Editor: Nguyễn2
Ta cảm thấy Phùng Yên Nhi có chút tài cán, trong những nữ nhân ta gặp, nàng ta coi như cũng ổn. Thật ra khi từ Giang Nam trở lại, ta cố ý không quan tâm đến nàng ta, mà nàng ta vẫn không để lộ sơ hở gì.
Chuyện Lâm mỹ nhân suýt xảy thai, sau khi nghe A Nam phân tích, ta nghi ngờ nàng ta giở trò quỷ, nhưng tra tới tra lui, chuyện xảy ra lúc ấy, mọi người trong Trích Tinh Các đang xem Phùng Yên Nhi luyện múa, có giáo phường(cơ quan quản lý âm nhạc thời xưa) và các nhạc sĩ ngồi đó làm chứng, cửa cung đóng kín, căn bản không hề mở ra.
Mà Lý Tu nghi, nghe nói gần đây không nói một lời, chỉ ngồi yên trong cung. ta phái mấy cô cô có kinh nghiệm trong cung đến hỏi chuyện, đã dùng hết biện pháp, hoàn toàn không thể hỏi ra một chữ. Nữ nhân này, dùng trầm mặc để đối kháng ta.
Mẫu hậu nói, chuyện nhỏ như vậy cũng tra không ra, trước tiên đánh nàng ta mấy hèo rồi nói sau.
Ta cũng đang có ý đó.
Nhưng sóng trước chưa lặng, sóng sau lại tới. Hôm nay lại xảy ra chuyện. Mà hôm nay chuyện này, xác thực là do Phùng Yên Nhi thiết kế.
Lúc Phùng Yên Nhi gọi muội muội Băng nhi hùng hùng hổ hổ trở lại, trong lòng ta đã hiểu, ta đã xem thường Phùng Yên Nhi rồi.
Lúc trước tay ta để phía dưới, giờ chống lên khung cửa sổ, đóng cửa sổ, cửa sổ chấn động mạnh. Ta để tất cả bông tuyết ở ngoài cửa sổ, không có A Nam, quả nhiên cảnh tuyết cũng không thể nhìn nổi.
Ta qua đầu lại đối diện với nữ nhân âm tình bất định, làm như thuận miệng nói: "Băng nhi thật giỏi, mới đi ra ngoài một lúc đã có phát hiện lớn!"
Trên mặt Phùng Yên Nhi cứng lại.
Mà ở một bên, A Nam đặc biệt liếc ta một cái, lại thật nhanh quay đầu đi.
"Hoàng thượng! Tỷ tỷ! Nhanh đi nhìn đi! Thiếp từ trong mương phát hiện ra cái gì đó.”
Băng nhi nhảy vào phòng, nàng hưng phấn kêu la, căn bản cũng không cần người khác hỏi thăm, "Bọn thiếp đào được một sợi dây thừng rất dài ở dưới lớp băng, nó theo nước chảy ra bên ngoài cung, mà một đầu, lại lặng lẽ buộc vào một cái đinh dưới thượng nguồn. Hoàng thượng, ngài nói xem, có phải thiếp đã phát hiện ra một bí mật lớn trong cung? Hoàng thượng phải thưởng cho thiếp nhé."
Cô gái này vừa xoa xoa tay vừa đưa tay đến khóe miệng hà hơi, hình như bên ngoài vô cùng lạnh. Trong lúc nói, ánh mắt linh động, từ khe hở len lén nhìn sắc mặt của ta.
Trên mặt ta thẩn thờ không lộ vẻ gì, ngồi trên chủ tọa, làm bộ như không có chú ý nàng ta đang nói gì. Nhưng trên thực tế ta lúc này cái gì cũng biết.
Trời lạnh tuyết rơi, trên mặt nước đã sớm kết thành một tầng băng. Lúc này đã vào tháng chạp, băng hẳn là rất dầy. Cái Băng nhi gọi là đục băng là ở nơi nào.
