Chuyện lập hậu vì Hoàng thượng đùng đùng nổi giận mà chìm xuống, hậu cung và triều đình được vài ngày yên ắng. Nửa tháng trôi qua, đến ngày giỗ của tiên hoàng, các tần phi từ tứ phẩm trở lên cùng các Hoàng tử Công chúa đều phải mặc quần áo trắng đến hoàng lăng tham dự lễ tế. Hoàng thái hậu theo lệ cũ vẫn không trở về, chỉ đưa một bộ quần áo rét tự tay làm đến, dặn Hoàng đế đốt cho tiên hoàng.
Trong nghi lễ cúng tế, Đại hoàng tử biểu hiện vẫn không khác gì thường ngày, Nhị hoàng tử lại gây sự chú ý của mọi người ngoài cả dự đoán. Trải qua sự răn dạy của Hoàng thượng, cậu rõ ràng đã chín chắn chững chạc hơn rất nhiều, đi đứng có lễ có tiết, tiến lùi phù hợp, lại thêm một bài văn tế tình cảm chân thành dào dạt, từ ngữ trau chuốt hoa mỹ, khiến vô số lão thần cảm động đến lã chã lệ rơi.
Tế lễ xong, rất nhiều đại thần càng tán dương sự hiếu thuận và tài văn chương của Nhị hoàng tử, hoàng đế cũng khích lệ vài câu cho hợp tình huống. Trước kia Nhị hoàng tử bị mắng là ương ngạnh, sóng gió khó thể chấp nhận cuối cùng cũng trôi qua.
“Trong cung này, cho dù là đứa bé mười tuổi cũng thực không đơn giản! Tình cảnh như vậy cũng có thể hold, không hổ là sản phẩm hoàng gia (Tuổi mụ của Nhị hoàng tử là mười hai, thực ra cũng chỉ mới mười tuổi). Xem ra, Lý quý phi sẽ sớm xuất chiêu thôi.” Mạnh Tang Du hiểu được xử sự của Nhị hoàng tử trong lễ tế, thở dài nói.
“Sao nương nương lại biết Lý quý phi định xuất chiêu?” Bích Thủy đã quen với việc chủ tử nhà mình thỉnh thoảng lại nói vài tiếng kỳ lạ, chỉ nhặt ra những chỗ hiểu được để hỏi.
“Chuyện con cái giữa Hoàng thượng và Lương phi vẫn từa lưa ra đó, chưa đâu vào đâu, cô ta không nhân lúc này bày mưu tính kế cho mình thì còn đợi đến lúc nào? Chẳng lẽ chờ đến khi Lương phi có bầu sinh con hay sao?” Mạnh Tang Du vừa nói vừa giơ tay ra, hướng cái ôm về phía Ngân Thúy đang bế A Bảo bước vào điện, “Mau để ta xem A Bảo, hôm nay đã đỡ hơn được chút nào chưa?”
Cái gì gọi là chuyện từa lưa? Cái miệng của Tang Du quả thực làm người ta vừa yêu vừa ghét. Chu Vũ Đế ư ử, dùng đôi mắt cún con ngập nước tội nghiệp nhìn cô gái, dáng vẻ vô cùng có kiểu đòi ôm đòi nựng. Mạnh Tang Du rời đi chỉ hai ba canh giờ, hắn đã cảm thấy khó chịu, toàn bộ tâm tưởng đều lạc đến chỗ hư hư thực thực.
Hôm nay A Bảo mặc bộ đồ con thỏ, cái mặt chó lộ ra được tí, bị bộ da thỏ lông xù ôm lấy, trên đầu là hai cái tai thỏ rất dài, mí mắt còn có sẹo, làm Mạnh Tang Du choáng váng đến sững sờ. Cô xát mạnh hai bàn tay vào nhau, đến khi đôi tay lạnh lẽo đã có hơi ấm mới thật cẩn thận ôm lấy A Bảo.
“Hôm nay đã tốt hơn nhiều, miệng các vết thương nhỏ đã kết vảy, còn vết thương lớn thì phải chăm sóc sáu bảy ngày nữa. Nương nương cho nó ăn cháo đi ạ, từ nãy đến giờ nó chưa ăn gì cả, thuốc cũng không chịu uống, chắc là nhớ nương nương quá. Nghe thấy tiếng nương nương hồi cung từ xa tít đã giãy dụa, muốn đi ra đón người.” Ngân Thúy buồn cười, chạm nhẹ vào cái chân bánh chưng của A Bảo.
Chu Vũ Đế chỉ chực chui vào lòng Mạnh Tang Du, lẳng lặng cảm nhận hương thơm cùng nhiệt độ cơ thể của nàng. Biến thành chó một thời gian cũng dài, chứng ỷ lại vào chủ nhân của hắn càng nghiêm trọng, chỉ cảm thấy nơi đâu cũng không an toàn yên ổn bằng vòng ôm của Mạnh Tang Du.
