Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 80: Điện tuyển

Sau khi nhóm tú nữ nghỉ ngơi được một ngày, rốt cuộc điện tuyển cũng đã đến. Hôm nay tiết trời quang đãng ấm áp, thi thoảng có tiếng chim đỗ quyên cùng hoàng anh líu lo rộn rã ngoài cửa sổ.

Mạnh Tang Du vừa giúp Chu Vũ Đế chỉnh lại vạt áo vừa hỏi, “Hoàng thượng thật sự không muốn giữ lại vài người hợp ý? Chỉ e ngài không thích người thần thiếp tuyển chọn.”

Chu Vũ Đế cúi đầu hôn lên má nàng, mỉm cười trả lời, “Ngoại trừ nàng ra trẫm không thích ai cả, việc đi hay ở lại của họ tùy nàng quyết định.”

“Hoàng thượng cũng không muốn chọn con gái của các trọng thần hoặc đại thần tâm phúc sao? Thần thiếp không rõ chuyện triều chính, sợ làm hỏng chuyện của ngài.” Mạnh Tang Du lờ đi lời ngon tiếng ngọt của hắn, tiếp tục hỏi.

“Triều đình hiện đang nằm trong tay trẫm, hà cớ gì phải dựa vào quan hệ thông gia mới có thể lôi kéo lòng người?” Chu Vũ Đế cười khẽ, cài một chiếc hoa thắng lên mái tóc nàng, dịu dàng trấn an, “Nàng thích ai thì cứ giữ lại, trẫm không có ý kiến.” Vốn dĩ hắn chẳng có hứng thú tham gia điện tuyển lần này, tất cả đều để Tang Du quyết định. Nếu đây không phải là nề nếp tổ tông, hắn đã dẹp hết chuyện này sang một bên. Lại thêm chuyện sau này nhi tử cũng cần thành hôn, Chu Vũ Đế đành bỏ qua ý định này.

Mạnh Tang Du nhìn hắn, lông mày nhướng lên, “Nếu như thiếp không chọn bất kỳ ai thì sao?”

“Vậy thì không chọn ai hết! Trẫm sẽ giải quyết mọi chuyện cho nàng!” Chu Vũ Đế ôm Tang Du cười to, cắn cắn lên đôi môi hồng mềm của nàng, nhỏ giọng nói một câu ‘bình dấm chua’ xong lại lập tức vào triều, tâm trạng hoan hỉ chưa từng có. Hắn thích Tang Du có ý định độc chiếm mình, vì hắn cũng muốn độc chiếm nàng như thế.

Mạnh Tang Du đứng ở cửa đại điện nhìn theo bóng lưng hắn dần khuất, biểu cảm phức tạp.

Phùng ma ma đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi, “Nương nương, chẳng lẽ chúng ta không chọn ai cả?” Bà cảm thấy chuyện này thật đáng mong chờ biết bao! Ánh mắt của Ngân Thúy cùng Bích Thủy cũng sáng quắc lên.

“Các ngươi cho rằng Hoàng thượng nói thật sao? Nếu quả thực ta không chọn một ai, thì đừng nghĩ đến chuyện ngồi trên cái ghế Hoàng quý phi này nữa.” Mạnh Tang Du phất tay, đi vào nội điện nướng thêm một giấc. Điện tuyển sẽ diễn ra sau khi buổi triều sớm kết thúc, còn một canh giờ nữa, không vội.

Một lúc lâu sau, các tú nữ đã điểm trang lộng lẫy tề tựu tại bãi đất trong ngoài chính điện Trữ Tú cung, một tổ năm người nghiêm túc đứng chờ điện tuyển diễn ra. Nếu như không có Hoàng hậu hay các phi tần nâng đỡ, thì đây chính là cơ hội duy nhất họ được phép gặp Hoàng thượng, đương nhiên phải biểu hiện tốt nhất có thể. Mạnh Thụy Châu mặc bộ xiêm y mỏng xanh biếc, trang điểm nhã nhặn thanh lịch, đứng trong hàng tú nữ cũng không bị lép vế. Dung mạo Mạnh Thụy Châu vốn không tầm thường, mấy ngày trước do có Ngu Nhã Ca xuất hiện nên không được chú ý tới, bây giờ tất nhiên trở thành tâm điểm.

