Cung Khuyết

Chương 54-2

Ta không nhìn tới sự

thất vọng chớp nhoáng hiện ra trên mặt Đặng Vân, "Nơi ở của ngươi trẫm

đã an bài xong, ngay đường cái một bên cạnh Đồng Tước đài, một bên gần

sông Lạc Thủy, là nơi phồn hoa, dễ dàng giao du với người ở Lạc Kinh,

cũng rất gần hoàng cung. Nếu ngươi muốn tìm A Nam cũng rất thuận tiện,

không cần lén lút gạt ta truyền tin tức. Ngươi là Dịch Môn tướng quân

của ta, lại là biểu ca của A Nam, tự nhiên có thể tự do vào cung cùng ta nghị sự. Ta cho ngươi lệnh bài". Ta nói như vậy, nghĩ tới bọn họ, nhất

là A Nam sẽ hiểu rõ ý tứ của ta.

Quả nhiên, A Nam cùng Đặng Vân hai mặt nhìn nhau. A Nam cúi đầu xuống trước.

Được rồi, kỳ thật nếu hắn muốn gặp A Nam thì vẫn cần phải thông bẩm, đó là ý tứ của ta, trong lúc đó bọn họ có liên lạc gì thì không cần gạt ta.

Cuối cùng ta cũng không đồng ý cho Đặng Vân kim bài miễn tử, chỉ nói với

hắn, nếu hắn có thể lập một lần quân công thì sẽ cho hắn một kim bài

miễn tử. Cuối cùng ta vẫn cảm thấy tiểu tử này có thể có ý đồ khác, vẫn

nên cẩn thận một chút thì hơn.

Đặng Vân rất thông minh, nhìn ra

ta có nhiều cố kỵ, chính là hắc hắc cười hai tiếng với ta, không cho là

đúng. Nhưng hắn lại hướng A Nam đang có chút lo lắng nói, "A Nam yên

tâm, ta là của hồi môn của ngươi, sẽ không mang đến phiền toái cho ngươi ở Lạc Kinh này".

Bộ dáng A Nam, lại có chút thương tâm.

Chờ Đặng Vân đi rồi, ta mới thu lại thái độ, đầu tiên nhìn chằm chằm A Nam

trong chốc lát. Nhìn đến nỗi nàng không dám ngẩng đầu lên. Lúc này ta

thoải mái nằm trên tháp thượng, bày ra bộ dáng thân thiết, "A Nam nhất

định có chuyện muốn nói với trẫm".

A Nam cụp mắt, vẫn còn một bộ dạng lo lắng.

Ta vỗ vỗ vào chỗ trống trên tháp, "Lại đây!"

A Nam thành thật đứng lên, ngồi xuống bên người ta.

Ta ngửi thấy mùi hương hoa lan trên người nàng, thật là dễ chịu, nhìn lại

thúy sam trong sáng tương phản với sắc mặt của nàng, "Trẫm đã nói không

truy cứu nàng". Môi của ta cơ hồ chạm vào lỗ tai của nàng, tay cũng

không thành thật, mơn trớn sau lưng nàng rồi vòng theo cái eo nhỏ của

nàng, "Chỉ là về sau không được vụng trộm liên lạc cùng ngoại giới nữa.

Nơi này dù sao cũng ở trong cung. Tai vách mạch rừng".

"Dạ", một

tiếng rầu rĩ. Bàn tay bé nhỏ của nàng vô ý sờ sờ, đụng tới cây tram Bạch Ngọc ta đặt ở cạnh tháp, nàng liền cầm trong tay thưởng thức. Ngón tay

thon dài, hài hòa đẹp đẽ.

"Về phần những người muốn giết trẫm làm sao mà biết hành tung của trẫm..." Tay của ta dán chặt bên hông của A

Nam. Mười ngày nay, ta nghĩ tới nàng rất nhiều, nhưng nhìn bộ dáng không yên lòng của tiểu nha đầu này, thì có lẽ nàng cũng không nhớ ta

đâu."Trẫm chưa bao giờ hoài nghi A Nam. Trẫm sẽ tự mình điều tra trong

cung, xem ai đã bán đứng hành tung của trẫm". Ta nghĩ ta như vậy thật có một chút ý tứ lấy lòng nàng.

Lúc này A Nam mới ngẩng đầu liếc

mắt nhìn ta một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên mặt ta. Nhìn bộ dáng

ngơ ngác của nàng, dường như có chút choáng váng.

Ta sờ sờ mặt mình, "Làm sao vậy? Trên mặt trẫm có gì sao?"

A Nam liền đỏ mặt, lắc đầu, ánh mắt bối rối né tránh, cầm trâm gài tóc

của ta quay đi quay lại. "Kỳ thật, là chuyện trong cung", nàng trầm

ngâm, "Thiếp cũng không biết có nên nói với Hoàng Thượng hay không. Mười ngày Hoàng Thượng xuất cung, trong cung xảy ra chuyện kỳ quái".

Bàn tay ta vốn đang di chuyển trên người A Nam lại lặng lẽ dừng lại.

