Editor: Nguyễn
Cách lễ mừng năm mới mấy ngày, bởi vì tổ chức một gia yến mừng năm mới, lại thêm đi hiến tế ở Thái Miếu, đều là chuyện lớn mỗi năm một lần, trong cung từ Phùng Yên Nhi, tất cả đều bận đến mức chân không chạm đất. Ngay cả A Nam bình thường nhàn rỗi, lần này cũng không tránh khỏi, nàng phải chép danh sách kê khai nhân số. Gia yến, lão Thái phi, Thái phi, dù phẩm cấp thế nào cũng có thể tham gia, cung tần Tam phẩm trở lên có thể ngồi ở ghế cuối. Ngũ Phẩm trở lên mới được đi thái miếu. A Nam có chút nhức đầu, ta nói rõ không mời Lý Uyển Ninh, nhưng Lâm mỹ nhân được đối xử như Tam phẩm, được hưởng một cung riêng, thực tế lại là Ngũ phẩm, nàng không biết nên làm thế nào.
Chuyện này ta không giúp nàng nghĩ kế, tất cả toàn bộ do nàng quyết định.
Ta đoán Lâm mỹ nhân dù được mời cũng có thể không tới.Thái y đã nói Lâm mỹ nhân có thể sinh non lần nữa, rất có thể sẽ sinh trong mấy ngày nữa. Tính tính toán toán, mới chỉ có hơn tám tháng.
Hôm nay, trên triều đình ta cùng triều thần thương lượng xuất binh thảo phạt Tây Nhung, theo ý của ta, nhiều năm chưa từng dụng binh bên ngoài, nuôi binh ngàn ngày đã đến lúc dùng, Tây Nhung là nước nhỏ, hàng năm vừa vào đông sẽ cướp bóc phía Tây Bắc nước ta, bây giờ thử giao chiến một lần. Thật không ngờ, trong triều trên dưới đều phản đối. Phùng Ký không cần phải nói, ở trong ký ức của ta, hắn luôn luôn là người đối nội mạnh mẽ, đối ngoại thỏa hiệp, hắn còn sợ ta phái hắn xuất chinh đấy. Không ngờ Lý Tế trước nay đối nghịch với Phùng Ký, lần này cũng phản đối xuất binh.
"Quốc khố thiếu hụt, không có tiền xuất binh." Hắn hùng hồn nói.
Hắn vừa nói như vậy, Tưởng Tiệp lập tức đi lên tính cho ta nghe, mấy năm này phương Bắc thiên tai, phía Nam chỉ có nửa thuế. Xem đi xem lại, quả nhiên là không có tiền. Thật ra thì đối ngoại ta dụng binh, còn có cân nhắc khác, nếu nuôi quân lâu dài như vậy, rất khó có người mới đi lên, ta muốn từ trên tay Phùng Ký đoạt lại toàn bộ binh quyền, sợ là khó càng thêm khó.
"Nếu không hoàng thượng tăng thuế phía Nam đi, " Phùng Ký nói, "Chỉ cần đủ quân phí, cựu thần nguyện vì Hoàng thượng cống hiến phần sức lực nhỏ bé, không màng sống chết xuất binh."
Ta nghĩ, ta vừa mới giải quyết chuyện thuế phía Nam, chưa thực thi đã phải bỏ sao? Nếu vậy, Hoàng đế ta đây sao có thể nói ra được.
Phùng Ký cúi nửa đầu, nhìn như kính cẩn, nhưng ánh mắt hắn len lén nhìn ta có chút kỳ quái. Từ sau khi Tòng Na Na cháu trai vợ Quý Khang bị ta chém ở Kim Lăng, Phùng Ký vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, nhưng hôm nay, trong ánh mắt của hắn lại toát ra một tia liều lĩnh."Hoàng thượng còn nhớ Hà Kỳ Nhất không?" Hắn đột nhiên hỏi ta.
"A, dĩ nhiên nhớ, " ta nói, "Đại Lý Tự tra ra hắn thiếu tiền lương của Binh bộ, hắn lại phái người ám sát Trẫm lúc Trẫm đi Nam tuần, Trẫm đã nhốt hắn tử lao." Vụ án này gần đây vừa mới thẩm vấn, còn không chưa định án.
"Sáng nay, thần nghe nói Hà Ký Nhất tự sát ở trong tù rồi." Phùng Ký nói.
Ta sửng sốt.
"Hoàng thượng muốn dùng Binh, phải suy tính tình hình Binh bộ." Phùng Ký nói.
Binh bộ lúc này như rắn mất đầu, hơn nữa có thể còn có thể chưa trừ hết được người của Phùng Ký. Ta vốn định từ từ.
"Thần xin đề cử một người." Phùng Ký nói, ánh mắt của hắn âm trầm, như đang tính toán cái gì.
