Edior: Nguyễn2
Ánh mắt Tiễn Bảo Bảo sáng lên,"Vậy...... Nếu là chuyện liên quan đến Thục phi, Hiền phi, thiếp cũng có thể tuỳ cơ ứng biến sao?"
Đôi mắt Tiền Bảo Bảo không đẹp, dù ánh mắt sáng cũng không sáng hẳn lên.
Huống chi nàng còn sáng không đúng lúc. Ta vốn đang cảm thấy Tiễn Bảo Bảo không tệ, nhưng nghe được câu này, lòng của ta trầm xuống. Không nói đến A Nam, chỉ nói Phùng Yên Nhi, ta hiểu rõ trong mấy năm này Tiền Bảo Bảo cùng Phùng Yên Nhi âm thầm tranh đấu, không ngừng đối phó lẫn nhau. Cũng biết nàng muốn leo lên đầu Phùng Yên Nhi, không phải là ngày một ngày hai. Vừa rồi ta để cho nàng tuỳ cơ ứng biến chính là ý này, cho nàng quyền lợi để nàng giống như Phi tần, trông nom chuyện tình trong cung, cũng khiến những người khác trong cung tôn trọng nàng hơn.
Nhưng ta cũng không cho nàng trông nom chuyện của Phùng Yên Nhi hoặc A Nam. Dù sao cũng phải có chức vị, tôn ti cao thấp không loạn. Nếu ngay cả chuyện này ta cũng đồng ý, chẳng lẽ, về sau có chuyện liên quan đến Mẫu hậu thì nàng ta cũng có thể đi quá giới hạn hay sao? Trong cung đình lục đục đấu đá ta nhìn quá nhiều rồi, từ khi ta còn là đứa bé đến lúc lớn lên, đã am hiểu sâu sắc lời nói này.
Nhưng ta chưa biểu hiện ra mặt, chỉ hỏi: "Thục phi, Hiền phi thế nào?"
Tiễn Bảo Bảo giống như không hề cảm thấy ta không vui, "Gần đây Thục phi làm việc có chút kỳ lạ." Nàng nói, "Thiếp cũng không dám vọng đoán nàng ta cố ý. Nhưng chuyện sáng sớm hôm qua, thật khiến thiếp đổ mồ hôi lạnh. Thiếp vừa nói với Hoàng thượng, mỗi ngày thiếp cùng Lâm mỹ nhân trước khi ra ngoài đều phái người đi trước dò đường. Sáng sớm hôm qua thiếp phái người đi ra ngoài dò đường thì phát hiện, ở trên đoạn đường đi Trích Tinh Các, không biết người nào đã gắn rất nhiều hạt tuyết. Theo lý mà nói, đường kia đã sớm được quét sạch sẽ rồi, hôm qua lại không có tuyết rơi. Mỗi ngày Lâm mỹ nhân đều đi đường này, thiếp thấy rõ ràng là có người cố ý gây nên chuyện này." Tiễn Bảo Bảo cũng không vội, thái độ nàng nói chuyện này rất chắc chắn. Thái độ của Tiễn Bảo Bảo làm lòng ta nổi lên nghi ngờ.
"Sáng sớm hôm qua sao?" Ta đột nhiên nhớ tới A Nam đã nói với ta một chuyện khác.
"Đúng vậy, thiếp vốn định tìm người đi quét tuyết rơi, nhưng người của Trích Tinh Các lại vội vội vàng vàng chạy đến nói bọn họ sẽ quét, sống chết không để cho bọn thiếp động vào. Có thể thấy được tuyết này vốn chính là bọn họ làm rơi vãi. Thục phi quản mọi việc trong cung đã lâu, khó tránh khỏi có lúc qua loa."
Tiễn Bảo Bảo đang quan sát ta. Hiển nhiên nàng rất quan tâm tới cái nhìn của ta đối với chuyện này.
Ta nghĩ nàng nhất định nói cùng một việc mà A Nam đã nói cho ta biết. Không phải sao, vì che giấu vết máu trên đường mới để tuyết rơi vãi. Nói không chừng Tiễn Bảo Bảo cũng biết.
Ta ho một tiếng, "Gần đây Thục phi có gì khác thường không?"