“Vậy bưng thuốc lên nhanh lên, cho em ấy uống thuốc rồi ăn gì đó sau.” Mạnh Tang Du xoa xoa cái mũi của A Bảo, đón từ tay Phùng ma ma một cái yếm, đeo lên cổ cho chú.
Đồ con thỏ, yếm nhỏ nhỏ, gương mặt cún lộ ra với đám lông bị cắt bỏ…hài hước chưa từng thấy, cung nhân trong điện đều cúi đầu, vai không ngừng run run. Bích Thủy và Ngân Thúy nghẹn đến đỏ mặt, vì lòng tự trọng của A Bảo phải lập tức lui ra.
Thuốc rất nhanh đã được sắc xong, bưng tới trước mặt Mạnh Tang Du. Cô bế A Bảo trên tay trái, tay phải cầm chiếc muỗng nhỏ, đút từng muỗng từng muỗng. A Bảo cũng rất ngoan, nuốt hết ngụm này đến ngụm khác không hề giãy dụa, càng không có cảnh nôn ra vì thuốc đắng, so với người khác còn dũng cảm hơn nhiều.
“Nương nương, người có thấy A Bảo đặc biệt thông minh không? Hầu như có thể hiểu được cả những lời chúng ta nói?” Ngân Thúy thấp giọng hỏi.
A Bảo vừa ngậm vào một muỗng thuốc lập tức phụt ra, làm cái yếm ướt đẫm một mảng.
Mạnh Tang Du cười, giúp chú lau khô, lơ đãng hỏi: “Thông minh không tốt sao?”
“Không có gì không tốt ạ.” Chỉ là đôi khi có cảm giác quá quái dị. Nửa câu sau, Ngân Thúy không dám nói thành lời.
“Em ấy có thông minh cũng là A Bảo của ta, ta còn ước gì em thông minh thêm một chút.” Mạnh Tang Du xoa xoa cái mũi ươn ướt của A Bảo, trong lời nói tràn đầy cưng chiều.
Chu Vũ Đế thở ra, vươn đầu lưỡi tha thiết liếm liếm ngón tay ấm áp của nàng. Khổ nỗi xương đuôi hắn đã gãy từng khúc, nếu không bây giờ sẽ ve vẩy không ngừng.
“Nô tỳ bái kiến Đức phi nương nương, mời nương nương uống thuốc.” Ở cửa đại điện, y nữ (thầy thuốc nữ) một tháng đúng giờ đến ba lần đang bưng một chén thuốc nóng hầm hập trong tay hành lễ.
Lúc trước Phùng ma ma thấy cô thì mặt mày hớn hở, bây giờ lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiến lên giật lấy chén thuốc hắt đi cho xong.
“Để đấy đi, lát nữa bản cung sẽ uống.” Ý cười bên khóe miệng Mạnh Tang Du hơi nhạt, ôn hòa nói.
Y nữ thưa dạ, đặt chén thuốc lên bàn, bên cạnh cái giỏ của A Bảo, sau đó lui qua một bên chờ. Cô được cấp trên ra lệnh, nhất định phải xem Đức phi nương nương uống cạn thuốc xong mới có thể trở về báo cáo kết quả công tác.
Mạnh Tang Du đút A Bảo uống thuốc xong, thả chú vào lại cái giỏ, đang định cầm lấy chén thuốc uống, không ngờ A Bảo bỗng nhiên đưa vuốt ra, cạch một phát, đạp ngã chén thuốc.
“Nương nương cẩn thận!” Bích Thủy cùng Ngân Thúy lập tức tiến lên, một người đỡ Đức phi qua bên cạnh, một người đón lấy chén thuốc.
A Bảo làm tốt lắm! Phùng ma ma mắt sáng rực lên, xách cái giỏ của A Bảo đặt trên giường, tránh cho chú bị dính thuốc ướt nhẹp, sau đó lập tức trưng ra vẻ mặt khó xử nói với y nữ kia: “Thuốc đổ ra hết rồi, ngươi xem…”
“Không sao, nô tỳ sẽ trở về sắc một chén khác giúp nương nương, lát nữa sẽ đưa đến đây.” Y nữ vội vàng quỳ xuống nói.
“Vậy làm phiền cô nương.” Nét tươi cười của Phùng ma ma thoáng chút giả tạo.
A Bảo nằm trong giỏ động đậy móng vuốt, đôi ngươi đen thẫm khó thấy rõ.
Y nữ rời đi rồi, Phùng ma ma bước đến bên cạnh Tang Du, đè thấp giọng nói vào tai cô, “Nương nương, tuy người không muốn có con, nhưng cũng không thể ép buộc chính mình như vậy chứ? Thuốc có ba phần là độc, uống đã ba năm rồi, không thể uống nữa.”
