Cung Khuyết

Chương 30: Khu trục

"Có lẽ chỉ là trùng

hợp thôi", ta nói, không muốn tiếp tục đề tài này. Ý tứ của ta là chuyện hậu cung, tốt nhất không cần kéo dài đến chuyện trên triều đình. Chẳng

lẽ A Nam cũng không hiểu sao?

Theo thói quen khi đối diện với ta, ánh mắt A Nam lập tức cụp xuống, hàng mi dài che giấu đôi mắt, nhưng

tính tình nàng vẫn luôn quật cường, bộ dạng muốn bộc phát.

Quả

nhiên! "Kỹ thuật dệt của Vương gia ở Kim Lăng là độc môn. Đây là cống

phẩm, dùng để làm long bào hoặc cung trang, nhưng muốn hoàn thành một

mảnh vải thì cần hai mươi thợ tay nghề cao dệt liên tục trong tám tháng. Cho nên mỗi năm chỉ dâng lên một loại, nếu năm nay là cung trang, thì

sang năm sẽ là long bào. Nếu triều đình miễn cống một năm, Vương gia đã

dâng hương tạ ơn. Nếu muốn nhiều hơn, vậy chỉ có thể bức tử mạng người". Khi A Nam nói những lời này, có nề nếp, trên chiếc cổ tinh tế gân xanh

lại nổi lên. Nàng muốn cùng ta tranh luận nữa sao.

Ta thở dài trong lòng, ta ngày càng hiểu A Nam.

Chẳng lẽ nàng cho là ta vì yêu thích Phùng Yên Nhi mới cố ý xem nhẹ việc này? Tiểu nha đầu này nghĩ đi đâu không biết. Kỳ thật ta cũng không phân

biệt được mấy loại tơ lụa này xuất xứ ở đâu. Thoạt nhìn chúng nó đều rất mỹ lệ chói mắt, mặ vào đều cho người ta cảm giác người đẹp vì lụa.

Không ai nghĩ rằng những thứ đẹp đẽ vô hại này lại có thể lấy mạng

người!

Ta nhìn Tạ Tử Nam, "Nếu là như vậy, án này liền giao cho Đại Lý tự xử lý đi".

Tạ Tử Nam không nói lời nào, chỉ nhìn ta chằm chằm, muốn nói lại thôi.

"Còn có chuyện gì?", ta hỏi.

"Hoàng Thượng vẫn nên gặp Quý đại nhân một chút cho thỏa đáng".

Ta nhướng mày, "Không cần".

Ta biết, Tạ Tử Nam là muốn cho ta thấy hắn công tư phân minh. Nhưng ta lại nghĩ: người đã bị bắt, theo luật pháp Đại Triệu để xử tội, việc này ta

cũng không nên nhúng tay vào. Việc ta phải quan tâm còn rất nhiều.

"Quý Khang đã đem tất cả quyền hành cùng nhân thủ giao cho ngươi chưa?", ta

hỏi Tạ Tử Nam, đây mới là việc ta quan tâm. Bởi vì những người đó vốn là từ phương Bắc tới Kim Lăng, sẽ không trở thành người của Quý Khang luôn chứ? Làm ta nhớ đến đám thích khách ở Nhuận Châu.

"Thần đều đã tiếp nhận", Tạ Tử Nam thừa nhận, "Nhưng..."

Ta trố mắt nhìn hắn, nhìn hắn ấp a ấp úng không chịu nói thẳng. Tay ta vỗ mạnh xuống bàn.

Tạ Tử Nam bị dọa nhảy dựng lên, mở miệng nói, "Thần hoài nghi Quý Khang

nuôi quân riêng. Chính là những người hôm trước mai phục Hoàng Thượng".

Mặt của ta trầm xuống. Quả nhiên!

