"Chạng vạng hôm qua,
vào thời điểm Hoàng Thượng cùng hai vị nương nương đang dùng bữa, công
công bên người chiêu nghi nương nương từng ra ngoài đứng bên mép trong
chốc lát", Như Ý nói rành mạch rõ ràng, "Theo lý, hắn nên đến bên hầu hạ Hà chiêu nghi". Nói tới đây, Như Ý thông minh ngậm miệng lại, nhìn sắc
mặt của ta cũng không nói thêm gì nữa.
Không gian liền yên tĩnh.
Tất cả mọi người đang nhìn Hà chiêu nghi. Ngay cả ánh mắt A Nam khi nhìn Hà Tử Ngư, cũng lộ ra điểm không đành lòng.
Một hồi lâu, Hà Tử
Ngư mới thét lên một tiếng chói tai. Nàng ta đột ngột quỳ xuống bên chân ta, thanh âm nói chuyện đều run rẩy, "Cung nô của nô tì đứng ở mép
thuyền một chút cũng có tội sao? Sở Tu nghi ngồi bên cửa sổ lâu như vậy, sao Hoàng Thượng không truy cứu? Huống chi, chẳng lẽ người hầu của Sở
Tu nghi cũng chưa bao giờ đi đến mép thuyền sao?"
Ta đã không
biết phải đánh giá Hà Tử Ngư này như thế nào cho tốt. Nếu không phải phụ thân của nàng ta, nếu không phải nàng ta nịnh bợ Phùng Yên Nhi, thì
người như nàng ta, ở trong hậu cung, chính là có mười cái mạng cũng
không đủ giết. Lúc này đây, mang nàng đi, thật sự mang đúng người rồi!
Hiện tại, kỳ thật ta có chút sợ hãi, sợ chết. Ngay cả lúc ngủ, ta đều cảm
thấy mình nên mở to một con mắt. Từ khi xuất phát ở Lạc Kinh tới nay, ta đã sớm an bài người theo dõi nhất cử nhất động của mọi người trên
thuyền. Có một chút gió thổi cỏ lay gì cũng phải báo với ta. Ngay cả một ánh mắt cũng không buông tha. Huống chi bọn họ còn cùng ngoại giới liên hệ.
Cho nên, ta biết thái giám bên người Hà Tử Ngư, là tâm phúc
của nàng ta, ở mép thuyền cố ý đánh rơi cái gì đó xuống nước. Ta muốn
tạm thời đè việc này xuống, ai ngờ Hà Tử Ngư lại chính mình đưa tới cửa. Nàng ta chẳng lẽ không hiểu được, ta sở dĩ bất động thanh sắc, chỉ vì
sợ ném chuột vỡ đồ, muốn để về đến Kim Lăng rồi nói sau. Biểu hiện của
nàng ta thật làm cho ta thất vọng, cực kỳ thất vọng.
Nhưng nhìn A Nam thật sự không bất ngờ lắm, dường như nàng đã sớm biết chuyện ta
làm. Lần này, không cần chờ ta lên tiếng, nàng phá lệ thật cẩn thận nói, "Lúc đi, ta chỉ dẫn theo A Qua. Ta đã sớm dặn dò A Qua, không được đến
gần cửa sổ, không đến gần mép thuyền, không được cùng ngoại nhân nói
chuyện, đi đường không thể nhìn chung quanh, người khác hỏi gì, cũng nói không biết". Nói xong, mở to đôi mắt vô tội nhìn trộm ta.
Nghe A Nam nói như vậy, cái tiểu nha đầu kia, dáng người tròn vo lập tức hiện
lên trong mắt ta. Đứa nhỏ kia xác thực lúc nào cũng cúi đầu, bước chân
nhỏ nhẹ. Im lặng chưa bao giờ phát ra tiếng động.
