Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 22

Sở Vân Khinh sợ ngây người!

Một thân bạch y đứng ở cửa, đôi mày thanh tú, khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là sắc mặc kia, vẫn tái nhợt tới mức trong suốt giống như mất máu vậy.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn thoáng dừng lại một chút ở trên người Sở Vân Khinh.

Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Sở Vân khẽ nhếch lên, trên đời này quá nhiều trùng hợp.

"Đại công tử!"

Một tiếng gọi này của Chu Phúc tới đây liền gọi suy nghĩ Sở Vân Khinh về, nàng thu mắt lại , trong lòng rối loạn. Hai lần trước nàng tự mình xem bệnh cho hắn, cũng từng nghĩ một người có tài sản lớn lại trúng tuyết cổ sẽ có gia thế lớn như thế nào, lại không có nghĩ đến, hắn là Đại công tử của Sở Thiên Tề!

Vốn là Sở Mộ Phi không xác định, nhưng mà, hắn cảm thấy không giống với Thánh Thủ Hoành Vân, người trước mắt cũng mang khăn che mặt, trong ánh mắt ngưng lãnh hàm chứa kinh ngạc nhìn hắn, như vậy, hắn liền khẳng định!

"Đại công tử, chỉ sợ là lần này Cố phủ rất nguy hiểm, người xem này ——"

Sở Mộ Phi nhướng mày "Cố lão gia ham lợi nhuận liền thu mua dược liệu giá thấp đã lâu, bây giờ có sai sót như vậy, buôn bán hơn chục năm, lại phạm sai lầm như vậy, thật sự là, ngu không ai bằng!"


Lời vừa nói xong, sắc mặt Cố Tú Cầm lại càng trắng bệch, Sở Vân Khinh lẳng lặng nhìn sắc mặt của mấy người trong phòng, đây là lần đầu tiên, mọi người trong Sở gia tề tựu*, đôi mắt nàng khẽ chuyển động, chỉ cảm thấy không khí vô cùng quỷ dị giữa mấy người này.

"Mộ Phi, theo ý ngươi ——"

Sở Thiên Tề cố ý hỏi ý kiến của Sở Mộ Phi, sau đó khẽ nhíu mày "Cố phủ làm thuốc đến nay đã được mấy chục năm, bây giờ có thể thích hợp để thu lại."

Tiếng nói vừa dứt, Cố Tú Cầm chợt ngẩng đầu, đôi mắt thâm trầm nhìn bạch y của Sở Mộ Phi, bên trong lại hàm chứa hận ý sâu sắc.

Từ trước đến giờ Cố Tú Cầm đều có thói quen kiêu ngạo ương ngạnh, hiện tại ở trước mặt vị đại thiếu gia này lại giận mà không dám nói gì, mà hắn, lại đối với ngoại tổ mình thấy chết mà không cứu, khóe miệng Sở Vân Khinh khẽ nhếch lên dưới khăn che mặt, thật là thú vị!

Có lẽ là Sở Vân Khinh quá mức an tĩnh, ánh mắt Cố Tú Cầm đột nhiên rơi vào trên người của nàng, thù hận ở trong đó cơ hồ muốn đả thương Sở Vân Khinh, nhưng mà, nàng nhìn thấy ý cười nhạt trong mắt Sở Diên, giống như tiên tử cao cao tại thượng, đôi mắt đầy thương xót nhìn xuống nữ nhân này.

"Tốt, tốt, tốt!" Cố Tú Cầm chợt cười to, giọng của nàng thê lương, nhìn mọi người bên trong phong một vòng, quay đầu lại nhìn Chu Phúc "Nói cho cha, giữ lại Cố phủ là được!"

Chu Phúc đáp ứng một tiếng liền đi ra cửa, bên này Cố Tú Cầm bước không vững vịn tay Tú nhi xoay người rời đi, từ đó, nàng ở ngoài trừ cái danh Thượng Thư phu nhân ra, không có thể làm mưa làm gió nữa rồi!


Sắc mặt Sở Thiên Tề âm trầm "Mộ Phi, đi theo ta."

Sở Mộ Phi khẽ vuốt cằm, ánh mắt theo nhìn lướt qua Sở Vân Khinh, nhìn phụ tử này ra cửa, Sở Vân Khinh nhíu mày đè xuống kinh nghi (kinh ngạc+nghi ngờ) trong lòng, chuẩn bị đứng dậy ra cửa.

"Ngươi biết đại ca?"

Đột nhiên một câu nói vang lên, khiến Sở Vân Khinh nhíu lại, người này ngạo khí mười phần cao cao tại thượng xuất hiện lâu như vậy đều là một mực trầm mặc, bây giờ lại chủ động nói chuyện với nàng?

Sở Vân Khinh dừng bước, "Vân Khinh không biết."