"Khác hay không, thiếp cũng không dám nói. Thiếp cùng Thục phi vốn không thân cận. Gần đây cũng không chỉ có mình thiếp cảm thấy Thục phi kỳ lạ. Gần đây trong cung của nàng cực kì nghiêm mật, không cho người khác đến bái phỏng, vài người có quan hệ tốt với nàng đến thăm, nàng cũng không tiếp đãi."
Ta lại liếc mắt nhìn Tiễn Bảo Bảo. Quả nhiên nàng rất để ý những thứ này. Chỉ là, nghe nàng nói như vậy, Phùng Yên Nhi thật đúng là kỳ lạ, nàng vốn rất sẵn lòng lôi kéo những Tần phi kia.
"Thục phi để Lý Tu nghi đi Thượng thiết tư, nàng cảm thấy vừa lòng không?"
Tiễn Bảo Bảo suy nghĩ một chút, "Chuyện này, thiếp không tiện nói có hài lòng hay không. Thiếp chỉ cảm thấy, nếu Lý Tu nghi bị bệnh, thì nên để cho nàng ta nghỉ ngơi thật tốt, để cho nàng ta đi quét sân vườn dường như cũng không thỏa đáng lắm."
Ta gật đầu, nếu thật là Lý Tu nghi ca hát, nên nghiêm mật nhốt nàng ta lại mới đúng. Thế nào lại để cho nàng ta đi ra ngoài gây loạn. Chuyện Lý Uyển Ninh, trên triều đình, chính ta đã phủ nhận trước mặt mọi người rằng nàng ta cùng người ngoài không có tư tình, chưa thể xử lý thỏa đáng. Cho đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý nàng ta như thế nào. Bây giờ nhìn lại, chuyện này cũng không thể kéo dài. Ta sẽ cùng A Nam thương lượng một chút. A Nam biết rõ nội tình trong đó.
"Hiền phi thì sao? Sở Hiền phi có gì không tốt?" Ta hỏi Tiễn Bảo bảo. A Nam cũng không thích tham dự chuyện trong cung, vì sao ngay cả A Nam, nàng ta cũng nói?
"Sở Hiền phi, " Tiễn Bảo Bảo nở nụ cười, "Ngược lại là một chuyện khác, Sở Hiền phi rất trốn chuyện. Lúc Lâm mỹ nhân bị hù dọa khóc lóc trở về, Thái hậu cùng Thục phi không nói gì. Chỉ có Sở Hiền phi nói một câu ‘Lâm mỹ nhân ít đi ra ngoài thì hơn, ở ngoài cũng không tốt lắm.”
Lời này A Nam cũng nói với ta rồi, đây chính là tính tình của A Nam. Ở hậu cung, nàng có chút tránh chuyện.
"Lần này vì chuyện quét tuyết, thiếp cùng người của Trích Tinh Các ầm ĩ mấy câu. Sở Hiền phi vừa nói: ‘Quét coi như xong, ta đã sớm nói trời băng đất tuyết nên ít đi ra ngoài thì hơn."
Nghe Tiễn Bảo Bảo nói như vậy, ta không nhịn cười được. A Nam chính là A Nam. Trước kia ở trong cung nàng bị uất ức vì không thích tranh cãi, hiện tại tất nhiên cũng sẽ khuyên người khác như vậy. Thật ra không phải nàng không thể quản chuyện, mà nàng không muốn quản. Không biết tại sao, gần đây ta cảm thấy A Nam có chút xem thường hậu cung của ta. Trước kia ta còn tưởng rằng nàng không thể chối cãi là bất đắc dĩ, gần đây ta mới cảm thấy, nàng không tranh cãi là vì không đáng.
"Tốt lắm, " ta nói, "Ý tứ của Tiễn Chiêu Nghi trẫm đã hiểu, Lâm mỹ nhân để nàng chăm sóc trẫm cũng rất yên tâm. Hiện nay, Lâm mỹ nhân cũng sắp lâm bồn, nếu có chuyện gì, tốt nhất nàng nên khuyên nàng ta một chút, chớ vì việc khác mà thương cảm. Nàng ta muốn cái gì, thì nàng cứ cam đảm an bài cho nàng ta, Thái hậu nơi đó, Trẫm nơi này, Thục phi Hiền phi bên kia, đều giống nhau."
Ta nói như vậy, rõ ràng là có chút qua loa.
