Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 133

Edit:navahn

Beta: boram2124

Đại Tề rất tin Phật, vì thế vào mùng một và ngày mười lăm các chùa miếu lớn đều kín người hết chỗ. Huống chi lúc này đang là kỳ tuyển tú ba năm một lần, nhóm tú nữ trúng tuyển gần như đều đi chùa Bạch Mã tạ thần, cảm tạ Phật tổ phù hộ giúp các nàng trúng  tuyển.

Triệu Tĩnh Di cũng không ngoại lệ, Triệu phu nhân đích thân cùng nàng đi chùa Bạch Mã. Đoàn người đông đúc, chùa Bạch Mã vô cùng tấp nập, trên đường đi cũng gặp không ít người quen.

Triệu Tĩnh Di kiêu căng phách lối, không đem người khác đặt trong mắt, chỉ nhìn chuyện nàng ta mang khăn che mặt chỉ trừ mỗi con mắt cũng hiểu. Các tiểu thư khác đều biết nàng ta là dạng người gì, vì thế không dám thân cận mấy.

Triệu Tĩnh Di chào hỏi vài câu cùng người quen đã có chút không kiên nhẫn, mà mẹ nàng vẫn đang vui vẻ nói chuyện cùng những phu nhân khác.

Nàng nghe nói hoa đào trong hậu viện chùa Bạch Mã nở rất đẹp nên đến báo với Triệu phu nhân một tiếng một tiếng, sau đó mang theo tỳ nữ rời đi.

Tháng ba, hoa đào gần như đã nở rộ, lất phất rơi đầy cả một khoảng núi, quả thực là thời điểm đẹp nhất của chùa Bạch Mã, từng cây hồng đào, ỷ lan đều nở rực rỡ. Thấy một bên có bàn đá, tỳ nữ vội dọn dẹp sạch sẽ cho nàng ngồi xuống, nàng nhìn ngắm một lát, phát hiện có hai cành đào rất đẹp, liền sai tỳ nữ đi hái xuống.

Bỗng nhiên phía sau xuất hiện động tĩnh, Triệu Tĩnh Di tò mò quay đầu lại, còn chưa kịp thấy rõ người trước mắt đã bị bịt miệng, một cái bao tải trùm xuống thân. Nàng hoảng sợ không thôi, giãy giụa cố phát ra âm thanh.

Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng tỳ nữ kinh hô, cho rằng mình được cứu trợ.

Nhưng chưa đầy một lát đã nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống đất, mà nàng cũng bị người ra khiêng rời đi, càng  giãy giụa lại càng bị buộc chặt đến nỗi không thể động đậy, nàng sợ tới mức kinh hồn thất sắc.

Đi trên con đường xóc nảy, Triệu Tĩnh Di biết mình không thể nào chống đối, nhưng bọn họ muốn làm cái gì nàng cũng không rõ ràng lắm.

Đang nghĩ đến chuyện có cơ hội thoát thân, cả người nàng đột nhiên bị vứt trên mặt đất, dường như còn có người cởi bỏ bao tải. Trong lòng nàng vui mừng, rồi ngay lập tức không thể vui mừng được nữa, bởi vì tiếp sau đó chỉ toàn là ác mộng.

Khi tỳ nữ tỉnh lại đã có rất nhiều người vây quanh, Triệu phu nhân sốt ruột hỏi:

"Tiểu thư đâu?"

Tiểu thư đâu

Nếu nàng biết thì đã nói ra rồi, nhưng nàng còn chưa nhìn rõ đã bị kẻ xấu đánh hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, gia đinh vội vội vàng vàng trở về, thần sắc kinh hoảng nói: "Phu nhân, phu nhân... Không tốt!"

Triệu phu nhân được ma ma đỡ đi, nghiêng ngả lảo đảo đến rừng trúc nhỏ trong chùa Bạch Mã.

Âm thanh khóc lóc nức nở truyền đến từ căn nhà tranh đổ nát, Triệu phu nhân trong lòng hoảng loạn, đột nhiên không biết nên làm gì.

Lúc nhìn thấy nữ tử chật vật, đầu tóc hỗn độn, quần áo nhăn nhúm ngồi dưới đất, bà thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Triệu Tĩnh Di thấy mẹ, rốt cuộc nhịn không được gào khóc lên:"Nương, nương, cứu ta..."

Hạ Uyển Chi gắp một miếng thịt cá đặt trong chén Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử cầm cái muỗng, múc lên nhét vào trong miệng, hai má cũng căng phồng.