Ta tin tưởng A
Nam nghiêm khắc với A Qua như thế. Trên thực tế, ngay cả nàng cũng
nghiêm khắc với chính mình, nàng rất ít nói chuyện, tận lực đem chính
mình đặt ở dưới mí mắt của ta. Ở trên thuyền cũng không đi loạn. như vậy xem ra hết thảy đều là nàng cố ý.
Hà Tử Ngư lại mang theo tổng
cộng tám thái giam và cung nữ. Nếu không phải ta hạn chế, nàng ta ước
chừng còn có thể mang nhiều hơn. Nàng ta không hiểu thời cuộc, liên thủ
hại người khác, lúc này báo ứng đã đến.
Ta ra lệnh, những hộ vệ
bên cạnh giống như hổ sói đi ra ngoài, thẳng đến phòng Hà Tử Ngư. Ta
lạnh lùng, không hề nhìn nữ nhân ngu xuẩn đang quỳ gối dưới chân ta.
Chuyện ở bên mép thuyền còn rất nhiều điều hắc ám, trước mắt ta còn chưa thể tìm hiểu được. Nhưng ít ra, một đế vương như ta, sao có thể để cho
người bên cạnh làm ra loại sự tình này. Nói thật, chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng ta âm thầm tán thưởng A Nam. Ta không nhìn lầm nàng.
Chỉ chốc lát sau, hộ vệ trở về báo cáo, "Thái giám kia đã tự sát".
Ta sửng sốt, đột nhiên hiểu được, việc này, tuyệt không đơn giản, lấy đầu
óc của Hà Tử Ngư, làm sao có thể an bài kín đáo như vậy. Việc này, hiển
nhiên là có người chỉ điểm, mà người này, mới là người chân chính có
quan hệ cùng Phùng gia. Chỉ tiếc, người này không biết A Nam. Thật không ngờ A Nam lại cẩn thận như vậy.
"Canh giữ cẩn thẩn Hà chiêu nghi cùng những người bên cạnh nàng ta", ta nói. Nói xong cũng không muốn
nói thêm cái gì nữa. Hà Tử Ngư thật sự rất không có đầu óc, không đáng
để ta phải tốn tâm tư.
Hà Tử Ngư gào khóc dữ dội nhưng hiện tại
khóc cũng đã vô dụng. Thủ hạ của ta không chút khách khí nào đem nàng ta lôi xuống, ngay sau đó tiếng khóc của nàng ta cũng nhỏ đi nhiều, chắc
là đã dùng cái gì để bịt miệng nàng ta lại.
Ta quay đầu lại, trên mặt không khỏi nở nụ cười kì quái, cũng may ta khắc chế kịp. Thừa dịp A Nam còn đang ngẩn người, ta kéo tay nàng đi đến thư phòng của ta, ta
ngồi xuống, để cho nàng đứng trước mặt ta. Ta nghiêm túc nhìn tiểu nha
đầu đang cúi đầu trước mắt này. Tuy rằng ta tán thưởng tính cẩn thận của nàng, nhưng đồng thời cũng thật bi thương. Thì ra không có lúc nào là
nàng không phòng bị ta, ngay từ lúc đầu khi đi theo ta, nàng luôn luôn
lo lắng ta sẽ xúc phạm tới nàng.
"A Nam", ta nói, "Trước kia xác
thực trẫm không tín nhiệm Nam nhân (nam nhân ở đây là chỉ ng phía Nam
nha chứ hk phải là người đàn ông, ở đây chữ Nam có viết hoa). Nhưng đó
là trước kia, hiện tại trẫm sẽ không như vậy. Trẫm biết, trẫm là hoàng
đế, chỉ cần là con dân Đại Triệu, trẫm đều phải đối xử công bằng. Cho dù những người hôm nay muốn giết trẫm là Nam nhân, trẫm cũng không đến mức giận chó đánh mèo".
Thuyền lớn tiếp tục hành trình, trong
khoang, Như Ý chỉ thắp một ngọn đèn, hai cái bóng nho nhỏ phản chiếu lên vách, theo sóng nước dập dềnh có chút lay động, không ổn định, đem ta
cùng A Nam vòng vào một chỗ. Nàng đứng trước mặt ta, bóng dáng nhỏ gầy
thẳng tắp, nàng đang nghĩ gì?
Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn nói với ta, "Hoàng Thượng", nàng quỳ xuống, ta đột nhiên phát hiện, cho dù nàng đang quỳ cũng tản ra một cỗ ngạo khí. "Hoàng Thượng có chú ý tới hắc y
nhân vừa nãy ở trong góc không? Chính là người giấu tờ giấy vào trong
búi tóc. Hắn không giống những người khác", A Nam chậm rãi nói.
Người nọ có cái gì khác thường sao? Ta không chú ý. Ta cố gắng nhớ lại.
Ánh mắt A Nam hướng ta chợt lóe, ta cảm thấy mình đã bị dụ hoặc, trong nháy mắt có điểm thất thần, "A Nam nàng nói xem đó là cái gì?"
"Thiếp nói người kia là hẳn là từ Lạc Kinh đến", vừa nói ra lời này, A Nam
liền không tính lùi bước nữa, tính tình quật cường lại bộc phát. "Tuy
rằng bàn chân người kia cùng những người khác giống nhau, nhưng ngón
chân của hắn khép lại. Cùng với những người phía Nam luôn sống ở trên
thuyền khác nhau. Người thường sống ở trên thyền, bởi vì luôn phải dùng
lực ở ngón chân để bám vào boong thuyền, nên năm ngón chân đều tách ra
giống hình quạt". Những ngón tay nhỏ nhắn của A Nam linh hoạt khoa tay
múa chân diễn tả trước mặt ta."Hẳn là như thế này ... Mà không nên là
như vậy". Nàng vừa nói vừa đem năm ngón tay của mình tách ra rồi khép
lại.
Ta nhìn chằm chằm tay nàng. Hai bàn tay này đánh đàn rất tốt.
"Hoàng Thượng!"
"A! Đó chỉ có thể chứng minh hắn không sống trên thuyền thường xuyên", ta nói cho có lệ.
"Đồng thời, hắn còn thường cưỡi ngựa", thanh âm A Nam có chút cao, nàng bắt
đầu cùng ta tranh cãi. Giống với trước kia, một khi nàng phát hiện, ta
không đồng ý với nàng, mà bắt đầu bắt bẻ liền cùng ta tranh cãi, "Hoàng
Thượng có chú ý chân người nọ. Chân của hắn vòng kiềng, mu bàn chân hơi
cong, hình dạng chân như thế thiếp chỉ gặp qua ở đội kỵ binh của Hoàng
Thượng. Nay ở Đại Triệu, đừng nói phía nam, chính là dân chúng bình
thường, có mấy người có thể cả ngày cưỡi ngựa? Mà tuổi người này cũng
không lớn".
Kỳ quái, A Nam rụt rè vừa rồi đã đi nơi nào? A Nam
tính tình cẩn thận, kính cẩn nghe lời chạy đi đâu rồi? Người đang quỳ
dưới chân ta, cái cổ tinh tế cổ ngẩng cao, nói chuyện như Liên Châu
pháo, ánh mắt sáng ngời, hắc bạch phân minh, tất cả đều quật cường lại
là người nào đây?
"Hoàng Thượng! Còn có ngón cái của hắn có một
vết chai lớn! Vừa rồi lúc tháo búi tóc của hắn xuống, hắn giãy dụa, khi
xoay người, thiếp nhìn thấy tay hắn bị trói ở sau lưng ..."
Được rồi, nhớ lại bình thường, cũng không phải ngày đầu tiên ta nhận thức A Nam.
Ta ngẩng đầu nhìn lên đỉnh khoang, tính toán một hồi lâu, "Nàng nói người này xuất thân trong quân đội của trẫm".
"Dạ!" A Nam khẳng định nói, "Hơn nữa một nhóm người phương Nam, chỉ có
hắn là ngoại tộc. Đủ để thấy được hắn chính là thủ lĩnh".
