Ta đã sớm biết A Nam không giống với người khác, nhưng không nghĩ tới, ngay cả trong chuyện giường chiếu cũng không cùng chí hướng với nữ nhân khác.
Tình cảnh lúc này chính là như thế, đối mặt với một nam nhân xích lõa, A Nam lại lặng lẽ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm. Nàng đảo tròng mắt vòng vòng, còn không quên chuyển động mắt đảo xuống thắt lưng của ta... Chờ nàng đem ta nhìn hết một lượt từ trên xuống, lúc này mới lên tiếng "Ách" một cái.
Ta thực thất vọng, một tiếng này nghe qua không giống tán thưởng, cũng không giống khinh bỉ. Giống như nghe nàng nói rằng: Ta biết! Thì ra là như vậy. Nàng nhìn ta giống như đang nhìn đám thảo dược của nàng vậy.
Sau khi phát ra một tiếng, nàng giãy giụa hai cái, nhắm mắt lại, lui người ra, tiến vào trong ổ chăn.
Ta vừa bực mình lại vừa buồn cười, hoài nghi nàng căn bản không biết rõ tình huống trước mắt. Vui mừng hoặc thẹn thùng, dù sao nàng cũng phải biểu hiện cái gì đó cho ta biết chứ, nhưng tiểu nha đầu A Nam này lại cố tình cái gì cũng không làm.
Ta cũng rất nhanh chui vào trong chăn, tay bắt được thân hình nhỏ bé của nàng ôm vào trong lòng, lại dùng nửa người trên ngăn nàng, "A Nam phản ứng của nàng là như thế này sao?", ta hỏi nàng, đồng thời cắn nhẹ vành tai A Nam.
A Nam hừ hừ hai tiếng. Trên người nàng vẫn còn phảng phất chút mùi hương của rượu hoa quế, nhìn thấy mí mắt A Nam díp lại, ta cũng có chút men say. Ta hoài nghi ta đã cho A Nam uống hơi nhiều.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất nàng không còn giống với lần trước, bản năng kháng cự ta.
Môi của ta lặng lẽ dao động, tiếp cận phấn môi của nàng, trước dùng đầu lưỡi thử thăm dò, liếm liếm cánh môi nàng.
Lần này A Nam thực nhu thuận, nàng im lặng từ từ nhắm hai mắt, tiếp nhận sự trêu chọc của ta, thậm chí còn học ta, dùng đầu lưỡi liếm ta một chút. Chẳng qua mí mắt của nàng hơi hơi động, ta có thể nhìn ra nàng đang bất an.
"A Nam hiện tại nàng hối hận vẫn còn kịp", môi của ta dán vào môi của nàng nhẹ nhàng nói. Loại tiếp xúc này, làm cho không khí tràn ngập ái muội giữa hai người. Cái loại cảm giác ngọt ngào này lại dâng lên trong lòng ta. Nhưng ta vẫn còn chịu đựng được, thả chậm tiết tấu, cho A Nam thời gian thích ứng.
"A Nam không hối hận", thanh âm giống như ở trong mộng. Cánh môi dán lên môi của ta đang nhu động, cảm giác mềm mại khiến ta không cầm giữ được.
Nhìn A Nam ở khoảng cách gần như vậy, mới cảm thấy nàng thật non mềm, làn da tuyết trắng thoạt nhìn dường như trong suốt. Trừ bỏ vết sẹo hồng hồng trên trán kia làm cho lòng ta nhói đau, mỹ nhân như từ ngọc chạm thành, thật sự là tinh xảo không tì vết. Làm cho ta ngay cả cọ cọ nàng đều có chút luyến tiếc.
"Thật sự không hối hận?", ta giữ chặt môi của nàng, nhẹ nhàng hôn. Tay cũng không thành thật, một tay nhẹ nhàng vòng ra sau cổ nàng, một tay lén lút luồn vào áo lót. Ta phát hiện bụng của ta đã nóng lên.
A Nam không ngăn cản ý tứ của ta, ngược lại rất phối hợp rúc vào trong lòng ta. Cảm giác mịn màng ngọc ngà lướt qua lòng bàn tay ta. Thân thể như ngọc trai trắng sáng mượt mà đập vào mắt ta. Trời ạ! Thật sự mê người. Tiểu huynh đệ của ta mạnh mẽ nhảy dựng lên, hướng về A Nam. Nó so với ta còn nóng nảy hơn. "Thật sự không hối hận?", ta đơn giản dùng nó cọ cọ dưới thân tiểu nha đầu.