Tạ Tử Nam suy nghĩ một chút, nhấc áo lên quỳ xuống tại chỗ, "Một tháng

trước, thần nhận được thánh chỉ của Hoàng Thượng, suốt đêm từ Việt Châu

chạy tới Kim Lăng, không đợi Quý đại nhân biết, thần đã nắm hết mọi thứ ở Kim Lăng. Chẳng qua... gần đây, càng ngày thần càng cảm thấy không

đúng, Quý Khang bị thần dẫn từ Dương Châu về đây, không có một chút sợ

hãi, mỗi ngày trong đại lao luôn tự đắc ngâm thơ. Thần có chút nghi ngờ, liền thẩm vấn mấy cai ngục trong đó, sau khi tra xét, bọn họ thừa nhận

đã giúp Quý Khang liên lạc với người bên ngoài. Thần nghe thấy thế cũng

không kịp nghĩ nhiều, vì sợ có biến, sáng sớm hôm sau liền đến Nhuận

Châu, cũng không nghĩ lại gặp được xa giá của Hoàng Thượng..."

Ta cảm thấy, đại đường này hình như là nhiều năm rồi chưa tu sửa, cũng

không sơn lại. Bằng không vì sao ánh sáng bên ngoài lại không chiếu tới

nơi này, khiến cho không gian trong đại sảnh tối om?

Ta ngẩng

đầu, nhìn ra bên ngoài, ánh sáng mặt trời rất tốt, thậm chí có điểm chói mắt, ta chỉ nhìn trong chốc lát, ánh mắt liền trở lại trong đại sảnh

nhưng lại nhìn không rõ những người ở đây.

Tất cả mọi người nhìn phản ứng của ta. Ta trầm ngâm, một hồi lâu mới hỏi Tạ Tử Nam: "Ngươi đã thẩm tra Quý Khang chưa?"

"Bẩm báo Hoàng Thượng, vi thần chưa thẩm vấn hắn, hết thảy đều chờ Hoàng Thượng định đoạt".

Ta gật gật đầu, "Trước đóng cửa đi".

Nhuận Châu cách Kim Lăng rất gần, khả năng Quý Khang giấu nhân mã ở Nhuận

Châu là rất lớn. Nhưng, đây là sự thật? Hắn thực sự lớn gan như vậy sao?

Vào lúc này, người của ta bị vây ở Nhuận Châu cũng đã đến Kim Lăng, cùng với đó là quân tiếp viện của Tạ Tử Nam.

Thủ hạ của ta đi lên, cùng ta thì thầm vài câu rồi lui xuống.

Một nỗi u ám nổi lên trong lòng ta.

A Nam cùng Tạ Tử Nam, tất cả đều khẩn trương nhìn ta. Chờ người của ta

lui xuống, ta lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một lần, "Không bắt được

người nào". Ta tận lực, đạm mạc nói, "Những kẻ mai phục ở Nhuận Châu khi bị bắt đều cắn lưỡi tự sát, không bắt được một người sống nào, những

người khác đều bỏ chạy tứ tán. Tạ đại nhân, ngươi thấy thế nào?"

Ta cố gắng để không biểu lộ cảm xúc trong giọng nói. A Nam bên cạnh ta hít một ngụm lãnh khí.

Kỳ thật ta biết, ở mặt ngoài, việc này coi như không có biện pháp nào.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, Tạ Tử Nam có thể vạch tội Quý Khang, tương tự Quý Khang cũng có thể chỉ trích Tạ Tử Nam. Đây là nguyên nhân vì sao A Nam

kinh ngạc, nàng hiển nhiên cũng nghĩ tới, việc này đã lâm vào cục diện

bế tắc.

Tâm ta cũng đang rối loạn, đối với việc này, ta kỳ thật

đã có ý nghĩ của chính mình, bất quá, việc này cần phải chậm rãi nghiệm

chứng. Ta không thể gấp, nhận tính cùng kiên định, cuối cùng có thể giúp ta tìm được chân tướng.

Sau khi lo lắng một hồi, ta chậm rì rì mở

miệng, "Ta còn muốn gặp phản tặc một lần", ta vừa nói, vừa ra hiệu cho

Như Ý. Như Ý lập tức đi lên đưa cho ta một phần thông tin mà Phùng Ký

tấu lên. Quý khang cũng được, âm mưu cũng được, việc này quan trọng hơn, đây là lý do để ta đến Giang Nam lần này.

Mọi người trong đại

sảnh đều bị ta làm cho có vẻ hồ đồ, bọn họ kỳ quái nhìn ta, không rõ

trong lòng ta nghĩ gì. Trong lòng ta âm thầm cười lạnh, nếu để bọn họ

xem thấu, ta cũng không xứng là người đứng đầu hai vùng Nam Bắc.