“Ta đã biết, ma ma, từ này về sau thuốc này ta sẽ không uống.” Mạnh Tang Du gật đầu, trong lòng thầm cân nhắc: dù sao cũng đã thất sủng rồi, chắc một năm rưỡi nữa Hoàng thượng cũng không ngó ngàng đến mình đâu, không uống cũng chẳng có gì quan trọng.
Năm đó cô chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, cho dù Hoàng đế không đối xử với cô như vậy, tự cô cũng sẽ tìm thuốc tránh thai để uống. Hoàng đế làm thế này còn khiến cô đỡ được không ít việc.
A Bảo đang nằm trong giỏ nghe thấy đoạn đối thoại của chủ tớ hai người chợt yên tâm hẳn, các bất mãn ghét bỏ đối với Phùng ma ma trước kia đều tan thành mây khói. Nô tì này tuy rằng ngu dốt, nhưng đẹp ở lòng trung thành, để bà ta tiếp tục ở lại bên cạnh Tang Du cũng được.
Lúc y nữ lại đến, Mạnh Tang Du đã thay một bộ quần áo bông màu sẫm, tà áo hơi mở ra, dùng tay áo rộng che khuất mặt, trót lọt đổ hết thuốc vào ống tay áo. Y nữ kia cũng không thấy gì khác thường, bưng chén thuốc cạn trở về báo cáo.
﹡﹡﹡﹡
Ban đêm, Mạnh Tang Du ngủ trên giường, A Bảo ngủ dưới giường, một người một cún thần thái bình thản, ngay cả nhịp hít thở cũng giống nhau. Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất bay, len qua khe cửa sổ thấm luồng gió nhẹ mát rượi vào người, sau đó biến thành hơi nước rơi xuống nền đất.
Bỗng nhiên, nền trời đen kịt bị một tia chớp sáng trắng xé toạc làm đôi, rồi một lúc sau, tiếng sấm đinh tai nhức óc từ chân trời dội đến, tựa như có thiên quân vạn mã đang giao chiến trên nóc nhà.
Lúc đầu Mạnh Tang Du hơi nhíu mày, sau đó chợt tỉnh lại trong tiếng sấm ầm ầm, cuộn chặt người vào chăn, lớn tiếng gọi Phùng ma ma. Cả người cô run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt phượng mở lớn, có vẻ vô cùng sợ hãi.
Đúng vậy, cô rất sợ sấm sét. Có một kiếp, năm cô bốn tuổi bị bố mẹ bỏ ở nhà một mình, lúc đó cũng dông bão như vậy, một tia sét đánh trúng một góc biệt thự, đồ điện trong phòng xẹt lửa, suýt chút nữa thiêu cô chết cháy, may mà bảo mẫu tới đúng lúc, kịp thời cứu cô từ biển lửa ra. Từ đó về sau, sấm sét đều trở thành ác mộng kinh khiếp trong hai số kiếp của cô, xua cũng không đi.
Chu Vũ Đế nghe Mạnh Tang Du la lên chợt bừng tỉnh, đạp đạp bốn chân muốn bò dậy, trèo lên ghế thêu để bò sang giường. Lần đầu hắn thấy nàng hoảng sợ đến như vậy, tim đập thình thịch, vừa cuống vừa hoảng. Chỉ tiếc cả người hắn đều là thương tích, bọc một cục như xác ướp, lại mặc áo bông dày cộp, quả thực là ‘hữu tâm vô lực’.
“Gâu gâu gâu.”, Tang Du đừng sợ, trẫm ở đây!
“A Bảo?” Nghe thấy chú cún bé nhỏ kêu, Mạnh Tang Du ngẩn người, sau đó hất chăn bông ra, nhào đến rìa giường, ôm A Bảo đang ngửng đầu chăm chú nhìn mình vào trong ngực.
“A Bảo đừng sợ, chị ở đây! Chị sẽ bảo vệ em!” Nghĩ rằng A Bảo sủa cũng vì sợ, Mạnh Tang Du chợt bình tĩnh hẳn, vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng A Bảo vừa kéo chăn đắp kín cả hai.
Trong chăn hình thành một không gian nho nhỏ, thực thơm thực ấm, Chu Vũ Đế hít sâu, cảm thấy đầu óc hơi say say. Hắn dùng chân ôm lấy cổ tay cô gái, thè lưỡi liếm liếm mu bàn tay cùng đầu ngón tay của cô, cảm giác mịn màng cùng hương vị thanh khiết làm hắn hơi nghiện. Mạnh Tang Du cũng đã quên sợ, ngón tay gãi gãi đầu lưỡi mềm mềm linh hoạt của A Bảo, bật cười ha ha.
