Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 440: Để một người còn sống

Minh Vương mở to mắt nhìn nữ tử trước mặt này.

Hắn kinh ngạc rồi giãy dụa đứng lên.

- Không nên cử động, con đang bị thương rất nặng.

Ngón tay của nữ tử kia ấn nhẹ xuống, thân thể của Huyết Sắc Minh Vương ngã xuống. Cả thân thể không thể cử động được.

- May mắn rằng đứa nhỏ Mặc còn chưa nắm chắc được không gian pháp tắc. Nếu không ở dưới chiêu không gian phá toái ngay cả ta cũng không biết phải cứu con như thế nào.

Nữ tử dịu dàng nói, thanh âm của nàng khiến cho mọi người cảm thấy yên tâm. Nó giống như thanh âm của mẹ hiền.

Trong ánh mắt của Huyết Sắc Minh Vương lộ ra vẻ cảm động.

- Nghỉ ngơi một lát đi, để chữa hết những thương tổn này cần mất nửa canh giờ. Yên tâm nhé, ta luôn ở bên con.

Tử y nữ tử như dỗ dành một đứa trẻ, nàng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cơ thể cường tráng của Huyết Sắc Minh Vương.

************************.

Trong biển san hô.

- Lôi, anh nghĩ gì thế?

Nhìn chồng của mình đang ngẩn người, Tĩnh Tâm nhẹ giọng hỏi.

- Ách, đột nhiên anh nghĩ tới một người.

Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu cười nói:

- Tên đồ đệ còn mạnh hơn cả ta đó.

- Huyết Sắc Minh Vương?

Tĩnh Tâm cũng có ấn tượng với tên đồ đệ phong cách của Cao Lôi Hoa.

Mà nói tiếp, cái tên “Huyết Sắc Minh Vương”, hồi nhỏ Tĩnh Tâm đã được nghe qua.

Nhiều năm trước, cái tên “Huyết Sắc Minh Vương” này có thể dọa được cá đứa trẻ ba tháng tuổi.

Tĩnh Tâm nhớ rõ lúc còn nhỏ.

Mỗi lần nàng khóc, Hải Hoàng đều không kiên nhẫn dọa tiểu Tĩnh Tâm:

- Khóc nữa đi, ba sẽ mang con cho Huyết Sắc Minh Vương cưới làm vợ.

Sau đó, tiểu Tĩnh Tâm trẻ người non dạ cứ như vậy bị Hải Hoàng lừa.

Thật không ngờ, thế sự trêu người.

Ma vương – nỗi sợ trong lòng nàng lại là đồ đệ của chồng nàng - Cao Lôi Hoa. Nếu Huyết Sắc Minh Vương mà ở trước mặt nàng, còn phải cung kính gọi nàng là sư mẫu.

Nghĩ vậy, Tĩnh Tâm không kìm nổi nở nụ cười.

- Ai, không biết người đó có tìm được đồ đệ hay không?

Cao Lôi Hoa đã từng hứa dạy cho Huyết Sắc Minh Vương vài đao thức, nhưng hắn chưa có cơ hội này.

- Mà hơn nữa, anh còn muốn đánh với hắn một trận.

Cao Lôi Hoa nắm chặt tay. Từ khi thành thần vương, hắn đã muốn đầu một trận với tên đồ đệ này. Đây chính là nguyện vọng của hắn.

- Con rể!

Lúc này, Hải Hoàng đột nhiên nói.

- Vâng?

Cao Lôi Hoa đáp.

- Con có thể giúp ta không?

Hải Hoàng nói.

- Ba, ba đừng khách khí.

Cao Lôi Hoa cười nói.

- Con giúp ta đem Nguyệt Tích cùng vương tử xà nhân tộc Lạc Khắc ra khỏi tấm băng đó được không.

Nguyệt Chấn Thiên chỉ vào con gái cùng xà tộc vương tử trong tảng băng rồi nói.

- Không vấn đề ạ.

