Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 115

Edit: Navahn

Beta: Boram2124

Ăn bữa sáng chưa được một lát, cung nữ đã tiến đến truyền lời, nói Thái hậu thiết yến tại Thọ Ninh cung, bảo nàng qua ngồi một chút.

Mỗi năm cứ đầu buổi chiều, Thái hậu thiết yến đã trở thành lệ cũ. Nói là yến hội nhưng thực chất là đến nghe Thái hậu dạy bảo mà thôi, cũng không phải là chuyện quan trọng gì, có điều nàng không thể vắng mặt.

Hai người tiếp tục ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh dậy, vì không cần phải làm việc, hắn cũng khó có dịp rảnh rỗi. Bên ngoài vừa lạnh vừa ẩm thấp, Hạ Uyển Chi liền cho Hạ Bích xếp bàn cờ, biết hắn thích đánh cờ, hai người lúc không có gì làm cũng sẽ đánh cờ. Tài đánh cờ của nàng so ra đương nhiên kém hắn, nhưng cũng không phải quá nhiều.

Đành cờ vô cùng tốn thời gian, nước cờ còn chưa hạ hết, Hạ Bích đã nhắc nhở đến lúc đi Thọ Ninh cung.

Nàng nói: "Vẫn còn sớm, hết ván cờ này sẽ đi! Ngươi xem thử Nhị Hoàng tử đã tỉnh chưa?" Hạ Bích gật đầu lui xuống.

Lại đi thêm vài nước cờ, nàng vùng vẫy giãy chết vẫn bị hắn ăn thêm mấy con, không cam lòng bĩu môi, nói: "Hoàng thượng sao lại không thương hoa tiếc ngọc, lúc này Hoàng thượng đáng lẽ nên nhường thần thiếp một chút."

"Ai nói trẫm không thượng hoa tiếc ngọc? Lần sau ngươi cầu xin trẫm thế nào để trẫm cho ngươi thắng?" Hắn gõ tay lên mũi nàng một cái, cười đến nỗi có chút đắc ý.

Nàng bĩu môi đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm, hắn nhìn theo cười cười, vuốt ve quân cờ.

Lúc đến Thọ Ninh cung, những phi tần khác đều đã đến trước, vì vậy nàng chính là người cuối cùng. Ngoại trừ Thái hậu, những người khác liền đứng dậy hành lễ, nàng nhàn nhạt gậy đầu, cho bọn họ ngồi xuống, lúc này mới hướng về phía Thái hậu.

"Thỉnh an Thái hậu, Thái hậu năm mới vui vẻ, thân thể an khang, vạn phúc kim an."

"Đứng lên đi! Tuyết rơi đường trơn, Uyển Quý phi tới chậm cũng là chuyện thường tình."

Bắt Thái hậu phải chờ, sợ trong hậu cung này chỉ mình Uyển Quý phi làm được, ỷ vào sự sủng ái của Hoàng thượng, càng lúc càng làm càn!

"Thái hậu nương nương nhân từ, thần thiếp hổ thẹn. Thần thiếp vốn là muốn đi sớm, nhưng bất đắc dĩ phải đánh cờ cùng Hoàng thượng đến nỗi quên giờ giấc, kính xin Thái hậu nương nương giáng tội."

"Nếu là vì Hoàng thượng thì ai gia càng không có gì để nói." Thái hậu tiếp tục: "Có điều hậu cung có quy củ của hậu cung, hôm nay Uyển Quý phi phụ trách quản lý công việc hậu cung, càn phải làm gương tốt để người khác học theo mới đúng."

"Vâng, thần thiếp cẩn tuân Thái hậu dạy bảo." Nàng không nhanh không chậm hành lễ, sau đó ngồi xuống một bên.

Nàng đưa ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Huệ ngồi bên cạnh, vẻ mặt nàng ta nhàn nhạt bưng trà định uống, phát hiện ở đây là Thọ Ninh cung liền đặt lại.

Thái hậu nói: "Một năm trôi qua rất nhanh, hôm nay đã là năm mới. Năm mới mọi chuyện cũng mới, ai gia hi vọng các ngươi càng thêm chú trọng phụng dưỡng Hoàng thượng."

