Cung Lược

Chương 75: Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!

Tiểu Công gia thấy nàng bần thần, chà xát trên mu bàn tay nàng vài cái, cẩn thận cúi người quan sát mặt nàng, “Thế nào, có được không nàng nói đi.”

Tố Dĩ muốn rút tay không rút ra được, chớp chớp mắt nói, “Ngài nói ngài giống a mã ngài, ta nghe sao mà sợ đến choáng váng?”

Tiểu Công gia vỡ lẽ, đây là bới móc chuyện xấu trên linh đường nhà gã a! Nhắc đến chuyện này gã cũng khó xử, phải trách a mã gã, cùng là đàn ông với nhau âu cũng có thể lý giải. Người vợ tào khang trong nhà tuy tình thâm ý nồng, thời gian lâu dài khó đảm bảo không còn hứng thú, khó chống lại được sự săn sóc yêu kiều của phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp bên ngoài, đã không kiềm chế được, cuối đời khó giữ được còn sinh ra một đứa con gái. Con gái đã có, muốn lấp liếm cũng không xong, lão Công gia là nhà nho, nói câu đại nghịch bất đạo chứ vẫn còn có chút cổ hủ. Vợ bé ôm một đứa con nhỏ cho ông, lòng thương con dào dạt của ông liền nhảy ra. Dính ở trên tay ném chẳng được, ném chẳng được thì phải thừa nhận, cho nên tiếp theo mới có màn đại náo linh đường của bà vợ nhỏ sau này.

Gã gãi gãi gáy, “A mã ta làm người quá thành thật, người thành thật dễ bị người ta gạt.”

Gã có thể nói lời này, là chứng minh gã không thành thật. Tố Dĩ thở dài lắc đầu, đàn ông không có tình yêu chống đỡ lại không thành thật, càng không đáng tin cậy.

Tiểu Công gia cuống lên, “Nàng đừng lắc đầu a, ta có thể không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng mà ta rất thực tế. Nàng xem mua thức ăn còn muốn mua hời, cô nương lập gia đình cũng muốn chọn dòng dõi chọn gia cảnh. Hơn nữa ta còn là thật lòng thích nàng, không phải là cái loại đầu môi chót lưỡi tìm niềm vui giết thời gian đâu. Kể từ lần nàng đến nhà ta làm người tiếp khách ta đã để ý nàng, ta cũng không sợ nàng chê cười, bản thân có bao nhiêu cân lượng tự mình biết, nếu không có người quản, sớm muộn gì cũng sẽ rẽ lên tà đạo. Một cái nhà cần chống đỡ, nội đương gia rất quan trọng. Ngạch niết ta từ trẻ đã chẳng hỏi đến việc nhà rồi, cuối năm tá điền trong thôn trang đến giao nộp thuế tô, để bà xem sổ sách, bà xem hai trang liền quẳng gánh, lời trong lời ngoài còn có ý tứ muốn bà vợ bé quản gia. Thế sao được chứ! Di nương đến Côn phủ mới vài ngày, đâu biết được nội tình của người ta ra sao? Nếu cứ cái đà này, ngày nào đó Côn gia bị người ta móc rỗng cũng không biết! Cho nên ta đều trông cậy vào nàng, đem sản nghiệp trong nhà giao cho nàng ta mới yên tâm.”

Hóa ra vị này là đang tuyển quản gia! Tố Dĩ nói, “Nhà ngài không có phòng sổ sách sao?”

“Phòng sổ sách thì có, cũng phải cần người giám sát sổ sách chứ! Nhà ai cho người ngoài làm đương gia, nhà đó cách ngày suy tàn cũng không xa đâu.” Gã cười hắc hắc, “Ta đúng là tục nhân, chỉ biết nam nhân kiếm tiền nữ nhân đương gia. Lần trước nàng cũng đã gặp ngạch niết ta rồi, bà dễ sống chung, không giống với bà già trong cung kia đâu.”