Nàng vừa nhìn vừa cười, cầm khăn tay lau hạt cơm dính ngoài miệng hắn

. Mấy ngày nay nàng bắt đầu dạy dỗ Nhị hoàng tử tự dùng đũa, dùng muỗng để ăn cơm.

Đêm nay Hoàng Thượng ở Thọ Ninh Cung bồi Thái Hậu dùng bữa tối, nàng đành ăn cùng Nhị hoàng tử.

Canh cá tươi ngon, nàng múc một muỗng đút cho Nhị hoàng tử. Hai người ăn rất chậm rãi, nàng đợi Nhị hoàng tử đã ăn hết chén cơm mới cho hắn đi chơi.

Nhị hoàng tử ăn xong liền lập tức đến ôm Đậu Đỏ, sai cung nhân chuẩn bị sữa bò đút Đậu Đỏ uống.

Hiện tại trong lòng Nhị hoàng tử, địa vị của Đậu Đỏ thực sự không thấp.

Hạ Bích đi ra ngoài trong một lát mới trở về, nói nhỏ bên tai nàng: "Nương nương, sự việc đã làm xong!"

"Thực tốt!" Nàng cười cười, nói: "Nếu như vậy, những người đó cũng đừng giữ lại, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giấu được bí mật!"

"Vâng!" Hạ Bích gật đầu lui xuống, phân phó vài câu.

Bữa tối đã xong, Nhị hoàng tử muốn đem Đậu Đỏ ra ngoài chơi.

Đậu Đỏ trắng muốt như nhung, trên cổ còn buộc một sợi dây màu đỏ.

Nhị hoàng tử tung tăng dắt nó đi, cánh tay nhỏ vung vung, đi một bước quay đầu lại nhìn một lần.

Hạ Uyển Chi cũng rất vui vẻ, liền ôm Tứ hoàng tử cùng nhau ra ngoài đi dạo.

Chiêu Hoa Cung trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối trân quý, hoa anh đào cũng không ít.

Bọn họ đi lại trong vườn, nàng đùa giỡn với Tứ hoàng tử, hắn đã có thể nghe hiểu, cười tủm tỉm nhìn nàng, nhếch môi đáng yêu cực kỳ.

Chơi mệt mỏi, trời tối hẳn nàng mới mang theo hai đứa nhỏ trở về nghỉ ngơi.

Bà vú chuẩn bị nước ấm cho Nhị hoàng tử tắm gội, nàng lại tự mình tắm rửa Tứ hoàng tử, hắn rất thích tắm rửa, búp tay nhỏ đầy thịt vung vẩy.

Tắm rửa sạch sẽ xong, bà vú đột nhiên hô lớn: "Nương nương!"

Nàng nhìn lại, thấy trên người Nhị hoàng tử có một vết phồng dài như bọt nước. Da Nhị Hoàng tử rất trắng, không nhìn kỹ cũng không thấy.

"Sao lại thế này? Sách Nhi có ngứa không?"

Nhị hoàng tử ngây thơ nhìn nàng, lắc lắc đầu, sau đó lại duỗi tay gãi vết lở.

Bà vú vội vàng nắm lấy hắn tay, lo lắng nhìn Hạ Uyển Chi nói: "Nương nương, cho ngự y đến thăm bệnhi đi!"

Nàng chăm sóc cho con nít đã lâu, lúc này chỉ sợ là bệnh thuỷ đậu dài ngày.

Lâm ngự y rất nhanh đã đến Chiêu Hoa Cung, bà vú ôm Tứ hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi.

Nhị hoàng tử mơ màng sắp ngủ tựa vào ngực nàng. Lâm ngự y xem xét vết lở trên người Nhị hoàng tử, lại xem xét đầu lưỡi của hắn hắn, bắt mạch, biểu tình nặng nề, nói: "Nương nương, Thái Tử điện hạ chỉ sợ là bệnh thuỷ đậu nghiêm trọng!"

Trong lòng trầm xuống, nàng trừng mắt: "Bệnh thuỷ đậu?"

"Vâng!" Lâm ngự y cúi đầu, nói:"Nương nương đừng lo lắng, cũng may phát hiện sớm nên chỉ cần chăm sóc tốt thì sẽ không có việc gì.

Từ hôm nay sẽ bắt đầu điều trị, quan trọng nhất là không được để Thái tử điện hạ gặp gió."

Nàng gật gật đầu, nhìn Nhị hoàng tử đang tựa vào ngực mình ngủ say, trong lòng lo lắng không nói nên lời.

