Giữa lông mày Tiêu Triệt vẫn có nghi ngờ, Sở Vân Khinh cúi đầu nghĩ trong phút chốc, "Chàng tin không? Khi ta một tuổi đã có thể nhận thức rồi?"
"Hả?"
Trong mắt Tiêu Triệt hiện lên ý cười rất nhẹ, nhưng ngược lại nghĩ tới những chuyện khác xảy ra trên người nàng, liền không thể không tin, hắn gật đầu một cái, "Tiếp tục."
Sở Vân Khinh thở dài trong lòng, cũng không phải muốn giấu hắn, mà nàng vốn muốn quên những chuyện kiếp trước, không nói cũng không được, sắc mặt nàng nghiêm nghị: "Chuyện Sở Thiên Tề giết hết một nhà Lý gia, lại cứu ta, dĩ nhiên ta đều biết rõ ràng, về phần mẫu thân ta, là Sở Mộ Phi nói cho ta biết."
Ánh mắt Tiêu Triệt khẽ biến đổi, Sở Vân Khinh nói tiếp: "Sau khi ta được phong làm quận chúa, Sở Thiên Tề thiếu chút nữa đã giết ta, sau đó Sở Mộ Phi mở miệng, Sở Thiên Tề mới hạ thủ lưu tình, sau, ta đến Vương phủ tìm chàng, lúc trở về bị Sở Mộ Phi phát hiện, lại không nghĩ rằng hắn nói cho ta biết ta còn có một người mẫu thân."
Ánh mắt Tiêu Triệt thoáng hiện lên một tia băng lạnh: "Bọn họ lại --"
Sở Vân Khinh lắc đầu: "Bây giờ không sao, ở trong Thượng Thư Phủ lâu như vậy, ta chỉ cảm thấy quan hệ giữa cha con Sở gia và mẹ con Sở gia, thật sự rất lạ."
Mắt Tiêu Triệt trầm xuống, tiếp theo nhìn Sở Vân Khinh chậm rãi nói, "Không nên đi quản bọn hắn, tốt nhất, đừng nên có bất kỳ quan hệ nào với Sở gia."
Thấy mắt Sở Vân Khinh xuất hiện nghi ngờ, Tiêu Triệt liền thay đổi câu hỏi: "Kế tiếp định làm gì?"
Tiêu Triệt nhìn Sở Vân Khinh, nàng nhìn về phía Phi Vân Lâu, thở dài, "Hắn, đã già rồi, huống chi, sớm đã có người giúp ta làm chuyện ta phải làm."
Tiêu Triệt không hiểu, chỉ nghe Sở Vân Khinh nói tiếp: "Bây giờ bệnh của Hoàng thương, mọi người trong Thái Y Viện đều phủ tạng của hắn có vấn đề mới khiến cho vị giác trở nên thất thường, mất ngủ, sinh bệnh, nhưng mà ta phát hiện vị giác của Hoàng thượng hoàn toàn biến mất, mà Phúc Toàn hầu hạ bên cạnh hắn cũng vậy, ta lại chẩn mạch cho Phúc Sinh, hắn cũng gặp vấn đề giống vậy, chỉ không biết đến bao giờ mới phát tác."
Tiêu Triệt vừa nghe liền có thể hiểu rõ, mắt hắn trầm xuống, "Là độc?"
Sở Vân Khinh gật đầu, "Đúng, độc tính của hạt mã tiền có thể khiến vị giác của người biến mất, nhưng mà độc tính của nó rất mạnh, mà người hạ độc chỉ dùng một lượng hạt mã tiền rất nhỏ, phải dùng trong một thời gian dài mới có thể trúng độc, hơn nữa còn khiến cho thái ý không chẩn ra được độc, chỉ là cho tới bây giờ, ta cũng không biết phát hiện người hạ động đã dùng cách gì."
Tiêu Triệt nhíu chặt mày, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, Sở Vân Khinh thở dài, "Còn về mẫu thân của ta, đó có phải là sự thật hay không, chỉ có một người có thể giúp ta giải đáp."
Ánh mắt Tiêu Triệt sâu nặng nhìn nàng, Sở Vân Khinh từ từ nói ra bốn chữ, "Lệ phi nương nương."
Tiêu Triệt nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng, liền biết nàng đã có tính toán, hắn cúi đầu ôm chặt Sở Vân Khinh, nhẹ giọng nói, "Ta chỉ cảm thấy, cho dù nàng ở trong cung hay Thượng Thư phủ đều không an toàn."
Sở Vân Khinh nhướn mày, "Không biết Vương gia cho rằng, nơi nào sẽ an toàn?"
Tiêu Triệt nghiêng người ở bên tai Sở Vân Khinh từ từ nói ra ba chữ, "Duệ vương phủ."
--
Sáng sớm hôm sau,dienannnnn nnnnn Lộ ma ma vừa mở cửa cung Lạc Hà, liền thấy một người đứng ngoài cửa, lúc này canh giờ vẫn còn sớm, Lộ ma ma thật không ngờ có người chờ ở đây.
Có lẽ tiếng mở cửa làm kinh động đến người nọ, nàng xoay người lại, khiến Lộ ma ma ngẩn ra.
"Lão nô bái kiến quận chúa!"