Nàng đưa lưng về phía Sở Tương Nguyên, vì vậy không nhìn thấy nghi ngờ trên mặt nàng, Lúc Sở Vân Khinh ra cửa liền thấy Sơ Ảnh đang đứng ở cạnh cửa, nàng cúi đầu hỏi "Có bị thương không?"

Sơ Ảnh lắc đầu một cái "May mắn tiểu thư đã dặn Sơ Ảnh chuẩn bị trước, phu nhân đối với tiểu thư hận thấu xương, hiện tại nhà mẹ nàng thất thế, tiểu thư có thể yên tâm!"


Sở Vân Khinh dịu dàng cười một tiếng, "Dù cho thất thế nàng vẫn là đương gia chủ mẫu, mọi việc lớn nhỏ trong phủ này đều do nàng làm chủ."

Dọc theo đường đi đi qua hành lang nhỏ, đình đài lầu các, Sở Vân Khinh đứng nhìn mấy lầu bỏ trống phía xa kia không tránh khỏi thở dài, "Trong phủ này lầu các hơi nhiều, chỉ là ít giai nhân* dừng chân."

*giai nhân: người đẹp, mỹ nhân

Sơ Ảnh nhất thời không hiểu, "Ý tứ của tiểu thư là?"

Sở Vân nhẹ xoay chuyển ánh mắt, "Nghe nói lão gia ở ngọc sắc phường có một vị hồng nhan tri kỷ, người ta vì lão gia thủ thân mười năm, nếu vẫn không danh không phận, chẳng phải là có lỗi với nàng sao."

Sơ Ảnh ánh mắt sáng ngời, lại nói "Nhưng làm sao phu nhân để cho một nữ tử trên phố vào phủ đây?"

"Nếu như nhà mẹ nàng không gánh nổi, nếu như tên nàng cũng chờ tên tội, phu nhân Thượng Thư không tránh khỏi sốt ruột nôn nóng, bị bệnh nằm trên giường lại phải quản mọi việc trong phủ, lúc này, tất cả đều rõ ràng!"

Sơ Ảnh gật đầu một cái "Cái này phải đi tìm Phúc bá?"

Sở Vân Khinh thuận theo không nói, đợi hai người trở về Tử Vi Các cũng là đi xem hai con chim bồ câu trước tiên, Nhược Nhi đang chăm sóc, thấy vậy không nhịn được hỏi đôi câu "Tiểu thư, chim bồ câu là sao?"

Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, "Chim bồ câu này Duệ Vương đã đưa tới mấy ngày rồi, đều chưa từng dùng qua, ta đoán nghĩ tới tối nay liền có chút tác dụng không phải sao?"


"Tiểu thư muốn liên thủ với Duệ Vương?"

Sở Vân Khinh đứng dậy, nét mặt nhìn ra cũng không phải là hết sức nguyện ý, Sở Mộ Phi nhất định đã phát hiện thân phận của nàng, như vậy sau này Phúc bá làm việc không tránh khỏi sẽ làm lộ ra tất cả đều là ý của nàng, nàng không dễ đi một bước này, cho nên, không thể làm gì khác hơn là đi tìm người kia.

"Ta chỉ muốn giữ tội trạng của Cố phủ ở Thịnh kinh, mà gia sản Cố phủ, xem như là một phần lễ vật tặng cho Duệ Vương!"

Lúc đêm khuya vắng người, một con bồ câu đưa tin từ trong Tử Vi Các im lặng bay ra, xuyên qua nửa thành Thịnh Kinh, hướng tới Giang Sơn lâu của Duệ Vương Phủ.

Tử Mặc lấythư trên người bồ câu đưa tin xuống, vẻ mặt buồn bã, "Vốn là chim bồ câu dùng để đưa tin ngàn dặm bây giờ lại dùng để lượn chơi quanh thành, Vương Gia người thật là quá lãng phí!"

Tiêu Triệt mở thư chỉ dài một ngón tay ra, ánh mắt đảo qua, khóe miệng ngưng lãnh liền nhếch lên "Nàng muốn bắt giữ người của Cố phủ, ngươi nói, ta có nên đồng ý nàng không đây?"

Tử Mặc mắt trợn trắng lên, cực kỳ bất mã, "Vương Gia, người dứt khoát muốn diệt trừ tận gốc Cố phủ, sau đó đưa những quan viên liên quan đến Cố phủ cùng nội tình mấy năm nay cho Sở cô nương!"

Tử Mặc cực kỳ mồm mép, cơ hồ là không ngừng phát tiết buồn bực trong lòng hắn!

Tiêu Triệt nghe vậy ý cười trở nên nhạt, đôi mắt lóe một chút trịnh trọng, hắn nói, "Tốt!"