Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 85: Đánh đàn ở bến đò, vang danh bốn phương

Sông không có sóng, Sở Vân Khinh ngồi một mình ở bên cạnh mép thuyền, vẻ mặt hơi trầm ngâm, quả nhiên trên thuyền này không chỉ có mấy người bọn họ, tuy những người còn lại đều đóng giả thành thủy thủ hoặc gã sai vặt, nhưng Sở Vân Khinh vẫn nhìn ra được, bọn họ có võ công không tầm thường.

“Cô nương, công tử ho rất kịch liệt, xin người hãy đến xem.” Sở Dụ bỗng vội vàng đi tới, ánh mắt nghiêm trọng đứng trước mặt nàng.

Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, nàng nhìn Sở Dụ nói: “Ta có thể đến xem, chỉ cần Sở Mộ Phi đáp ứng giải nhuyễn hương tán trên người ta.”

Sở Dụ cúi đầu, không nói một lời.

Sở Vân Khinh cười: “Đã không đáp ứng được, vậy ta cũng thế không xem bệnh.”

Ánh mắt Sở Dụ thay đổi, ánh mắt bình tĩnh dừng lại ở trên người nữ tử trước mặt này, dung mạo thiên thành trên người nữ tử, bên trong ánh mắt hàm chứa hờn giận, mà Sở Vân Khinh cũng không thèm để ý chăm chú nhìn phong cảnh hai bên bờ sông, nàng cười như có như không càng khiến Sở Dụ nắm chặt hai tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Sở Vân Khinh thích thú nhìn vách đá thẳng tắp hai bên bờ sông, núi này khiến nước sông nhảy nhanh hơn, cây cối hai bên bờ sông càng um tùm, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy tiềng cười đùa phát ra từ thuyền hàng, cũng không biết là đi phương nào.

“Sở cô nương!”

Một tiếng quát nhẹ, Sở Dụ không có rat ay, hai đầu gối hắn khuỵu xuống, dĩ nhiên là muốn quỳ trước mặt Sở Vân Khinh!

Sắc mặt Sở Vân Khinh khẽ động, đứng dậy bước ra: “Ngươi làm gì vậy?”

Sắc mặt Sở Dụ lạnh lùng nói: “Nếu cô nương không xem bệnh cho công tử, Sở Dụ chỉ có thể quỳ ở đây thôi.”


Sở Vân Khinh nhíu mày, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, trong mắt nàng hàm chúa một chút không cam lòng: “Muốn trị có thể, nhưng ở trên này quá mức nhàm chán, sau khi cập bến, ngươi hãy tìm cho ta một cái đàn cổ đến đây!”

Sở Dụ sửng sốt, lúc này Sở Vân Khinh nhíu mày, trong mắt rõ ràng là không tình nguyện, khóe miệng hắn cong lên: “Cô nương đáp ứng là tốt rồi, một chiếc đàn cổ thôi, dĩ nhiên Sở Dụ làm theo.”

Sở Dụ vung tay lên: “Cô nương, mời.”

Lúc Sở Vân Khinh bước vào cửa khoang thuyền, hai vai Sơ Ảnh run lên, Sở Vân Khinh không nhìn nàng, ánh mắt dừng lại ở trên người Sở Mộ Phi, lúc này sắc mắt hắn trắng bệch đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân liền hơi mở mắt một chút, khi nhìn thấy Sở Vân Khinh đến, ánh mắt không khỏi khẽ động, nhưng cũng chỉ một chút, sau đó lại khôi phục bộ dạng thờ ơ như lúc ban đầu.

Sở Vân Khinh ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ Phi, đưa tay bắt mạch trên cổ tay hắn, càng bắt lông mày nàng càng nhíu chặt lại, Sơ Ảnh và Sở Dụ cũng biến sắc theo nàng, một lúc lâu sau, Sở Vân Khinh buông tay hắn ra, nói: “Có phải tuyết cổ càng ngày càng phát tác nhiều không?”

Sở Mộ Phi gật đầu, lúc nhìn Sở Vân Khinh, ánh mắt hắn mang theo một chút lo lắng: “Đúng là nhiều một chút.”

Sở Vân Khinh trầm ngâm một lúc, sau đó liếc mắt nhìn Sở Dụ: “Bệnh tình có chút nghiêm trọng, trên thuyền có dược tốt không?”

Sở Dụ sửng sốt: “Dược liệu dĩ nhiên là có, nhưng không biết dược liệu tốt mà Sở cô nương nói là gì?”

Sở Vân Khinh nhìn Sở Mộ Phi một cái, cũng phát hiện hắn đang dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng: “Tuyết liên và nhân sâm trăm năm.”