Kênh kia hợp với toàn bộ nước trong cung, trong cung hồ nhỏ ao nhỏ, dòng suối nhỏ, tất cả đều hội tụ ở trước hẻm kia, thành kênh rạch bên ngoài thành cung. Trường Tín cung cũng ở bên trong, mỗi ngày A Nam ra vào cũng sẽ đi qua chỗ kênh kia. Ta còn nhớ sau khi sống lại, ta tỉnh lại, ở dưới ánh mặt trời chói chang, thấy dáng vẻ A Nam gầy teo đứng ở cạnh kênh. Cảnh tượng đó, đến bây giờ vẫn rõ mồn một trước mắt ta. A Nam giải thích nói, nàng mang nước tưới hoa cỏ của nàng.
Ta chưa từng hoài nghi.
"Hoàng thượng, ngài đi xem một chút đi."
Băng nhi đi lên làm nũng nói, cô gái nhỏ, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Mà ta, lại chú ý tới ánh mắt của nàng, trong ánh mắt của nàng, nụ cười chỉ có một tầng mỏng manh, giống như tùy lúc có thể mất đi. Lúc Phùng Yên Nhi đưa ta ly rượu độc kia, cũng cười như vậy.
Băng nhi Tuyết Nhi gì chứ, căn bản là một cái bẫy.
Ánh mắt Phùng Yên Nhi nhìn chòng chọc A Nam, không chuyển động một chút nào.
Không biết sao Phùng Yên Nhi lại biết phương pháp A Nam liên lạc với người bên ngoài. Tóm lại nàng ta đã phát hiện, hai muội muội nàng ta vào cung không chỉ có mỹ nhân kế, còn có liên hoàn kế. Vừa đưa mỹ nhân, vừa diệt trừ A Nam.
Ta để A Nam lên làm Hiền phi lâu như thế, tại sao Phùng Yên Nhi không có động tĩnh gì! Thì ra nàng muốn một kích đắc thủ.
Mà A Nam giống như hoàn toàn không chú ý Băng nhi nói gì, càng không ý thức được Phùng Yên Nhi đang nhìn nàng chằm chằm. Ngay khi ta vừa ngồi xuống, nàng cũng vội vàng đi tới, trên cái bàn cạnh chân ta, lấy ra một ống trúc lớn, bỏ gạo rang và hạt đậu khấu vào, rồi rót nước nóng từ bình sứ vào bên trong. Sao đó đậy nắp ống trúc lại, lấy tay giữ một lúc lâu, lúc này mới đưa tách trà đến cho ta.
Kể từ khi A Nam biết ta trúng độc câu hôn, thường làm cho ta những thứ trà thuốc kỳ kỳ quái quái, hơn nữa trong lúc tâm tình ta không tốt. Thú vị là: mỗi lần uống xong, cả người ta nhẹ nhõm, khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Hôm nay A Nam đưa trà cho ta thì có chút áy náy liếc ta một cái. Sau đó nàng lại giả bộ bình thản ung dung nhìn đông nhìn tây. Nhất định A Nam biết hiện tại trong lòng ta rất tức giận, nhưng nàng vẫn bảo trì bình thản.
Trong lòng A Nam nhất định biết rõ, thông qua phương thức liên lạc với bên ngoài như thế, so với việc Lý Uyển Ninh mua đồ cấm, lỗi càng lớn hơn.
Ta nên sớm nghĩ tới.
Ta uống một hớp trà A Nam pha cho ta, "Mở đầu, sợi dây gì thế?" Ta giọng nói tận lực hòa ái hỏi Băng nhi, bây giờ ta hoài nghi, tên của nàng cũng là giả. Nếu không sao lại trùng hợp như thế, nàng cố tình muốn đi đục băng!
"Là được......"
Ta biết rõ nàng ta đang nhìn Phùng Yên Nhi. Ta còn chú ý tới Phùng Yên Nhi đưa một ánh mắt hết sức nghiêm nghị cho nàng ta.
A Nam pha trà thật là thơm!
"Là ở dưới nước có một sợi dây, theo thủy thế thông qua ngự cống tại dưới cung tường lỗ thủng chảy ra bên ngoài cung, nếu như ở nơi này đầu dây buộc ống trúc, trong cung giả bộ là cơ quan, có thể dựa vào sợi dây liên lạc tin tức với bên ngoài cung." Băng nhi nói xong, thấy vẻ mặt ta ôn hòa, "Hoàng thượng thiếp lập công lớn đúng không? Sẽ có thưởng chứ?" Lúc này, nàng đã cơ trí phát giác thái độ của ta không được bình thường.