Nàng nhớ rất rõ, tứ đệ của nàng chính là do bệnh thuỷ đậu kéo dài không dứt nên mới mất.

Bệnh lấy mạng người, làm sao có thể nói "Không có việc gì"?

Có điều nàng không hiểu y dược, căn bản giúp không được gì, chỉ có thể nghe theo phân phó của ngự y.

Rốt cuộc vẫn không yên tâm, liền sai Hạ Đồng đến chăm sóc bên cạnh Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử  cũng được bà vú ôm đi, không ở Chiêu Hoa Cung để tránh lây bệnh.

Chuyện Nhị hoàng tử mắc bệnh thuỷ đậu nghiêm trọng truyền tới tai Tề Diệp rất nhanh, hắn cả kinh, vội vàng đứng dậy. Thái Hậu nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Thái tử bị bệnh, ngự y nói bệnh thuỷ đậu, trẫm phải mau đến xem!" Dứt lời liền vội vàng rời đi, Thái Hậu đợi một lát mới theo sau.

Thấy hắn, Hạ Uyển Chi liền lộ ra vẻ mặt bất lực: "Hoàng Thượng, Sách Nhi hắn..."

"Đừng lo lắng, ngự y sẽ chữa trị tốt." Tề Diệp an ủi xoa xoa lưng nàng, nói: "Lúc trẫm còn nhỏ từng bị bệnh thủy đậu, ngươi xem, hiện tại không phải trẫm vẫn rất tốt sao? Sách Nhi cũng sẽ không có chuyện gì."

"Vâng!" Nàng thoáng yên tâm, thấy Thái Hậu tiến vào vội hành lễ thỉnh an.

Thái Hậu nhìn thoáng qua Lâm ngự y đang bận rộn, nói: "Nếu Thái tử bị bệnh thuỷ đậu, trong khoảng thời gian này nên ở Chiêu Hoa Cung tĩnh dưỡng, đừng để gió lùa vào. Tứ hoàng tử thì ôm ra ngoài chăm sóc để miễn lây bệnh!"

"Thái Hậu yên tâm, thần thiếp đã dặn dò kỹ!" Đều là hài tử của nàng, nàng đương nhiên biết nên làm thế nào. Chỉ là đáng thương cho Sách Nhi, tuổi còn nhỏ đã mắc bệnh thủy đậu.

"Được! Vậy là tốt rồi!" Thái Hậu lại dặn dò vài câu, lúc này mới mang theo người rời đi.

Tề Diệp thấy nàng luôn giữ bộ dáng lo lắng sốt ruột liền nắm lấy tay xoa nhẹ: "Yên tâm, Sách Nhi là người có phúc khí được ông trời che chở, qua hai ngày nữa sẽ tốt thôi!"

Chỉ mong là vậy! Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Nhị hoàng tử đang ngủ say ngủ, trong lòng vẫn không cách nào yên tâm.

Ban đêm, Nhị hoàng tử bắt đầu phát sốt, cả người đều rất nóng. Để bà vú chăm sóc, nàng quả thực không yên tâm, liền tự mình cực nhọc ngày đêm, không ăn không ngủ túc trực bên cạnh. Dù sao Nhị hoàng tử vẫn chỉ là một đứa bé chưa đầy hai tuổi, vì khó chịu nên ban đêm khóc đến um sùm, liên tục gọi mẫu hậu, nghe thấy tiếng kêu đó làm nàng đau như đổ nát.

Bọn họ chưa ngủ, Tề Diệp làm sao có thể an tâm đi vào giấc ngủ, cũng ở một bên canh chừng. Cuối cùng vẫn do Hạ Bích khuyên bảo một hồi lâu, Hạ Uyển Chi mới đi nghỉ ngơi trong chốc lát.

Sáng sớm, Tề Diệp đứng dậy chuẩn bị thượng triều, phát hiện người bên cạnh đã không đâu, dò hỏi mới biết nàng đi chăm sóc Thái Tử điện hạ.

Nhìn người đang gục đầu trước giường ngủ, hắn đau lòng không thôi. Xem xét thấy Nhị hoàng tử cũng không có vấn đề gì, hắn sợ nàng cảm lạnh liền khom lưng ôm nàng vào nghỉ ngơi. Hạ Uyển Chi bừng tỉnh, mơ hồ nói: "Hoàng Thượng..."

"Có bà vú chăm sóc, đừng lo lắng, đi nghỉ ngơi một lát." Hắn nói nhỏ.

"Nhưng mà..." Nàng nhíu mày, không cam lòng lắm.