"Thật sự không hối hận!", A Nam ở ta dưới thân ta thì thào nói, "Chỉ cần Hoàng Thượng để cho đệ đệ của thiếp trở về sớm hơn một chút", môi của A Nam tiếp xúc với môi của ta, mỗi một chữ, đều trực tiếp phun vào trong miệng của ta.
Ta dừng lại, lẳng lặng chăm chú nhìn tiểu nha đầu dưới thân đang từ từ nhắm mắt lại. Nàng không say, ngay từ đầu đã rất thanh tỉnh.
Ta nhìn xuống nàng, thoáng rời ra một chút, "Nàng làm sao biết trẫm đã tìm được đệ đệ của nàng?", ta thừa dịp này hỏi nàng cho rõ ràng. Bằng không ta cũng không biết tìm dịp nào để hỏi rõ vấn đề này.
A Nam không mở mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, "Ngay cả tờ giấy kia Hoàng Thượng cũng đã xem qua, cần gì biết rõ còn cố hỏi?".
Lần này, ta trực tiếp nhảy dựng lên, cách nàng xa một chút. Nhưng vật ở phía dưới kia lại gào thét, nhảy lên, tuyệt không phối hợp. "Làm sao nàng biết ta xem kia tờ giấy kia?". Rõ ràng lúc ấy biểu hiện của nàng vẫn bình thường.
"Thiếp đã sớm nhìn thấy ngón tay của Hoàng Thượng dính bột sáng. Nếu không phải động vào tờ giấy kia của thiếp thì sao lại bị dính bột?", cuối cùng A Nam cũng mở mắt ra, nàng nheo mắt nhìn ta, quỷ quyệt nở nụ cười.
Ta nhìn ngón tay mình, quả nhiên, hai đầu ngón tay đều nhiễm một loại bột đang tỏa sáng có màu vàng, vừa nhìn thấy là biết không bình thường.
Ta lại lui về phía sau một chút, cách xa A Nam hơn. Phía dưới vẫn còn cứng lại, dựng đứng lên.
"Nàng, nàng hạ độc!", ta lên án nàng.
"Đó là thiếp tiện tay làm. Đâu có biết Hoàng Thượng sẽ động vào nó", A Nam không chút nào áy náy.
"Tiểu yêu nữ!"
"Nếu Hoàng Thượng muốn nhìn thì trực tiếp nói với thiếp là được", mỹ nhân vừa ngây thơ vừa quyến rũ lại cùng ta tranh chấp. Nàng đây là đang chỉ trích ta, chỉ trích hoàng đế là ta nhìn lén nàng.
Ta xấu hổ nhìn sang chỗ khác, "Nàng sẽ cho ta xem sao? Nàng cho ta xem thì sẽ không hạ độc sao? Ta lại không biết lúc nào thì nàng lại hạ độc... Trên giường này...". Ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức từ trên giường nhảy xuống, cách giường rất xa, "A Nam nàng có có hạ độc trên giường hay không? Không, không đúng, ta nên hỏi nàng, trong Trường Tín cung này, còn có chỗ nào không có độc?".
A Nam trầm mặc, nàng cứ như vậy mà trợn tròn mắt, giống như đang nhìn ta, lại giống như không.
"Hoàng Thượng nếu không tín nhiệm A Nam, thì cần gì phải...", A Nam không nói gì nữa, cũng đi xuống giường.
Ta cũng ngây ngẩn cả người.
Từ khi ta trùng sinh tới nay, dường như ta chưa từng tín nhiệm bất luận kẻ nào. Thậm chí là A Nam. Nhưng ngược lại ta lại muốn A Nam tín nhiệm ta.
A Nam thở dài một hơi, "Hoàng Thượng, điều A Nam đã đáp ứng quá Hoàng Thượng, tuyệt không nuốt lời. Hoàng Thượng muốn A Nam sẽ không từ chối. Hoàng Thượng không cần hoài nghi", A Nam nói xong, lại cắn môi của mình. Nàng không nhìn ta, nhưng giống như đang chờ đợi ta.