Sở Dụ hơi trầm ngâm: “Nhân sâm thì có, nhưng Tuyết Liên thì rất quý  - -“

Lúc này Sở Vân Khinh đã hiểu rõ, lông mày nàng nhíu chặt lại: “Nếu có Tuyết liên ở đây, dĩ nhiên thuốc sẽ có hiệu quả gấp bội, thật sự không có biện pháp?”

Bên trong hơi im lặng, Sở Dụ nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ có thể chờ đến khi lên bờ rồi đi vào thành mua thôi.”

Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, chỉ cảm thấy ánh mắt Sở Mộ Phi dừng ở trên người nàng, nàng hơi gật đầu: “Vậy thì phải nhanh lên, tốt nhất là Tuyết liên trên trăm năm, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.”

Sở Dụ gật đầu, Sở Vân Khinh lưu loát viết một loạt tê thuốc lên giấy: “Trước hết lấy những vị thuốc này đến, khi nào mua Tuyết liên trở về thì đến tìm ta.”

Tiếng nói vừa ngừng, Sở Vân Khinh không muốn ở lại lâu, lập tức đi ra khỏi khoang thuyền.


Sở Mộ Phi nhìn bóng lưng Sở Vân Khinh rời đi, Sơ Ảnh đứng lẳng lặng bên cạnh Sở Mộ Phi cúi đầu không nói một lời, một lát sau liền khóc thút thít.

Sở Mộ Phi quay đầu nhìn nàng: “Ngươi đi nói hết cho nàng hiểu đi.”

Sơ Ảnh lau nước mắt lắc đầu: “Thân thể công tử quan trọng hơn, huống hồ Tiểu thư ở lại Đại Tần cũng không có ích lợi gì với nàng, Tiểu thư sẽ hiểu.”

Sở Mộ Phi nhắm mắt nằm ở trên giường không nói.

Quả nhiên thuyền đi nhanh hơn một chút, Sở Vân Khinh biết vừa rồi Sở Mộ Phi nghi ngờ mình, cho nên đành nhịn xuống đề nghị mình được lên bờ, giờ phút này nàng ngồi yên ở trước cửa sổ, suy nghĩ trong lòng rối thành một nùi.

Bên đường không có phát hiện điều gì lạ thường, có thấy thấy người của Tiêu Triệt vốn không có đi đến nơi này, bởi vậy giống như lời Sở Mộ Phi nói, Tiêu Triệt thật sự không ngờ hắn sẽ đi đường thủy, không biết bây giờ còn đang ở đâu.

Nửa ngày sau, lúc chạng vạng, một chiếc thuyền thoạt nhìn được trang hoàng rất lộng lẫy dừng lại ở bên đò, Sở Vân Khinh ngồi ở bên trong phòng mình một lát, ngoài thuyền không ngừng có tiếng cười đùa và tiếng đàn sáo, cũng có tiếng thuyền hàng lui tới, Sở Vân Khinh đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt nàng là cảnh tượng phồn hoa phồn thịnh.

Một con thuyền tiếp một con thuyền ra ra vào vào, ở chiếc thuyền hoa cách đó không xa, đang có ca cơ đàn hát, mùi son phấn không gần không xa bay đến, dừng lại ở chóp mũi Sở Vân Khinh, ánh mắt nàng sáng lên, nàng không chút nghĩ ngời đi đến giường, cầm lấy một cái mạng che mặt mang lên.

Một canh giờ sau, có tiếng bước chân vội vàng đi đến phòng nàng, nhẹ nhàng gõ cửa, Sở Vân Khinh liền ra mở cửa.

“Sở cô nương, đã tìm toàn bộ Châu thành, nhưng chỉ có một gốc Tuyết liên hơn trăm năm.”

Ánh mắt của hắn mang theo vẻ lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng trên chán, giống như đi quá nhanh, hơi thở còn chưa thông thuận, Sở Vân Khinh hơi đánh giá một chút, ánh mắt dừng ở thứ hắn cầm trên tay.

“Không sao, một gốc cũng đủ cho Công tử nhà ngươi chống đỡ đến Tây Lương, ngươi tìm được ở đâu?”

Ánh mắt Sở Vân Khinh tùy ý nhìn tay Sở Dụ, trên mặt lạnh nhạt khiến hắn không có chỗ nào cố kị mà nói hết ngọn nguồn mọi thứ ra.

“Là mua ở dược đường Diêm bang bậc nhất Đại Tần, chủ nhân này vốn không bán, cuối cùng ta phải trả giá gấp ba mới mua được.”


Sở Vân Khinh gật đầu: “Giữ gìn cẩn thận, ngày mai ta sẽ phối phương thuốc mới cho công tử nhà ngươi.”