Tiểu Công gia lúc nói chuyện này cũng thót cả gan, gã lúc này dồn hết sức lực đi đào chân tường Hoàng đế, nếu để người khác nghe thấy bẩm báo đến trước mặt Vạn Tuế Gia, đủ cho gã ăn một bài học nhớ đời. Nhưng gã dầu gì cũng là quý tộc, từ bé lăn lộn trong Kỳ, a mã lại là tổng sư phó của Thượng thư phòng, gã và thân vương bối lặc có đấu lợi hại cách mấy cũng chưa từng khiếp đảm. Thanh niên thích so tài, trong lòng nghĩ nếu ý chỉ cũng đã phát ra, Tố Dĩ đã là người nhà gã, bánh đã đến tay cớ gì không cần? Trước kia tưởng như chỉ có thể đứng nhìn từ xa, bây giờ thì khác rồi, rõ ràng là người của gã, Vạn Tuế Gia ở mặt khác dễ chiếm tiên cơ, chứ ở phương diện này là không thể.

Gã vừa nhắc tới trong cung liền đề tỉnh Tố Dĩ, đại yến trong Sướng Xuân Viên đã xong, Hoàng đế không thể lẻn đi được như gã, nhưng loay hoay thời gian dài như vậy, mớ quy củ vụn vặt lẻ tẻ thi hành một lần cũng không xê xích gì nhiều, là thời điểm nên đến đây rồi. Để bọn họ chạm mặt đối với tiểu Công gia không tốt, nhưng đuổi tiểu Công gia đi chờ Vạn Tuế Gia đến, “đưa người cửa trước rước người cửa sau”, nàng thành như cái dạng gì! Nàng sốt ruột, nói với tiểu Công gia, “Có chuyện lần tới chờ ngài tiến cung rồi nói sau! Nô tỳ trở về là đến chỗ chủ tử nương nương làm việc rồi, gặp ngài vào thỉnh an chúng ta nói chuyện sau. Hôm nay ngài về trước đi, ngoài cung chúng ta lén gặp mặt không tốt, phạm vào tối kỵ đấy.”

“Theo ta, nàng không nên hồi cung. Ta nghe nói hôm qua Thái hoàng thái hậu có ý tứ là cho nàng xuất cung đợi gả, lúc sau là Vạn Tuế Gia không đồng ý đúng không?”

Tố Dĩ khó xử chết được, nhíu mày nói, “Bây giờ đừng nói chuyện này nữa, ý định ban đầu của ta là muốn ngài từ hôn đấy, trước mắt xem ra không thể nói rõ. Ta cũng không gạt ngài nữa, vì sao Vạn Tuế Gia xua hết thị vệ đi?” Tiểu Công gia vẻ mặt mờ mịt, nàng bất đắc dĩ nói, “Bởi vì ngài ấy nói muốn tới đón ta. Nhân lúc này còn chưa tới, ngài đi về trước, đỡ phải gây thêm rắc rối.”

Gã lấy làm lạ, “Thế này là sao? Ta đến nhà nhạc phụ thăm hỏi lại không phạm pháp, Vạn Tuế Gia còn trị tội ta sao? Hơn nữa chủ tử tới đón, nàng đã chỉ hôn cho ta, không tốt lắm đâu!”

Tố Dĩ rụt tay lại, “Vậy ngài buông tay cái đã, nói chuyện cớ gì lôi kéo tay, nhỡ bị người khác bắt gặp coi sao được?”

Tiểu Công gia có phần xấu hổ, đang cười ngượng ngập, đột nhiên có người tiếp lời, “Buông ra!”

Thình lình xuất hiện một giọng nói thứ ba, tiểu Công gia thầm nghĩ toi rồi! Quay mặt sang nhìn, bên cạnh giếng không biết khi nào đã đứng một người, đội mũ lông chồn tía vạn phúc vạn thọ, mặc áo da dê màu đen, bên ngoài khoác áo cộc tay màu tương viền vàng. Người kim tôn ngọc quý, cho dù có đứng ở đó cũng tựa như đâm vào lòng người.