Nhưng ta lại bất động. Đối với nữ nhân, ta sớm đã lĩnh giáo, mười năm giáo huấn, ta sao dám quên. Cho dù lúc này, người ta đối mặt là A Nam, cũng vẫn cảm thấy giống như có khiếm khuyết gì đó làm ta không thể nào an tâm được.
Ta còn có thể đặt lòng tin vào người khác không? Thân ảnh nho nhỏ trong đêm gió tuyết kia, hẳn là có thể tín nhiệm?
"Hoàng Thượng, người đã từng tín nhiệm người nào chưa?", A Nam đột nhiên hỏi ta. Nàng giống như đoán được ta đang suy nghĩ cái gì.
Ta đáp không được. Cảm thấy thực có lỗi với A Nam. Nàng làm nhiều điều cho ta như vậy, nhưng ta vẫn không thể đặt lòng tin vào nàng.
A Nam thẳng lưng, nàng lại thở dài một hơi, không nhìn ta, nhưng lại giống như biết tất cả. Nàng bắt đầu cởi quần áo của mình, thoạt nhìn thập phần ngốc nghếch. Nàng là nữ nhân, nhưng đây lại là lần đầu tiên cảu nàng, nhất định không dễ dàng.
Ta không ngăn cản nàng, cũng không giúp nàng. Bởi vì ta không biết ta đối với nàng, rốt cuộc là chờ mong, hay vẫn là thiếu tin tưởng. Ta cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn, nhất là lúc đối mặt với A Nam.
Tay nàng run run khi đặt trên vạt áo, thật lâu mới cởi ra được. Mà đến cuối cùng khi thân thể đã gần lộ ra hoàn toàn trước mắt ta, A Nam liền nhắm mắt lại.
Ngón tay nàng thon dài dọc theo vạt áo, mở ra hai bên, cởi xuống. Phía trên chỉ còn độc lại một cái yếm mỏng manh.
Nàng tiếp tục vòng tay ra sau cởi dây cột của cái yếm ra, đem chính mình hoàn toàn bày ra trước mặt ta.
Một khắc đó, ánh mắt của ta không thể di chuyển sang chỗ khác, thậm chí quên cả hô hấp.Đột nhiên ta cảm thấy mình không còn là chính mình.
A Nam thật sự rất gầy, mình hạc xương mai, trước ngực chỉ hơi hơi nổi lên. Nhưng hai điểm nho nhỏ hồng hồng kia nhìn qua hết sức hấp dẫn. Vòng eo nhỏ tinh tế, cái bụng trơn nhẵn, không có một chút thịt dư thừa nào.
Yết hầu của ta như bị cái gì chặn lại, hít thở không thông.
A Nam cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống, che đi gương mặt xinh đẹp. Nàng nhất định rất thẹn thùng, nhưng lại cố nén lại. Ta muốn giúp nàng, nhưng lại do dự. Huống chi ta còn không tin tưởng chính mình.
Sau đó nàng lại cởi đai lưng. Hơn nửa ngày cũng không tháo ra được, càng cuống lại càng không được.
Chân của ta lại không nghe sai sử, nó tự động tiến về phía trước, rất nhanh đi tới gần nàng. Đột nhiên, ta có chút cảm động, A Nam thật sự chính là A Nam, nàng không giống với người khác, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng làm cho ta thất vọng. Ta đang muốn nói với A Nam người còn đang rối rắm với cái đai lưng: "Ta giúp nàng". Kết quả, miệng còn chưa mở ra, hai tay đã hành động. Một tay ta nắm lấy thắt lưng tinh tế của A Nam, một tay tháo nó ra.
Lúc này, nàng liền hiểu được, lập tức chui vào trong lòng ta, dán trên người ta.
Ta thở dài một hơi.
A Nam, nàng thật sự đem chính mình giao cho ta, ta thấy được. Mà ta, rất vô liêm sỉ, cư nhiên còn chưa tin, muốn nàng chủ động.
Thân mình A Nam có chút lạnh, áp vào thân thể đang nóng lên của ta, làm cho ta cảm thấy an ủi không ít. Ta ôm chặt thân thể của nàng vào trong ngực, xoa nhẹ lưng nàng. Hai điểm non mềm kia, nhẹ nhàng cọ vào ngực ta, kích động từng điểm mẫn cảm trên người ta.