Sở Dụ thấy Sở Vân Khinh không vì tuyết liên ít mà tỏ ra lo lắng, trong lòng hắn cũng buông lỏng vài phần, tuy rằng người này không cam tâm tình nguyện chủ động chữa bệnh cho công tử nhà hắn, nhưng hiện tại xem ra vẫn hao tổn tâm tư, thấy nàng mang mạng che mặt, nghĩ dung mạo khác trước, hắn cũng không hỏi nhiều, đưa cầm trên tay cho nàng: “Đây là cầm cô nương muốn.”

Sở Vân Khinh tiếp nhận nói: “Đa tạ.”

Tiếng bước chân xa dần, Sở Vân Khinh mang theo cần Sở Dụ đưa đi đến đuôi thuyền, ngay tại chỗ cách đuôi thuyền không xa, đang có một con thuyền hoa đỗ, trên thuyền treo đầy hoa đăng, đàn hát vui vẻ, không biết là vị quan lại quyền quý nào đang tiêu dao ở đây

Khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên, ngồi xuống mặt sàn lạnh như băng ở đuôi thuyền, nhìn cổ cầm này, ánh mắt sáng ngời, Tiêu triệt nói tài lực của Sở Mộ Phi rất lớn cũng không phải nói xuông, nàng chẳng qua chỉ là thuận miệng nói vui, tin tưởng Sở Dụ sẽ không thể vì yêu cầu của nàng mà phí nhiều tâm tư, nhưng hiện giờ cổ cầm nàng đã có này, thật sự là thượng phẩm!

Ánh mắt sắc bén vừa hiện, Sở Vân Khinh nhẹ nhàng nâng hai tay lên, tầng tầng lớp lớp dừng ở trên dây đàn!

“Tranh  - -“

Một tiếng đàn hung hậu vang dội khắp bến đò, tiếng động náo nhiệt bỗng nhiên im bặt, nhóm tiểu thương rao hàng, các tiểu công chuyển hàng hóa, còn có cả nhóm quan lại quyền quý, đều cảm thấy có cái gì đó náo loạn ở trong lòng, nhưng có thể cảm giác này tới quá nhanh, khiến cho bọn họ không chỉ sửng sốt mà còn cho rằng nó là ảo giác.

Ngừng lại một lát sau đó lại tiếp tục náo nhiệt, giống như không có chút dấu vết nào cắt ngang, hai tròng mắt Sở Vân Khinh khép hờ, lại dùng lực gảy lần nữa!

“Tranh - -“

Một tiếng này giống như càng chấn động tâm hồn người hơn tiếng trước, cũng trong một tiếng này, khiến cho tất cả mọi người lâm vào ảo giác, tiểu thương rao hàng hoài nghi nhìn về phía thuyền khách neo đậu, đám tiểu công đang khuân vác hàng hóa không kìm lòng được mà dừng công việc trong tay lại, nhóm quan lại quyền quý trên thuyền hoa nhìn nhau, không biết nhân vật trên thuyền hoa đến từ khi nào?

Hai tay Sở Vân Khinh chưa ngừng, từ từ se se trên dây đàn, một khúc nhạc uyển chuyển mà ngân nga vang lên, vài con thuyền ra vào bến đò từ từ đi chậm lại, du khách và thủy thủ trên thuyền đều quay đầu nhìn ra xa, nhóm người trên bờ cũng không kiềm chế được mà dừng lại nhìn về phía nơi phát ra tiếng đàn.

Sở Vân Khinh trầm mặc nhìn sông lớn trước mặt, hai tay liên tục dùng lực, có lẽ vì mất đi nội lực, cho nên giờ phút này trên trán nàng chảy ra mồ hôi, hai tay dùng rất nhiều lực để đánh đàn, hiệu quả thật sự lớn không có gì bằng.

Từng đợt từng đợt sóng âm tản ra bốn phương tám hướng, càng ngày càng có nhiều thuyền đến gần thuyền của Sở Vân Khinh, chỉ một thoáng đèn đuốc xuất hiện làm xung quanh Sở Vân Khinh sáng bừng lên.


Lúc mọi người đều nhìn thấy, một nữ tử trẻ tuổi mang mạng che mặt ngồi một mình đánh đàn ở cuối đuôi thuyền, ánh mắt càng thêm kinh ngạc, mọi người si ngốc nhìn tay áo Sở Vân Khinh tung bay, bàn tay trắng nõn của nàng giống như mang theo ma lực, mỗi lần đọng đều có thể khiến tâm của bản thân cũng lay động theo, ánh mắt mọi người bắt đầu trở nên tha thiết, thậm chí bắt đầu thì thầm bàn tám xem thân phận của nữ tử này.