"Nghe lời, đừng để Nhị hoàng tử còn chưa tốt lên thì ngươi đã ngã bệnh! Trẫm đã cho ngự y túc trực rồi." Hắn khuyên bảo vài câu, nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là gật đầu. Nàng thật sự mệt nhọc, liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Tề Diệp ngồi cạnh một lát cũng đứng dậy thượng triều.

Lúc tỉnh lại trời đã quá trưa, nàng không yên tâm Nhị hoàng tử, vội vàng đứng dậy chuẩn bị chạy đến xem hắn. Nghe thấy động tĩnh, Hạ Bích tiến vào nói: "Nương nương đừng lo lắng, ngự y đang ở xem bệnh, họ nói Thái Tử điện hạ không có vấn đề gì."

Dù có như thế nàng vẫn không yên tâm, vội vàng rửa mặt chải đầu để đi thăm Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử đã tỉnh, muốn đi chơi, muốn ôm Đậu Đỏ, nhưng tất cả đều không được cho phép, vì thế vừa thấy nàng liền nước mắt lưng tròng, cái miệng nhỏ chúm chím, oan ức nói: "Mẫu hậu..."

"Đây là làm sao? Sao lại khóc lóc như thế!" Chỉ qua một buổi tối, trên mặt hắn đã nổi đầy mấy vết lở của bệnh thuỷ đậu. Nàng đau lòng không thôi, cuối cùng vẫn cố bỏ qua, gạt nước mắt cho hắn: "Nói cho mẫu hậu, sao vậy?"

Nhị hoàng tử kể lại chuyện vừa rồi, nàng an ủi: "Sách Nhi ngoan, mấy ngày này phải ở trong phòng dưỡng bệnh, chờ hết bệnh rồi chúng ta lại đi ra ngoài chơi, được không? Còn phần Đậu Đỏ cứ yên tâm, mẫu hậu sẽ cho người chăm sóc cẩn thận."

Nhị hoàng tử không muốn, ôm chân nàng cọ cọ, nhìn bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Nàng ôm hắn đặt trên đùi mình, nhẹ giọng an ủi, hứa về sau sẽ dẫn hắn đi cưỡi ngựa, dẫn hắn ra cung chơi, lúc đó hắn mới ngoan không ít.

Chuyện Nhị hoàng tử bị bệnh thuỷ đậu trong hậu cung không ai không biết, cũng rất nhiều người tỏ ra hoảng sợ. Bởi vì chiều hôm đó, trong cung nhận được tin mấy cung nữ thái giám cũng phát bệnh thuỷ đậu, Hạ Uyển Chi biết được vội cho cung nhân đi thăm hỏi tình hình.

Có vết xe đổ của đệ đệ, trong lòng nàng cực kỳ lo sợ, có thể nói là một tấc không rời, luôn canh giữ bên cạnh ở Nhị hoàng tử. Những khi hắn ngứa muốn dùng tay gãi đều bị nàng ngăn lại, sau đó bất lực khuyên bảo. Nhị hoàng tử còn nhỏ làm sao hiểu những thứ đó,vì  ngứa nên luôn miệng khóc lóc, khiến nàng đau lòng không thôi.

Bệnh thuỷ đậu lan ra thật sự rất nhanh, cùng lắm chỉ một ngày, nhưng trên người liền lại có rất nhiều vết lở. Ngự y nói phải lan ra như vậy mới tốt, sau đó kê đơn dược thảo để pha nước tắm gội, trị liệu như thế có lẽ sẽ nhanh khỏi hơn.

Cửa sổ đều được đóng lại, Nhị hoàng tử không thể trúng gió. Hạ Uyển Chi một lòng một dạ đều đặt trên người Nhị hoàng tử, về phần Tứ hoàng tử đành bà vú tự chăm sóc.

Tề Diệp thấy trên mặt, cái trán, miệng Nhị hoàng tử đều có vết thuỷ đậu, nhất thời kinh ngạc: "Đây là..."

"Ngự y nói không đáng lo ngại, Hoàng Thượng không cần lo lắng!" Nàng trấn an cười cười.

Nhị hoàng tử thấy phụ hoàng, lộ ra vẻ mặt ủy khuất, vươn cái tay nhỏ múp múp cho hắn xem, trên mu bàn tay cũng có một vết phồng nổi bật, nói: "Phụ hoàng, ngứa!"