"Cho nên, A Nam nhận định là người của trẫm muốn giết trẫm", ta cố ý lười
nhác nói. Điều này đối ta cũng không ngoài ý muốn, nhưng do A Nam nói
ra, trong lòng ta có chút … không biết nói sao nữa.
A Nam rất
nhanh lại cúi đầu xuống, một lần nữa không nhìn ta. Nàng đây là đang chờ ta nổi giận, đồng thời đang chờ kết cục của lần tranh luận này. Ta lặng lẽ quan sát nàng, trong lòng nàng lúc này chắc đang rối rắm lắm. Thật
sự là vừa đáng thương vừa đáng yêu, biết rõ sẽ làm ta tức giận, nhưng
nhịn không được muốn nói ra chân tướng.
"Nàng về phòng nghỉ ngơi
đi", ta tạm thời bỏ qua cho tiểu nha đầu nay, nàng là của ta, về sau có
thời gian sẽ cùng nàng tính sổ, hôm nay cũng không còn sớm, cũng mệt mỏi cả một đêm rồi, tạm thời thả nàng đi.
Nàng cẩn thận nhìn ta, có chút không tin tưởng, tròng mắt đen tròn lúng liếng chợt lóe lên tia sáng.
"Đi nghỉ ngơi đi!", ta nói. Gần đây ta đối với nàng cũng không tệ lắm, nàng có cảm nhận được một chút nào không?
Ở Giang Đô, quân nhân Đại Triệu cưỡi ngựa tốt xác thực không nhiều lắm,
cơ bản đều được điều đến từ Lạc Kinh. Cụ thể mà nói, bọn họ đều được
Phùng Ký an bài, từ cấp cao cho tới tiểu tốt. Đã một thời gian dài ta
chưa hỏi qua việc này.
Nếu đúng như lời A Nam nói, người của ta đã xảy ra vấn đề, như vậy có thể nói, trình độ quản lý quân đội của ta rất yếu kém.
Ta cố ý không kiên nhẫn phất phất tay, để cho A Nam mau rời khỏi. Ta phải
tính toán kĩ hành động sau này, hiện tại tình huống có biến, ta phải
nhanh chóng rời Giang Đô, thẳng đến Kim Lăng.
Tình huống trước
mắt, ta cũng không quá khẩn trương, những chuyện đã phát sinh ta đều đã
đoán được trước. Loại quy mô ám sát nhỏ nhặt này, nếu nói là muốn giết
ta thì không bằng nói là bọn họ chủ yếu chỉ muốn thử ta. Thậm chí, mục
tiêu có lẽ không phải là ta, mà là A Nam!
Biểu hiện của Hà Tử Ngư hôm nay liền nhắc nhở ta, bọn họ muốn mượn cơ hội này để ly gián ta và A Nam, thậm chí còn tưởng có thể lấy mạng A Nam, cho nên mới chuẩn bị
mảnh giấy để vu oan cho A Nam. Những người bắt được hôm nay chắc cũng
không phải nhân vật trọng yếu, bọn họ chỉ là con tốt thí mạng mà thôi.
Biết rõ lần này lấy trứng chọi đá nhưng vễn tiến hành.
Đương
nhiên, lần này bọn họ nhắm vào A Nam cũng là do ta mang đến nguy hiểm
cho nàng. Lần này bất kể có thành công hay không nhưng những người đó
chắc chắn còn có biện pháp khác. Chính là ta không biết việc này có liên quan đến những tranh giành tình cảm trong hậu cung hay không, hay còn
có mục đích thâm sâu khác.
Vừa rồi ta không nói với A Nam điểm
này, bởi vì ta nghĩ chỉ cần nàng luôn ở bên người ta, người khác sẽ
không làm gì được nàng. Hơn nữa nếu ta hành động nhanh hơn bọn họ một
bước, nói không chừng có thể tránh rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Chỉ có một điều ta vẫn không hiểu, A Nam thật sự có thể ảnh hưởng lớn đến lợi ích của những người đó sao?