Trong đầu của ta nghĩ tới đầu tiên, hẳn là Lý Dật.
Nếu Phùng Ký thật sự dám tiến cử Lý Dật, chẳng phải là một cơ hội với ta sao?
"Phùng ái khanh muốn tiến cử người phương nào?" Ta ra vẻ thả lỏng hỏi hắn.
"Chắc Hoàng thượng đã nghĩ tới, " trên mặt Phùng Ký nặn ra vẻ tươi cười, "Cựu thần nghĩ tiến cử, chính là người Hoàng thượng vô cùng coi trọng, bề tôi của Nam Hương công chúa, Đặng tướng quân Đặng Vân."
"Ồ!" Ta nhất thời cũng có chút ngoài ý muốn.
Ta bãi triều đi đến nơi của Mẫu hậu. Cũng như ngày thường, thuận đường tới nhìn Lâm Mỹ nhân một cái. Kể từ khi ta biết nàng mang thai, thường đi nhìn một lần. Chỉ là đến thăm, ta chưa bao giờ ngồi xuống trong đó, mỗi lần đi vào chỉ nói mấy câu, hỏi nàng thiếu gì không, nói xong cũng lập tức đi ra.
Ta chưa bao giờ vì Lâm Mỹ nhân mang thai mà thân cận với nàng. Nàng vẫn hết sức sợ ta, thấy ta liền sợ hãi, mấy tháng đã qua, cũng không thay đổi chút nào.
Lần này ta đến Tử Lưu cung thì cửa Tử Lưu cung đóng chặt.
"Đây là sao?" Ta sai thuộc hạ đi lên gõ cửa, "Ban ngày sao lại đóng cửa?" Tuy trong lòng ta có nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ sâu.
Sau khi gõ, cửa vẫn không mở, chỉ có một âm thanh ở bên trong hỏi, "Bên ngoài là chủ tử cung nào? Chủ tử nhà ta nói, phải dưỡng thai, không có sức gặp người khác. Xin trả lời chủ tử các người, Tử Lưu cung cám ơn. Nhưng Tử Lưu cung không tiếp khách, xin đừng đến nữa." Người nói chuyện tuyệt không khách khí.
Ta ngạc nhiên, nhìn Như Ý muốn tiến lên gõ cửa nữa, ta dùng mắt ngăn cản hắn.
"Thôi, đến lúc đó hỏi Tiễn Chiêu Nghi xem xảy ra chuyện gì."
Ta chuyển hướng đến Khôn Ninh cung của Mẫu hậu. Không thấy thì thôi vậy, dù sao cũng không có gì quan trọng để nói. Nói thật, mặc dù ta rất muốn một đứa con trai, nhưng đối với đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân này, dần dần có chút bất công. Nghĩ đi nghĩ lại, ở đáy lòng ta, cảm thấy đứa nhỏ này còn chưa ra đời, cũng không hề đơn thuần là một đứa bé nữa, giống như được kỳ vọng quá nhiều.
Ngay từ đầu, Phùng Yên Nhi và Tiễn Bảo Bảo tranh đoạt đứa bé này, ta đã biết đứa bé của Lâm mỹ nhân đã không chỉ là con của một mình Lâm mỹ nhân nữa.
Đến Khôn Ninh cung mới biết, ta đã nghĩ đơn giản rồi.
Trong Khôn Ninh cung, Phùng Yên Nhi, A Nam, Tiễn Bảo Bảo và một đám Tần phi đều có mặt ở đây. Còn có Hoa thái y cùng mấy thái y khác. Chỉ có mẫu hậu ngồi trên ghế. Những người khác đứng cung kính. Mà Tiễn Bảo Bảo lại quỳ trên mặt đất.
"Giao cho ngươi chuyện nhỏ như vậy, ngươi cũng không làm xong." Mẫu hậu có chút khinh miệt nói với Tiễn Bảo Bảo, trong ngực ôm một con mèo lông trắng, "Đến nơi này của ta tố cáo có ích lợi gì? Đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân đâu, ta không thể lấy ra ngoài cho ngươi xem."
Ta thấy Phùng Yên Nhi nở nụ cười không che giấu.
Ta ho một tiếng, bước vào trong phòng. Người trong phòng đều quay lại nhìn ta.
"Có chuyện gì thế?" Ta liếc mắt nhìn Tiễn Bảo Bảo, Mẫu hậu ở trên ghế dựa, "Ta mới đi qua chỗ Lâm mỹ nhân, thấy Tử Lưu cung đóng chặt cửa. Đây là có chuyện gì?"
"Lại thêm một người ăn canh bế môn." Mẫu hậu cười, vuốt ve con mèo trên đùi, "Tử Lưu cung muốn làm phản rồi."