Ta không nghĩ đến cảnh tượng thẩm vấn có thể như thế này. Hơn mười phạm

nhân được dẫn lên, có chút yếu nhược, trong lòng ta bắt đầu có chút nghi ngờ. Phản tặc như vậy ta chưa từng thấy qua, có trung niên, có người

già, còn có cả gương mặt thiếu niên trắng nõn. Đây là lãnh binh trong

Nam Phương nghĩa quân muốn tiêu diệt Đại Triệu ư? Đây là những người

được gọi là đồ tể ở Nam Kinh, tàn sát người bừa bãi, muốn khôi phục Nam

Sở?

Biểu tình của những người này vốn rất đạm mạc khi bị áp giải

đến trước mặt ta. Nhưng khi bọn họ vừa vào cửa liền nhìn thấy A Nam thì…

"Công chúa!", tiếng kêu khóc thảm thiết khiến ta sợ tới mức cơ hồ muốn nhảy

dựng lên. Dù ta có là người trấn tĩnh đến đâu đi nữa lúc này cũng bị bọn họ làm cho có chút luống cuống. Những người này vừa đến, trong phút

chốc, tiếng khóc tràn ngập toàn bộ phòng. Mười mấy người bổ nhào dưới

chân A Nam, "Công chúa, công chúa!"

Ta ngồi ở một bên, hơn nửa ngày nói không ra lời.

Tên tiểu tử Đặng Vân kia là người phản ứng đầu tiên, lớn tiếng hô, "Hoàng

đế bệ hạ ở đây, các ngươi còn không mau hành lễ?", khẩu khí thập phần uy nghiêm, nhưng khi nhìn vào mặt hắn, lại phát hiện trên mặt tên tiểu tử

này tràn ngập ý cười, thỏa mãn như là con cún được cho ăn no.

Dường như không có ai nghe được lời nói của hắn. Tình hình vẫn hỗn loạn,

trong mắt những người đó chỉ có công chúa của bọn họ. Cơ hồ không có

cách nào khống chế.

Thủ hạ của Tạ Tử Nam đi lên lôi kéo những

người này ra, thật vất vả mới đem bọn họ lôi ra xa người A Nam. Lúc này

bọn họ mới ý thức được, hoàng đế là ta đây vẫn còn ngồi ở gian phòng

này.

Ánh mắt những người đó nhìn ta trừ sợ hãi ra thì không còn

gì khác. Bọn họ vẫn dừng ánh mắt trên người A Nam, hy vọng A Nam phù hộ

cho bọn hắn.

Vẻ mặt tiểu tử Đặng Vân kia vẫn rất vui sướng. Mà A

Nam thì đang nhìn ta. Từ khi những người đó đi vào đến nay, A Nam không

nhìn bọn hắn, mà nhìn sắc mặt của ta.

"Sở tu dung!", ta cắn răng, tận lực làm cho thanh âm tràn ngập uy nghiêm.

A Nam nghe gọi, cuống quít đứng lên.

"Hoàng Thượng, nô tì còn có hành trang chưa thu thập. Nô tì..."

Ta gật gật đầu, "Đi đi! Tu dung cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi".

A Nam cam chịu, thong dong hướng ta cáo lui. Nàng là cố ý lảng tránh việc này, để ta chính mình điều tra chân tướng. Ta lại một lần nữa hoài nghi A Nam hẳn là biết rất nhiều chuyện nữa. Ta nhìn A Nam đi ra đại sảnh,

những người này còn rất lưu luyến nàng,nàng vừa bước từng bước vừa quay

đầu lại.

A Nam đi tới cửa, dừng bước, "Hoàng Thượng..."

"Đi ra ngoài!"

A Nam đi rồi, những người dưới chân đều dừng khóc, sợ hãi mà oán hận nhìn ta.

Ta thấy A Nam đã đi ra ngoài, nàng vừa qua khỏi cửa, Đặng Vân liền không

an phận, hắn bắt đầu từng bước một lui về phía sau, hướng về phía ngoài

tính đi ra...