Hạ Uyển Chi cùng mấy vị phi tần đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp / tần thiếp cẩn tuân Thái hậu dạy bảo."

"Các ngươi nhớ kỹ là tốt, dù sao cũng không phải người mới. Hôm nay dưới gối Hoàng thượng chỉ có hai vị Hoàng tử, hai vị Công chúa. Con nối dòng không nhiều, đây là thời điểm để các ngươi tận tụy, bổn phận của các ngươi là vì Hoàng thượng khai chi tán diệp."

"Vâng!"

Không ít phi tần thầm nghĩ, không phải các nàng không muốn giữ gìn bổn phận, chỉ tiếc Hoàng thượng luôn luôn không sủng ái, các nàng dù muốn khai chi tán diệp cũng không thể.

"Hôm nay Uyển Quý phi có thai, Hoàng thượng ở lại Chiêu Hoa cung cũng không tiện. Uyển Quý phi nên giữ gìn bổn phận của mình, khuyên bảo Hoàng thượng đến những cung khác. Hậu cung ân huệ cùng hưởng mới là phương pháp hòa bình, Uyển Quý phi đã nhớ kỹ chưa?"

"Thần thiếp nghe theo Thái hậu."

Cũng không phải nàng muốn chiếm đoạt, nhưng Hoàng thượng không muốn đến những cung khác, nàng cũng không thể trói hắn lại mang đi. Hơn nữa, các nàng nếu có bản lĩnh thì chính mình tự kéo người đi đi?

Thái hậu nói không ít, chủ yếu đều nhắm vào Hạ Uyển Chi, trước sau đều nói nàng độc sủng. Nàng chỉ im lặng làm như không nghe thấy.

Nửa buổi chiều mới ra khỏi Thọ Ninh cung. Vừa mới ra ngoài, gió rét đã thổi tới, trong người gặp lạnh khẽ run rẩy. Nàng nắm thật chặt áo lông cáo, tay cầm lò sưởi lên kiệu ngồi xuống, trong kiệu có đặt lò than rất ấm áp.

Theo từng nhịp chân của cung nhân, chuông đồng treo trên cỗ kiệu vang lên lanh lảnh. Lệ phi các nàng nhìn kiệu rời đi, vẻ mặt ảm đạm. Chu tiệp dư tức giận hừ một tiếng: "Ra vẻ!"

Lệ phi quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, Chu Tiệp dư kinh hoảng, im lặng cuống quít cúi đầu xuống. Lệ phi lên tiếng: "Có bản lĩnh thì nói ngay trước mặt Uyển Quý phi đi."

"Tần thiếp không dám!" Chu tiệp dư cúi đầu, nàng ta biết rõ mình chỉ là một tiệp dư nhỏ bé, há có thể đấu được Uyển Quý phi vô cùng được sủng ái? Ngay cả Thái hậu cũng không để ý tới mình, Chu Tiệp dư cảm thấy ở hậu cung này cuộc sống của mình quả thực vô vọng. Năm đó nếu biết được sẽ như bây giờ, nàng tình nguyện gả cho công tử của đại thần cũng còn hơn tiến cung bị vắng vẻ.

Chỉ tiếc, tất cả đều không thể trở về được.

Lệ phi nhìn nàng một cái, thản nhiên rời đi. Trác Tiệp dư cũng làm bộ an ủi vài câu, Lâm Huệ thương cảm nhìn một cái không nói gì, sau đó ai cũng trở về.

Quý Tiệp dư đi cuối cùng, cười nói: "Hôm nay khí trời tốt, không biết Chu Tiệp dư có hứng đi ngắm Mai viên hay không? Nghe nói bạch mai nở rất đẹp, tần thiếp đang muốn đi xem!"

Chu Tiệp dư nhìn nàng ta, chần chờ một chút rồi gật đầu.

Hồng mai trong Mai viên đã xơ xác, bạch mai cũng chỉ có vài cây trơ trọi. Quý Tiệp dư hái một cành bạch mai, ngửi một cái, nhìn về phía Chu Tiệp dư cười nói: "Chu Tiệp dư cảm thấy Lệ phi nương nương sẽ không lắm miệng nói cho Uyển Quý phi sao?"

