Giờ phút này, trong lòng Lâm Hi nổi gió, như biển rộng tĩnh lặng, ngón tay anh nhẹ nhàng gẩy gẩy, ghi-ta điện trước người đề thanh, lặng yên không tiếng động, hoà vào giai điệu nhẹ nhàng của 《 Giọt sương 》, tựa như dòng suối hội tụ, nhập vào biển rộng, cuối cùng, hai loại giai điệu hoàn toàn khác nhau, lại kỳ diệu mà hoà hợp với nhau.
Ghi-ta điện gảy càng ngày càng dồn dập, so với giai điệu nhẹ nhàng ban đầu của 《 Giọt sương 》 tựa như hai tinh linh đối địch, chúng nó oán trách, vặn đánh, căm hận lẫn nhau, giống như trời sinh oan gia.
Bỗng nhiên, tiếng ghi-ta điện trở nên cao trào, tựa dã thú gầm lên một tiếng trầm khàn, mà giai điệu của 《 Giọt sương 》 lại rất ôn hoà, thậm chí như đang mỉm cười…
Anh xé rách giọng hát, tinh linh bị trói biến thành dã thú, cắn xé xiềng xích, đập tan lồng sắt, phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ. Nhưng tinh linh 《 Giọt sương 》 lại nịnh nọt, dụ dỗ từng người nghe, thật ra nó cũng muốn cắn người, không lưu tình chút nào, nhưng lại bị giai điệu du dương uyển chuyển che giấu…
Hai tinh linh tách ra khỏi nhau, sau lại hoà hợp với nhau…
Ở cuối bài, tiếng ghi-ta điện trở nên dịu dàng, giai điệu 《 Giọt sương 》, dần dần bỏ đi lớp mặt nạ, hai tinh linh giai điệu rốt cuộc tan biến, hoà hợp bên nhau……
Ca khúc kết thúc, mặt Lý Huyền đã đẫm nước mắt.
Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có một mình Lý Huyền, vì 《 Giọt sương 》 bản Rock and Roll cuồng bạo của anh, mà khóc.
Chỉ có cô hiểu được, tình cảm năm xưa gửi gắm vào 《 Giọt sương 》 to lớn đến nhường nào.
Dường như, anh cũng đã hiểu… Anh dùng một loại âm nhạc khác, bộc lộ toàn bộ tình cảm cô gửi gắm vào bài hát này, anh hát ra linh hồn của cô.
Bởi vì vừa rồi dùng quá nhiều sức lực, tay cầm microphone của Lâm Hi còn hơi run run, bốn vị giám khảo phía trước chưa ai xoay người, nhưng ánh mắt anh lại chỉ chăm chú nhìn về một hướng, hướng về phía cô…
Trên Internet, tất cả khán giả đều bị âm nhạc cường đại của Lâm Hi làm chấn động, phần bình luận vốn đang náo nhiệt, trong quá trình anh biểu diễn, toàn bộ đều ngừng lại, mãi đến khi phần thi kết thúc, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần…
“Vãi nhái!”
“Hát quá hay, ôi má ơi!”
“Rock and roll câu hồn tôi rồi!”
“Nhưng vì sao không có một vị giám khảo nào xoay người!”
“Mẹ nó thật là sốt ruột!!!!! Hát hay như vậy chẳng lẽ lại bị loại sao!!!”
……
Gần như sau khi âm nhạc kết thúc, ba vị giám khảo mới giật mình phản ứng lại, cùng với ba tiếng “Bộp bộp bộp”, nhóm giám khảo đồng thời xoay người, trái tim thấp thỏm của khán giả cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng ánh mắt Lâm Hi, vẫn thủy chung đặt tại vị trí của Lý Huyền.
Cô vẫn chưa xoay người, là bởi vì lời nói hôm đó, thế nên không muốn xoay người hả? Ấn đường anh hơi nhíu lại, trong lòng tự dưng rất bực bội.
Trong hậu trường, Triển Bằng nhìn chằm chằm màn hình TV, tức giận đến mức cả người run rẩy, siết chặt cốc thủy tinh trong tay, nước trong cốc không ngừng sóng sánh.
Khoảnh khắc Lý Huyền ấn xuống nút xoay người, cái cốc trong tay Triển Bằng trực tiếp rời khỏi tay, “Bộp” một tiếng nện vào tường.
Cô xoay người! Tim Lâm Hi bỗng nhiên thả lỏng, tâm hồn cũng trở nên nhẹ nhàng, không chú ý tới tay của mình, vẫn còn hơi run rẩy.
Trong cuộc trò chuyện, ba vị giám khảo thay nhau chọc cười, dùng hết tất cả thủ đoạn, hấp dẫn Lâm Hi lựa chọn về với đội của họ, đặc biệt là thầy giáo Phương Tử hát nhạc rock and roll, anh ta chỉ vào Lâm Hi, vô cùng tự tin mà nói: “Tôi có dự cảm, cậu ấy hướng về tôi.”
