Editor: Quỳnh ỉn
Lúc Sở Vân Khinh hồi cung, thế tử Yến quốc vẫn chưa xuất hiện, nghĩ đến ngài mai còn phải đi đến thành lâu, nhất thời có chút mệt mỏi, nàng híp mắt dựa vào vách xe, nhớ lại chuyện buổi trưa ở Lam Giang lâu, cuối cùng một chưởng kia, có phải rất nặng không?
Tâm tư mệt mỏi không yên, Sở Vân Khinh báo cáo tình huống hôm nay với Tiêu Chiến, lúc nói đến Thế tử yến quốc còn chưa đến, Tiêu Chiến liền ném cho nàng một vật.
Sở Vân Khinh vừa thấy, có chút ngoài ý muốn, đó là một bái thiếp, là Ngoại sử Yến quốc giao cho Lễ bộ Đại Tần, mặt trên viết Thế tử Yến quốc đã đến Thịnh kinh –
Tiêu Chiến nhìn nàng: “Lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Sở Vân Khinh buông lỏng, vậy cũng tốt mình không cần phải đi đến thành lâu nữa rồi.
Bên trong Cẩm tú điện đèn đuốc sáng trưng, khi Sở Vân Khinh tiến vào đã thấy Tiêu Cấp sắc mặt buồn bã đứng chờ ở trước cửa, thấy nàng đến ánh mắt mệt mỏi liền sáng lên: “Sở tỷ tỷ!”
Đã lâu Sở vân Khinh không gặp Tiêu Cấp, Lần này nghe thấy tiếng gọi này trong lòng không khỏi ấm áp: “Sao Lục điện hạ lại đến đây?”
Đám người Xuân Đào đứng hầu ở một bên, lúc này vội vàng cười nói: “Lục điện hạ đến từ buổi chiều, nô tì nói là người đã xuất cung, kết quả Điện hạ muốn ở lại chờ đến khi người về.”
Sở Vân Khinh vười, kéo Tiêu Cấp qua ngồi cạnh mình: “Điện hạ sao vậy?”
Sắc mặt Tiêu Cấp có chút mong mỏi, hắn nghiêng người đến gần tai Sở Vân Khinh, khẽ nói: “Tam ca từng đáp ứng muốn mang ta xuất cung, nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện lời hứa, mấy ngày nữa là sinh thần mẫu phi, ta muốn xuất cung tìm lễ vật cho người, Sở tỷ tỷ, tỷ đi nói với Tam ca, ta muốn xuất cung!”
Yêu cầu này nếu là lúc trước thì không sao, nhưng bây giờ nàng và Tiêu Triệt thành ra như vậy, làm sao có thể, Sở vân Khinh thoáng trầm ngâm: “Lục điện hạ muốn xuất cung rất dễ, ta đi tìm Ngũ điện hạ mang người đi ra ngoài là được? Mấy ngày nay Ngũ điện hạ đều ở bên ngoài tân trang lại Vương phủ mới, người thuận tiện đi xem Vương phủ của hắn như thế nào?"
Ánh mắt sáng rọi của Tiêu Cấp khẽ thay đổi, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Sở Vân Khinh, bỗng nhiên, hắn dựa gần vào Sở Vân Khinh: "Sở tỷ tỷ, không phải tỷ cãi nhau với Tam ca chứ?"
Sở Vân Khinh giật mình: "Điện hạ hiểu lầm, làm sao ta có thể cãi nhau với Duệ vương?"
Tiêu Cấp hừ một tiếng: "Ta biết rồi, dù sao ta biết Sở tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ta đúng không? Tam ca đã đáp ứng ta rồi, để ta đi đến nhà kho trong phủ của huynh ấy chọn bảo bối, Sở tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ giúp Cấp nhi đúng không?"
Ánh mắt Tiêu Cấp khẽ chuyển động, con ngươi đen đáng thương tội nghiệp nhìn Sở Vân Khinh, khiến cho người ta đau lòng.
Sở Vân Khinh không cự tuyệt được: "Bằng không như vậy đi, ngày mai có sứ thần ngoại quốc tiến cung, buổi tối chắc là Duệ vương cũng sẽ tiến cung, đến lúc đó Điện hạ đi đến, tự mình nói với Duệ vương được không?"
