Lại nói, lúc này cách rằm tám tháng chỉ còn ba ngày, lúc này A Nam vì sao nhắc tới ngày này?
Còn có này Hà Tử Ngư, dọc đường đi nàng ta luôn muốn dừng lại, là vì cái gì?
Ta cân nhắc một lượt, "Bằng không, tối nay chúng ta không
dừng lại, trực tiếp đi nhanh, đêm nay vào tới Giang Đô". Vốn dĩ theo kế
hoạch là sáng mai mới đến Giang Đô, ta nói như vậy có ý thử hai nữ nhân
trước mắt này.
A Nam không nói gì, nàng lại bắt đầu dựa vào cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, có vẻ thập phần đạm mạc.
"Tốt quá!", Hà Tử Ngư lại thập phần ủng hộ, "Như vậy, ngày mai chúng ta liền có thời gian dạo thành Giang Đô. Hoàng Thượng..."
Ta miễn cưỡng nở nụ cười, đánh gãy lời Hà chiêu nghi, "Sáng mai chúng ta
có thể trực tiếp qua song Trường Giang đi Kim Lăng, không dừng lại ở
Giang Đô". Tốt nhất là do ta nghĩ nhiều, bằng không ta cũng không biết
ta sẽ làm ra cái gì...
~~~~~~~~~~~~~~~~~
A Nam nói rất
đúng, sau khi đội tàu vượt qua khúc song này, cảnh sắc trước mắt toàn bộ đều thay đổi, nguyên bản một màu vàng óng ánh liền biến thành màu xanh
lá mạ. Ngay cả không khí đều trở nên dễ chịu hơn, uẩn kết rất nhiều thủy khí.
Phong cảnh mặc dù rất đẹp, lòng của ta đang dần bình ổn
lại, cho dù chuyện gì xảy ra, ngay cả Phùng Ký cũng thế, chung quy cũng
không làm ta quá lo lắng. Chính là tâm tư của A Nam, ta hoàn toàn đoán
không ra.
Một đêm này, đội tàu không dừng lại. Suốt đêm chạy tới
Giang Đô. Đến khi trời tối ta truyền mệnh lệnh xuống, đội tàu bảo trì
đội hình, không thể ngưng lại. Ta không muốn một cái thuyền nào trong
đội tàu rời đội ngũ. Nhưng ta biết, sự tình tuyệt không đơn giản như
vậy.
Ta không ngủ, đợi một canh giờ, chờ trời một mảnh đen kịt,
ta mới lặng lẽ đứng dậy, đi đến phòng A Nam, ở nhã gian phía ngoài A Qua đang ngủ, trong phòng tối đen như mực, ta đi đến bên giường A Nam. Ta
sờ soạng một hồi liền sờ trúng nguacj nàng, sau đó liền lật cổ tay bưng
kín miệng nàng.
"Đừng lên tiếng, cũng đừng hỏi vì sao. Ta buông tay ra, nàng lập tức rời giường mặc quần áo đi theo ta".
Ta ngừng lại, A Nam chắc biết người đó là ta nên gật đầu. Lúc này ta mới buông tay.
Quả nhiên A Nam không nói tiếng nào liền đứng lên, rất nhanh ở trong đêm
tối mặc xong quần áo. Điểm này so với những nữ nhân khác nàng rất dung
cảm - không nhiều chuyện, không khiếp đảm.
Ta thấy nàng đã xong,
liền kéo nàng xoay người hướng ra phía ngoài, sau khi ra ngoài, nàng
ngoái lại nhìn thoáng qua nha đầu A Qua.
"Nàng ta sẽ không có
việc gì", ta nói. Ra phía ngoài, ta phái người nghiêm mật trông coi, sẽ
không lưu lại nhược điểm. Tâm của ta, kỳ thật vẫn là chuẩn bị cho mình
một con đường, bởi vì ta thật sự sợ.
Thuyền nhỏ ở bên cạnh thuyền lớn chờ chúng ta, A Nam tụ mình nhảy lên, nàng rất linh hoạt, vừa thấy
đã biết là thường xuyên hoạt động. Nàng vẫn không nói gì, cái gì cũng
không hỏi ta. Cho đến khi thuyền cập bờ, mang theo một đội nhân mã đi
vào bên trong rừng cây bên bờ, nàng đều không mở miệng lần nào. Nàng gắt gao đi theo phía sau ta, từng bước cũng không chậm lại, hoàn toàn không cần ta chiếu cố. Ta chú ý tối nay nàng mặc một bộ y phục tối màu, hơn
nữa không phải là những bộ quần áo rườm rà trong cung mà rất gọn gang
đơn giản, rất tiện để hành động.
Ta cũng không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy trong lòng có điểm lạnh cả người.