Cao Lôi Hoa lên tiếng rồi, giớ ngón tay chỉ về hướng của Nguyệt Tích và vương tử Lạc Khắc trong khối băng.

Không gian lực bắt đầu tụ lại.

Rồi Cao Lôi Hoa vẩy tay sang chỗ khác.

Không gian ma pháp trận thoáng hiện trong con ngươi màu đen của Cao Lôi Hoa.

- Không gian, dịch chuyển!

Cao Lôi Hoa trầm giọng nói.

Nguyệt Tích cùng Lạc Khắc biến mất trong tảng băng rồi ngay lập tức xuất hiện ở nơi Cao Lôi Hoa chỉ định trước.

Hai người này đang ở trong trạng thái chết giả. Nhiệt độ của huyền băng đã khiến hai người mất đi tri giác. Còn sống là vận may của bọn họ.

Hải Hoàng hài lòng gật đầu rồi nhìn tảng băng dài vạn dặm kia.

- Ba, phải xử lý bọn họ như thế nào.

Cao Lôi Hoa theo tầm mắt của Hải Hoàng nhìn tảng băng kia.

- Xử lý như thế nào sao?

Hải Hoàng cười lạnh một tiếng:

- Giết hết! Đây chính là kết cục cho chúng! Xà nhân tộc giờ đây đã mất đi quyền lực cùng tư cách sống tại hải dương. Phải ném bọn chúng lên đất liền thôi.

- Giết hết?

Cao Lôi Hoa tiến lên, rồi nhẹ nhàng gõ vào tảng băng này. Cao Lôi Hoa cũng muốn xử lý đám người. Bọn chúng dám lớn mật bắt cóc vợ của hắn.

Nhưng xử lý tảng băng đó cũng có chú khó khăn.

Cao Lôi Hoa nuốt nước bọt. Hắn sờ vào bề mặt của tảng băng. Thần niệm trải dài ra, để dò xét sự to lớn của tảng băng này.

Sau khi biết được diện tích của tảng băng này, Cao Lôi Hoa thầm kinh ngạc sự cường hãn của vợ mình.

- Con rể, có vấn đề gì không?

Hải Hoàng hỏi.

- Không có vấn đề gì ạ!

Cao Lôi Hoa cười nói. Tuy rằng vợ của hắn để lại cho hắn một đống rác khá là to, nhưng điều đó chỉ khiến hắn càng thêm kiêu ngạo hơn về vợ của mình.

Đối với tảng băng to lớn này, Cao Lôi Hoa hít sâu một hơi.

Cao Lôi Hoa là lôi hệ chủ thần, nhưng hiện giờ hắn lại không dám sử dụng thần lực của mình để phá nổ tảng băng này. Tuy rằng đó là phương phá đơn giản nhất, nhưng nước lại dẫn điện. Nếu hắn dùng lôi điện, sẽ hại chết rất nhiều người vô tội.

Trừ bỏ lôi điện, hắn có thể sử dụng lực lượng của không gian pháp tắc. Nhưng sự tiêu hao đó quá lớn, nếu Cao Lôi Hoa dùng không gian phá toái phá nát tảng băng này, thì có chút giống “giết gà bằng dao mổ trâu”. Hơn nữa chỉ sợ băng chưa tan, thì Cao Lôi Hoa cũng đã không chống đỡ được rồi.

Cho nên Cao Lôi Hoa lựa chọn sử dụng biên pháp thứ ba.

Cao Lôi Hoa chùm xuống thành thế trung bình tấn, tay phải nắm lại, ngón tay giữa hơi trồi lên một chút.

Đây chính là tư thế khởi đầu của chiêu “Phá Sơn Không”.

- Chẳng lẽ?

Nhìn thấy tư thế của Cao Lôi Hoa, Hải Hoàng cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ con rể muốn dấm vỡ tảng băng này?

- Phá! Sơn! Không!

Không hề để lại chút gì, đan điền của Cao Lôi Hoa – Thần ma cách, lấy công suất cao nhất phát ra thần lực.