Các tú nữ đều biết nàng là muội muội Hoàng quý phi, nhất nhất lại gần nịnh bợ, tất cả đều bị nàng lạnh nhạt làm lơ. Nghe mấy tú nữ chung quanh xì xào chuyện Ngu Nhã Ca ‘không trong sạch’ bị đuổi ra khỏi cung, nàng nhếch môi cười lạnh, trong mắt lóe lên ham muốn, nhất định nàng phải được ở lại.

Trong chính điện Trữ Tú cung, ngoại trừ Hoàng quý phi, bốn phi tần địa vị cao nhất đã có mặt. Hiền phi ngồi một mình một góc, biểu cảm sắc lạnh, ánh mắt độc đoán khiến người khác nhìn mà sợ hãi. Ba vị phi tần mới được tấn phong vốn có ý định lên bắt chuyện, vừa nhìn vào mắt y thị đã lùi bước. Trước kia Hiền phi cũng không phải người dễ gần, bây giờ lại càng giống ác quỷ. Dạo trước từng được Hoàng thượng sủng ái, hiện thời cả ngày đều nhốt mình trong cung, khó mà gặp mặt được. Sự thay đổi như vậy quá đột ngột, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Dù rất tò mò, nhưng các phi tần sống trong chốn thâm cung đều biết cách sinh tồn, có một số việc không nên biết quá nhiều.

Một lát sau, Mạnh Tang Du mang theo một đoàn cung nữ thái giám khoan thai bước vào chính điện, ngồi xuống ghế chủ vị. Tứ phi hành lễ xong, thấy nàng đến một mình, hai vị Lương phi cùng Thục phi vừa được tấn phong nhịn không được lộ ra biểu cảm thất vọng. Đã vài tháng rồi hai người chưa nhìn thấy Hoàng thượng.


“Đứng dậy đi.” Mạnh Tang Du giơ tay, khuôn mặt mệt mỏi. Đúng là mùa xuân là mùa để ngủ, gần đây ngày nào cô cũng cảm thấy thiếu ngủ.

“Xin hỏi nương nương, sao Hoàng thượng không đến ạ?” Lương phi không đứng dậy, đánh bạo hỏi.

“Hoàng thượng bận rộn chính sự, không đến được.” Khóe miệng Mạnh Tang Du giật giật, đợi cho Lương phi cùng Thục phi đang ưu sầu kia ngồi vào chỗ của mình mới ra lệnh cho thái giám đứng ở cửa đại điện, “Truyền tổ tú nữ thứ nhất vào đi.”

Năm cô thiếu nữ duyên dáng yêu kiều từ tốn bước vào điện, quỳ xuống hành lễ, tướng mạo tựa phù dung, giọng nói như oanh vàng. Tuy đã xem tập tranh kia từ trước, cũng biết các tú nữ lần này vô cùng xuất chúng, nhưng khi đã gặp người bằng xương bằng thịt lại có cảm giác khác hẳn. Thục phi, Lương phi mới vừa rồi còn đang não nề buồn bã giờ đây lại cảm thấy may mắn Hoàng thượng không tới, bằng không đã bị câu hồn.

Hai người yên tâm nhìn về phía Hoàng quý phi, thủ đoạn Hoàng quý phi không tầm thường, lần trước chỉ cần dùng một con chó con đã giải quyết được Ngu Nhã Ca, hôm nay mà giữ lại kẻ địch mới là lạ.

Nhưng chỉ một thoáng sau, Lương phi Thục phi biết mình nghĩ sai rồi. Hoàng quý phi tuyển chọn vô cùng nghiêm túc, rất trách nghiệm. Chỉ cần tài nghệ hơn người, dung mạo xuất sắc, gia thế hiển hách, nhất định Hoàng quý phi đều giữ thẻ bài lại, không hề có ý tứ gì gọi là chèn ép, khiến Thục phi Lương phi kinh ngạc không thôi, ngay cả Đức phi cùng Hiền phi cũng thoáng nhìn mấy lần.

Mạnh Tang Du ghi chú lên danh sách, vừa đặt bút xuống đã tuyên triệu tổ thứ hai, trong lúc chờ, cô xoa xoa thái dương đang nhức buốt. Lúc vào điện chỉ cảm thấy buồn ngủ, nhưng giờ vừa ngửi mùi huân hương, lại còn nghe tiếng đàn của mấy cô tú nữ kia, càng lúc cô càng cảm thấy choáng đầu, cổ họng khó chịu muốn nôn.

