Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 52: Cáo lão về quê, Hoàng đế bệnh nặng

Sở Vân Khinh híp mắt lại, khẽ mỉm cười, "Mấy ngày không gặp, phu nhân nhìn ta không thấy bất ngờ sao——?"

Theo ánh mắt của mọi người, Sở Tương Nguyên nhíu chặt mày, khăng khăng đứng bất động bên người Cố Tú Cầm: "Mẫu thân!"

Quát khẽ một tiếng, Cố Tú Cầm rốt cuộc đã hoàn hồn, bà sững sờ rồi chậm rãi quỳ xuống, cho dù là mẹ cả nhưng trước mặt Quận chúa bà không thể không cúi đầu, trong lòng tràn ngập không cam lòng.

Mọi người đều thu biến cố này vào trong mắt, trong lòng tất nhiên cũng hiểu rõ vài phần.

Bên này, Sở Vân Khinh nhếch miệng: "Các vị mau mau đứng lên, Vân Khinh không dám nhận lễ lớn như vậy."

"Có gì không dám?"

Mặt Thái hậu đầy vẻ từ ái, kéo tay Sở Vân Khinh, nở nụ cười hết sức dịu dàng: "Về sau Vân Khinh chính là hoàng thân của Tiêu thị ta, bọn họ phải hành lễ là chuyện nên làm."

Sở Vân Khinh vội vàng phúc thân: "Vân Khinh rất sợ, đa tạ Thái hậu nương nương ân trạch."

Ác độc trong đôi mắt của Ngụy Sơ Cận tan hết, trên mặt chỉ giữ lại nụ cười duyên dáng, quý phái: "Trước nay ta không hề biết Nhị tiểu thư phủ Thượng Thư còn có y thuật cao minh như vậy, nếu thánh chỉ đã hạ, như vậy Nhị tiểu thư xứng đáng không có gì phải hổ thẹn. Dưới gối Bổn cung chỉ có hai vị hoàng nhi, vẫn luôn hi vọng có một vị công chúa, bây giờ ——"


"Sở Thượng thư dạy dỗ ra một nữ nhi giỏi, Vân Khinh được phong hào làm Quận chúa thì đó cũng là vinh quang của phủ Thượng Thư. Vân Khinh đã được phong vị, quý phi cũng nên chiếu cố thương yêu nhiều hơn." Ngụy Trinh Nhiên cắt đứt lời nói của Ngụy Sơ Cận, nhìn mọi người trong sảnh vung tay lên: "Được rồi, mọi người đã thấy Quận chúa, mở yến thôi."

Trong mắt Ngụy Sơ Cận thoáng qua tia oán hận, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: "Thần thiếp nhất định làm theo lời dạy bảo của cô cô."

Bên kia bức rèm che, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người của Sở Thiên Tề. Từ lúc bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, vị Thượng Thư đại nhân trầm ổn ung dung này liền xuất hiện điều gì đó không bình thường. Trong con ngươi của hắn dường như hàm chứa sự tức giận, khiến các thuộc hạ vốn muốn tiến lên chúc mừng đều đành nuốt những lời đó vào trong.

"Chúc mừng Sở thượng thư!"

Có người cố tình không biết sống chết, người này là Chấn Bắc quân Đô úy Lâm Huy mới được nhậm chức. Hắn bưng một ly rượu, mặt đầy ý cười đi tới trước mặt Sở Thiên Tề: "Trong kinh trước giờ chỉ biết Đại tiểu thư nhà Sở Thượng thư tài nghệ song tuyệt, lại không biết còn có vị Nhị tiểu thư y thuật cao minh. Sở Thượng thư thật là có cách dạy con."

Người này tuổi trẻ khí thịnh, nói chuyện đều là tâng bốc, nhưng bản thân hắn chỉ là bậc tiểu bối mới mà bình luận như thế thì có vẻ quá mức, Sở Thiên Tề bưng ly rượu trên bàn lên: "Lâm Đô úy khen lầm rồi."

Lâm Huy chắp tay: "Thượng Thư đại nhân quan bái nhị phẩm, hiện nay trong phủ đã có một vị Quận chúa, thật là quyền thế vang dội. Nếu năm nay lại thêm một vị Vương phi nữa thì trong Thịnh kinh này chỉ sợ chỉ có Tả Tướng mới có thể đuổi kịp."

Bữa tiệc này, mặc dù triều thần chưa tới toàn bộ nhưng cũng đã tới hơn phân nửa, lời của Lâm Huy thổi phồng Sở Thiên Tề lên cực điểm, lại còn so sánh với cả Tả tướng. Mọi người đều nhướng mày không khỏi kinh ngạc.


Ánh mắt của Sở Thiên Tề đã sớm sâu thẳm như biển, thấy ánh mắt bốn phía đều nhìn mình, hắn mím môi: "Lâm Đô úy nói đùa rồi, Thiên Tề tuổi tác đã cao, ít ngày nữa sẽ cáo lão về quê, vinh sủng hay không đều là do Thánh thượng ban thưởng, Tả tướng đức cao vọng trọng, có lẽ trọn đời cũng không nhìn theo được bóng lưng."

Sở Thiên Tề nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Sở Thiên Tề mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, trong tay nắm giữ mười vạn Trấn Nam quân Đại Tần, trông coi binh mã tiếp viện của Đại Tần, đang là thời điểm như mặt trời ban trưa, vì sao lại nói sắp cáo lão về quê chứ?