Thần lực cuồng liệt tụ vào trong tay của Cao Lôi Hoa.

Ầm!

Một tiếng sấm vang lên. Cao Lôi Hoa đã đấm vào tảng băng.

Những dòng sóng thần lực mà mắt thường có thể thấy được tràn ra khắp tảng băng.

Cao Lôi Hoa hít một hơi rồi thu quyền lại.

Hải Hoàng cùng mấy đứa nhó đều nhìn chằm chằm vào tảng băng.

Thật lâu sau thanh âm vỡ nát cũng không vang lên.

- Con rể, vậy cũng được. Nhưng hình như tảng băng vẫn chưa… …

Hải Hoàng kinh ngạc bởi vì tảng băng trước mặt vẫn chưa sao cả.

Nhưng câu nói còn chưa dứt thì tảng băng trước mặt đột lên vang những tiếng.

Ba! Ba! Ba!

Đám người Hải Hoàng có thể nhìn thấy tất cả xà nhân chiến sĩ trong tảng băng không biết tại sao đều biến thành sương máu. Mà sương máu chỉ xuất hiện khi bị dập nát.

Hơn nữa tảng băng bao bọc đám xà nhân lại không xảy ra biến hóa gì cả.

Phá Sơn Không chính là Cách Sơn Đả Ngưu loại một.

Cao Lôi Hoa không phá tảng băng mà có thể khiến xà nhân chiến sĩ nổ tung trong một quyền.

Tĩnh Tâm trong lúc giận giữ đóng băng mười vạn dặm! Một quyền của Cao Lôi Hoa có thể khiến tất cả xà nhân trong tảng băng trở thành từng mảnh vụn.

- Đây là lực lượng của thần vương!

Hải Hoàng kinh ngạc. Hắn đã từng nghe được một lời đồn, có người nói rằng, trong cơn tức một thần vương có thể phá hủy một phần ba đại lục.

Vốn Hải Hoàng nghĩ điều này là không thể, nhưng hiện tại xem ra lời đồn đó có thật.

****************.

Trong tảng băng, đám xà nhân như nối đuôi nhau, lần lượt nổ thành từng màn sương máu.

Nhưng, ở đầu kia của tảng băng lại sinh ra một tiếng vỡ.

Rồi một thân ảnh đầy màu ngoan cường từ đó đi ra.

Đây là một gã tiểu binh xà nhân tộc.

Tên tiểu binh may mắn trốn thoát được ngây ngốc nhìn tảng băng. Nhìn vào trong đó, hắn thấy được đồng bạn mình bị một cỗ lực lượng không tên tác động, chỉ trong chốc lát tất cả đã biến thành màn sương máu.

- Ma quỷ, địa ngục, đây là ngày tận thế. Địa ngục, địa ngục…

Thân ảnh đầy máu tươi đó muốn đứng lên chạy trốn.

Nhưng lúc đó hạ thể của hắn lại truyền đến một trận đau đớn.

Cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện ra một nửa đuôi rắn của hắn đã bị chặt đứt.

- Aaaaaaaa!!

Tên tiểu binh đáng thương này hét thảm một tiếng, rồi liều mạng chạy về. Hắn phải thông báo tin tức này cho bộ tộc của mình. Hắn đã phát điên rồi.

Hắn đã nhìn thấy được địa ngục.

*************.

Để một tên chạy trốn chính là mong muốn của Cao Lôi Hoa.

Nếu giết chết hết đám xà nhân này, thì sẽ không ai thông báo tin này về cho bộ tộc. Vậy Cao Lôi Hoa khổ công giết đám người này đều trở thành vô ích.

Cho nên Cao Lôi Hoa lưu lại một người sống để hắn mang tin tức này phát tán ra.

Nếu tin tức này rơi vào tai của xà nhân tộc. Thì bọn họ sẽ tiến vào cảnh chưa chiến đã bại.

Đây chính là điều mong muốn của Cao Lôi Hoa… ….