Gã nghẹn họng ối một tiếng, “Chủ tử sao ngài đến đây?” Luống cuống tay chân tiến lên cúi chào, “Nô tài cung nghênh thánh giá!”

Hoàng đế mỉm cười một cái, đi tới, nhân tiện duỗi tay đem Tố Dĩ đang khuỵu gối xốc lên. Nhìn tiểu Công gia nói, “Không đến còn không nghe được những lời này của ngươi đâu! Ân Hựu, ngươi trở nên có kiến thức như vậy từ khi nào thế? Cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, có thể nói cho người chết sống lại, thật khiến trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa!”

Tiểu Công gia sợ đến tái mặt, thì ra khi gã đem hết tất cả vốn liếng thuyết phục Tố Dĩ, Vạn Tuế Gia đã tới, không ra mặt là vì muốn nghe lỏm? Đây không phải là điều thiên tử nên làm a, thiên tử mà nghe lén sao? Có điều từ sau cái lần ở Nhiệt Hà được lĩnh giáo qua hỉ nộ vô thường của Vạn Tuế Gia, cảm thấy có biểu hiện khác người như nào đi nữa cũng không thể khiến gã kinh ngạc được. Trong lòng gã tựa như chảo dầu đun, Vạn Tuế Gia tới là hướng về cái gì? Hoàng thượng đến đây mình lý ra nên thức thời quỵ an đúng không? Nhưng Tố Dĩ là vợ mình mà! Vợ của mình mà phải giao cho người khác, bản thân giương mắt nhìn còn phải nhường đường, đây chẳng phải cắm sừng gã chứ là gì?

Gã khom người cuốn ống tay áo hình móng ngựa, một mặt a dua cười, “Nô tài sáng nay đọc sách xong, lại đến viên nghe Dương sư phụ giảng kinh truyền  đạo, nhất thời đầu óc liền tỉnh táo. Chủ tử biết đấy, ngài là khó được lúc hồ đồ, nô tài là khó được lúc thông minh. Thế cho nên hôm nay rảnh rỗi, hỏi thăm thấy chủ tử phóng ân điển cho Tố Dĩ về nhà, nô tài liền mượn gió đông đến đặt chút quan hệ.”

Hoàng đế nơi này đã nhịn nửa ngày, nếu không phải đang gặp ngày tết, hôm qua Thái hoàng thái hậu lại phát ra ý chỉ chỉ hôn, hắn không chỉnh chết gã mới là lạ! Những lời này từng từ lên án lòng người, đem chính hắn nâng lên thật cao, vị Hoàng đế hắn đây ngoại trừ bẫy người quả thực không có gì cả. Lúc hắn làm hoàng tử huynh đệ thúc cháu đến Thượng thư phòng cũng có ganh đua so sánh, khi đó trong lòng sinh hận, trên mặt lại chỉ cười trừ. Hiện tại hắn là Hoàng đế, dựa vào cái gì còn phải nhân nhượng những thứ này? Vào lúc này hắn vừa tức vừa sợ, tức Ân Hựu ỷ vào Hoàng hậu chẳng biết sợ gì, sợ Tố Dĩ bị hắn thuyết phục được, thực sự đào tám hướng đến đầu phe kia.

Trong thoáng chốc hắn có muôn vàn suy nghĩ, nếu đã chạm mặt rồi, không giết chút uy phong của gã là không thể, cũng là cấp cho Thái hoàng thái hậu một cái cảnh báo. Vì thế đen mặt nói, “Chớ có múa mép khua môi với trẫm, trở về tự mình đến Tông Nhân phủ lĩnh ba mươi trượng, trừng trị cho cái tật nói quàng nói xiên của ngươi.”

Tiểu Công gia không còn nhượng bộ như trước nữa, trong lòng gã cũng ức lắm chứ, vì tranh giành Tố Dĩ chịu thiệt một chút cũng không tính là bẽ mặt, cong chân quỳ xuống dập đầu nói, “Nô tài lĩnh chỉ, tạ chủ long ân.”