Tề Diệp cực kỳ đau lòng, đến ôm hắn rồi ngồi xuống, nắm lấy tay thổi thổi: "Phụ hoàng thổi thổi là sẽ tốt hơn, có phải hết ngứa rồi không?" Nhị hoàng tử phối hợp gật gật đầu, nàng ở một bên nhìn hắn lời nhẹ tiếng nhỏ dỗ dành Nhị hoàng tử, tức khắc cảm thấy ấm áp.

"Nghe nói bệnh thuỷ đậu trên người Thái tử rất nghiêm trọng?" Quý Tiệp dư lột một viên hạt dưa, biểu tình nhàn nhã hỏi. Khang Hỉ công công quỳ trên mặt đất đấm chân cho nàng.

"Nô tỳ nghe nói là như vậy, toàn thân đều phát bệnh thuỷ đậu. Hoàng Hậu rất lo lắng, một tấc cũng không rời, Hoàng Thượng cũng thực để bụng, dặn dò Lâm Ngự y phải luôn túc trực."

"Nghe nói phát bệnh thuỷ đậu có thể gây chết người, ta thật hy vọng nàng gặp báo ứng!" Quý Tiệp dư cười lạnh, thu hồi tay, liếc mắt nhìn Khang Hỉ một cái: "Nếu không có Thái tử, sau này trong hậu cung, Tam hoàng tử chính là đứa lớn nhất!"

"Nương nương nói thật đúng!" Khang Hỉ hiểu ý, tròng mắt chuyển đảo, âm thầm tính toán.

Mộc Hương cúi đầu, thầm nghĩ, nếu không có Thái tử, Hoàng Hậu vẫn còn một vị Tứ hoàng tử, thân phận quý giá như thế làm sao tới phiên Tam hoàng tử được?

Cuối xuân đầu hạ là mùa phát bệnh thuỷ đậu nhiều, cũng may tuy Nhị hoàng tử bị bệnh thủy đậu nghiêm trọng, nhưng qua vài ngày cũng không có gì trở ngại. Có điều bệnh không khỏi hẳn nên nàng vẫn không thể yên tâm, mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc. Bệnh thủy đậu lan nhanh khắp người, rồi lại chẫm rãi tan đi nhưng trên mặt, trên người lưu lại không ít vết sẹo. Ngự y nói chỉ cần chăm sóc tốt thì sẽ mờ đi, chỉ có nàng mỗi khi nhìn Nhị hoàng tử  đều cảm thấy toàn thân hắn giống như một cây hoa mai.

[Đại khái là sẹo trên người như "có hoa" ấy=))]

Bệnh thủy đậu gần dứt hẳn, Hạ Đồng lại phát hiện trong chén thuốc của Nhị hoàng tử bị người khác bỏ thêm thứ lạ. Lâm ngự y xem xét một phen, sợ tới mức quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: "Nương nương minh giám, vi thần thật sự không dám hạ độc!"

"Bổn cung tin tưởng ngươi, đứng lên đi!" Hạ Uyển Chi đương nhiên biết không phải là Lâm ngự y, hắn còn không có lá gan đó. Trong hậu có mấy người muốn diệt trừ nàng cùng hai đứa nhỏ, nàng luôn hiểu chuyẹne này rất rõ ràng.

"Sự việc hôm nay các ngươi không cần lắm miệng." Vốn tưởng rằng các nàng sẽ hiểu chuyện một chút, lại chưa từng nghĩ bọn họ còn dám động thủ.

"Nương nương, quyết không thể nhẹ tay với người đã hạ độc!" Hạ Bích bất bình kinh hãi, nếu không phải Hạ Đồng tinh thông dược lý, nàng đã bưng chén thuốc đút cho Thái tử uống. Cũng may Hạ Đồng lúc khuấy thuốc không cẩn thận nên làm thuốc dính lên vòng tay bằng bạc, vòng tay lập tức đổi màu, lúc này nàng mới giật mình hoảng hốt báo lên trên.

"Cái đó còn phải nói?" Hạ Uyển Chi cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hạ Bích, nói: "Ngươi truyền lời ra ngoài, nói hôm nay ngươi thấy người hạ độc. Nói Hạ Đồng diễn một tuồng kịch cùng ngươi, lần này bổn cung nhưng thật sự muốn biết là ai đã ăn gan hùm mật gấu."

"Vâng!" Hạ Bích, Hạ Đồng gật gật đầu nghe theo sự phân phó của nàng, bàn chuyện một lát sau đó liền lui xuống.

Hạ Uyển Chi ngắm nhìn hạt châu phỉ thúy trên tay, ánh mắt trở nên sắc bén bức người.