Chu Tiệp dư vừa nghe, sắc mặt càng thay đổi, lộ ra vẻ e ngại. Quý Tiệp dư nhìn thấy cười thầm, nói: "Nếu Uyển Qúy phi biết rồi chắc chắn sẽ không yên ổn, Chu Tiệp dư cũng thật là! Sao lại không biết lựa lời nói, phải biết Uyển Quý phi hiện tại là người được sủng ái vô cùng, là người có quyền thế lớn nhất. Nếu đắc tội nàng, sau này Chu Tiệp dư ở hậu cung cũng sẽ không dễ chịu lắm!"

Chu Tiệp dư sững sờ, vẻ mặt bối rối: "Vậy ta phải làm sao bây giờ?"

"Cái này ta cũng không rõ lắm." Quý Tiệp dư nói: "Có điều với bộ dáng được sủng ái của Uyển Quý phi, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi. Ai bảo ngươi chỉ là một Tiệp dư nho nhỏ, lại không vì Hoàng thượng sinh hạ hoàng tự. Hôm nay Uyển quý phi đúng là cực kỳ quý giá, không chỉ vì Hoàng thượng sinh hạ Nhị Hoàng tử, mà trong bụng còn có một bào thai, nếu lần này lại là Hoàng tử, với sự ân sủng của Hoàng Thượng, vị trí Hoàng hậu trừ nàng ra không còn ai khác. Nếu Uyển Quý phi biết Chu Tiệp dư lén lút mắng nàng, ai biết nàng sẽ đối phó ngươi thế nào?"

Chu Tiệp dư nghe được, lảo đảo một chút: "Ta... ta phải đi thỉnh tội..."

Ngu xuẩn! Cho rằng thỉnh tội là đủ rồi sao?

"Hiện tại đi thỉnh tội chỉ sợ đã chậm rồi. Lệ phi nương nương và Uyển Quý phi thân thiết, hiện tại chắc đã nói hết, Chu Tiệp dư thấy hiện tại còn kịp sao? Chỉ cần Uyển Quý phi tùy tiện nói vài lời với Hoàng thượng, Chu Tiệp dư kiếp này không thể quay đầu."

"Ta..." Chu Tiệp dư nhất thời bị hù dọa không nói ra lời nào. Nàng vốn cũng không được sủng ái, hiện tại tiến cung đến chết cũng không thể ra ngoài. Nếu Hoàng thượng trách phạt nàng, chán ghét nàng thì cả đời nàng xem như xong.

"Chu Tiệp dư chớ gấp gáp, ta chỉ nói qua một chút mà thôi, ngươi muốn yên tâm có thể đi vang cầu Uyển Quý phi?" Thấy nàng ta hai mắt sáng ngời, Quý Tiệp dư cười cười, nói: "Thật ra dung mạo của Chu Tiệp dư cũng không kém hơn Uyển Quý phi bao nhiêu, nếu Hoàng thượng có thể để ý một chút, Chu Tiệp dư nhất định sẽ được cưng chiều. Chỉ tiếc có Uyển Quý phi đè nặng, những người chúng ta khó có thể thấy mặt Hoàng thượng. Ta là người cũ thì coi như xong, cũng may còn có Tam Hoàng tử bên cạnh. Nhưng Chu Tiệp dư thì ngược lại, không có con cái thì được sủng ái là tốt nhất, nếu không sau này ở hậu cung chẳng phải là sống quãng đời còn lại trong cô độc?"

Một câu nói phảng phất làm bừng tỉnh người trong mộng, Chu Tiệp dư ánh mắt sáng ngời, âm thầm tính toán.

Ánh mắt Quý Tiệp dư chợt lóe, ngắt đóa bạch mai rồi vứt trên mặt đất, đạp một cái, sau đó mỉm cười rời đi. Đi được vài bước liền quay lại nhìn người đang thất thần dưới tàng cây bạch mai, hừ lạnh một tiếng.

Lệ phi nương nương rời đi không bao lâu, Hạ Uyển Chi đã nghe cung nữ báo Chu Tiệp dư đến. Đoạn thời gian trước nàng ta rất được Thái hậu ưa thích, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, gần đây Thái hậu cũng không để ý đến nữa. Nghĩ đến có lẽ là do Thái hậu không thể không nể mặt Hoàng thượng vài phần nên mới lạnh nhạt với nàng ta.