Biến một khúc 《 Giọt sương 》 triền miên dịu dàng thành cuồng bạo như thế, chứng tỏ anh có một tâm hồn rock and roll, có ý hướng về phía Phương Tử.
“Chưa chắc đâu!” Nữ giám khảo Tần Niệm Niệm cười nói: “Ca khúc của cậu, rõ ràng là sự kết hợp hoàn hảo giữa rock and roll và trữ tình, phong cách vô cùng phù hợp với đội của tôi, nếu chọn tôi, cậu sẽ có lĩnh vực rất rộng để phát huy!”
“Tôi có một tuần lưu diễn cuối năm trên cả nước, nếu cậu chọn tôi, tôi sẽ mời cậu tới buổi biểu diễn của tôi.” Ca sĩ hát nhạc thịnh hành Chu Mục Ca cũng tung cành ôliu về phía Lâm Hi, phải biết rằng những học trò anh ta nhận trước đấy, không có một ai khiến anh ta đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy, ngay cả Triển Bằng cũng không.
“Anh muốn mời người ta đến nghe buổi biểu diễn của anh hả?” Tần Niệm Niệm trêu chọc Chu Mục Ca.
“Đâu phải, tôi đang mời Lâm Hi đến cùng tôi biểu diễn đấy chứ!”
……
Các vị giám khảo đã đưa ra đủ loại điều kiện để hấp dẫn Lâm Hi, nhưng chỉ có duy nhất Lý Huyền ngồi bên phải, không nói một lời mà nhìn anh.
“Tôi nói này, mọi người có phải nên để Lý Huyền nói hai câu hay không.” Có Phương Tử nhắc, mọi người mới phản ứng lại, Lý Huyền cũng ấn xuống nút xoay người!
Chỉ nhận một học trò vào đội, cô vì Lâm Hi xoay người!
Tần Niệm Niệm đỡ trán khoa trương nói: “Xong rồi xong rồi xong rồi, tôi cảm thấy tôi không có hy vọng gì rồi.”
Lâm Hi cười nhạt, nhìn về phía Lý Huyền, im lặng, chờ cô mở miệng.
Lý Huyền cầm lấy microphone: “Ừm…” Cô dừng lại một chút, cho bàn tay vào túi xách bên cạnh, lấy ra một vật, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn: “Tôi mời cậu ăn chocolate, được không?”
Ferrero được gói trong giấy bạc, dưới đèn chùm sân khấu, toả ra ánh vàng rực rỡ.
———-
Vòng đấu loại 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 khép lại thành công, mười ba thí sinh được vào vòng trong đã chọn giáo viên mình ngưỡng mộ, tiếp theo còn có hai trận thi đấu, chọn ra bốn người mạnh nhất tranh giải quán quân. Cho dù vòng đối kháng kết thúc đã lâu, fans trên mạng vẫn bình luận sôi nổi như cũ, hừng hực khí thế.
“Lâm Hi quá đáng yêu, chỉ cần một viên chocolate đã bị chị Huyền mua chuộc.”
“Nam thần anh cùng em về nhà, em có một xe chocolate mời anh ăn. 2333”
“Chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy nữ thần tỷ tỷ chỉ dùng một viên chocolate là mua chuộc được Lâm Hi à?”
“Giống lầu trên, nếu làm học trò của nữ thần tỷ tỷ, tương đương với việc bước một chân vào con đường danh vọng rồi.”
“Đúng vậy, cả vòng thi nữ thần tỷ tỷ chỉ xoay người một lần, xem ra cô ấy rất coi trọng Lâm Hi đấy!”
“Trời ạ! Giọng của Lâm Hi quả thực gợi cảm chết mất! Bản 《 Giọt sương 》 tôi đã ghi âm lại rồi, nghe đi nghe lại đến năm mươi lần lận!”
“Rock and roll phối hợp với giai điệu tinh tế của 《 Giọt sương 》, quá hay! Quá hay! Quá hay! A a a!”
“《 Giọt sương 》 của Triển Bằng còn hay hơn cậu ta một ngàn lần! Hừ!”
“Ha ha, nhìn lầu trên nói tôi muốn cười *a, căn bản không thể so sánh được.”
“Nói đúng ra, Triển Bằng hát quá chú trọng biểu diễn, quá phù hoa, nghe không thích.”
“Lý Huyền viết 《 Giọt sương 》 để tưởng nhớ em gái quá cố, bản cải biên rock and roll của Lâm Hi rõ ràng không hề tôn trọng người chết, thật đáng ghê tởm.”
“Lầu trên nghe không hiểu thì đừng thả rắm bừa bãi, trình độ thả rắm của bạn chính là độ cao chỉ số thông minh của bạn đấy.”