Ta nhìn Tiễn Bảo Bảo quỳ trên đất, trong lòng mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra.
Phùng Yên Nhi cười đi lên, thay Mẫu hậu nói, "Hoàng thượng có chuyện không biết, hiện tại không ai được đi vào Tử Lưu cung. Lúc trước đã cản Tiễn Chiêu Nghi, cũng không mở cửa cho thái y, thiếp đi thử một chút, cũng không cho thiếp đi vào."
Phùng Yên Nhi cười nhẹ."Lâm mỹ nhân đề phòng bọn thiếp, sợ bọn thiếp dành con nàng ta, hại con nàng ta, đã ở trong mắng khá nhiều người rồi. Trước khi Hoàng thượng đến, bọn thiếp đang bàn bạc, nếu Mẫu hậu và Hoàng thượng tới, chẳng lẽ nàng ta cũng không mở cửa sao?" Nói xong, Phùng Yên Nhi che miệng, bật cười.
Hoàng thượng ta đây tới, Lâm mỹ nhân hỏi cũng không hỏi, không mở cửa.
Lâm mỹ nhân muốn làm gì đây?
Mẫu hậu mỉm cười, "Chuyện này là tại ta! Ta sốt ruột muốn bế cháu, để cho ai đó được chiều đến mức vô pháp vô thiên. Cũng không phải là bụng vàng bụng bạc gì, chỉ là Thái Y Viện nói có thể là nam thai, cứ như vậy bắt đầu làm bộ làm tịch."
Hoa thái y vội vàng tiến lên một bước, "Kể từ lúc bắt mạch, đã có thể xác định là nam thai rồi. Nhưng Lâm mỹ nhân vẫn ra máu, sợ là không tốt, đứa bé này sợ là không đủ tháng, khi nào động thai khí, đều có thể lâm bồn. Nhưng lúc này Tử Lưu cung không cho ai đi vào, nói là bọn thần ngay cả máu cũng không làm ngừng được, nhất định là cùng một nhóm người muốn hại Lâm Mỹ nhân. Chuyện này khó làm, kính xin chỉ thị của Hoàng thượng, Thái hậu."
Mẫu hậu nghe, sắc mặt khó tin, nàng trừng Tiễn Bảo Bảo, "Ban đầu ai gia giao Lâm mỹ nhân cho ngươi nói như thế nào? Để cho ngươi suy nghĩ một chút."
Tiễn Bảo Bảo quỳ dưới đất, cắn răng một cái, "Thiếp đi đập cửa Tử Lưu cung." Nói xong ngồi dậy muốn xông ra ngoài.
"Đứng lại!" Mẫu hậu lạnh lùng gọi nàng lại, "Ngươi còn đi làm gì? Người Lâm Mỹ nhân phòng đầu tiên là ngươi! Nếu người ta nói có người muốn giết người đoạt hoàng tự, cả hậu cung cũng biết, ngươi còn đi đến làm gì."
Ssắc mặt Tiễn Bảo Bảo đại biến.
Trong lòng ta cũng chấn động, không ngờ Lâm mỹ nhân có thể nói những lời như vậy. Hôm nay đứa bé còn chưa sinh ra, nàng sợ hãi quá mới có thể biến thành như vậy!
"Ngươi coi trọng chuyện lắm rồi." Mẫu hậu hướng về phía Tiễn Bảo Bảo quỳ dưới đất, nói một cách đầy ý vị sâu xa, "Mấy tháng này, ai gia đều thấy hết. Ngươi làm quá! Nếu đổi lại ta là Lâm mỹ nhân, ta cũng sẽ nghi ngờ như thế, cũng muốn ra vẻ. Trên đời này ai chẳng muốn làm người tốt?" Nàng lườm một vòng các phi tần đang đứng, "Còn các ngươi nữa! Các ngươi cũng còn trẻ, Hoàng thượng đã có hai tiểu công chúa, chỉ cần các ngươi tận tâm, muốn bao nhiêu nhi tử chẳng được. Gấp gáp cái gì?Vẫn chưa tìm ra ai làm Lâm mỹ nhân xảy thai. Đừng tưởng rằng chuyện này cứ kết thúc như thế." Mẫu hậu giọng căm hận, "Trong cung có quy củ, chuyện này vẫn tiếp tục điều tra. Người gây ra chuyện này, chết cũng không đáng tiếc."
Con mèo trên đùi Mẫu hậu kêu meo một tiếng, như là bày tỏ đồng ý.
