Cung Phi Thượng Vị Ký

Chương 1

Bắc Tề.

Lãnh cung thành Kim Lăng.

Phía sau phồn hoa, một vùng trời nhỏ đơn độc, lạnh lẽo và cô tịch, Hạ Uyển Chi làm sao cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày nàng phải ở nơi mà các cung phi sợ nhất, không mong phải đến nhất này.

Lãnh cung là nơi chuyên môn nhốt phi tần phạm tội, không được sủng ái, bị Hoàng Thượng ghét bỏ. Vào đây, khả năng là cả đời cũng không thể bước ra nửa bước, cho đến khi chết già.

Mà nàng dù mới tiến vào không quá nửa năm, lại cảm thấy sống một ngày lại như bằng một năm.

Nghĩ lại, Uyển phi nàng được sủng ái như thế cũng có một ngày vào lãnh cung. Nàng vẫn không hiểu nổi. Hoàng thượng luôn luôn sủng ái mình làm sao lại tin lời vu oan của Huệ phi. Dù nàng lòng dạ ác độc cũng sẽ không bỏ thuốc hại chết hài tử Huệ phi. Nàng cũng là người làm mẹ, nàng như thế nào xuống tay cho được, làm sao lại hạ thuốc khiến Huệ phi sảy thai?

Nàng là bị oan uổng. Nhưng Hoàng Thượng không tin, không quan tâm, một câu nói liền đem nàng biếm lãnh cung. Nàng đã ở lãnh cung lạnh lẽo này được nửa năm rồi.

Nửa năm, không biết Tam hoàng tử còn nhớ mình hay không?

Hôm qua hoàng cung rất là náo nhiệt, tiếng chuông vang lớn, ca múa mừng cảnh thái bình, ngay cả lãnh cung đơn sơ nhất, tọa lạc tại nơi xa xôi nhất, lạnh lẽo nhất hoàng cung cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc náo nhiệt. Có thể thấy được là yến hội thật long trọng. Nàng nhớ rõ hôm qua không phải sinh nhật vị nương nương nào, càng không phải là ngày mừng thọ của Hoàng Thượng hay Thái hậu.

Vậy là cái tiệc gì đây?

Nàng ngồi ở trên hành lang nhìn lên bầu trời. Một con chim sẻ bay ngang qua, tự do tự tại, làm cho người ta ghen tị. Nếu nàng cũng có cánh, nàng muốn đi xem Tam hoàng tử. Hoàng nhi của nàng, đúng là tiểu hoàng tử nàng mười tháng hoài thai sinh hạ. Lúc ấy, Hoàng Thượng rất cao hứng, nàng không cầu xin vị trí thái tử, chỉ hy vọng Hoàng Thượng đối với nàng có thể chiếu cố nhiều hơn.

Hạ Uyển Chi đang ngẩn người, một vị cung nữ mang theo một cái hộp cơm tiến đến, khuôn mặt có chút uể oải. Khi nhìn thấy nàng có chút đau lòng, mấp máy miệng kêu “Nương nương, dùng cơm trưa thôi!”

“Ừ!” Nàng lại nhìn một chút trời xanh mây trắng, thu hồi ánh mắt đi theo vào phòng.

Hạ Bích mở hộp cơm ra, một chén cơm cùng một chén rau, còn có hai cái trứng gà đỏ.

Hạ Uyển Chi ngồi xuống ghế. Hạ Bích cúi đầu bóc trứng gà. Nàng thấy trứng gà có chút ngạc nhiên “Hôm nay là ngày mấy, lại có trứng gà đỏ?”

Hạ Bích gật gật đầu không nói. Nàng cũng không còn để ý, nhớ ra cái gì đó lại hỏi “Nghe được hôm qua trong cung phát sinh chuyện gì chưa?”

“Tin tức cho ngươi mang đi ra ngoài cho phụ thân đã mang ra khỏi chưa? Như thế nào đã hơn nửa năm phụ thân còn chưa có tin tức, chẳng lẽ ông liền nguyện ý để ta liên tục nhốt ở trong lãnh cung?”

Hạ Bích còn chưa nói chuyện, nàng lại tiếp tục nói “Đi xem Tam hoàng tử chưa? Nó có phải lại cao hơn?”