Ta nâng nàng lên cao, dùng miệng bắt giữ đôi môi anh đào. A Nam rất nhẹ, ta không mất một chút sức lực nào cũng nhấc được nàng lên. Nhưng A Nam lại sợ hãi, nàng ôm chặt lấy gáy của ta để giữ cân bằng. "Hoàng, Hoàng Thượng!", nàng thở nhẹ. Cho dù là như vậy, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy ta, không giãy giụa đào thoát.
Thật tốt, ta không muốn đợi thêm nữa. Ôm nàng đi đến bên giường.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!", bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh động. Dưới chân ta bị kiềm hãm, đầu lưỡi di chuyển xuồng trước ngực mềm mại của A Nam, dùng một chút lực, A Nam ô một tiếng.
"Hoàng Thượng, là nô tài! Như Ý! Có cấp báo!"
Ta hoảng sợ, buông A Nam ra, ôm nàng vào trong ngực.
"Là Kiến Chương Doanh cấp báo", thanh âm Như Ý có chút run run.
A Nam giãy giụa thoát khỏi lòng ta, lấy quần áo trên giường đưa cho ta, còn nàng lại lui vào trong chăn.
Ta hít sâu một hơi, làm cho chính mình bình tĩnh lại. Sao lại cố tình quấy rầy ta ngay tại thời điểm này chứ! Ta cũng không mặc lại quần áo, mà lập tức đi đến cạnh cửa, mở hé cửa đưa tay ra ngoài nhận thư báo.
Ta thu tay lại, mở thư cấp báo ra nhìn thoáng qua, "A Nam, là Kiến Chương Doanh bất ngờ làm phản", ta đem cấp báo để trên giường. Lúc này mới nhanh chóng mặc quần áo vào.
Từ trong chăn, A Nam vươn cánh tay ra, cầm lấy cấp báo nhìn thoáng qua. Hiện tại, trên mặt của nàng là một mảnh hồng, nhưng ánh mắt của nàng lại rất trong trẻo.
"Là ai bất ngờ làm phản cũng chưa viết rõ ràng", Nàng nói.
Nhất thời ta không trả lời A Nam, phải biết rằng, vật kia trong quần ta lúc này đã có chút lớn, ta không thể không ủy khuất nó. May mắn lúc này A Nam đang nhìn trát tử, không có chú ý tới tình trạng quẫn bách của ta.
"Phùng đại tướng quân biết việc này không?", A Nam lại hỏi.
Ta không lên tiếng. Đã mặc xong áo lót, lúc này mới đi mở cửa cho Như Ý vào thay quần áo cho ta.
A Nam khép trát tử, quăng trả lại cho ta. "Hoàng Thượng không thể khinh động, thiếp cảm thấy việc này có trá", nàng nói. Lúc này, thân thể nàng lộ ra bên ngoài vẫn còn có chút hồng nhạt, thập phần mê người. Thật sự đáng tiếc.
Như Ý cầm lấy áo bào mặc vào cho ta.
Ta hỏi A Nam: "Như thế nào có trá?", lúc này ta đã bình tĩnh hơn. Ta sớm đoán được gần đây sẽ có chuyện xảy ra, chỉ không khéo là lại cố tình chọn lúc này. Có lẽ duyên của ta và A Nam chưa tới. Tâm của ta cũng không thoải mái, cảm thấy có lỗi với A Nam. Nhưng lúc này còn có thể làm gì được chứ?
A Nam ý thức được ta đang nhìn nàng, nàng lại lui vào trong chăn suy nghĩ một chút, "Kiến Chương Doanh là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Triệu, luôn đóng ở phía đông Lạc Kinh. Nếu có người bất ngờ làm phản, thì nhận được tin báo đầu tiên phải là Phùng gia cũng ở phía đông. Huống chi Kiến Chương Doanh luôn được quản lý và điều động dưới trước Phùng đại nhân, nếu trong quân có người làm phản, cũng nên là Phùng đại nhân báo lên Hoàng Thượng. Hôm nay, cấp báo này, tại sao lại từ quân doanh trực tiếp báo lên Hoàng Thượng?"
Ta có chút sững sờ, cảm thấy A Nam nói có lý. Lấy tay ngăn Như Ý đang mang giày cho ta.
"Ý của A Nam là..."
A Nam khẳng định nói, "Ý tứ của A Nam là muốn Hoàng Thượng cân nhắc thật kỹ trước khi hành động".