Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 40: Bệnh dịch trong cung, gian nguy vây khốn

Không ngừng có tiếng huyên náo, tiếng rên rĩ truyền vào tai Sở Vân Khinh,
khắp người nàng đau nhức, tinh thần rõ ràng tỉnh táo, nhưng không thể
cởi trói cũng không thể mở mắt ra nổi.

Trong đình viện bỏ hoang,
rất nhiều người mặc trang phục thái giám và cung nữ co ro ngủ dưới mái
hiên. Môi bọn họ trắng bệch, sắc mặt chuyển sang màu đen, khổ sở ôm đầu
mình, mê sảng thần chí không rõ, cả người run rẩy kêu lạnh. Không khí
chết chóc bao phủ bầu trời nơi đây, bọn họ mở mắt nhìn bóng đêm u tối,
tuyệt vọng không ai giúp đỡ.

"Lại chết một người nữa!"

Bỗng nhiên, một tiểu thái giám che mặt chạy tới, trước mặt hắn là một nam tử cực kỳ cường tráng, trang phục thị vệ khiến hắn vô cùng nổi bật trong
đám thái giám.

Nghe tiểu thái giám nói vậy, nam tử này nhướng mày, trong mắt thoáng qua chút không đành lòng: "Thiêu đi!"

Giống như vận mệnh đã an bài thì không ai có thể chống lại được, trong đám
người chợt truyền đến tiếng khóc thút thít rất nhỏ: "Chúng ta đều phải
chết sao ——"

"Hôm nay đã chết người thứ mười chín rồi..."

"Không phải nói sẽ đưa thuốc tới sao? Tại sao còn chưa tới ——?"


Đám người bắt đầu xao động, chợt một người mặc trang phục giống thị vệ đứng lên, rất khác với nam tử cao tráng ban nãy, người này vóc dáng mảnh
mai, áo quần dơ bẩn, tóc tai xốc xếch, hốc mắt hãm sâu, bước chân không
vững. Hắn chỉ tay vào nam tử cao tráng: "Hà phó tướng, người ra mặt phân phó lúc chúng ta tiến vào có nói, sẽ không để chúng ta vây chết ở chỗ
này. Bây giờ muốn thuốc không có thuốc, những người này từng người chết
một, hiển nhiên ta cũng không tránh khỏi, đến lúc đó tất cả mọi người
chúng ta đều phải chết!"

Người này nói xong, lòng đầy căm phẫn.
Một tiểu thái giám nghe xong cũng bi thương vô cùng: "Chúng ta làm nô
tài , có tư cách gì nói chuyện cùng chủ tử, bị bệnh như vậy, không phải
chỉ có một con đường chết sao?"

Trong mắt nam tử gầy yếu kia lóe
lên hàn quang, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng sợ: "Không, không, ta không
muốn chết. Ta còn chưa thăng quan phát tài. Ta không muốn chết ở chỗ
này. Ta muốn ra ngoài!"

Vừa nói dứt lời, người này co chân chạy. Cách bọn họ trăm bước, cửa cung vẫn đóng chặt.

"Thạch Đầu!"

Hà Chung hét lớn, muốn kéo Thạch Đầu lại, nhưng Thạch Đầu lúc này giống
như phát điên vậy, tốc độ nhanh khiến Hà Chung đuổi theo không kịp.


Thấy cửa lớn bị Thạch Đầu kéo ra, Hà Chung mở to hai mắt: "Thạch Đầu! Dừng tay!"

Lời mặc dù nói ra nhưng vẫn không thể ngăn cản động tác của Thạch Đầu, Hà
Chung đang chạy như điên thì bước chân chậm lại, chỉ nghe mấy tiếng "viu viu", Thạch Đầu vừa chạy qua đó.

Người ở cửa cung nín thở, Thạch Đầu mở khe cửa nhìn ra ngoài. Trong bóng đêm bí ẩn ngoài đó, đang có
ánh sáng lạnh như sao lốm đốm đầy trời nhắm ngay bọn họ!

Thân thể của Thạch Đầu từ từ ngã xuống, Hà Chung thống khổ nhắm hai mắt lại. Đây là người cùng hắn phụ trách trông chừng binh lính bị bệnh, vào được một ngày thì bị lây bệnh. Trước khi vào đây người bên ngoài có nói sẽ sớm
đưa thuốc tới nhưng tới giờ vẫn chưa thấy thuốc đâu. Giờ tới rồi nhưng
không phải thuốc mà là mũi tên nhắm thẳng vào họ của những cấm vệ quân
ngày đêm trông giữ ngoài kia.