“Hạ Bích, ngươi có nghe ta nói không?” Hạ Uyển Chi không được đáp lại, nhíu mày hỏi.Tay bóc trứng gà dừng lại, Hạ Bích âm thầm hít vào một hơi “Nương nương, trước tiên ăn cơm trưa đi đã! Nô tỳ đợi lát nữa mới đi hỏi thăm! Vừa rồi nghĩ tới nương nương đã đói bụng, chỉ có thể trước tiên đem thức ăn cầm về, chờ nương nương ăn cơm trưa xong, nô tỳ mới đi!”

Nhìn nhìn Hạ Bích, sắc mặt trầm xuống “Mặc kệ nghe được cái gì, ngươi cũng không thể giấu giếm ta.”

“Vâng, Nương nương!” Hạ Bích gật gật đầu, giấu đi hoảng loạn trong lòng.

Dùng một bữa cơm trưa coi như phong phú, có ít nhất hai trái trứng gà đỏ. Nàng để lại một cái cho Hạ Bích. Nửa năm này Hạ Bích đi theo nàng chịu khổ không ít, đợi nàng đi ra ngoài, nhất định sẽ đối đãi thật tốt với nàng ấy.

Hạ Bích đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, nàng vô sự lại dựa trên cột hành lang nhìn lên bầu trời.

Cửa viện được mở ra, kẽo kẹt một tiếng. Cho là Hạ Bích đã trở lại, nàng mừng rỡ quay đầu lại đã nhìn thấy Huệ phi một thân hoa phục lộng lẫy xuất hiện. Nàng ta đội mũ phượng, mặc Phượng bào. Rõ ràng là cung trang của hoàng hậu, làm sao lại mặc ở trên người nàng ta?

Nàng sững sờ nhìn xem, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện gì xảy ra. Thái giám đứng một bên đã hét lớn “Lớn mật, ai cho ngươi lá gan dám nhìn thẳng hoàng hậu nương nương?”

“Hoàng hậu nương nương?” Nàng nhìn nhìn Huệ phi, lại nhìn một chút thái giám Quang Hỉ bên người nàng ta. Hoàng hậu nương nương không phải là một năm rưỡi trước qua đời rồi sao? Khi nào thì lại thêm một vị hoàng hậu nương nương?

Xem nàng bộ dáng nghi hoặc, hoàng hậu nương nương cười đắc ý, vươn tay. Quang Hỉ liền khom người xuống đỡ nàng ta tiến lên, nhìn Hạ Uyển Chi chán nản chật vật, vẻ mặt ngu ngốc, cười cười “Hạ đáp ứng vẫn ổn chứ?”

“Hoàng hậu nương nương?” Hạ Uyển Chi không ngốc, ngoại trừ hoàng hậu còn ai dám mặc Phượng bào, đội mũ phượng?

“Hôm qua là đại điển sắc phong của hoàng hậu nương nương?” Khó trách nàng có thể nghe thấy tiếng chuông, thì ra là đại điển sắc phong. Thật làm cho người ta ghen tỵ. Nàng tại lãnh cung, nàng ta thì leo lên phượng vị, trở thành quốc mẫu, làm một hoàng hậu nương nương tôn quý.

“Xem ra Hạ đáp ứng còn rất tỉnh táo!” Hoàng hậu nương nương cười cười, ánh mắt quan sát chung quanh. Lãnh cung có thể quét dọn sạch sẽ như thế. Thật cũng không thẹn là Hạ Uyển Chi. Cửa nát nhà tan nàng ta lại còn có thể trôi qua thoải mái nhàn nhã.

“Chúc mừng hoàng hậu nương nương!” Nàng ta là hoàng hậu, mặc dù làm cho người ghen tỵ, nhưng vẫn là may mắn. Nàng hành lễ nói “Cầu xin hoàng hậu nương nương xem ở tình cảm tỷ muội nhiều năm của chúng ta, có thể cầu xin Hoàng Thượng tra lại hay không? Ta cũng không bỏ thuốc, ngươi cũng biết, ta không phải là người nhẫn tâm như vậy!”

