"Cái gì?", trong
giọng nói của ta không tự giác liền nghiêm lịch lên. Nàng khá lắm, chắc
đây là chuyện lúc nãy nàng muốn nói với ta. Thật không dễ dàng! Có lẽ
đây là chuyện mà ta cũng không muốn nghe đến.
"Phùng Mại nói hắn nguyện ý cùng tỷ tỷ hắn đổi thân phận", A Nam nhanh nhảu nói.
Ta không để ý tới hỏi, "Đổi? Đổi như thế nào? Hắn là nam tử".
Khóe miệng A Nam mân lại, không lên tiếng .
Ta nghĩ một chút, trong lòng như hiểu được cái gì, lại nhìn thoáng qua A
Nam, "Trẫm xác thực không biết đến cái này a, trẫm đã biết sai rồi".
Khó trách nàng vừa rồi không chịu nói. Lời này nhìn như vui đùa, nhưng kì
thực là châm chọc ta. A Nam, hiện tại rất khôn ngoan, nàng muốn nói
thẳng, cũng không chịu nói thẳng, trái lại để cho ta tự mình lĩnh ngộ.
Ngay cả bộ dáng lúc ta chật vật nhất A Nam cũng đều gặp qua, ở trước mặt
nàng, ta nhận thức sai lầm cũng không mất mặt cho lắm. Lúc ta xấu xí,
chật vật nhất, A Nam đều biết. Ta toàn tâm sủng ái Phùng Yên Nhi, không
để ý lời ra tiếng vào. Phùng Mại nửa thật nửa giả, nhìn như cùng A Nam
nói giỡn, kỳ thật lại là lời nói thật, hắn cảm thấy tỷ tỷ hắn gạt ta
thực dễ dàng. Thật là, bi ai là đây, trải qua sinh tử ta mới hiểu được
điểm này.
Ta đứng dậy, "Không còn sớm", ta nói, "Nàng cũng nên nghỉ ngơi".
A Nam lập tức cúi đầu, không dám nhìn ta.
Ta khẳng định hiện tại nàng đang rất lo lắng, không biết nàng nói Phùng gia như vậy, có thể làm cho ta mất hứng hay không.
Ta xác thực mất hứng, nhưng là đối với chính mình. Ta không thể nhìn thấusự việc từ sớm, ta thật sự là xứng đáng.
Ta không ngủ lại ở chỗ A Nam, ta cũng không muốn cùng nàng có loại quan hệ như thế này. Ta muốn đối xử tốt với nàng, cũng không phải theo cách
này, nếu ta đối với nàng giống như đối với Phùng Yên Nhi, đó là ta đã
xem nhẹ A Nam. Huống hồ, nàng cũng không thích.
Ta làm hết thảy, đều là chuẩn bị cho chuyến vi hành phía Nam.
~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hôm sau, quả nhiên ngay sáng sớm trời đã bắt đầu nổi gió. Dù trời mưa
cũng phải lên triều. Tối nay chính là Thất Tịch, ta đang rất là mong
chờ.
Ta đã chuẩn bị tốt hết thảy mọi chuyện, hiện tại có thể cùng bọn họ thương lượng chuyện vi hành phía Nam. Nói là thương lượng, trên
thực tế hoàn toàn không cần ý kiến của bọn họ. Chủ ý ta đã quyết định,
quyết sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Lúc này, bên ngoài tiếng mưa rơi
lộp bộp, đại điện lại yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Bá quan văn võ sau khi nghe ta nói muốn nam tuần liền không
biết làm sao.
Trong đại điện âm u, ta chỉ chuyên chú nhìn biểu
cảm chần chờ trên mặt Phùng Ký, trong lòng biết, hắn đang nghĩ đối sách
đi, nghĩ phải làm như thế nào khuyên ta buông tha cho lần này nam tuần
này. Hiểu rõ hắn muốn gì, ta lên tiếng trước, "Từ khi trẫm đăng cơ tới
nay, đây là lần đầu tiên nam tuần, cũng là lần đầu tiên ta trở lại phái
Nam sau khi tiên đế cùng trẫm thu phục nam thổ. Sự tình trọng đại".
Kỳ thật ta nên sớm đi phía Nam xem xét, nhưng bởi vì trước kia ta luôn lưu luyến cho Phùng Yên Nhi, sống những ngày quá hoang đường, cứ nghĩ là
mình còn có nhiều thời gian. Hiện tại xem ra, hết thảy đều sai lầm, sinh mệnh ngắn ngủi, cơ hội đã bỏ qua liền không thể lấy lại.