Ta chỉ biết, A Nam vẫn có chuẩn bị. Đương nhiên không phải là ban đêm bôn
ba đi theo ta mà chuẩn bị, mà là chuẩn bị để tùy thời rời ta đi. A Nam,
lòng của nàng, cuối cùng là lạc ở nơi nào, ta một chút cũng không chắc.
Chúng ta đi khá nhanh, dừng lị ở chỗ địa thế cao trong rừng cây nhỏ mai phục. Địa hình nơi này ta đã cho người đi dò thám trước. Lúc này đêm đã sớm
qua, xung quanh im ắng, ngay cả côn trùng cũng chẳng kêu. Lúc này, hẳn
là mọi người đều trong mộng đẹp.
A Nam cũng lẳng lặng ở ta bên người ta. Từ tối cho tới bây giờ, nàng chưa nói một lời.
Ta nhìn qua nàng, dưới ánh trăng, cái đầu nho nhỏ của nàng, hơi hơi có
chút thở hổn hển, nhưng một đôi mắt sáng ngời vẫn cảnh giác nhìn chằm
chằm phía trước.
Ta nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu nàng, một
hơi kéo nàng đi hai mươi dặm cũng không phải là vui đùa, trừ bỏ cô nàng A Nam dũng mãnh này, ta nghĩ những người khác trong hậu cung không ai làm được.
Nàng quay đầu nhìn ta, một đôi mắt to tròn có điểm tò mò.
Xem ra, nàng cũng không hiểu thấu đáo kế hoạch hôm nay của ta, lúc này
vẫn không hiểu ra sao đâu. Điều này làm cho ta có chút đắc ý, quả nhiên
cũng có thời điểm A Nam đoán không ra.
Quả thật không phụ công
sức chúng ta bỏ ra, chỉ chốc lát sau, đội tàu liền xuất hiện trong tầm
mắt của chúng ta. Trên thuyền đèn đuốc sáng ngời, tại đây trong đêm tối
vẫn thấy rất rõ. Nhưng trên thuyền im ắng, giống như một đội tàu bình
thường. Toàn bộ đội tàu đi thật sự chậm, chiếc thuyền của ta đi giữa đội hình, tốc độ rất chậm, hơn nữa lại rất cao lớn, trong đêm đặc biệt nhìn rõ, thoạt nhìn là mục tiêu rất tốt để tập kích.
Đội tàu càng
ngày càng gần, trước mắt chúng ta là một khúc sông rất hẹp, khiến cho
tốc độ của đội tàu càng chậm lại. Tim của ta đập thình thịch, nói không
rõ hiện tại ta hy vọng cái gì. Ẩn vệ truyền đến tin tức, ta phân tích
lại phân tích, tổng hợp lại lại tổng hợp lại, ta tự tin phân tích của ta là đúng, nhưng lại thấy thà rằng ta sai lầm còn tốt hơn.
A Nam
bên người ta bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như đoán được cái gì, nàng lại bắt đầu cắn môi. Ta vươn cánh tay ra kéo nàng lại gần ta.
Như vậy thân thể chúng ta liền sát bên nhau, nàng không còn khẩn trương
như vậy nữa.
Khi thuyền lớn đi tới chỗ khúc sông hẹp kia, đột
nhiên, có mấy chiếc thuyền nhỏ không biết từ đâu tới liền áp sát vào
thuyền lớn. Trong đêm nguyệt hắc phong cao này, đúng là vô thanh vô tức.
A Nam đột nhiên nhảy dựng lên, bị ta dùng tay dùng đè lại. Tiểu nha đầu
này không an phận, ta lại dùng lực một chút, nàng biết không đánh lại
ta, lúc này mới thành thật một chút.
Bọn thích khách này dùng câu liêm để lên thuyền, vừa nhìn thấy là biết được huấn luyện bài bản. Ta
nới rộng ánh mắt, nhìn hành động của những bóng đen này. Bọn họ không
gặp người cản ở trên thuyền, chỉ có vài tên lính gác đêm, bị bọn họ dễ
dàng xử lý. Bọn họ xác định mục tiêu chính xác, phân công nhau đánh về
phía trong khoang thuyền.
Ta nhịn không được hơi hơi cười lạnh.
Thực là thần thông quảng đại, bọn họ xác định mục tiêu không khỏi cũng
quá nhanh chóng chính xác!
Lúc này A Nam thật sự khẩn trương, nàng mở to đôi mắt, cắn chặt môi mình, ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại.
Ta đưa tay vào miệng nàng, để cho nàng cắn, một hồi lâu nàng dường như cảm thấy không đúng. Trong lúc nàng đang kinh ngạc nhìn ta, ta nhịn không
được nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ta nhìn thấy lần này bóng đen bối rối
trở ra. Nhưng lần này, bọn họ không thể dễ dàng thoát ra giống như khi
lên thuyền như vậy. Đội hộ vệ của ta đột nhiên hò hét phát ra tiếng động làm cho những người đó bị kinh hách không nhỏ.