"Ra nói bản cung đang nghỉ ngơi, không gặp." Nàng múc một muỗng cơm nhão đút cho Nhị Hoàng tử ăn. Nhị Hoàng tử chu cái miệng nhỏ nuốt thức ăn vào, dưới miệng dính lại rất nhiều nước canh, nàng liền cầm khăn tay lau sạch sẽ.

Cung nữ ra ngoài, rất nhanh lại đi đến: "Nương nương, Chu Tiệp dư nói có chuyện quan trọng muốn gặp nương nương."

Hạ Uyển Chi không vui cau mày, ngưng một chút, nói: "Cho nàng ta vào đi!" Cung nữ gật đầu lui ra ngoài.

Chu Tiệp dư tiến vào rất nhanh, ánh mắt nhìn lướt qua gian phòng tráng lệ xa hoa, âm thầm ghen ghét. So sánh với cung điện của nàng, nơi này của Uyển Quý phi không có chỗ nào không quý báu. Đầu mùa xuân khí trời vẫn giá rét, phòng nàng ta còn nuôi được thủy tiên, có thể thấy phải mất bao nhiêu tâm huyết. Mà cho dù không phí tâm thì cũng tốn không ít lửa than, nếu không làm sao có thể khiến cho thủy tiên nở hoa được?

Nàng lại nhìn Nhị Hoàng tử luôn được Hoàng thượng cưng chiều yêu thương, da thịt trắng non mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Cũng khó trách Hoàng thượng thích Uyển Quý phi, có một hoàng tử khả ái như vậy, Hoàng thượng làm sao có thể không tới thường xuyên? Mà chính vì thế nàng ta mới có thể mang thai lần nữa. Nếu mình có thể sinh hạ Hoàng tử, nghĩ đến tình cảnh cũng sẽ không giống bây giờ.

Chỉ tiếc rất lâu Hoàng thượng không đến chỗ nàng rồi, nàng mang thai Hoàng tử bằng cách nào đây?

Chu Tiệp dư đè xuống cảm giác chua chát trong lòng, thùy mi liễm mục tiến đến hành lễ, nói: "Tần thiếp thỉnh an Uyển Quý phi, Quý phi nương nương vạn phúc kim an!"

"Đứng lên đi!" Hạ Uyển Chi cho nhũ nương ôm Nhị Hoàng tử xuống. Nhị Hoàng tử không muốn nhũ nương ôm, nghiêng đầu núp trong ngực nàng, rung đùi đắc ý, phát ra âm thanh non nớt.

Chu Tiệp dư nghe Hạ Uyển Chi nhẹ giọng dụ dỗ Nhị Hoàng tử, trong lòng thấp thỏm không biết làm sao để mở miệng.

Cuối cùng Nhị Hoàng tử vẫn nằm trong ngực nàng, Hạ Uyển Chi ôm ấp, xoay xoay cái trống nhỏ chọc hắn cười, trong chốc lát mới hỏi: "Chu Tiệp dư có chuyện quan trọng gì muốn tìm bản phi?"

"Nương nương trách phạt, đều là tần thiếp không biết lựa lời, mạo phạm nương nương, tần thiếp không cố ý, tần thiếp chỉ là..."

Còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng Hạ Bích đến, nói: "Nương nương, Hoàng thượng đã tới!"

Hạ Bích mới nói xong, rem che bị mở ra, Chu Tiệp dư quay đầu nhìn lại liền thấy Tề Diệp mặc thường phục đi đến, mặt mày hòa hoãn không quá uy nghiêm, cả người trở nên thân thiết hơn nhiều. Đây là bộ dáng nàng chưa từng thấy qua, lại không nghĩ lại có thể gặp gỡ vào lúc này, nàng lập tử ngây ngẩn cả người.

Mà Tề Diệp chỉ liếc thấy Chu Tiệp dư một cái, sau đó nhìn sang Nhị Hoàng tử đang nằm vươn tay trong ngực Hạ Uyển Chi, vội tiến đến ôm nó. Tề Diệp nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Nhị Hoàng tử, không để ý tới Chu Tiệp dư đang hành lễ, chỉ gật đầu để nàng đứng dậy.