Tiêu Cấp nghĩ nghĩ một chút liền trả lời: "Được!"
Sở Vân Khinh tiễn Tiêu Cấp đi rồi mới trở về phòng, nghĩ đến cung yến đêm ngày mai, đôi mắt nàng hơi trầm ngâm.
--
Sứ thần ngoại quốc tiến cung dự tiệc dĩ nhiên không phải là chuyện nhỏ, từ buổi sáng Lệ Phi đã bắt đầu công việc chuẩn định yến tiệc, mà Sở Vân Khinh thì vẫn luôn luôn đi theo bên cạnh Tiêu Chiến.
Đến buổi chiều khi sứ thần ba nước vào Cần Chính điện, đầu tiên là hành lễ bái kiến Tiêu Chiến, tiếp đó liền bị người mời đến Thượng Lâm Uyển, Sở Vân Khinh không đi đến điện phía trước, đơn giản là vì lễ tiết tầm thường, tiệc tối mới là quan trọng.
Nửa giờ sau, Tiêu Chiến trở về, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy sắc mặt hắn không tốt, trong mắt đè nén tức giận, Sở Vân Khinh liếc mắt nhìn Phúc Hải một cái, chỉ thấy người đằng sau hơi lắc đầu.
Sở Vân Khinh đi đến bên cạnh Phúc hải, chỉ nghe thấy hắn nhỏ giọng nói: "Ba vị sứ thần này đến không có ý tốt, trong lòng Hoàng thượng cân nhắc lợi hại, nên có chút tức giận."
Sở Vân Khinh nhíu mày, ở bên trong tứ quốc, bây giờ chỉ có Yến quốc và Đại Tần có thể so sánh với nhau, dĩ nhiên là có tranh cao thấp, Tây Lương là bại tướng dưới tay Đại Tần, nên có lẽ không tính, tuy rằng Vu quốc không có phát sinh sung đột gì nhiều với Đại Tần, cũng không trao đổi qua lại với bất kỳ quốc gia nào khác, vậy mà lúc này lại phái công chúa đến Đại Tần, chính vì thế liền thấy đây tất nhiên không phải chỉ đơn giản là du sơn ngoạn thủy được.
Sở Vân Khinh tự biết chuyện quốc gia đại sự không có quan hệ gì với nàng, chỉ cần làm tốt chức vụ Thục Nghi là được, mắt thấy thời gian không còn sớm, loan giá của Lệ Phi đã đến ngoài cửa Càn Đức cung, nàng nhắc nhở Tiêu Chiến, đến giờ dự tiệc rồi.
Đoàn người xuất phát từ Càn Đức cung đi đến Thượng Lâm Uyển, còn chưa đến gần đã nghe được tiếng múa hát vui mừng, Phúc Hải hô to một tiếng "Hoàng thượng giá lâm, Lệ Quý Phi giá lâm --" đưa tới ánh mắt của tất cả mọi người, ngay cả Sở Vân Khinh mang mạng che mặt đứng ở sau lưng Hoàng thượng cũng đều nhận được rất nhiều sự chú ý.
Dĩ nhiên trong này không thể thiếu Công chúa Vu quốc Thủy Lăng Toa, ở khoảng cách rất xa Sở Vân Khinh vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt khiêu khích của nàng ta, mà nàng đành phải thuận theo, mà ánh mắt của một người khác, từ đầu đến cuối không mảy may dừng ở trên người này.
“Tham kiến Hoàng thượng”
“Thỉnh an phụ hoàng.”
Dự tiệc hôm nay là sứ thần tam quốc cùng với các vị Vương gia và chúng đại thần, vài vị thân Vương (họ hàng với hoàng thân) cũng có mặt, ngoài trừ Tĩnh Vương vì việc quân đang trên đường hồi kinh ra, còn lại mọi người đều ở đây, gồm cả Tiêu Lăng chưa được phong vương.
Mà triều thần bên trong, dĩ nhiên Ngụy Chính và Cố Diệc An cũng có mặt.
“Đứng dậy đi, hôm nay Thái tử Tây Lương, Công chúa Vu Quốc, còn có Yến quốc - -”
Tiêu Chiến nói đến đây liền ngừng lại, Sở Vân Khinh theo ánh mắt của hắn nhìn, chỉ thấy trên ghế tam quốc, còn một vị trí trống.