Hà Chung sao không biết, bất kể
thái giám hay thị vệ, trước khi tới đây đều được cho một khoản tiền lớn, dùng mạng mình đổi lấy chút đảm bảo cho người nhà, những thứ này là
bọn hắn, người không nhiễm bệnh lựa chọn.

Màn này rơi vào mắt tất cả mọi người, nỗi tuyệt vọng ùn ùn kéo đến, trong mắt bọn họ lại không
nhìn thấy nửa điểm tức giận. Đây là trận dịch bệnh đoạt mệnh, bọn họ vốn là người hèn mọn, vô danh không có địa vị, những vị chủ tử trong chốn
thâm cung ở vị trí cao cao tại thượng kia, sẽ không bố thí đồng cảm với
bọn họ dù chỉ là một chút.


"A ——"

Bỗng nhiên truyền đến
một tiếng hét thảm, mọi người quay đầu nhìn. Trong góc, một tiểu thái
giám đang khó chịu ôm cổ của mình, hình như có vật gì đó mắc kẹt ở cổ
họng của hắn. Sắc mặt hắn chuyển đen, hai chân đạp lung tung, miệng há
thật to, giống như không hít thở được không khí.

Ánh mắt của mọi
người chứa đầy oán giận cùng căm hận. Trong ba ngày này, bọn họ đã thấy
rất nhiều người chết giống vậy, nhìn người này còn sót chút âm thanh nhỏ yếu, mọi người đều có cảm giác cổ họng mình cũng bị nghẹn lại, không
thể hô hấp.

Chợt, trong đám người yên lặng có một người nhảy lên, hai mắt mở to chỉ xuống đất, thân thể cứng gắc,người rống lên——

"Thái y đâu rồi, không phải có thái y sao, tại sao không đến chữa cho hắn!"

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về góc điện, ở đó có một người đang run rẩy. Thái giám hét to này ba chân bốn cẳng chạy vào
điện, đỡ thái y thân hình già yếu ra ngoài.

"Nhanh lên một chút, chữa trị cho hắn!"

Gọi là thái y nhưng chẳng qua cũng chỉ là ông lão già yếu lâu năm vô lực mà thôi, trên danh nghĩa bị Thái Y Viện phái tới nơi này, ý thực tế mọi
người đều hiểu. Lão thái y này bị ánh mắt của mọi người làm giật mình,
ngay cả lời cũng nói không rõ ràng!

Trong lòng mọi người hết sức
tuyệt vọng, lúc này nhìn dáng vẻ vâng dạ của thái y này thì phẫn hận vô

cùng: "Ngươi, đi ra ngoài nói cho Ngự Lâm quân, chúng ta muốn thuốc, nếu không chúng ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Thái y sớm đã bị dọa sợ xụi lơ trên mặt đất, sao có thể bước nổi chân, Hà
Chung nhìn không nổi, dự định đi tới khuyên can mọi người, lúc này mọi
người giống như ngay cả hắn cũng có địch ý.

Bọn họ thuận tay cầm
miếng ngói vỡ trên đất, chuẩn bị tùy cơ động thủ, trong tình huống đột
ngột sẽ “giương cung bạt kiếm” (gươm kiếm sẵn sàng).

Mọi người
vây lão thái y vào giữa, một người trong đó ông ta run rẩy không lên
tiếng, liền tức giận: "Thái Y viện các ngươi nhiều người như vậy, bình
thường thấy chúng ta là la lối om sòm. Giờ ôn dịch nổi lên, mỗi một
người đều làm con rùa đen rúc đầu sao!"

Trong đám người không
ngừng vang lên tiếng tán thành, một tiểu thái giám khác giơ viên gạch vỡ bên cạnh lên: "Hai huynh đệ của ta đều đã chết hết, nếu ngươi đã không
muốn ra ngoài lấy thuốc, vậy ta sẽ giết tên lang băm như ngươi để an ủi
linh hồn bọn họ trên trời có linh thiêng!"

"Dừng tay!"

Thời điểm viên gạch chuẩn bị nện vào người lão thái y thì nơi xa dưới mái hiên truyền đến quát tiếng nhẹ.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, một người con gái cũng mặc trang phục
cung nữ đứng ở nơi đó, ánh mắt của nàng hàm chứa rét lạnh. Dưới ánh
trăng, trên mặt hiện lên vết sẹo đỏ tươi yêu mị dữ tợn!