Tố Dĩ cũng cuống cuồng, tiểu Công gia miệng tuy có hơi khiếm khuyết, nhưng phạt gậy cũng không nên. Nàng cúi người hướng Hoàng đế cầu tình, “Chủ tử, tiểu Công gia không phải cố ý phạm lỗi, ngài xử phạt ngài ấy không quan trọng, đừng đánh vỡ mặt mũi Hoàng hậu nương nương. Nương nương thống ngự hậu cung, huynh đệ nhà mẹ bị đánh bị trách phạt, mặt mũi nương nương cũng không vẻ vang.”

Hoàng đế cắn răng nói, “Gã nói gì tự gã mình biết, miệt thị trẫm, tội đáng giết!” thấy gã còn đâm vào mắt, giọng căm hận nói, “Còn đứng đực ra đó? Ba mươi gậy không đủ, vậy thì tăng thêm. Một khắc không đi thì thêm ba mươi, trẫm cũng muốn xem thử thân thể của người làm từ gì, nếu mình đồng da sắt cũng đừng oán trẫm, đánh chết thì thôi!”

Tố Dĩ hoảng sợ đẩy tiểu Công gia ra, “Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, chủ tử đã lên tiếng, lúc này đi thì da thịt được chịu bớt chút khổ, hà tất phải gây khó dễ với thân thể mình chứ! Ngài đi mau, đi mau đi.”

Tiểu Công gia không còn cách nào, trứng chọi đá, cứng đối cứng, gã chỉ có phần thua thiệt. Bộ dạng bại trận rũ vai, quét tay áo thỉnh an, trước khi đi liếc nhìn Tố Dĩ một cái, ủ rũ đi ra đầu hẻm.

Tiểu Công gia đi rồi, lúc này chỉ còn lại hai người. Tố Dĩ lấm lét dò xét về trước, “Chủ tử…”

“Tại sao nàng đi cùng gã một mình ra đây? Sao lại để cho gã nắm tay hả?” Hoàng đế trừng mắt mắt lạnh, luôn luôn là người tao nhã, lúc này giọng thật sự rất cao, “Hôm nay nói cho rõ ràng luôn đi, trẫm ở Sướng Xuân Viên tìm cách làm sao kiềm chế Thái hoàng thái hậu, nàng thì ở đây cùng Côn Ân Hựu nói chuyện yêu đương, lương tâm của nàng đâu? Sao nàng lại lạnh lùng như vậy? Nàng có xứng đáng với trẫm không?”

Hoàng đế vừa trách móc một tràng, Tố Dĩ cũng nổi cáu rồi. Trong chuyện này cũng chả phải một mình hắn ấm ức, lúc nàng khóc thầm hắn còn đang cùng đám hậu cung giai lệ ăn bữa cơm đoàn viên đấy, nỗi khổ trong lòng nàng biết nói với ai? Nhưng mà nàng ở Thượng Nghi Cục tám năm, biết cách khống chế tính tình. Người trước mắt này có yêu nhau đi nữa cũng là Hoàng đế, bọn họ không ở cùng một đẳng cấp, trước mặt hắn nàng vĩnh viễn là một cái đầu thấp bé, vĩnh viễn phải cân nhắc lời nói. Có điều nếu đã nói đến đây rồi, nàng liền nói rõ suy nghĩ trong lòng mình cho hắn biết, cũng nghe xem ý tứ của hắn.

Nàng ngửa mặt nhìn hắn, “Ngài trước hãy bớt giận, hãy nghe nô tỳ nói đôi câu, có được không?”

Hoàng đế thấy nàng nghiêm mặt, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại. Như vậy tốt, không cần phu diễn lươn lẹo, nói hết tất cả lời trong lòng, cũng cho hắn biết suy nghĩ thật của nàng. Hắn gật gật đầu, “Nàng nói đi.”