Ánh mắt Sở Vân Khinh sáng lên, cảnh tượng khiến cho mọi người cảm thấy lóa mắt như vậy, nơi này là nơi hỗn tạp, lượng người lui tới rất nhiều, vì thế có thể mang những gì mình nhìn thấy truyền đi khắp nơi, mà nàng muốn, đó chính là những lời truyền miệng của họ.

Chân tình khác thường lên men trong lòng Sở Vân Khinh, sáu ngày nay, nàng không biết hắn ở nơi nào, trong lòng vẫn tin tưởng hắn nhất định sẽ lo lắng cho nàng mà đuổi theo, từng câu từng chữ Sở Mộ Phi nói đều khắc ở trong lòng nàng, nếu không có hắn ở Đại Tần, như vậy giờ khắc này, rời khỏi nơi đó dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà có nàng, tất cả đều khác!

Chân tình kiềm chế trong lòng mãnh liệt va chạm, Sở Vân Khinh vận hết nội lực gảy dây đàn, nhưng mà nàng quên, tất cả nội lực của nàng đã bị phong lại.

Trong lúc vận nội lực, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy đan điền phát lạnh, ngực hơi đau, nhưng chưa đàn xong, nếu dừng lại vào lúc này, thì làm sao có giành được thành tựu tiếng đàn mê hoặc người.

Thời điểm thuyền bị tất cả ánh mắt của mọi người nhìn, Sở Mộ Phi một thân bạch y nhẹ nhàng đi đến đuôi thuyền, ánh mắt của hắn dừng ở trên bóng lưng Sở Vân Khinh, nhìn bàn tay trắng nõn của nàng không ngừng đánh đàn, nhìn khí phách của nàng, một khắc này, vốn muốn tiến lên ngăn cản nàng hắn cũng không tự chủ được mà ngừng lại.

Mặt sông yên tĩnh bỗng nhiên bắt đầu chuyển động!

Ánh mắt của mọi người vốn dừng ở trên người Sở Vân Khinh, lúc này thấy mặt sông trong vắt xung quanh thuyền nổi lên gợn sóng, vốn tưởng sông nước quấy phá, một lát sau, ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đều nhìn Sở Vân Khinh thản nhiên đánh đàn.

Sóng ở đây không phải do gió sông thổi tới, đây rõ ràng là do cá nhảy lên mặt nước mà!

Trên mặt sông buổi chiều nóng bức cũng không có thể xuất hiện rầm rộ như thế, giờ khắc này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ có thể là do tiếng đàn của nàng kia!

Nhưng tiếng đàn có thể dẫn cá tới?!

Mọi người còn chưa hết nghi hoặc, một màn vừa rồi quả thật đã làm người ta kinh ngạc, chỉ thấy xung quanh thuyền bỗng nhiên lại thấy một chấm nhỏ nối tiếp một chấm nhỏ di chuyển, mọi người như chìm đàm vào bên trong tiếng đàn, một lát sau lại thấy một con lại một con đom đóm nhỏ xuất hiện!

Vầng sáng nhảy lên bao phủ xung quanh nữ tử áo trắng, ánh sáng lờ mờ giống như nàng vốn là tiên nữ giáng trần mang ánh sáng đến khắp mọi nơi, những tinh linh long lánh, cảnh tượng này đủ để khiến cho những người ở đây cảm thấy rung động.

Sở Mộ Phi nhíu mày, hắn đã sớm biết một chút bản lĩnh của Sở Vân Khinh, nhưng lại không biết, một cây cầm bình thường ở trong tay nàng lại thần kỳ như vậy, mỗi một tiếng đàn, cho dù hắn là người tĩnh tâm vô dục mà còn hơi rung động, huống chi người khác.


Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy bàn tay đau, cổ họng cũng có chút ngai ngái, lúc này nhìn thấy lấm tấm nhiều điểm sáng không ngừng nhảy lên trên mặt sông, rốt cuộc bàn tay trắng nõn giơ lên, nặng nề hạ xuống một âm cuối cùng!

Mọi người giống như đã lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, tiếng đàm tuyệt diệu đưa bầy cá và đom đóm tới, rốt cuộc là người phương nào đàn?

Trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người, thân mình nữ tử đánh đàn chấn động, bỗng nhiên yếu ớt ngã xuống bên cạnh, tiếng kinh hô chưa kịp vang lên, một bóng dáng bạch y đã xuất hiện phía sau nàng.

Mọi người thấy nam tử bạch y ôm nữ tử áo trắng vào trong khoang thuyền, bên trong ánh mắt lóe lên vẻ thất vọng, tiếp đó trong lòng cũng sinh nghi, không biết tài tử giai nhân này có phải một đôi không?