Hoàng hậu khinh miệt nhìn nàng một cái. Quang Hỉ hiểu ý, đuổi các cung nữ và thái giám khác ra ngoài, ở ngoài cửa chờ. Hắn đóng cửa lại, quay về đứng ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, mang một cái ghế cho nàng ta ngồi xuống.Hoàng hậu nhìn người đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nở nụ cười, nàng ta nói “Nếu thật là tỷ muội tình thâm, Uyển tỷ tỷ lúc trước cần gì phải cùng bản cung tranh giành tình cảm?”

Nàng khó hiểu.

Hoàng hậu cười lạnh “Đừng có dùng loại ánh mắt u mê này nhìn ta. Người khác không biết, chả lẽ ta còn không biết ngươi là hạng người gì. Dối trá, làm ra vẻ! Vì muốn chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng, ngươi đã dùng bao nhiêu thủ đoạn câu dẫn Hoàng Thượng. Khi đó ngươi có nghĩ đến tình nghĩa tỷ muội của chúng ta?”

“Huệ nhi, ta...” Hạ Uyển Chi muốn giải thích.

Hoàng hậu khoát tay, ngắt lời nàng nói “Ngươi nói cái gì ta đều không muốn nghe, hiện tại ta là hoàng hậu nương nương là đủ rồi. Ngươi xinh đẹp hay được cưng chiều cưng chiều thì có thể thế nào. Đến cùng còn không phải là công dã tràng sao. Vinh Quốc phủ suy tàn, Tam hoàng tử chết. Ngươi bây giờ đúng là cô linh linh một người sống vất vơ trên đời. Hoàng Thượng sớm đã quên còn có một nữ nhân như ngươi rồi.”

“Ngươi nói cái gì?” Hạ Uyển Chi sững sờ, không thể tin “Vinh Quốc phủ suy tàn? Tam hoàng tử chết? Tam hoàng tử tại sao có thể có chuyện? Hạ Bích hai ngày trước còn nói Tam hoàng tử đã cao hơn!”

“Ha ha, thì ra là ngươi cái gì cũng không biết?” Nghe vậy, hoàng hậu cười ha ha “Thật đáng thương! Hạ Uyển Chi ngươi thật đáng thương! Đến bây giờ ngươi vẫn còn ở trong mộng đẹp, ngươi thật đáng thương.”

Nàng ta nói “ Vinh Quốc phủ của ngươi đã suy tàn.Vinh Quốc phủ, chỗ dựa đắc lực nhất của ngươi bị tịch thu nhà, nam tử làm nô, nữ tử làm tỳ. Điều này có thể trách ai được. Ai bảo Vinh Quốc phủ bộc lộ tài năng, cầm giữ triều chính, Hoàng Thượng há lại dung được hạt cát trong mắt?”

“Ngươi nói láo! Vinh Quốc phủ..

Vinh Quốc phủ nhất định không có việc gì!” Làm nô tỳ? Vậy phải là bao nhiêu tội danh mới có thể khiến Vinh Quốc phủ bị cả nhà biếm truất.

“Có tin hay không là tùy ngươi!” Hoàng hậu lạnh lùng cười một tiếng, nói “Đã quên nói cho ngươi biết. Tam hoàng tử ba tháng trước bị thủy đậu mất mạng. Chẳng lẽ Hạ Bích không có nói cho ngươi biết?”

Hạ Uyển Chi sững sờ, cảm giác cả bầu trời đều sụp đổ xuống. Nếu như nói Vinh Quốc phủ gặp chuyện không may làm cho nàng khó thừa nhận, không thể tin được. Như vậy Tam hoàng tử mất, nàng là tuyệt đối không muốn tin tưởng.

Đột nhiên đứng dậy, nàng phóng tới cạnh cửa, tung cửa đi ra ngoài, vừa chạy vừa nói “Ta không tin, Tam hoàng tử đang thật tốt sẽ không mất. Ngươi nói láo, ngươi gạt người!”

Thấy nàng rời đi, hoàng hậu giận dữ “Khốn kiếp, còn ngốc cái gì, đem người bắt trở lại!”