“Nương nương, người không sao chứ?” Phùng ma ma cùng Bích Thủy toàn thân nhếch nhác bước vào, trên tóc vẫn còn rỏ tong tong những giọt mưa.
“Ta không sao, các ngươi đi đâu vậy?” Mạnh Tang Du xốc chăn lên. Chu Vũ đế bị hai người quấy nhiễu chuyện tốt, cáu giận dùng móng vuốt đập đập lớp gấm bên dưới.
“Bẩm nương nương, nửa đêm bỗng nhiên trời đổ mưa, nô tỳ cùng Bích Thủy chợt nhớ cửa sổ thư phòng vẫn chưa đóng, vội vàng chạy đi khép lại, rốt cuộc trên trời đột ngột nào là sấm nào là chớp, còn rơi xuống bao nhiêu cục băng cứng như đá, nện nô tì với Bích Thủy te tua!”
Mạnh Tang Du lúc này mới lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ, quả nhiên nghe thấy tiếng rầm rầm cộp cộp của mưa đá.
“Nương nương, đã chớm đông rồi mà trời vẫn còn sấm sét. Ai cũng nói đông sấm sét hạ mưa tuyết không phải là dấu hiệu tốt lành gì! Ngày mai nô tỳ đi xin bùa bình an cho nương nương, đuổi hết xui xẻo của người đi.” Phùng ma ma bước đến trước, giúp chủ tử đắp lại chăn, thấy trong chăn có A Bảo, đưa tay định ôm chú xuống.
Chu Vũ Đế nhíu mày, vội vàng giơ chân ôm lấy cánh tay ngọc của Mạnh Tang Du. Nô tài này cái gì cũng tốt, chỉ là không có tầm nhìn, quá mức ngu dốt!
“Đừng, để A Bảo đó ngủ với ta đi, đêm nay ma ma không cần ngủ ở đây, kẻo bị lạnh cóng luôn bây giờ. Bùa bình an làm phiền ma ma nhé, hai người mau trở về dọn dẹp một chút, tắm nước ấm rồi uống chút canh gừng, cẩn thận nhiễm bệnh.” Mạnh Tang Du vội vàng xua tay cho Phùng ma ma lui, cẩn thận ôm A Bảo vào lòng.
Gối lên bộ ngực mềm mại của cô gái, đối diện ngay trước mắt là một đường rãnh thật sâu, mũi Chu Vũ Đế hơi ngưa ngứa, đầu lưỡi không kìm nổi vươn ra, nhẹ nhàng liếm liếm.
“Á ~ A Bảo, em, con chó dê xồm này!” Mạnh Tang Du hờn dỗi, nhưng ngay sau đó lập tức cười rộ lên.
Thấy chủ tử nhà mình mê mải chơi đùa cùng A Bảo, hoàn toàn quên mất sấm mùa đông ầm ầm ngoài cửa sổ, Phùng ma ma yên tâm nở nụ cười, dẫn Bích Thủy nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi tẩm điện.
Ngày thứ hai, trời đông giáng sấm sét – điềm báo không lành đã khuấy lên vài gợn sóng trong triều, Hoàng đế lập tức ban bố chiếu thư, giục quan viên các nơi làm tốt công tác chống rét, đừng để dân chúng chịu khổ. Chẳng mấy ngày sau, dư chấn của sấm sét đầu đông còn chưa lặng, cây tùng cổ thụ ngàn năm sau Thái Hòa Điện bỗng dưng chết héo, khiến trên triều đình lại nổi thêm một đợt phong ba bão táp.
Cây tùng cổ thụ này vài trăm năm trước cũng từng chết héo một lần, sau đó mấy năm, triều đại trước bị lật đổ, thái tổ Cổ gia chiếm lĩnh Hoàng cung, đăng cơ làm Hoàng đế, sửa quốc hiệu là Chu. Ngày diễn ra nghi lễ lên ngôi của Chu thái tổ, cây tùng vốn đã chết héo bỗng trổ lộc mới, một lần nữa sáng bừng sức sống. Chu thái tổ biết được vô cùng mừng rỡ, bảo đây là điềm trời ban phúc, dự báo việc lập nên Đại Chu quả là thuận theo thiên ý, chắc chắn muôn đời thịnh vượng.
Mà nay, cây tùng cổ thụ có ý nghĩa biểu tượng của Đại Chu đột ngột chết rũ như thế, nguyên nhân là đứt rễ mà chết, hay đây là trời cảnh báo cho con dân Đại Chu? Rễ gãy, tuyệt tự…kết hợp với mấy lời đồn đãi lúc trước, không phải là ứng trên người Hoàng đế sao?
Trong Phượng loan cung, Lý quý phi nở nụ cười, trong Chung túy cung, Thẩm Tuệ Như bẻ gãy một chiếc bút lông sói.