"Đúng, đúng là đã lập công lớn, " ta cười hai tiếng, thật sự của ta nên thưởng cho nàng ta, "Phùng Thục phi mới vừa rồi còn khách khí, nói mang hai muội muội ra ngoài mở mang hiểu biết. Trẫm thấy Băng nhi cô nương đi lại trong cung như vào chỗ không người. Trẫm cũng không biết ngự sông nơi nào có thể dẫn ra bên ngoài cung, một đoạn tường là tường rào cung thành. Muội muội của Thục phi lại rõ ràng hơn người chủ nhân này là trẫm. Quả nhiên là tỷ muội Thục phi, không hề tầm thường! Giống như đã sống trong cung lâu hơn trẫm!"
Trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Yên Nhi thay đổi. Nàng cuống quỳ xuống quít trước mặt ta, nhưng há mồm mấy lần, một chữ cũng không nói ra. Nhìn Băng nhi còn đứng ngốc ở đó, nàng ngoan độc, hung hăng nhéo một cái trên đùi Băng nhi. Một lần nữa ta thấy mặt Phùng Yên Nhi lộ ra nét mặt dữ tợn như vậy. Đây là biết chuyện không thành mà sợ hãi sao?
Băng nhi kêu đau, cũng quỳ xuống.
Ta ung dung uống trà của ta, không nóng nảy.
"Muội muội thiếp bị người trong nhà chiều hư rồi." Phùng Yên Nhi nói, ta muốn nàng không thể giải thích."Muội muội không hiểu chuyện, thấy cái gì cũng sẽ đoán mò, lại nhanh miệng. Thiếp sẽ làm sai người mang muội ấy đi ra ngoài quản giáo."
"Quản giáo cái gì?" Ta hỏi, "Cha nàng dạy ra một nữ nhi tốt như nàng, dĩ nhiên là rất biết quản giáo nữ nhi. Trẫm thấy nữ nhi Phùng gia đều rất tốt, chưa nói tới Băng nhi giống Sở Hiền phi, trẫm nhìn Tuyết Nhi ngồi ở đó không nói gì, phẩm cách này còn hơn Lý Tu nghi một bậc. Nữ nhi Phùng gia đặc biệt như vậy, còn phải dạy thế nào đây?"
Phùng Yên Nhi lại ra mồ hôi, trên mặt dính mồ hôi, không còn xinh đẹp nữa. Tóc trên trán của nàng thả xuống, nước chảy xuống tóc mai.
"Hoàng thượng." Âm thanh của nàng nhu thuận như nước, "Nô tì biết sai, vốn không nên dẫn muội muội vào trong cung làm bẩn mắt của Hoàng thượng. Nô tì sẽ để các nàng về nhà, về sau cũng không cho các nàng vào cung nữa. Nô tì nguyện một mình chịu sự trừng phạt của hoàng thượng."
Ta gật đầu, theo giọng nói của nàng xuống phía dưới, "Tốt! Thục phi vốn đứng đầu hậu cung, bình thường đều là nàng phạt người khác. Lúc này, trẫm cũng không biết nên phạt nàng như thế nào, hay là thế này, theo cách nàng phạt người trước kia, tự phạt nàng một lần."
Phùng Yên Nhi vô cùng run, cúi thấp đầu không trả lời. Ta nghe một tiếng lay động, theo tiếng vang nhìn, nàng ta đã bẽ gãy một đoạn móng tay.
Trước kia ta nể mặt nàng, chưa từng đánh vào thể diện của nàng.
Nhưng lúc này, A Nam vốn không nói một lời, ở cạnh chân ta lên tiếng, " tuyến gì cống gì tường gì, thiếp không hiểu, nhưng nói đến phạt người, thiếp lại biết, Thục phi vừa phạt Lý Tu nghi đi Thượng thiết tư." Lúc nói chuyện A Nam cười đến ngọt ngào.
Hai ngày nay, bởi vì biết đệ đệ sắp trở về, mỗi ngày nàng đều rất cười vui mừng. Bây giờ thì ta đã biết hóa ra vật nhỏ này cũng có lúc sôi nổi như thế.