Đến lúc này, ta cười nhìn A Nam, "Thú vị không?"
A Nam vẫn giương đôi mắt to, khẩn trương nhìn tình hình trên thuyền. Nghe ta hỏi, nàng suy nghĩ một hồi, "Hoàng Thượng nghĩ những người này do ai phái đến?". Nàng giống như chỉ cảm thấy hứng thú với điều này.
"Ta quản bọn họ là loại người nào!", ta giả cười, kéo A Nam đứng dậy, "Dù
sao trò hay đã xem xong rồi, cũng không uổng phí một đêm này của chúng
ta". Có người bại lộ chính mình, còn không biết là cách cái chết không
xa.
Có lẽ khi ta nói chuyện có chút nghiến răng nghiến lợi nên A Nam kinh ngạc nhìn ta, nửa ngày không nói một câu.
Ta lại lôi kéo nàng, ý bảo nàng nhanh chút đứng dậy. A Nam bị ta lôi kéo
cánh tay cứng đờ, "Không phải thiếp!", nàng nói. Ánh mắt của nàng mở to
trong đêm tối hướng về phía ta. Cái cổ mảnh khảnh quật cường hướng ta
nói, "Không phải thiếp!".
Mỗi lần ở trước mặt ta, A Nam liền sát
phong cảnh như thế này. Ta căn bản không một chút nào hoài nghi nàng, mà nàng lại giống một con thú nhỏ luôn phòng bị ta.
Ta kéo nàng đến gần hỏi, "Nếu là trẫm hoài nghi nàng, vì sao còn muốn mang theo nàng ra đây? Nàng chẳng lẽ không nhìn ra trẫm muốn cùng nàng chia sẻ trò hay
sao?". Ta nguyện chia sẻ tâm sự cùng nàng, nàng biết không?
Ta
nói đến nước này, kỳ thật chắc nàng cũng đã hiểu được. Biết hôm nay
chúng ta chạy suốt đêm, ngày mai lại không dừng chân ở Giang Đô, chỉ có
ba người. Hôm nay hành động của bọn họ là không có kế hoạch trước. Còn
chưa tới Giang Đô, ngay tại khúc sông nhỏ hẹp này liền hạ thủ. Mà bọn họ thậm chí không kịp thăm dò bố trí phòng trên thuyền.
Việc này
trừ bỏ ta cùng nàng A Nam, chỉ còn Hà chiêu nghi là biết rõ việc này. Rõ ràng, ta lựa chọn tín nhiệm nàng Sở Tư Nam. Vì sao người thông minh như nàng lại còn không rõ?
Ta làm sao sẽ lựa chọn Hà Tử Ngư chứ. Trước kia không, về sau cũng sẽ không.
Đương nhiên, trong lòng ta đoán, nói là Hà Tử Ngư bán đứng ta, không bằng nói là người sau lưng nàng ta muốn dồn ta vào chỗ chết. Bọn họ đại khái đã
biết mục đích ta đi nam tuần, như vậy sẽ làm lộ âm mưu của bọn chúng.
Phải biết rằng, người liên quan sâu nhất trong việc này là Binh bộ
thượng thư cùng Phùng Ký.
Nhưng ta không nghĩ tới, Hà Tử Ngư thật có lá gan này. Vừa rồi, khi nhìn thấy những hắc y nhân này vọt vào đúng phòng của ta, ta mới biết. Bọn họ đối với phòng ta ở trong khoang
thuyền này biết rõ ràng như vậy, khẳng định có người nói cho bọn họ. Đến tình trạng này, ta khẳng định không thể để Hà Tử Ngư ở bên người ta
nữa.
Ta sớm có dự cảm, Hà Tử Ngư không đủ thông minh, lúc này theo ta đi, sẽ không có kết quả tốt gì.
Bất quá cũng may hết thảy đều hữu kinh vô hiểm, trong lúc ta và A Nam đang
nói chuyện, tùy thân hộ vệ bên người ta đã bắt giữ hết hắc y nhân trốn
thoát bơi lên bờ, đem những người này trói gô lại.
Bên trên thuyền, lúc này cũng đã chiến đấu xong. Một con thuyền nhỏ tới đón chúng ta.
Ta sờ sờ đầu A Nam, nhìn vẻ mặt kinh nghi của tiểu nha đầu này nói, "Chúng ta trở về đi. Hiện tại còn kịp thẩm vấn một chút".
Lông mi A Nam hướng ta chớp chớp hai cái. Ta lại một lần nữa cảm thấy kỳ
thật nàng ít nhiều cũng biết một chút gì đó, chẳng qua nàng không nghĩ
tới ta sẽ xử lý việc này như thế này. Nàng xem nhẹ trí thông minh của ta rồi.
Mặc kệ nàng có biết hay không, ta đều đem tín nhiệm của ta cho nàng.