Tổ tú nữ tiếp theo đã bước vào, quỳ gối cung kính hành lễ. Mạnh Tang Du cố lấy lại tinh thần, quan sát khuôn mặt của năm cô gái, vừa thấy Mạnh Thụy Châu đang mỉm cười, ánh mắt trầm xuống.

“Bắt đầu đi.” Cô phất tay. Một tú nữ lên tiếng trả lời, bước ra khỏi hàng, tự giới thiệu mình, sau khi trả lời vài vấn đề tứ phi đưa ra liền bắt đầu biểu diễn tài vẽ tranh.

Mạnh Tang Du dựa vào ghế, cầm tách trà Phùng ma ma đưa tới uống một ngụm. Cơn khó chịu lại trào lên cổ họng, cô khẽ cắn môi, cố gắng nhịn xuống.

Đến phiên Mạnh Thụy Châu, nàng từ tốn đi lên, nhẹ nhàng tự giới thiệu. Toàn bộ quá trình đều tao nhã, nụ cười khiêm tốn hữu lễ. Vẻ đẹp của Mạnh Thụy Châu dịu dàng trong sáng, không sắc sảo như Mạnh Tang Du, dễ gây thiện cảm với người tiếp xúc gần. Sắc mặt Đức phi vẫn bình thường, không đặt ra vấn đề gì, nhưng Lương phi cùng Thục phi lại thay phiên nhau hỏi chuyện, ngay cả Hiền phi luôn lạnh nhạt, thường xuyên bỏ thẻ bài tú nữ cũng hỏi một vài câu.

Sao Mạnh Tang Du không biết được ý định đằng sau? Hai chị em cùng chung một chồng, nếu không khiến mình mất đi sủng ái thì cũng khiến mình ghê tởm. Mạnh Thụy Châu cũng biết toan tính, hôm qua vừa ra khỏi Bích tiêu cung, xoay người một cái đã đạp chân lên thuyền của Hiền phi. Tin Thẩm Tuệ Như được ban chết cũng đã truyền ra, cô lập tức đã biết nhất định y thị đã để lộ chân tướng mọi chuyện. Nếu là mình, mình cũng sẽ làm như vậy để giải tỏa, ít ra cũng kéo thêm vài kẻ khác làm đệm lưng. Hoàng thượng giữ lại Thẩm Tuệ Như âu cũng tính đến bước này, dù sao một đám đàn bà đói khát như vậy cũng không dễ đối phó, chẳng bằng để họ mất hết hy vọng. Mạnh Tang Du là phi tần duy nhất có địa vị cao may mắn thoát nạn, với tính cách méo mó của Hiền phi, ghen ghét cô là chuyện tất yếu. Sau khi tuyển tú kết thúc, cô nhất định phải để Hiền phi biết y thị đang đứng ở đâu.

Nghĩ đến đây, Mạnh Tang Du hất cằm lên, nghiền ngẫm cười cười, ánh mắt sắc như dao cạo lướt qua khiến Mạnh Thụy Châu lại lỗi nốt. Sắc mặt nàng chợt biến, nhưng nhanh chóng định thần. Diễn tấu xong, tứ phi đều nhất tề nhìn về phía Mạnh Tang Du, đợi cô lên tiếng.

“Bỏ qua.” Mạnh Tang Du thờ ơ phất tay.


Khuôn mặt bốn phi tần đều chung một biểu cảm, ‘quả nhiên là vậy.’

Đức phi kế Hoàng quý phi cũng giơ tay lên, nói nhanh một câu đơn giản, “Bỏ qua!” khiến Mạnh Tang Du mỉm cười.

Hiền phi đặt tách trà xuống, khóe môi nhếch lên, “Bản cung rất thích Mạnh tiểu thư, giữ thẻ bài lại đi.” Vừa dứt lời, y thị khúc khích cười, cảm giác bệnh hoạn vô cùng.

“Giữ.” Thục phi cùng Lương phi trước sau mở miệng. Chỉ cần có thể ép Hoàng quý phi cảm thấy khó ở là các nàng đã hài lòng.

Chỉ cần ba trong ngũ đại phi tần giữ thẻ bài là có thể ở lại, cũng có nghĩa qua đợt tuyển tú, Mạnh Thụy Châu có thể được tấn phong trở thành một trong những cơ thiếp của Hoàng đế. Mạnh Thụy Châu quỳ xuống tạ ơn, trong mắt toát ra tia sáng khát vọng cùng khoái trá.