Hắn trêu chọc Nhị Hoàng tử: "Gọi phụ hoàng."

Nhị Hoàng tử dường như cũng hiểu, há to miệng a a hai tiếng, nhưng trong miệng đang có cơm nhão, đương nhiên không gọi được. Hắn không thèm để ý, cười hôn lên mặt bé một cái, hỏi: "Hôm nay Sách Nhi có ngoan ngoãn nghe lời mẫu phi hay không?"

"Hôm nay Sách Nhi rất ngoan, không ầm ĩ làm khó, im lặng ăn cháo." Hạ Uyển Chi xoay xoay cái trống của Nhị Hoàng tử, nhìn Chu Tiệp Dư đang đứng ở một góc, nói: "Chu Tiệp Dư trở về đi, có chuyện gì để ngày khác hẵng nói."

"Vâng!" Chu Tiệp dư dè dặt nhìn Tề Diệp, thấy hắn chỉ chú ý đến Nhị Hoàng tử, ngay cả việc liếc nhìn nàng một cái cũng chưa từng làm, trong lòng có chút thất vọng. Chu Tiệp dư cảm thấy hình ảnh ba người bọn họ thân thiết rất chói mắt, nếu Hoàng thượng có thể nhìn mình bằng sự ôn nhu và ánh mắt tràn ngập tình yêu như khi nhìn Uyển Quý phi, cho dù nàng chết cũng là đáng.

Lúc rời đi, nàng nhìn Uyển Quý phi đang mỉm cười, nàng ta so với mình cũng không hơn bao nhiêu, vì sao lại được Hoàng Thượng sủng ái?

Bữa tối, Tề Diệp đến Thọ Ninh cung dùng bữa với Thái hậu, thức ăn đều được làm theo sở thích của hắn. Sau khi ăn xong, hai người đến giường nệm uống trà. Thái hậu nói: "Qua năm mới Hoàng thượng lại thêm một tuổi nhưng bây giờ trong cung chỉ có hai vị Hoàng tử. So sánh với tiên đế, Hoàng thượng còn phải nỗ lực thêm, tốt nhất nên đến chỗ những phi tần khác trong cung nhiều một chút."

"Vâng! Trẫm biết rồi!" Tề Diệp nhàn nhạt gật đầu, nói chuyện thêm mấy câu với Thái hậu. Đang muốn đứng dậy rời đi, hắn đã nhìn thấy quản sự của Kính sự phòng bưng khay đựng bài tử xanh tiến đến.

Tên quản sự bị Tề Diệp nhìn chằm chằm, trong lòng vô cùng sợ hãi. Hắn cũng không định làm, nhưng Thái hậu đã phân phó, thân nô tài như hắn còn có thể làm gì được? Chỉ có thể tuân theo ý chỉ của bà.

Ánh mắt lướt qua bài tử xanh lục trên khau, nói: "Mấy ngày nay trẫm không đến thăm Lâm Sung dung, vừa vặn đêm nay có thể qua nhìn một chút."

Dứt lời liền vòng qua người quản sự bỏ đi, nhất quyết không lật bài tử của ai. Mà bài tử của Lâm Sung Dung dường như cũng không có trong khay.

Thái hậu không nói gì, biết rõ câu vừa rồi là hắn nói cho mình nghe. Nàng nhìn qua khay, hỏi: "Bài tử của Lâm Sung dung sao lại không thấy?"

"Hồi bẩm Thái hậu nương nương, đây là ý chỉ của Uyển Quý phi, cho tới nay bài tử của Lâm Sung dung cũng không được dâng lên."

"Ngày mai không cần làm nữa, lui xuống đi!" Quản sự hành lễ lui ra ngoài.

Thái hậu bưng trà uống một ngụm, thầm nghĩ chị em tốt đến mấy cuối cùng cũng không thể tránh khỏi chuyện trở thành kẻ thù. Chỉ cần tiến cung, cho dù có là tỷ muội ruột thịt đi nữa, rồi vẫn sẽ có lúc trở mặt, huống hồ chi là các nàng? Chỉ đáng thương cho Lâm Sung dung, một nữ nhân mà ngay cả hài tử cũng không giữ được, nàng ta còn có thể làm cái gì?