Ánh mắt của Mẫu hậu quét qua mọi người, "Về phần Lâm mỹ nhân...... Lúc trước, ta vừa nghe nói Lâm mỹ nhân phải sinh sớm, trong lòng có chút không vui, con của mình không để ý, để người khác nhìn chằm chằm là như nào? Ta nói sinh non thì sớm sinh đi, Thái Y Viện sẵn sàng là được. Nên như thế nào thì như thế đó, không cần phải gấp gáp. Đây cũng là quy củ trong cung! Nói cho cùng, dù là kết quả không tốt, cũng là tự tìm."
Trong Khôn Ninh cung lập tức yên lặng như tờ.
Ta giống như đột nhiên hiểu ý của mẫu hậu rồi. Cõi đời này chính là như vậy, mạnh mẽ mới sống sót. Mẫu hậu không dung tình chút nào.
Ánh mắt của Mẫu hậu quét qua A Nam.
"Sở Hiền phi không tệ," Mẫu hậu gật đầu một cái, chắc cũng biết cung cung hạnh đã ghi lại, "Để ý một chút, vì Hoàng thượng mà sinh Hoàng tử. Ai gia thích đứa bé như đệ đệ con, thông minh xinh đẹp."
Lại nhìn Phùng Yên Nhi, "Phùng Thục phi cũng phải tiếp tục cố gắng, con còn trẻ như vậy, ai gia cũng thích nhanh chóng có cháu bế." Ánh mắt Mẫu hậu quét qua toàn bộ."Được rồi, tất cả giải tán đi. Đứa bé luôn ở trong bụng mẹ, do các con tạo ra. Lão thái bà ta còn thông suốt, mà mọi người không hiểu sao?"
Mọi người yên tĩnh không nói.
Mẫu hậu thường nói hậu cung như chiến trường, ở trong mắt Mẫu hậu, đã nhìn quen các loại âm mưu chém giết, ta hiểu được, Mẫu hậu buông tay Lâm mỹ nhân rồi. Lâm mỹ nhân không đủ kiên cường.
Trước kia, mỗi lần ta xuất chinh, luôn quan tâm công trận không sánh bằng Nhị ca hoặc Cửu đệ. Mẫu hậu sẽ nói với ta, "Con không cần nhìn chằm chằm bất kì ai, không tham công cũng không vứt bỏ. Phụ hoàng con mắt sáng như đuốc, nhất định sẽ phát hiện sở trường của con."
Hôm nay lời này đối với Lâm mỹ nhân cùng Tiễn Bảo Bảo cũng giống như vậy, muốn quá nhiều, lại không hiểu được buông bỏ. Người khác không thể giúp ngươi. Không biết tại sao, hôm nay, ta có dự cảm xấu đối với đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân.
Chỉ là...... Đó là ta con trai đầu tiên của ta, ta không nhẫn tâm như thế.
Ta đi ra ngoài thì đuổi theo A Nam, "A Nam." Ta gọi nàng.
A Nam dừng lại đợi ta, ta đi tới, chúng ta đi ngang hàng, ta nghiêng thân thể qua, "Chuyện đó...... Lâm mỹ nhân bên kia......"
Thật ra thì chuyện này ta không biết có nên cầu viện A Nam hay không. Mẫu hậu nói đây là do tạo hóa. A Nam cũng không mơ ước đứa bé kia, đem chuyện này cho A Nam giống như có chút không được.
"Thiếp biết." A Nam nở nụ cười, "Lâm mỹ nhân như vậy, thiếp sợ nàng ấy có thể chuyện gì đó không tốt." A Nam chỉ vào đầu nàng, "Lâm Mỹ Nhân suy nghĩ hạn hẹp."
Ta cười khổ, thật ra thì rất khó nói, Lâm mỹ nhân có thể nghĩ hẹp, nhưng ai biết rốt cuộc Tiễn Bảo Bảo nghĩ như thế nào đây? Thật ra A Nam cũng không quá hiểu rõ tâm cơ của người khác. A Nam không giống các nàng kia.
"Nàng ấy vốn nhát gan, " ta giải thích, thời gian mười năm qua, ta thật sự là không nhớ tại sao ban đầu ta lại coi trọng một người như thế."Hôm nay thấy ai cũng sợ. Nàng ấy cũng đáng thương." Ta không biết tại sao mình lại dùng từ này. Trước khi trùng sinh, ta đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ như vậy.
A Nam thở dài, "Thiếp hiểu ý của hoàng thượng, thiếp sẽ để ý Tử Lưu cung." Nàng lại lắc đầu, nhìn khắp mọi nơi, "Lâm mỹ nhân thật sự rất đáng thương. Thành cung quá cao, lòng của nàng lại quá nhỏ."
Ta trố mắt nhìn nàng, ta khẳng định vừa rồi nàng châm chọc ta.
"Nếu là thiếp, đến tình cảnh này, thiếp sẽ mang theo đứa bé, dẫu có chết cũng trốn ra khỏi cung." A Nam kiên định nói.,