Mạnh Tang Du cười như không cười nhìn thoáng qua, viết tên của Mạnh Thụy Châu vào. Đang chuẩn bị đặt bút xuống, đột nhiên cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể khống chế được mà ngã sang một bên. Phùng ma ma hốt hoảng thét lên một tiếng ‘nương nương’, lao tới đỡ được cơ thể đổ oặt xuống của cô, sau đó vội vàng gọi thái y.

Bốn phi tần vội vã đứng lên nhìn, các tú nữ chưa tham gia điện tuyển đứng ngoài hoang mang, trong điện thoáng chốc đã trở nên hỗn loạn.

Mạnh Thụy Châu kinh ngạc nhíu mày, đắc ý nghĩ: Chẳng lẽ bị mình đả kích? Quá yếu đuối! Mạnh Tang Du, đây chỉ là bắt đầu thôi, sau này xem ngươi chịu đựng như thế nào!

Cẩn thận đỡ Hoàng quý phi đến thiên điện, tạm thời dừng việc tuyển tú, Ngu Nhã An lập tức phái người thông báo cho Hoàng thượng. Hoàng thượng để ý đến Hoàng quý phi như vậy, nếu không thông báo cho ngài trước nhất, thể nào cũng phải hứng một cơn thịnh nộ.

Quả nhiên như Ngu Nhã An đoán trước, Hoàng thượng tới trước cả Thái y, trên ống tay áo màu hoàng kim còn dính đầy mực, dễ thấy hắn đã hoảng loạn đến mức nào.

“Sao tự dưng có thể ngất xỉu? Thái y đâu? Lập tức phái người gọi Thái y tới!” Hắn ngồi xuống mép giường, hai tay run run vuốt lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, ngữ khí nặng nề.

Thường Hỉ khom người vâng lệnh, rời khỏi đại điện giơ tay ra hiệu, ám vệ đang ẩn nấp cấp tốc đến Thái y viện tìm người.

Đức phi đang định đáp lời, Lương phi lại nhanh nhẩu mở miệng, “Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng thần thiếp thấy Nhị tiểu thư nhà họ Mạnh đức công dung hạnh đều bất phàm nên đã giữ thẻ bài lại, không ngờ Hoàng quý phi nương nương lại đột ngột ngất xỉu.”

Thục phi cũng phụ họa thêm vài câu, chỉ duy Hiền phi, từ lúc Hoàng thượng bước vào đã sợ hãi trốn vào một góc, sợ bị nhìn thấy.

Đức phi im lặng, tầm mắt đảo qua đầu ngón tay run rẩy của Hoàng thượng, trong lòng cười nhạt. Chỉ là ngất xỉu mà Hoàng thượng lại sợ hãi như vậy, có thể thấy Hoàng thượng yêu thương Hoàng quý phi như thế nào. Thế mà đám ngu xuẩn kia dám ám chỉ Hoàng quý phi ghen ghét tị nạnh, chèn ép người nhà, chỉ toan tính cho cái lợi trước mắt!

Giữ thẻ bài? Mạnh Thụy Châu? Chu Vũ Đế nghe xong sắc mặt càng thêm âm trầm. Tỷ muội cộng thị nhất phu, chúng đang muốn hạ nhục trẫm hay là hạ nhục Tang Du? Ngay cả trẫm nghe xong cũng cảm thấy ghê tởm, chẳng trách Tang Du lại ngất xỉu!

“Tấu chương Mạnh quốc công trình lên vẫn còn ở trên bàn trẫm, sau khi tuyển tú sẽ tự chọn hôn phối cho Mạnh Thụy Châu, ai cho phép các ngươi tự tiện?” Giọng nói của hắn lạnh buốt, khiến sắc mặt Hiền phi, Thục phi cùng Lương phi trắng bệch.

“Bỏ thẻ bài Mạnh Thụy Châu cho trẫm!” Thấy Tang Du khẽ cử động, chân mày nhíu lại, hắn lập tức ép giọng mình nhỏ xuống, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nàng thật chặt.

Ngươi mắt Hiền phi đỏ ngầu, Thục phi cùng Lương phi ngậm miệng không dám lên tiếng, tủi thân đứng yên, chỉ có Đức phi tiến lên một bước thấp giọng vâng lệnh. Quả nhiên, quả nhiên Hoàng thượng yêu Hoàng quý phi như mạng sống! Nàng thầm cảm thán trong lòng.