"Đương
nhiên", ta nhìn về phía Phùng Ký, lại tiếp tục, "Lần này, trẫm cũng tính mang theo một vài tần phi, cho các nàng mở mang tầm mắt. Thục phi đương nhiên là người đầu tiên".
Phùng Ký vẫn còn lo lắng, nhưng không có biện pháp đáp lại ta.
"Điều này không nhất định", Lý tể tướng lập tức nói, "Hoàng Thượng đừng quên
Nam Hương công chúa là nữ nhi được Sở Liệt Đế yêu thương nhất, được dân
chúng phía Nam kính yêu".
Ánh mắt của ta phiêu đãng lướt qua. Vừa rồi khi ta nói muốn nam tuần, liền nhìn Thấy vẻ mặt Lý tể không cho là
đúng. Ta biết lão gia hỏa này lòng dạ hẹp hòi, hắn sợ ta đi ra ngoài làm loạn mà thôi. Bất quá, lúc này bởi vì muốn cùng Phùng Ký tranh cãi,
chính mình thốt ra lời nói như vậy, đúng là hợp ý ta.
"Đúng, còn
có Sở tu dung", ta vừa vặn biết thời biết thế, lại giả trang lo lắng,
lúc sau mới không tình nguyện, miễn cưỡng đáp ứng, "Trẫm nghĩ mang theo
Sở tu dung đi cũng là chuyện tốt". Lời này vừa nói ra, tương đương đã
thu phục toàn bộ đám văn thần do Lý tể đứng đầu. Tất cả bọn họ đều đã
cho ta là đi du ngoạn sao? Vì sao tất cả đều nghiêm mặt? Bọn họ cũng quá coi thường ta.
Ta nhìn xuống bên dưới chính điện, biết trong bọn họ còn rất nhiều người phản đối việc ta nam tuần, "Người Nam quy thuận
đã lâu, nhưng lòng người lại còn do dự, ngày ấy nói đến việc thu thuế,
làm cho muốn chân chính tới Nam Sơn một lần, ổn định nhân tâm. Lần này
Trẫm nam tuần, là muốn hiến tế nam Phương đại vũ, làm cho dân chúng hiểu rõ Nam Bắc nhất thể, thiên hạ quy tâm".
Ta thật tâm nói, ta phải yên ổn phía Nam Đại Triệu, như thế mới có thể cam đoan thời điểm ta gặp khó khăn mới không tứ cố vô thân. Tuy rằng ta biết Phùng Ký người này
sẽ không cam lòng. Nhưng ta tin tưởng, trước mắt đại đa số quần thần vẫn có thể hiểu được việc này quan trọng như thế nào.
Bên ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn, làm cho ta càng quyết tâm hơn. Dù sao ta vẫn là
hoàng đế, lúc này vẫn chưa hoàn toàn mất đi lòng người, ta có uy nghiêm
của ta, kiên trì của ta, đại đa số triều thần cũng đều ủng hộ kế hoạch
của ta. Ngay cả Phùng Ký cũng bởi vì ta đột nhiên ra chiêu, lại đáp ứng
mang theo nữ nhi của hắn, cũng lựa chọn trầm mặc.
Chuyện này liền quyết định như vậy.
Sau khi bãi triều, quả nhiên Phùng Ký không lập tức rời đi, hắn yên lặng
đuổi kịp ta, sắc mặt âm trầm đủ để cho ta biết tâm tình lúc này của hắn.
Ta đi đến ngự thư phòng, chính mình ngồi xuống sau thư án, ta cũng không cho hắn ngồi, chỉ lẳng lặng chờ hắn mở miệng trước.
Hiện tại cũng hiểu được, trừ phi hắn ngồi được lên ngôi vị hoàng đế, nếu
không, ta vĩnh viễn cũng không có cách nào làm cho vị Phùng ái khanh này của ta cao hứng.
"Hoàng Thượng không nên đáp ứng cho Sở tu dung
bồi Hoàng Thượng cùng nhau nam tuần", Phùng Ký nghiêm túc nói, giống như một trung thần, người này luôn luôn bất cẩu ngôn tiếu, cho nên ta mới
bị hắn lừa xem hắn là người chính trực. Xem ra, hiện tại hắn không phản
đối chuyện nam tuần, chính là không muốn ta mang theo A Nam.
"Hử?", ta cố ý bày ra vẻ mặt không có gì hứng thú với vấn đề này.
"Thần biết, chuyện hôm qua khuyển tử làm cho Hoàng Thượng không vui", Phùng
Ký nói nhanh, đồng thời làm ra dáng vẻ cung kính, cúi đầu, "Khuyển tử
luôn là tâm tính tiểu hài nhi, trong lòng có chuyện gì cũng không giấu
được, bởi vì từng nghe nói qua một chút chuyện xưa của Sở tu dung, hôm
qua vừa thấy Sở tu dung, liền nhất thời nôn nóng, đứng lại hỏi nàng vài
câu".
