường Tú Dung, nàng đã biết sẽ có kết quả như vậy. Nhưng mặc kệ là diệt trừ Hạ Uyển Chi hay Đường Tú Dung, đối nàng mà nói đều có lợi.

Nếu có thể một mũi tên trúng hai mục đích thì càng tốt, chỉ tiếc khi nào nữ nhân kia cũng phúc lớn mạng lớn, mỗi lần đều thoát.

Chỉ có điều Đường Tú Dung bị biếm lãnh cung xong liền mơ tưởng tái kiến Hoàng Thượng, nàng ta còn mơ tưởng đem chuyện Lâm Huệ nàng cùng Khang Ninh Vương nói ra.

Không biết Lục hoàng tử nghe được tin tức từ chỗ nào, hắn nghĩ sẽ không còn được gặp mẫu phi, liền khóc lớn lên, bà vú dỗ như thế nào cũng không được, đành bế hắn đi tìm Tề Diệp.

Hạ Uyển Chi nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc, tưởng Tiểu Thái Tử của bọn họ nên đi ra ngoài. Vừa ra đã thấy bà vú ôm Lục hoàng tử đến, bà vú cũng thấy nàng, vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!"

"Sao lại thế này?" Nhìn Lục hoàng tử khóc đến mệt mỏi, nàng nhíu mày nói.

"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Lục hoàng tử tìm Hiền phi..." Phát hiện ánh mắt của nàng khác thường, bà vú không dám tiếp tục.

Hạ Uyển Chi móc khăn tay lau nước mắt cho Lục hoàng tử, ôn nhu dỗ dành: "Lục hoàng tử ngoan, đừng khóc, rất khó coi!"

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng và đứa nhỏ thân cận như vậy. Lục hoàng tử có chút sợ hãi nhìn nàng, không thể không nói, đôi mắt hắn cực kỳ giống Tề Diệp, nhưng khuôn mặt lại rất giống Hiền phi.

"Chuyện trong cung bà vú hiểu rất rõ. Lục hoàng tử còn nhỏ, nên làm như thế nào thì không cần bổn cung phân phó nữa đúng không?" Bà vú vội vàng gật đầu, nàng lại nói: "Chăm sóc Lục hoàng tử thật tốt, đừng để hắn chịu khổ!"

"Vâng, nô tỳ ghi nhớ!" Bà vú âm thầm thở ra. Vốn cho rằng nàng sẽ đối xử không tốt với Lục hoàng tử, ai ngờ nàng không hề trách cứ mà còn ôn nhu chăm sóc, cái này làm cho bà có chút ngoài ý muốn.

Hạ Uyển Chi đi thăm Hạ Bích, cung nữ đang bôi thuốc cho nàng ấy, thấy nàng tới vội vàng ngừng tay. Nàng xua tay, sau đó tiếp nhận thuốc mỡ muốn bôi cho Hạ Bích. Hạ Bích thụ sủng nhược kinh vội đứng dậy liền bị nàng đè lại: "Nằm đi! Đừng cử động!"

"Nương nương, vẫn nên để tỳ nữ làm đi!" Nàng là Hoàng Hậu, tôn quý vô cùng, sao có thể khiến nàng tự mình bôi thuốc được!

"Nằm yên!" Nàng nhíu mày, Hạ Bích biết cãi lại chỉ khiến Hạ Uyển Chi thêm tức giận nên đành ngoan ngoãn nằm xuống. Hạ Uyển Chi ngồi bên mép giường, lấy một ít thuốc mỡ, lật áo Hạ Bích nhìn vết thương trên lưng. Rốt cuộc vẫn nhịn không được cảm thán một tiếng, bản thân có chút kinh hách( kinh sợ).

"Nương nương!" Tuy rằng chưa thấy miệng vết thương trên lưng mình nhưng Hạ Bích cũng biết nó không hề nhẹ.

"Đừng nhúc nhích!" Nàng hít vào một hơi, áp chế sự đau lòng, hỏi: "Đau không?"

"Nương nương, nô tỳ không đau!"

"Nói dối, nghiêm trọng như vậy sao lại không đau được!" Nếu thật sự hắt lên mặt, cả khuôn mặt còn bị hủy hoại khủng khiếp hơn.

"Có đau một chút!" Sợ nàng áy náy, Hạ Bích vội vàng nói: "Chỉ là một chút, một chút mà thôi!"

"Vậy là tốt rồi! Nếu đau thì nói một tiếng để ngự y đến xem." Nàng bôi thuốc cho Hạ Bích thật cẩn thận, nhìn miệng vết thương sưng đỏ thối rữa, tức khắc cảm thấy ghê người. Chỉ đem biếm lãnh cung đúng là quá nhẹ nhàng cho nữ nhân kia, nước thuốc độc như vậy, dù không chết cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác.

"Tạ nương nương ân điển!" Hạ Bích thấy mũi cay cay, cho dù có chịu khổ cũng đáng giá. May mà nàng lao tới chống đỡ, nếu không hắt lên mặt chủ tử thì đã bị huỷ hoại cả đời rồi.

"Nương nương, đều là nô tỳ sai, không làm tốt mọi việc!" Tuy nàng không biết cụ thể nàng ta định làm gì, nhưng dù sao cũng biết trước nàng ta có âm mưu.

"Không sao, nàng ta cũng sẽ nhận báo ứng. Một khi đã vào lãnh cung thì đừng mơ trở ra ngoài, bổn cung còn đang không biết trừ bỏ nàng ta cách gì, nàng lại dâng đến tận cửa, chỉ là làm khổ ngươi!"

"Nô tỳ không khổ, chỉ cần nương nương không có việc gì liền được!" Hạ Bích cắn răng, thuốc mỡ chạm đến miệng vết thương vẫn rất đau.

Bôi thuốc xong, Hạ Uyển Chi lại nói chuyện quan tâm vài câu, một hồi nghe tin Tề Diệp đến đành dặn dò rồi trở đi.

"Thái Hậu có nói gì không?" Nàng hầu hạ Tề Diệp rửa mặt, rót cho hắn một ly trà, hỏi.

"Thái Hậu nói năm nay hoa đào nở rất đẹp nên muốn cử hành yến hội tại hậu cung, nói trẫm cũng đến ngồi một lát!" Tề Diệp đáp.

"Nếu đã vậy, Hoàng Thượng đến ngồi cũng tốt, không thể quá bận rộn chính vụ mà quên việc nghỉ ngơi. Thần thiếp không khoẻ lắm, không đi sẽ tốt hơn!"

"Có gì không khỏe?" Tề Diệp khẩn trương hỏi.

Nàng gỡ tay hắn ra khỏi người mình: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng không hiểu ý của Thái Hậu?"

Ngắm hoa là giả, ngắm người mới là thật sự đi! Đừng tưởng nàng không biết tâm tư của Thái Hậu, mời những danh môn phu nhân đem theo thiên kim tiểu thư tuổi trẻ, mĩ mạo xinh đẹp tiến cung! Còn không phải là muốn tuyển phi cho Hoàng thượng?

Hắn sao có thể không hiểu của Thái Hậu được?

"Tức giận?" Thấy nàng buồn bực, Tề Diệp cười cười ôm nàng, hỏi nhỏ.

"Không có!" Nàng xoay người tránh thoát, lại bị hắn ôm thật chặt.

"Nói dối, nếu ngươi không tức giận thì sẽ cho trẫm ôm." Hắn trêu chọc, nhìn bộ dáng khổ sở chật vật của nàng, cười nói: "Yên tâm, những gì trẫm đã đáp ứng với ngươi, tất cả đều còn nhớ, tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"