Vài vị tiểu thái giám nghe vậy lập tức đuổi theo. Nàng nghe thấy được vội vàng nâng váy bước nhanh hơn, ở chỗ quẹo gặp phải Hạ Bích. Hai người đụng một chút té trên mặt đất

Thái giám nhân cơ hội tiến lên bắt nàng lại. Hạ Bích thấy là người của hoàng hậu, lập tức hiểu mục đích đến của bọn họn, muốn che chở Hạ Uyển Chi, bị thái giám đẩy té lăn trên đất.Hạ Uyển Chi bị bắt trở về, nàng giãy giụa, muốn mau mau đến xem Tam hoàng tử. Qang Hỉ tát cho một cái, đau đến nửa gương mặt nàng đều chết lặng.

Sau một khắc Hạ Bích cũng bị kéo đến, cửa viện bị đóng lại.

Trong viện chỉ còn lại bốn người bọn họ. Hoàng hậu nhấc mày, liếc nhìn Hạ Bích “Ngươi không tin có thể hỏi một chút người bên cạnh ngươi. Vinh Quốc phủ có phải đã suy tàn hay không, Tam hoàng tử có phải đã mất hay không?”

Hạ Bích vừa nghe, theo bản năng cúi đầu xuống.

Hạ Uyển Chi thấy thế trong lòng đau xót “Hạ Bích, ngươi nói, nàng đang nói dối có đúng hay không?”

“Đúng! Hoàng hậu nương nương nói dối!” Hạ Bích nói “Nương nương, Vinh Quốc phủ còn rất tốt, Tam hoàng tử cũng rất khỏe, người đừng nghe bọn họ nói bậy, đều tốt cả!”

“Đúng! Đều tốt cả!” Hạ Uyển Chi vô ý thức trả lời một câu.

“Ha ha ha, lừa mình dối người, các ngươi cứ lừa mình dối người đi!”

Hoàng hậu cười đắc ý nói “Hạ Uyển Chi, ngươi cũng có hôm nay, ngươi lừa mình dối người thì có thể thế nào. Vinh Quốc phủ thua, Tam hoàng tử mất, Hoàng Thượng lại cũng không cần ngươi nữa. Ngươi không có gì cả, mà ta thì cái gì cũng có. Bất quá là một chén thuốc mà thôi, ta dùng một cái hài tử không cần thiết đổi về hết thảy mong muốn, vinh hoa phú quý, còn có Hoàng Thượng sủng ái!”

“Mà ngươi, ở nơi này chết già đi! Hoàng Thượng biết rõ ngươi bị oan uổng thì sao? Chỉ trách Vinh Quốc phủ các ngươi quá không biết thu liễm, chạm vào nghịch lân.”

“Hoàng Thượng biết rõ ta bị oan uổng?” Hạ Uyển Chi bắt lấy một câu mấu chốt, nàng chất vấn “Vì cái gì Hoàng Thượng biết rõ ta bị oan uổng còn muốn đem ta nhốt vào lãnh cung? Vì cái gì ngươi nhẫn tâm như vậy? Vì tranh thủ tình cảm, ngươi lại có thể ra tay với con của mình?”

“Đứa bé kia nhất định sinh không được. Ngự y nói là cái thai đã chết, dù sao cũng vô dụng, không bằng giúp mẫu phi này của nó một tay.” Hoàng hậu khinh miệt nhìn nàng một cái. Quang hỉ hiểu ý, móc ra một bình sứ nhỏ đặt xuống mặt đất, nàng nói “Ta đã sớm không ưa ngươi. Hạ Uyển Chi, hết thảy đều là ngươi bức ta. Nếu không phải là ngươi đoạt ân sủng của ta, ta cũng sẽ không ra hạ sách này.”

Nàng ta nói “Con của ta là bị ngươi hại chết!” Nàng ta nói “Ngươi hại chết con của ta, ta liền muốn Tam hoàng tử của ngươi cũng không sống được!”

Hạ Uyển Chi một hơi hít thở không thông, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Hạ Bích vội vàng đỡ nàng thuận khí. Hồi lâu, nàng nghiến răng nghiến lợi “Tam hoàng tử là ngươi hại chết?”