Lâm Huy sững sờ, ngay sau đó cười ha ha: "Thượng Thư đại nhân nói đùa."

Thấy Sở Thiên Tề không muốn nhiều lời, Lâm Huy đành phải lui ra. Đám quan lại triều thần nói Lâm Đô úy không biết sống chết, tuy nhiên cũng bắt đầu rầm rì nghị luận những lời Sở Thiên Tề nói.

Triều thần nghị luận truyền đến chỗ nữ quyến bên này, Cố Tú Cầm vừa nhìn thấy Sở Vân Khinh “cải tử hoàn sinh” còn được phong làm Quận chúa, trong lòng đã kinh hãi vô cùng. Lúc này lại nghe được lời này của Sở Thiên Tề như sấm sét giữa trời quang nện xuống giữa đầu, khiến lồng ngực bà trở nên khó chịu muốn hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng Sở Tương Nguyên cũng thất kinh, nàng nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Tú Cầm thì thời dài nặng nề.

Tiếng nghị luận dần dần truyền đến chỗ Thái hậu, hậu phi ở đây đều theo dõi từng động tĩnh, trong lòng cũng có suy tính của riêng mình.


Ngụy Sơ Cận nhếch khóe miệng: "Phải nói Sở Thượng thư vất vả nhiều công lao lớn,trên triều là phụ tá đắc lực cho Hoàng thượng, bây giờ hậu cung cũng đều nhờ hắn nuôi dạy được một nữ nhi tốt. Theo ta thấy lời này của Đô uy cực kỳ có lý, Quận chúa mới mười bảy xuân xanh, năm sau có tuyển tú, chắc hẳn cũng sẽ tham dự chứ?"

Hô hấp của Sở Vân hơi chậm lại, cảm thấy có vài ánh mắt âm trầm rơi trên người mình, đôi môi nàng khé mấp máy nhưng không biết đáp lại như thế nào.

"Dĩ nhiên là được.” Từ đầu tới cuối Thái hậu vẫn giữ nụ cười thản nhiên: "Nữ nhi trong kinh đều phải tham gia, tại sao có thể thiếu Vân Khinh?"

Ngụy Sơ Cận liếc mắt: "Không biết người nào có phúc khí xứng với Quận chúa được đây, theo như thánh chỉ của Hoàng thượng nói, Quận chúa là thiên mệnh quý nữ, chuyện cưới gả cần phải cực kỳ thoả đáng mới phải."

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người hơi hồi hộp, Lan phi nhướng mày, nhìn Sở Vân Khinh che mặt bằng chiếc khăn trắng như tuyết, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Tỷ tỷ nói rất đúng, Quận chúa có phong thái động lòng người, có lẽ dung mạo cũng nghiêng nước nghiêng thành. Bổn cung vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của Quận chúa, tâm ý ở trong lòng, nhưng cũng rất mong đợi ....!"

Giọng nói của nàng thanh thúy động lòng người, lại hơi lớn tiếng như vậy, thu hút ánh mắt của mọi người. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

Sở Vân Khinh khẽ nhíu mày, Lan phi này biết rõ trên mặt mình có vết sẹo, nói như vậy cũng chỉ muốn bêu xấu nàng mà thôi. Nàng khẽ mỉm cười: "Lan phi ——"

Lời mới ra miệng, một tiểu thái giám vội vàng vàng chạy tới, Sở Vân Khinh thấy người kia nghiêng người nói nhỏ vào tai Thái hậu mấy câu, người sau sắc mặt đại biến!

Sở Vân Khinh nhận ra trang phục trên người thái giám này giống với Phúc công công, liền biết rõ người này nhất định là người bên cạnh Hoàng đế. Sở Vân Khinh nhíu mày, chẳng lẽ chỗ Hoàng đế xảy ra chuyện?

Thái hậu vội vàng vàng đứng dậy: "Ai gia mệt rồi, bữa tiệc hôm nay đến đây là kết thúc, giải tán thôi."


Thấy Thái hậu xoay người rời đi, Sở Vân Khinh phúc thân thi lễ: "Cung tiễn Thái hậu nương nương."

Có lẽ tiếng chào này kéo tinh thần Thái hậu trở về, bà liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái: "Trần Ngạo, đưa Quận chúa về phủ Thượng Thư."

Trần Ngạo này chính là thống lĩnh Ngự Lâm quân trong cung, có hắn đưa tiễn chính là giúp Sở Vân Khinh phô trương thanh thế: "Đa tạ Thái hậu."

Nhìn thấy không biết Thái hậu nói câu gì, Ngụy Sơ Cận chỉ huy chúng phi tần hậu cung giải tán rồi rời đi cùng Thái hậu. Nàng đang sững sờ, chợt trên tay truyền đến xúc cảm, cúi đầu nhìn thì phát hiện một tờ giấy.

Nàng đảo mắt xung quanh, dòng người đang tản đi khắp nơi, hoàn toàn không biết do ai đưa tới.

"Quận chúa, mời đi bên này ——" ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

Tác phong của Trần Ngạo rất nhanh nhẹn, nàng xoay người đi theo hướng đó. Lúc quay người, nàng cảm thấy một ánh mắt nóng hừng hực rơi trên lưng mình, khóe miệng nàng khẽ cong lên, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Đợi chuẩn bị xe ngựa, Sở Vân Khinh từ từ mở tờ giấy trong tay ra, trên đó chỉ có bốn chữ vô cùng mạnh mẽ.

Phụ hoàng bệnh nặng!