Nàng rũ mắt suy nghĩ một phen, chậm rãi nói, “Chủ tử, nô tỳ qua năm sẽ hai mươi mốt. Đổi lại gia đình người Hán, một cô nương hai mươi mốt tuổi, con cái đã nô đùa đầy đất rồi. Nô tỳ mặc dù không có gánh trọng trách gì, nhưng chuyện phải cân nhắc cũng không ít hơn người khác. Lần trước nói ái mộ ngài, đó là lời nói thật, nô tỳ cũng không phủ nhận. Ngài đừng thấy nô tỳ không nóng không lạnh, tình cảm của nô tỳ đối với ngài tuyệt đối không ít hơn của ngài đối với nô tỳ đâu. Nô tỳ hầu hạ bên cạnh ngài bất giác là công việc, quan tâm chiếu cố ngài đến khoan khoái, so với tự nô tỳ hưởng thụ còn thư thái hơn. Chẳng những vậy, nô tỳ nhất thời không nhìn thấy ngài, trong lòng liền nhớ đến quay quắt. Cho nên ngay cả khi nô tỳ tan việc đều nghỉ trong trị phòng, sợ ngài muốn tìm nô tỳ, từ phòng riêng qua đây tốn thời gian…” Nàng ngừng lại, liếm môi lại nói, “Nhưng vậy thì thế nào! Nô tỳ thích chỉ là mình ngài, thân phận của ngài, nhà của ngài, nô tỳ đều không thích. Có thể ngài cảm thấy nô tỳ không biết điều, ngài là người đứng đầu thiên hạ, nhà của ngài là gia đình đệ nhất thiên hạ. Ở bên trong tốn miếng đất như nuôi bồ câu để nuôi nô tỳ, là đã cất nhắc một đứa con gái của tiểu quan tứ phẩm như nô tỳ rồi. Nhưng mà nô tỳ muốn nói với ngài, mỗi người có chí riêng, nô tỳ trời sinh đã có một trái tim không an phận. Ngài muốn vây nô tỳ trong tường cung, nói không chừng ngày nào đó nô tỳ sẽ chết mất.”

Nàng ghét bỏ hắn, điểm ấy hắn đã sớm biết. Trên đời này cũng chỉ có nàng không thích thân phận của hắn, nếu chỉ vì cái này, nghĩ biện pháp khác cũng không phải là không thể được. Hắn nói, “Chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm có thể xây một tòa nhà ở ngoài cung cho nàng, từ xưa đến nay mặc dù chưa có tiền lệ Tần phi khai nha kiến phủ, trẫm cũng không để ý sẽ làm một Hoàng đế tẩu cung đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa đến nay.”

Lời này khiến nàng đỏ mặt, “Ngài không hiểu ý nô tỳ, nô tỳ lòng tham không đáy, nam nhân của mình không muốn cùng người chia sẻ, phải sạch sẽ chỉ thuộc về một mình nô tỳ.” Nàng thê lương nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, “Đáng tiếc ngài không phải, ngài là Hoàng đế, không thể chân tâm chân ý cùng nô tỳ sống cả đời. Cho dù hiện tại có thể, tương lai thì sao? Đợi cho nô tỳ hoa tàn ít bướm rồi, sao còn có thể so với người trong cung kiều diễm như hoa chứ? Vạn Tuế Gia, ngài có thể nói nô tỳ thực tế, nô tỳ chỉ sợ ngài phút cuối cùng cho nô tỳ một đao, đến lúc đó chết già trong thâm cung, cuộc sống như vậy… không sống nổi.”