Chờ ở bên ngoài cửa cung chính là Sở Vân Khinh, nàng cúi người thi lễ, "Xin hỏi ma ma , Ngũ điện hạ có ở trong cung không?"
Lộ ma ma nghe vậy áy náy lắc đầu một cái, "Hôm qua Ngũ điện hạ đi Thanh Ngọc động gặp Hiền vương, cả đêm chưa về, cũng không nói giờ nào về, quận chúa người --"
Sở Vân Khinh cung kính, sao nàng không biết Tiêu Lăng không có ở trong cung, chỉ thấy khóe miệng nàng mang theo ý cười, "Lệ phi nương nương có khỏe không, mấy ngày không đến, không bằng để ta vào xem?"
Dĩ nhiên Lộ ma ma rất vui mừng, vội vàng nói: "Quận chúa mời vào, nương nương đang ở trong, nhìn thấy người chắc chắn sẽ cao hứng."
Sở Vân Khinh đi theo sau Lộ ma ma, một đường đi thẳng vào tẩm điện của Lệ phi, còn chưa tiến vào điện, Sở Vân Khinh đã nghe thấy những âm thanh y y nha nha, rõ ràng đó là ca dao mà ngày đó nàng (Lệ phi) đã hát cho Hoàng đế nghe.
"Đám mây lưu luyến, bông liễu bay bay, vì sao mỏi mắt mong chờ mà không thấy quân (vua) tới.
“Đám mây lưu luyến, bông liễu bay bay, vì sao màu sắc khuynh thành kia lại không thấy quân(vua) nhìn.”
Sở Vân Khinh đứng ở cửa,diennnn dannnn lquyyyydonnn trong điện Lệ phi mặc một bộ y phục màu trắng thuần, tay áo dài như nước uyển chuyển buông dài theo cổ tay, bay bay trước sau, hệt như đang vẽ ra đường vòng cung của những đám mây.
Nàng vừa hát vừa múa, lúc nghe thấy tiếng bước chân liền dừng lại quay đầu nhìn ra cửa, thấy người tới là Sở Vân Khinh, trong mắt nàng liền lộ ra một chút vui vẻ, rồi lại hồ đồ không để ý giống như bình thường, tiếp túc hát.
Lộ ma ma thấy thế vội vàng nói: "Quận chúa đừng để ý, đôi khi nương nương không nhận ra người."
Sở Vân Khinh vẫy vẫy tay: "Không sao, các ngươi lui xuống trước đi, ta ở trong này bồi nương nương một chút."
Lộ ma ma mang theo hạ nhân lui xuống, khóe miệng Sở Vân Khinh cong lên nâng bước tiến vào bên trong, "Đây là điệu hát dân gian ở vùng sông nước Dương Châu của Giang Nam, nương nương sinh ở Thịnh kinh, sao lại biết khúc hát hay như vậy?"
Lệ phi nương nương vẫn ngâm nga như cũ, Sở Vân Khinh không giận, nàng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ uyển chuyển của Lệ phi: "Nương nương hát hay như vậy, nhất định là có một vị sư phụ rất tài giỏi."
Lệ phi hơi sững sờ, không hát nữa, nhưng níu chặt tay áo ngồi ở trên tháp bên cạnh, dáng vẻ như một người điên thật sự.
Sở Vân Khinh nhíu mày, đến gần một chút khẽ nói: "Nương nương, mười bảy năm trước, chuyện Lý gia ở Dương Châu chỉ trong một đêm bị hỏa hoạn thiêu chết toàn bộ, nương nương có biết không?"
Trên mặt Lệ phi vẫn như cũ không có bất kỳ biểu tình gì, Sở Vân Khinh khẽ thở dài: "Đêm đó vốn là lễ đầy tuổi của tiểu thư Lý gia, phải nói Lý lão gia này trên năm mươi tuổi, bỗng nhiên lại có thêm một nữ nhi, bên ngoài đồn là do tiểu thiếp sinh, nhưng người trong phủ lại chưa từng gặp qua."
Tiếng hừ hừ của Lệ phi nhỏ dần, Sở Vân Khinh nói tiếp: "Những thứ này cũng không nói, người đời đều cho rằng Lý gia bị hỏa hoạn, nhưng họ vốn không biết, tối hôm đó có rất nhiều thích khách đến đấy, bọn hắn giơ tay chém xuống, liền lấy tất cả mạng của mọi người."
Thân thể Lệ phi run lên, dùng sức nắm chặt lấy ống tay áo, trong miệng cũng ngừng hát, cả người giống như rơi vào trong hồi ức, yên lặng tĩnh mịch.
Sở Vân Khinh thở dài, "Mọi người ở trong này không bao gồm tiểu thư một tuổi kia của Lý gia."
Thấy Lệ phi ngẩng đầu nhìn nàng, Sở Vân Khinh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lệ phi, tay nàng nhẹ nhàng cầm tay Lệ phi, môi anh đào khẽ động: "Vân Khinh là tiểu thư Lý gia được thích khách cứu!"
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt hỗn độn, vẻ mặt đờ đẫn của nữ tử liền chấn động, ánh mắt của nàng lóe sáng, tiếp đó dừng lại thật lâu trên khuôn mặt tinh xảo của Sở Vân Khinh: "Ngày ấy nghe ngươi đàn, ta liền biết ngươi cùng nàng chắc chắn có duyên phận --"