"Ồ"
"Những lời nó nói đều là do người nhà thần không giữ mồm giữ miệng nên bị nó nghe được. Đây là lỗi của thần. Nhưng những lời này cũng không phải là nói bậy"
"A!"
"Từ nhỏ Sở tu
dung đã sinh trưởng ở Kim Lăng. Hoàng Thượng cũng biết, Kim Lăng phong
cảnh giản dị, nam nữ tạp du không biết kiêng dè, cũng không quan trọng
nam nữ hữu biệt. Sở tu dung thân là công chúa, ở Kim Lăng cũng có nhiều
tin đồn, hẳn là Hoàng Thượng cũng có nghe thấy", lúc này Phùng Ký nâng
mắt nhìn ta một chút.
Hắn nói chuyện đơn giản trực tiếp, đánh
luôn vào trọng điểm. Nhưng lúc này khi nghe những âm thanh nó ta chỉ cảm thấy phá lệ chói tai. Nay ta đã biết, ngôn ngữ nhìn như ngay thẳng cũng có thể là lời nói dối. Hơn nữa mặt ngoài ngay thẳng, có lẽ cũng chỉ là
lừa gạt.
Nhưng tay ta vẫn không tự giác gắt gao nắm thành quyền.
"Hoàng Thượng lần này nếu mang theo Sở tu dung hồi phía Nam sợ là không ổn,
Hoàng Thượng không sợ những thế gia vọng tộc và quần chúng nơi này lấy
cớ rục rịch sao?", vẻ mặt Phùng Ký chính nghĩa, hướng ta cúi đầu thật
sâu, "Xin Hoàng Thượng cân nhắc".
Ta ngồi yên nhìn Phùng Ký. Lúc
hắn nói lời này, hắn muốn hy vọng cái gì? Là muốn ta chỉ mang Phùng Yên
Nhi đi nam tuần? Hay vẫn là đơn giản như vậy đưa A Nam vào chỗ chết?
Nếu như là trước kia, hắn khẳng định có thể đã được như nguyện. Như vậy
hiện tại thì sao? Ta chỉ cảm thấy lòng bàn tay ta lúc này tất cả đều là
mồ hôi.
Phùng Ký cũng trầm mặc, vẫn như cũ cung kính chắp tay cúi đầu. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi ta hỏi về quá khứ của A Nam ở phía Nam.
Ta sẽ không cho hắn được thỏa mãn.
"Phùng ái khanh yên tâm", cuối cùng ta nói, chính mình cũng hiểu được thập
phần gian nan, "Chuyện Nam tuần còn chưa định xong. Trừ bỏ Yên nhi, cuối cùng là ai đi, ai không đi, hiện tại nói còn quá sớm". Cái gì ta cũng
không hỏi, cái gì cũng không muốn biết. Hết thảy chỉ hướng tới trước mục tiêu phía trước, không ai có thể ngăn cản ta, ngay cả A Nam cũng không
thể.
Phùng Ký nghe ta nói như vậy, cư nhiên cũng không cần phải
nhiều lời nữa, hắn chỉ hướng ta hành lễ, liền thống thống khoái khoái
lui ra. Ta cảm thấy hắn dường như có thể nhìn thấu ta, nhìn thấu nội tâm ta lúc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Gian thần quả nhiên có sở
trường của hắn, Lý tể có khi cũng không thể so với Phùng Ký.
Phùng Ký đi rồi, ta lại ngồi yên thật lâu. Vô số ý niệm kỳ quái chợt lóe lên
trong đầu ta. Nhưng cuối cùng, ta cảm thấy không thể nắm bắt được cái
gì. Kiên nhẫn cùng kiên trì, vô luận đối với ai cũng đều giống nhau.
Cuối cùng ta cũng quyết tâm phải thu phục Phùng Yên Nhi.
Ta biết, Phùng Ký không phản đối chuyện nam tuần, tuyệt đối có liên quan đến chuyện ta muốn mang Phùng Yên Nhi đi cùng.
Nhưng căn bản không có khả năng ta sẽ mang Phùng Yên Nhi đi, mang theo nàng,
khẳng định sẽ vướng tay vướng chân, hết thảy hành động tất cả đều không
thoát khỏi lòng bàn tay của Phùng Ký. Ta nhất định phải thoát khỏi Phùng gia, đêm Thất Tịch hôm nay, ta vì riêng Phùng Yên Nhi mà chuẩn bị.