“Lúc Lý Huyền xoay người, ánh mắt đỏ hoe, rõ ràng đã bị phần cải biên của Lâm Hi làm cảm động!”
“Không hồng không bôi đen, chỉ làm người qua đường nghe nhạc chuyên nghiệp, 《 Giọt sương 》 của Triển Bằng căn bản không cùng đẳng cấp với phần cải biên của Lâm Hi, bất kể là kỹ xảo hay giọng hát, Lâm Hi đều có thể đè bẹp Triển Bằng.”
“Lầu trên +10086”
Về vấn đề Lâm Hi và Triển Bằng chọn cùng một ca khúc dự thi khiến các fan mỗi người đánh nhau, trong một thời gian rất dài, trở thành đề tài nóng nhất trên diễn đàn.
Qua buổi tối hôm đấy, Lâm Hi thật sự thành danh sau một đêm, tổ tiết mục giúp anh đăng ký một tài khoản Weibo là “Ca sĩ Lâm Hi”, trong vòng 24 giờ ngắn ngủi, lượng fans tăng lên như ngồi tên lửa, trong một đêm đã lên đến mấy chục nghìn fans, mà con số này còn đang không ngừng tăng. Trong khi đó, ở giao diện bầu chọn trên website chính thức của 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》, phần vote của Lâm Hi cũng tăng lên, rất nhanh đã đuổi theo phần vote của Triển Bằng được tích lũy trong thời gian dài, đứng vị trí thứ hai, không phân cao thấp.
Khi Lâm Hi xuất hiện ở quầy tiếp tân của truyền thông Thịnh Ngu, anh đã tạo ra một cơn chấn động không nhỏ, mấy cô gái đứng trước quầy vừa thấy anh tiến vào, nhận ra đúng là người tối qua cầm ghi-ta điện quét ngang tứ phương, đánh bại Triển Bằng – Lâm Hi, thực sự gần như phát điên, nhảy cẫng lên thét chói tai, xin anh ký tên, còn cầm điện thoại xin chụp ảnh chung.
Hôm nay Lâm Hi mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, thoạt nhìn tươi mát như ánh mặt trời, hình tượng rất đẹp. Anh rất kiên nhẫn phối hợp với nhóm các cô gái, sau khi ký tên lại chụp ảnh cùng, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì thái độ lễ phép và lịch sự.
Lý Huyền đứng khoanh tay nhìn qua cửa kính trước văn phòng, trán nhăn lại, bất đắc dĩ theo dõi mọi việc xảy ra trong sảnh, tốt xấu gì truyền thông Thịnh Ngu cũng được xưng là nơi sản xuất hàng đầu. Ngày thường, người ra vào công ty không thể thiếu siêu sao và nghệ sĩ, nhưng chưa từng thấy các cô gái quầy tiếp tân lại điên cuồng như vậy, thật là… mất mặt!
Lâm Hi vào văn phòng Lý Huyền, ném ba lô lên ghế sô pha, trực tiếp ngồi xuống ghế xoay của cô, xoay một vòng, nhướng mày nhìn cô.
“Vì sao đột nhiên thay đổi ca khúc?” Lý Huyền hắng giọng, để bản thân có vẻ tương đối nghiêm túc: “Có biết làm như vậy sẽ có nguy hiểm rất lớn hay không, vì chút bất hòa mà cậu tự ý thay đổi quyết định, nếu cứ thế này, hợp tác giữa chúng ta chỉ sợ rất khó tiến hành…”
Lý Huyền định mượn cơ hội trách anh, một nghệ sĩ không nghe lời như vậy, tương lai hợp tác chỉ sợ sẽ có không ít chuyện xấu.
Lâm Hi lại ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Cô thích không?”
Lý Huyền khó hiểu, ngơ ngác nhìn anh.
“Tôi hỏi cô, cô thích phần cải biên của tôi không?” Lâm Hi kiên nhẫn mà lặp lại một lần.
Không phải… Cô có thích hay không là một chuyện, vấn đề không ở chỗ này, quan trọng là hành vi này quá khác thường, phải gánh vác nguy hiểm rất lớn!
Từ từ…
Vì sao anh lại hỏi vấn đề này?
A, tại sao vẻ mặt của anh lại dịu dàng như vậy?
Anh đang câu dẫn cô à?
Nhìn ánh mắt vừa nghiêm túc vừa ngả ngớn của anh, cơ thể Lý Huyền bỗng dưng xuất hiện cảm giác khô nóng.
Giữa tiếng ve râm ran gọi hè, Lâm Hi ngước mắt nhìn cô, yết hầu lăn lên lộn xuống, giọng nói hơi trầm khàn.
Hết chương 17
Lời editor: Chậc chậc, cảm giác bạn Hi là sói con, còn bạn Huyền là hổ đói vậy >~< Xuân tâm thiếu nữ nhộn nhạo gớm ^^