Quả thật, tình yêu không thể nói cả đời, nỗi băn khoăn của nàng là nhân chi thường tình. Trước đây đều chôn dấu trong lòng, khiến hắn không đoán được, bây giờ mở lời rồi, lời nói lại đâm vào tim hắn. Yêu cầu của nàng hắn không đạt được, hắn không thể rũ bỏ giang sơn xã tắc, đời cha chú đã đem thiên hạ giao lên tay hắn, hắn ngoại trừ làm rạng rỡ tổ tông ra không còn cách nào khác. Còn về phi tần hậu cung, các nàng đã từng hầu hạ hắn, đều là trách nhiệm của hắn. Hắn chỉ có thể cam đoan không chạm vào họ nữa, lại không thể tùy tâm sở dục mà giải tán. Điều khiến hắn thất vọng nhất là nàng không tin hắn, hắn tốn nhiều tâm tư đến vậy, nàng còn có thể tỉnh táo phân tích tình thế lâu dài, cái này gọi là gì? Là hắn cạo đầu để gánh một đầu nhiệt, tại sao lúc nàng nói yêu hắn vẫn là vẻ mặt bâng quơ như vậy? Nàng rốt cuộc là thật sự thương hắn, hay là bị bức bách bởi thân phận của hắn mà không thể không yêu?

Lần đầu tiên hắn sinh ra hoài nghi, kích động tới đón nàng, bắt gặp tiểu Công gia đang thuyết phục nàng. Hắn cũng nghe ra ý nàng không muốn gả cho Ân Hựu, nhưng trải qua Ân Hựu lần lượt phân tích một phen, kiên trì của nàng còn lại bao nhiêu? Hắn dùng lực siết quyền tay, “Ta độc sủng một mình nàng, vẫn không thể xua tan nỗi băn khoăn của nàng sao? Vậy bây giờ nàng đã quyết định rồi đúng không? Nàng thực sự định đi theo tiểu Công gia, làm phúc tấn nửa vời của gã?” Hắn cười lạnh nói, “Tốt, thà làm đầu gà, không thèm làm đuôi trâu, nàng quả nhiên có cốt khí.”

Lời của Tố Dĩ đều nghẹn trong cổ họng, nàng phát hiện không có cách nào giải thích. Hoặc là nàng nên thỏa hiệp, hắn nói xây phủ bên ngoài cho nàng, ý tưởng này cùng kế hoạch lúc trước của nàng không khác biệt mấy. Nàng vốn là không muốn ở lại trong cung, nhưng khi nào thì bắt đầu biến thành độc chiếm, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ. Là lòng nàng quá tham, nàng không nên tham vọng quá đáng sớm sớm chiều chiều cùng hắn như hình với bóng. Trước kia bản thân thẳng đuột một lèo, giờ tại trái ngược hoàn toàn, trở nên hẹp hòi lo trước lo sau. Tâm ma của nàng không sao đâm thủng được, không có cách nào chấp nhận sau khi hắn ôm người phụ nữ khác lại đến ôm nàng, chuyện này sẽ muốn mạng của nàng mất.

Nàng mấp máy miệng, muốn hắn cho nàng chút thời gian. Dù sao trước tiên xóa chỉ hôn của Thái hoàng thái hậu cái đã, chuyện về sau mọi người có thể tái thương lượng. Thế nhưng hắn không cho nàng cơ hội, “Náo loạn nửa ngày, trẫm phí nhiều sức như vậy đều là công cốc. Một khi đã như vậy, nàng cứ gả cho tiểu Công gia đi! Kẻo lại nói ta ỷ thế hiếp người, chặt đứt nhân duyên tốt của nàng.”

Hắn xoay người liền đi, trong túi tiền đầy ắp một nắm táo đỏ bị hắn móc ra, vung tay ném đi, lăn khắp nơi. Hắn đúng là điên rồi, nhớ rõ một câu nói của nàng. Lúc trong sơn động nàng nói muốn ăn táo đỏ, trong số trái cây Đài Loan tiến cống vừa vặn có, hắn bèn ôm mâm đựng trái cây chọn từng quả một. Hắn đúng là hết sức chân thành muốn lấy lòng nàng mà, kết quả chờ được câu không muốn chia sẻ của nàng. Hậu cung hắn đông như mây đã không thể thay đổi, bảo hắn lấy cái gì lại đến đối mặt nàng?

Thôi thôi, tội gì làm khó mình như vậy! Nàng máu lạnh vô tình, nàng chẳng đáng!