Tiền Bảo Bảo lảo đảo như lắc lư theo gió, nàng lập tức cũng cười, "Có những lời này của Hoàng thượng là đủ rồi." Nói xong đứng lên, "Thiếp không quấy rầy Hoàng thượng nữa, thiếp xin cáo lui."
Nàng đi rất sung sướng, để lòng ta nghi ngờ nàng vốn không phải vì Lâm mỹ nhân mà đến. Nàng đến vì nói cho ta biết tình hình trong cung, thuận tiện còn muốn thử thái độ của ta đối với nàng.
Tiễn Bảo Bảo người này, nhìn thô ráp, thật ra thì rất có đầu óc. Chỉ là tâm tư của nàng...... Hôm nay tiếp xúc, ta có chút thất vọng. Nàng cùng nữ nhân khác cũng không có gì khác biệt. Ta không có cảm thấy nàng có lỗi, chẳng qua là cảm thấy nàng so với A Nam, vẫn thiếu thứ gì đó.
Rốt cuộc thiếu cái gì, ta cũng không nói ra được, bởi vì ta nghĩ ta muốn cái gì cũng đột nhiên trở nên mê man. Lòng của ta mê man, giống như muốn bắt được thứ gì đó trong lúc này.
Lúc A Nam đến đây, đã gần đến buổi trưa rồi.
Ta đang ngồi ở ngự án múa bút.
Nàng mặc một cái áo choàng đỏ thẫm hình con khỉ, thở ra khói trắng, nhảy vào thư phòng của ta, vừa vào cửa liền dùng sức dậm chân một cái, giẫm giầy da nhỏ dính đầy tuyết trên nệm của ta, làm cho thảm trong thư phòng ta ướt một mảng lớn.
"Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, sao Hoàng thượng không ra nhìn xem?"
Ta không lên tiếng, bây giờ thứ mà ta không muốn nhìn thấy nhất là tuyết, trừ phi có A Nam ở bên ta.
"Nàng ngồi xuống đi, tuyết rơi nhiều như vậy nàng lại đi không vững." Ta cười. Đồng thời ta cũng chú ý tới, cũng màu đỏ thẫm, mà A Nam như viên ngọc tỏa sáng, trong suốt mà xinh đẹp. Ở trước mặt nàng, mùa đông rét lạnh tiêu điều cũng phải nhượng bộ mà lui binh. Tiễn Bảo Bảo lại càng không thể so với nàng.
Chuyện trên đời này quả nhiên không công bằng, ngay cả ông trời cũng thiên vị như vậy.
"Thiếp thích đi, thích nghe tiếng chân đạp trên tuyết, âm thanh của bông tuyết, " A Nam ranh mãnh nói, lại hỏi ta, "Sáng hôm nay, Hoàng thượng phái người đến Trường Tín cung mấy lần, Hoàng thượng tìm thiếp có việc sao?" Vừa nói vừa như ảo thuật, từ dưới mũ của nàng lấy ra một cành hoa mai. Trên cành mai chi chít những nụ hoa chưa nở.
"Không có việc gì, ta chỉ muốn nhìn nàng mà thôi." Ta nói.
"Hoàng thượng tìm ta không thể không có việc gì." A Nam võ đoán nói.
Điều này làm cho ta nhất thời im lặng.
Đợi cung nữ cởi áo choàng cho nàng, nàng thoải mái giơ cao hoa mai đưa đến mũi của ta, "Hoàng thượng ngửi xem, có mùi thơm ngát."
Ta rất phối hợp hít sâu một hơi, "Ngay cả hoa cúc tàn nhánh nàng đều không chịu cắt bỏ, sao hôm nay lại chiết hoa mai mang tới đây?" Không biết tại sao, những gì liên quan đến A Nam, ta luôn nhớ rất rõ ràng.
Trong mắt A Nam hiện lên nụ cười rồi biến mất, "Dù không chiết thì cũng sẽ không có người nhìn nó nữa. Đây là của Minh Loan điện chiết."
Ta nghiêng đầu, tinh tế nhìn.
"Thiếp đi qua Minh Loan điện vừa hay nhìn thấy Lý Tu nghi, đi theo nàng hái một cành hoa mai."
A Nam lại đang dụ dỗ ta, nàng đến nơi này của ta, cũng không cần đi qua Minh Loan điện.