Nghe nói Hoàng thượng đến Đức Sang cung, Quý Tiệp dư sửng sốt mộ chút, sau đó lập tức vui mừng đứng dậy. Đi vài bước mới nhớ ra điều gì đó, vội vàng đến bàn trang điểm soi gương, lo lắng phấn son không đủ hồng, khuôn miệng không đủ đẹp, đồ trang sức không đủ mới mẻ độc đáo. Luống cuống trang điểm một phen, đang định ra ngoài nghênh đón, Mộc Hương đã tiến đến: "Nương nương, Hoàng thượng đến chỗ Lâm Sung dung kia."

"Làm sao có thể như vậy?" Nàng không dám tin, đẩy Mộc Hương ra, tự mình đi xem một chút. Vừa lúc trông thấy bóng dáng hắn biến mất tại cửa, nàng không tin cũng phải tin, Hoàng thượng tới đây không phải vì thăm nàng!

Tề Diệp đi vào, Lâm Huệ kinh ngạc, vội vàng hành lễ: "Tần thiếp cung nghênh Hoàng thượng!"

"Đứng lên đi!" Tề Diệp nhìn nàng một cái, ngồi xuống giường nệm. Ánh mắt hắn lướt xung quanh, gian phòng xem như chỉnh tề sạch sẽ, nhưng lại có chút lạnh giống như ngoài trời. Hắn hỏi: "Sao lại không đốt lửa than?"

Nghe vậy, Lâm Huệ đau xót nói: "Hoàng thượng, lửa than của tháng này đã dùng hết rồi."

Mặc dù rất muốn hắn làm chủ cho mình, nhưng Lâm Huệ biết rõ, cho dù hiện tại nàng có nói cho hắn biết Uyển Quý phi cố tình nhắm vào nàng, không cho người đem lửa than đến, thì hắn cũng sẽ không trách cứ Uyển Quý phi. Ngược lại còn có cảm giác mình cố tình gây sự, lòng dạ hẹp hòi.

"Quang Thuận, cho người của Nội Vụ phủ đem chút than đốt đến, cũng thuận tiện đem lò than đến đi." Tề Diệp phân phó nói, Quang Thuận gật đầu lui xuống.

"Tạ Hoàng thượng!" Nghĩ đến lát nữa căn phòng sẽ ấm áp hơn, giọng nói của Lâm Huệ cũng dịu dàng không ít, hơn nữa hắn đã quan tâm đến mình.

Thái Vi rót một chén trà tiến đến, Lâm Huệ cầm lấy đưa đến trước mặt hắn. Tề Diệp cầm lấy hai tay của nàng nhìn nhìn, mười ngón tay thon dài bị nứt da trở nên sưng đỏ, hắn nhìu máy: "Thế này là thế nào, sao lại bị lahj thành như vậy?"

"Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, không có gì đáng ngại." Lâm Huệ rút tay về giấu trong áo, tiếng nói có chút nức nở.

"Gọi ngự y đến xem thử." Rất nhanh cung nhân liền lui xuống.

Đối với cử chỉ ân cần của hắn, Lâm Huệ không nhịn được nữa, nước mắt ào ạt rơi xuống: "Hoàng thượng, tần thiếp cho rằng Hoàng thượng không thích tần thiếp, cũng sẽ không đến thăm tần thiếp nữa!"

"Nghĩ ngợi lung tung, trẫm không phải không thích, được rồi, đừng khóc!" Tề Diệp móc khăn tay lau nước mắt cho nàng, vỗ vỗ trên lưng, chỉ cảm thấy nàng gầy yếu không ít.

Gần đây hắn quả thực rất ít đi đến những cung khác trong hậu cung, một lòng ở lại Chiêu Hoa, ủy khuất rất nhiều người. Chỉ là hắn cũng có chỗ khó xử, những nữ nhân này cũng không phải người khiến hắn vui mừng, không vì hắn khai chi tán diệp, hắn không thể thường xuyên đến thăm.