A Nam chột dạ nhìn ta, ta biết nàng đang suy nghĩ gì. Nàng đang bỏ đá xuống giếng với Phùng Yên Nhi, nhưng lại không nắm bắt được tâm của ta. Lòng A Nam có chí hướng lớn, vốn không nguyện bị cung đình nho nhỏ này của ta trói buộc. Nhưng hôm nay nàng cũng biết, nàng đã bị ta buộc lại, trừ phi chết, ta sẽ không chịu buông tay.
"Chủ ý tốt!" Ta vỗ đùi, "Thục phi không bằng liền tự phạt mình đi Thượng thiết tư, không cần nhiều, chỉ cần quét hai ngày thôi."
Phùng Yên Nhi sững sờ, hai vai rung động, khóc thút thít, "Nếu như vậy thì sau này thiếp làm sao có chỗ đứng trong cung? Thiếp sai lầm rồi, thiếp biết sai rồi, cầu xin hoàng thượng đổi hình phạt khác." Nàng quỳ gối, ôm lấy chân của ta, ngước mặt cầu khẩn ta, "Trước kia, Hoàng thượng sủng ái thiếp, nói eo thiếp mềm mại nhất, mảnh khảnh nhất, nắm vừa tay nhất. Còn nói sẽ không để cái eo nhỏ nhắn này chịu một chút mệt mỏi. Hôm nay thiếp không được sủng ái, hoàng thượng có niềm vui mới liền nhẫn tâm như vậy."
Nàng tùy ý khóc, son phấn trên mặt trôi ngổn ngang, không thể nhìn mặt nàng nữa rồi.
Nàng khóc, không những ta, ngay cả A Nam cũng kinh ngạc. Phùng Yên Nhi vốn không phải là người như thế, nàng ta chưa bao giờ chịu yếu thế.
Hôm nay, nàng ta biết ta thiên vị. Nàng ta muốn hại A Nam, lại tự hại mình, hối hận cũng không kịp.
"Trẫm cho nàng hai lựa chọn, " ta cười lạnh một tiếng, "Hoặc là nàng quét Thượng thiết tư hai ngày, hoặc là về sau Sở Hiền phi ngang hàng với nàng. Đối ngoại, nàng đứng đầu hậu cung, nhưng chuyện trong cung, không được tự ý quyết định, phải cùng Sở Hiền phi thương lượng."
Mặt mũi hay quyền lực, nàng chỉ có thể chọn một. Chuyện này vừa đúng có thể để cho hai muội muội nàng ta truyền ra, để Phùng Ký biết. Hôm nay ta đoạt lại quyền lực, không sợ Phùng gia bọn họ nữa. Tốt nhất Lý Dật đó cũng có thể vì vậy mà xuất hiện sớm một chút, để ta xem thử bọn họ rốt cuộc có những mánh khóe gì.
Trong phòng quả thật có chút nóng, có lẽ bởi vì ta mới vừa rồi đóng cửa sổ thông gió. Ta và A Nam không nói gì nữa. Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Phùng Yên Nhi đầy mồ hôi, lựa chọn chia quyền, "Về sau Yên Nhi còn phải cùng muội muội trông coi việc trong cung." Nàng cố gắng cười với A Nam, dùng sức lau đi nước mắt trên mặt.
Nàng dập đầu một cái, bò dậy, dẫn hai muội muội rời đi. Mới tới cửa, ta liền nghe được một tiếng bạt tai vang lên.
"Tỷ đánh muội!" Băng nhi thét lên một tiếng, sau đó thì im lặng. Họ đều đi hết.
Ta quay mặt qua, mắt lạnh nhìn A Nam.
Vật nhỏ này thở ra một hơi thật mạnh, làm bộ như không thấy ta. Chuyện thứ nhất nàng làm là nhảy dựng lên, chống tay lên khung cửa sổ hóng mát, thở mạnh mấy cái. Lúc này nàng mới nhìn ta, sau đó cũng trở nên nghiêm nghị, đứng ở nơi đó, sửa sang lại áo, tiến lên hai bước đến, quỳ xuống trước mặt của ta, "Thiếp sai lầm rồi, thiếp biết sai rồi, cầu xin hoàng thượng đừng trách phạt."