A Nam nghiêng đầu, "Thiếp cũng không biết chuyện này có tính là đại sự

hay không, cũng không biết có nên dùng việc này làm cho Hoàng Thượng

thêm phiền nhiễu không. Một vị công công trong cung Phùng Thục phi đã

chết", A Nam nói, cũng không chú ý đến biến hóa của ta, dù sao tính tình của nàng vẫn như vậy, một khi đã muốn nói thì nhất định phải nói hết,

"Thục phi nói là bệnh chết. Vừa vặn thiếp lại cho người đến chỗ Hoa thái lấy chút thảo dược chế thuốc. Trong lúc vô ý phát hiện, dường như Hoa

thái y hoàn toàn không biết việc này".

Ta nhíu mi, nô tài trong cung chết, có rất nhiều cái chết không minh bạch. Không biết vì sao việc này lại khiến cho A Nam chú ý.

"Thiếp...", A Nam có chút do dự, "Thiếp nghe được một ít tin đồn, công công kia

hình như bị đột tử , nói là trong lồng ngực có một đao. Còn nói là lúc

được đưa ra ngoài, trên đường vẫn còn chảy máu".

Ta trầm ngâm , "Chuyện này xảy ra khi nào?"

"Sáng sớm hôm nay"

"Còn có chuyện kỳ quái nào phát sinh nữa không?"

"Cũng không có. A, còn có Lâm mỹ nhân bị kinh sợ", A Nam nói, "Trước đó Lâm

mỹ nhân bị Lý Uyển Ninh làm cho hoảng sợ. Nhưng cũng không phải đại sự

gì. Chẳng qua nàng bị bộ dáng thất vọng của Lý Uyển Ninh dọa. Đúng rồi,

Lý Uyển Ninh đã chuyển ra khỏi Minh Loan cung".

"A Nam, nàng nói

chậm một chút, Lý Uyển Ninh rồi còn Lâm mỹ nhân, rốt cuộc đã có chuyện

gì xảy ra. Đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân có khỏe không?". Lần này, ta

xem như thật sự có chút nóng nảy.

"Lâm mỹ nhân không có việc gì", A Nam chơi đùa với cây tram cảu ta trong tay, "Nàng khóc một hồi rồi

thôi. Nói là ngày đó, lúc Tiễn chiêu nghi cùng nàng hai người đang tản

bộ, đi ngang qua Minh Loan điện của Lý Tu nghi, nghe được tiếng ca hát

của Lý Tu nghi ở bên trong, Lâm mỹ nhân liền khóc. Tiễn chiêu nghi cũng

khuyên không được. Mẫu hậu đã phái người qua chỗ Lâm mỹ nhân, nói là

không có việc gì lớn. Phùng Thục phi lại đưa Lý Uyển Ninh đến Thượng

Thiết Tư, nói là muốn phạt nàng". Khi A Nam nói chuyện, vẫn là một loại

biểu tình không cho là đúng. Ý tứ kia giống như đang nói: Xem đi! Hậu

cung của ngươi hỗn loạn cỡ nào rồi, tất cả đều do ngươi!

Nghe

được Lâm mỹ nhân không có việc gì, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, về phần để cho Lý Uyển Ninh đi tảo vài ngày, ta thật ra không ngại. Lần này trở về, ta vốn lo lắng nên trừng phạt Lý Uyển Ninh như thế nào cho tốt.

Bằng không sau này trong hậu cung loạn càng thêm loạn, thật đúng là

không có quy củ.

Ta nghĩ, tay lại bắt đầu di chuyển sau thắt lưng A Nam, cầm lấy tay của nàng, lấy lại ngọc trâm của ta, không cho nàng

chơi nữa, "A Nam đến đây chải đầu cho trẫm đi".

Ta ngồi dậy quay lưng lại, cái gáy hướng về phía A Nam. Không khí bây giờ thật ấm áp hài hòa.

Như Ý thấy vậy liền đem lược đưa cho A Nam.

A Nam bất đắc dĩ, đành phải quỳ gối phía sau, chải tóc cho ta. Tóc ta có

hơi dài, đã chạm xuống tháp, thân hình A Nam có chút nhỏ bé, nên không

thể không cố sức nâng tay xoay người.

Ta âm thầm đắc ý, sai sử vị công chúa này làm việc cho ta, ta rất vui. Ta từ từ nhắm mắt lại, một bộ dáng hưởng thụ.

A Nam thấy ta như vậy, cũng không nói thêm cái gì.

Kỳ thật, ta cảm thấy Phùng Yên Nhi giết người của chính mình, cũng đã

không còn là chuyện đại sự gì. Nô tài bên người nàng ta, dựa vào nàng

tiền tài mở đường, sớm đã thành đồng lõa của nàng ta. Nếu không vì tham

vinh hoa phú quý, chính là vì biết quá nhiều chuyện, cuối cùng mới có

thể bị chủ nhân giết người diệt khẩu. Lúc này trong lòng cũng có điểm

bất khả tư nghị, nhưng không muốn vì một nô tài mà gây chiến.

Chính việc A Nam ẩn ẩn bất an lại dường như có ảnh hưởng đến ta. Người trong cung của Phùng Yên Nhi chết, lại có chuyện gì đây?