"Thiếp vốn muốn hỏi thân thể nàng có khỏe mạnh không, nếu quét sân khổ cực, thiếp có thể cầu xin Phùng Thục phi tha cho nàng ta." A Nam đi quanh thư phòng của ta, rốt cuộc chọn ra một bình mai, cắm hoa mai trên tay vào."Nhưng nàng, thật sự là một người kín miệng như hồ lô (ý chỉ Lý Tu nghi ít nói), thiếp nói với nàng nhiều như vậy, nàng chỉ nói với thiếp một câu: ‘Muốn xuất gia.’"
Ta ngây ngẩn cả người. Lý Uyển Ninh muốn xuất gia. Nàng có ý gì? Chẳng lẽ là chê ta làm sai? Nàng nghĩ thật hay! Trốn trong miếu thì có thể không phải chịu tội sao? Hay là để nàng dễ dàng giả thần giả quỷ hù dọa người khác?
"A, đúng rồi! Lý Uyển Ninh còn nói nàng không biết ca hát. Thiếp để cho nàng ta hát đôi câu Quan Âm tâm chú, nàng không hát được." Dường như A Nam chỉ tùy tiện nói.
Ta không tin. Ngày thường Lý Uyển Ninh có vẻ kính cẩn nghe theo, nhưng sự thật như nào đây? Trong lòng nàng không phải hướng tới Lão Cửu sao? Biết người biết mặt không biết lòng, huống chi còn là A Nam ngay mặt hỏi. Sợ là A Nam thiện lương, bị Lý Uyển Ninh lừa gạt. Nhưng ta vui mừng vì A Nam đã đi tìm Lý Uyển Ninh. Rốt cuộc A Nam vẫn đang giúp ta, nàng giúp ta tìm một phương pháp xử lí Lý Uyển Ninh. Nàng biết ta nhức đầu tại vì chuyện của Lý Uyển Ninh, nàng vốn tránh chuyện, lần này lại chủ động giúp ta một lần.
A Nam cắm hoa mai xong, không có việc gì làm, tiến tới bên án sách của ta, hướng tới dưới án, ồ lên một tiếng, "Đây không phải là bức Tuyết Tình đồ lần trước hoàng thượng tiếp tục vẽ sao?" Giống như nàng đã quên mất nàng mới vừa nói chuyện của Lý Uyển Ninh cho ta nghe.
Tay của ta thật nhanh dời xuống, bưng bít cũng không kịp.
"Hoàng thượng đang vẽ cái gì vậy?" Nàng chú ý tới bút trên tay ta.
Tay của ta di chuyển một chút, nhìn A Nam cười.
"Đây là...... Là thiếp sao?" A Nam nghiêng đầu hướng nhìn ta. Có chút nghi ngờ.
Trên tấm hình là một cô gái áo xanh lá, mới phác thảo qua hình dáng. Có thể đã có thể nhìn ra nàng trong suốt tịch mịch, tao nhã như hoa lan.
A Nam có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu dịch ra.
Ta thuận tay nắm hông của nàng, "Ở trong cảm nhận của ta A Nam chính là như này, nàng thấy ta vẽ có giống hay không?" Dưới ánh mắt trời có một cô gái đang tựa vào cây đại thụ lớn.
Ta ngửi mùi thơm trên tóc A Nam, cẩn thận buông bút, dùng hai cánh tay ôm lấy A Nam.
"A Nam, ta đang suy nghĩ, nàng cùng các nàng kia có gì khác biệt."
Ánh mắt của ta giống như có thể xuyên thấu giấy vẽ trước mắt, nhìn tiểu nữ tử đã dùng khuôn mặt quỷ dị để gạt những hoàng tử chúng ta. Rất nhiều chuyện cũ theo thời gian đã sớm trở nên phai nhạt, nhưng lần gặp mặt kia ta luôn có thể nhớ rõ trong lòng. Hiện tại nghĩ lại, ta mới phát hiện, khi đó, tiểu nữ tử xấu xí trước mặt bởi vì có một ánh mắt tinh xảo đặc sắc, làm ta muốn quên cũng không thể quên được nàng.
Ta hiện tại rất cảm kích trời cao, để ngày hôm đó ta nói muốn cưới A Nam.