“Còn có Thế tử Yến quốc mới tới Đại Tần ta, trẫm cảm thấy rất vui, ly rượu này, thay mặt trẫm hoan nghênh tâm ý của các vị, mời - -” Tiêu Chiến nâng chén đồng thời tất cả mọi người cũng giơ ly rượu lên theo, một bộ hợp tình hợp cảnh, Tiêu Chiến cạn một chén xong vừa giới thiệu sân khấu, vừa nhìn về phía vị trí trống không.
Sở Vân Khinh tiến lên trước hai bước hỏi Lệ phi: “Nương nương, sao Thế tử Yến quốc lại không có mặt?”
Lúc này Lệ phi cũng vô cùng ngạc nhiên: “Trước khi cung yến hạ nhân đã bẩm báo, ba vị sứ thần đều đã đến Thượng Lâm Uyển, sao giờ phút này lại không thấy nữa?”
Sở Vân Khinh nhíu mày: “Không biết có phải không chờ kịp mà đi nơi khác rồi không, nương nương đừng vội, ta đi tìm một chút.”
Vừa nói dứt lời, Sở Vân Khinh dẫn theo Xuân Đào rời đi, Xuân Đào và nàng vô cùng quen thuộc Thượng Lâm Uyển này, hai người liền đi đến những nơi có thể tìm, hỏi cung nhân trên đường họ cũng đều nói không có gặp qua.
Trong lòng Sở Vân Khinh kinh ngạc, lúc này vừa vặn thấy mấy cung nhân vẻ mặt vui mừng đi đến nơi cung yến kia, nàng nhịn không được gọi người đến hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vài cung nữ thấy Sở Vân Khinh liền hành lễ: “Hồi Sở Thục nghi, Công chúa Vu quốc và Thái tử Tây Lương đều nói muốn tìm ý trung nhân ở Đại Tần, chuẩn bị liên hôn với Đại Tần.”
Giọng điệu nói chuyện của tiểu cung nữ vô cùng hưng phấn, quả thật, liên hôn như vậy trong lúc này là thủ đạo củng cố chính trị đối với hai nước đều có lợi, nhưng người tới lại là Thái tử và Công chúa, dĩ nhiên không phải đối tượng bình thường, không biết vì sao, trong lòng Sở Vân Khinh lại cảm thấy bất an.
Nhìn mấy tiểu cung nữ vẫn cứ hưng phấn thảo luận rời đi, Sở Vân Khinh nghĩ một chút rồi nói với Xuân Đào: “Chúng ta tách ra tìm, nếu vẫn không thấy liền gặp ở cung yến.”
Sở Vân Khinh nhìn một chút, liền đi vào trong Thượng Lâm Uyển, Thượng Lâm Uyển là nơi chuyên tổ chức cung yến, Quỳnh hoa yên trước đó cũng tổ chức ở đây, phong cảnh đẹp, tòa lầu tinh tế, là một nơi ngắm cảnh tốt, lúc này các nơi đều được thắp sáng bằng đèn cung đình, thật sự là một cảnh vô cùng đẹp.
Sở Vân Khinh đi vào trong là vì trong Thượng Lâm Uyển có rất nhiều tòa lầu, nhưng vì là nơi không quen thuộc, chỉ sợ sẽ bị lạc đường, đi không bao lâu liền đến một tầng lầu quanh co, cỏ cây xanh um tùm, Sở Vân Khinh càng đi càng cảm thấy có âm thanh khác thường ở phía sau bụi cây, nàng đi đến gần, chỉ nghe thấy một trận tiếng thở dốc dồn dập.
Sở Vân Khinh cả kinh, vừa muốn đi vòng qua phía sau cây xem là gì thì liền có một người đến gần nàng.
Động tác của người nọ rất nhanh, một tay che miệng Sở Vân Khinh, kéo nàng đến sau một bụi cây, động tác này chỉ trong chớp mắt, trong lòng Sở Vân Khinh hoảng sợ, nàng xoay người một cái liền dễ dàng khóa tay người đó lại.
“Vân Khinh - -”