“Là ta!” Nàng ta nói “Nếu như sớm một chút chữa trị Tam hoàng tử sẽ không mất. Là ta ngăn đón không có báo. Con của ta mất, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ mẹ vinh nhờ con. Ta hận ngươi, hận không thể cho ngươi chết đi. Cho dù ngươi đang ở lãnh cung bản cung cũng sẽ không yên tâm. Lọ thuốc kia ngươi nên biết là cái gì. Ngoan ngoãn uống hết đi! Ngươi không phải nhớ Tam hoàng tử sao của ngươi sao? Đi xuống cùng nó đi, nó nhất định chờ ngươi, người mẫu phi này!”

“Hoàng nhi của ta là bị ngươi hại chết. Lâm Huệ, ngươi đồ tiện nhân này! Ta muốn cùng ngươi liều mạng, ta muốn giết ngươi!” Không biết ở đâu ra khí lực, Hạ Uyển Chi nhào tới, một đẩy đem hoàng hậu ngã nhào trên mặt đất. Nàng bóp cổ hoàng hậu gắt gao, vẻ mặt dữ tợn. Quang Hỉ bên cạnh liền vội vàng tiến lên kéo nàng. Hạ Bích lôi kéo Quang Hỉ.

Hoàng hậu bị siết đến khó thở, hai tay nắm loạn, từ trên đầu Hạ Uyển Chi rút ra một cây trâm, đâm xuống tim nàng.

Hạ Uyển Chi bị đau, cúi đầu nhìn trâm gài tóc. Đây là cây trâm nàng thích nhất. Là cây trâm vàng lưu thúy điểm bươm bướm Hoàng Thượng ban thưởng sau lần đầu tiên nàng thị tẩm. Cho dù đến lãnh cung, mọi thứ đều bỏ dần. Nàng vẫn không nỡ đem nó lấy xuống, là vật duy nhất Hoàng Thượng ban thưởng mà nàng còn.

Nhưng hôm nay, nó không có ghim vào tóc, mà lại ghim vào trái tim của nàng. Loại đau đớn kia nàng cho dù chết cũng khó quên. Nàng vẫn cho là Hoàng Thượng đối với nàng là có tình cảm. Ai ngờ nguyên lai lại là vô tình nhất.

Cùng đế vương nói chuyện tình yêu, từ khi vừa mới bắt đầu liền sai rồi.

Hạ Uyển Chi khổ sở cười một tiếng, buông lỏng tay chậm rãi cầm lấy cây trâm trước ngực, dùng sức rút ra, vẻ mặt không thay đổi. Máu tươi lại như suối phun ra ngoài, phun ra đầy người hoàng hậu. Hoàng hậu vẻ mặt hoảng sợ kêu to. Quang Hỉ vẻ mặt khiếp sợ. Hạ Bích thét to, tiến lên đỡ nàng ngã xuống “Nương nương, nương nương, nương nương không cần phải, không cần phải...”

Hạ Uyển Chi cũng không nghe thấy lời của Hạ Bích, cả người nàng đều choáng váng. Nhìn trâm vàng lưu thúy điểm bươm bướm trong tay, nàng cười ha ha, nước mắt ào ào rơi xuống “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngươi quá vô tình, ngươi quá vô tình... Một ngày nào đó, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp... sẽ gặp báo ứng!”

Quang Hỉ đỡ hoàng hậu đứng dậy, nàng ta bị dọa đến mặt xám như tro, tứ chi như nhũn ra.

Hạ Uyển Chi nhìn qua nàng ta, hai mắt phẫn nộ đỏ ngầu “Lâm Huệ, ngươi chết không tử tế. Ngươi hại chết hoàng nhi của ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, cho ngươi cả ngày lẫn đêm không được...không được an bình....”

Trâm rơi xuống đất, tiếng gãy giòn vang. Tính mạng của nàng cũng giống như trâm kia, tất cả đều kết thúc.

Trước khi lâm vào bóng đen vô tận, Hạ Uyển Chi nghĩ, nếu như có kiếp sau, nàng hi vọng sẽ để trái tim lại cầu Nại Hà trên dòng Vong Xuyên. Chỉ cần vô tình, sẽ không loạn tâm!

------------------------------------------