Ta ôm A Nam ngồi xuống cái ghế của ta, để cho nàng ngồi trên chân của ta. Ta thấy nàng có chút ngạc nhiên, hơn nữa là ngượng ngùng. Nàng cùng ta giống như là xa lạ, mỗi một lần ta cùng với nàng thân cận, nàng đều xấu hổ.
Có lẽ nàng vẫn chưa hiểu ta.
"Từ nhỏ Trẫm lớn lên trong thâm cung, " ta nói với A Nam, "Huynh đệ đông đảo. Mẫu hậu thế lực mỏng, Trẫm lại không có tiền đồ, thường thường cảm thấy mẹ con Trẫm bị quản chế. Năm Trẫm mười bốn tuổi, phụ hoàng lập thái tử. Trẫm cho là Trẫm có thể tiêu dao sống đến lúc trưởng thành xuất cung, mẫu hậu thay Trẫm cùng Tiễn gia đính hôn, chuyện thoạt nhìn vô cùng đơn giản. Nhưng hai năm sau thái tử đột nhiên chết, mà chúng ta đều đến tuổi có thể đi theo phụ hoàng chinh chiến. Phụ hoàng nói, ‘Lấy công định tự!’ ( lấy công trạng định thái tử)
"Chỉ một câu nói này, tất cả lại được bắt đầu lại. Thời điểm đó, chém giết không chỉ giới hạn trong chiến trường, một năm kia, Tam ca, lão Ngũ chết yểu, dù bọn họ cùng một mẫu thân. Cung đình bí sự, một lời khó nói hết.
"Lúc này, các vị hoàng tử bắt đầu kéo bè kết phái, hôn nhân cũng thành một trong những thủ đoạn kéo bè kết phái. Trong mấy năm này, mọi người đều cưới rất nhiều cơ thiếp."
Ta nhìn A Nam ngồi trên đùi ta. Nàng thấy trong ánh mắt của ta có chút thương hại."Trẫm phải thừa nhận, trong cuộc hôn nhân này, cũng có chỗ tốt.Ví dụ như cưới nàng!" Ta thản nhiên nói.
A Nam kinh hoảng, muốn từ trên đùi ta chạy trốn. Ta ôm chặt hông của nàng, để không cho nàng động đậy."Hôm nay, trong lòng trẫm cũng hiểu, trẫm đối với nàng vẫn có lòng lợi dụng." Nói tới chỗ này ta có chút lòng chua xót, A Nam luôn nói: "Hoàng thượng muốn, A Nam liền cho." Trong lòng nàng, nhất định nghĩ như vậy, hai chúng ta một người cầu một người giữ, tất cả đều chưa nói tới đơn thuần.
"Trẫm biết, trẫm không có tư cách lấy hậu cung buộc nàng lại, nhưng hôm nay thế cục hậu cung như vậy, Trẫm đâm lao đành phải theo lao, Nhưng A Nam, Trẫm muốn nàng vui vẻ, muốn nàng ở bên trẫm, mỗi một ngày đều trôi qua vui vẻ. Cho nên nếu A Nam không muốn quản chuyện, trẫm cũng sẽ không trách A Nam. Bởi vì trẫm biết, A Nam có thể theo trẫm đến đây, muốn ở đây cùng trẫm, là việc ít lại càng ít.
Sau khi Tiễn Bảo Bảo đi rồi, ta mới hiểu trên thế giới này,thứ A Nam cần tìm không nhiều, nàng lại không tham lam. Đây là chỗ khác nhau của A Nam với người khác.
Đột nhiên A Nam cúi thấp đầu, nàng lại cắn môi, nhưng lần này, không phải nàng chống đối ta, mà là nước mắt của nàng, uất ức của nàng ở trong hốc mắt đảo quanh.
Ta ôm nàng, "A Nam đã gả cho trẫm, nếu còn muốn đi, trẫm tuyệt sẽ không buông tay. Nếu có một ngày, A Nam suy nghĩ kỹ, muốn chỗ ngồi tôn vinh nhất bên cạnh trẫm, trẫm sẽ đem vị trí đó cho A Nam, trẫm bảo đảm những người khác không ai có thể giành với A Nam, như vậy được chứ?"
Ta có thể cho A Nam thật sự là quá quá ít, đây là thứ tốt nhất ta thể nghĩ tới. Mặc dù biết rõ nàng chưa chắc hiếm lạ vị trí này.