Tĩnh Tâm không hề để ý tới tên tóc nâu kia. Nàng kéo lấy Tiểu Kim Toa Nhi rồi vẫy đuôi bỏ đi.
- Le le le!!!
Tiểu Kim Toa Nhi được mẹ dẫn đi liền làm mặt quỷ với thằng đàn ông kia.
- Từ từ!
Lạc Khắc xà nhân vương tử hú lên, rồi di chuyển tới mặt của Tĩnh Tâm.
- Tĩnh Tâm, lần này ta sẽ không cho nàng rời đi đâu cả.
Lạc Khắc chặn mình trước mặt Tĩnh Tâm.
Nàng cau mày lại, con ngươi màu xanh căm tức nhìn nam nhân không thức thời này. Hắn làm nàng thấy kinh tởm.
- Chậc chậc, đây không phải là Lạc Khắc tiểu chất sao.
Hải Hoàng Poseidon tới trước mặt lạnh lùng nhìn xà tộc vương tử rồi nói:
- Cháu đứng chặn đường con gái ta làm gì?
Hải Hoàn rất khó chịu, cho nên lời nói của hắn cũng không một chút khách khí.
Mấy ngày không gặp, không ngờ xà nhân tộc lại dám thách thức quyền hành của hắn.
- Bệ hạ Poseidon tôn kính, tiểu chất chỉ muốn thổ lộ với con của ngài mà thôi. Không ai có thể ngăn cản được tình yêu.
Sau khi nhìn thấy Hải Hoàng, Lạc Khắc vẫn nói một cách khiếm nhã.
Hải Hoàng kéo Tĩnh Tâm về phía sau rồi lạnh lùng nhìn xà nhân tọc vương tử:
- Tiểu chất không biết rằng con gái của ta đã có chồng rồi hay sao? Không ai có thể ngăn cản tình yêu, nhưng trêu chọc vợ của người khác, ta có thể phế bỏ ngũ chi của ngươi
Mặc dù là hoàng giả ở biển cả, nhưng cũng đừng mong Hải Hoàng nhã nhặn nói chuyện với người khác.
- Nếu chồng của công Tĩnh Tâm chết rồi thì sao?
Lạc Khắc vương tử đắc ý nói.
Lạc Khắc vừa dứt lời. Một cánh tay của hải hoàng đã chặn ở yết hầu hắn.
Khuôn mặt đen của Hải Hoàng hiện ra trước mắt hắn.
- Tiểu tử, chú ý lời nói và hành động của ngươi. Nếu muốn chết thì ngươi cứ nói rõ ra.
Đôi mắt Hải Hoàng nhíu lại thành một đường chỉ. Nhìn ánh mắt này chúng ta có thể nghĩ tới một tên cuồng nhân cầm đại đao chuẩn bị giết người.
Thấy ánh mắt của Hải Hoàng, Lạc Khắc cảm thấy hơi mất tự tin, nên né tránh ánh mắt của Hải Hoàng.
- Cút, đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa.
Hải Hoàng cười lạnh một tiếng rồi vẫy vẫy tay. Thân hình của Lạc Khắc như lưu tinh bắn ra ngoài.
- Ông nội, người kia là ai?
Nguyệt Nhị cùng mấy đứa nhỏ tiến tới, nhìn Lạc Khắc bị ném đi rồi hỏi.
- Tiểu vương tử xà nhân tộc.
Hải Hoàng trả lời.
- Hắn ta ngăn cản mẹ làm gì?
Nguyệt Nhị nghi hoặc hỏi.
- Phỏng chừng hắn bị thần kinh thôi.
Hải Hoàng nói.
- Khanh khách, người đó đúng là người điên.
Tiểu Kim Toa Nhi kéo góc áo của mẹ rồi chỉ về hướng xa.
Lạc Khắc sau khi bị ném đi, lại vật vã đứng lên.
Người này đúng là người điên. Biết rõ Hải Hoàng đang khó chịu, hắn không ngờ lại tiến tới phía của Tĩnh Tâm.
- Tĩnh Tâm, nhất định ta phải có nàng.
Lạc Khắc rời đi rồi lớn tiếng kêu lên.
- Ông nội, đánh bẹp hắn đi.
Tiểu Kim Toa Nhi chỉ chỉ về phía Lạc Khắc đằng xa, dáng vẻ của cô bé rất đúng theo câu tục ngữ “cáo mượn oai hùm”.
- Đánh bẹp?
Nghe được từ này, Rudolph trong ngực Nguyệt Nhị mở mắt ra. Bộ dáng hiện tại của thằng bé rất bất lương.
- Đánh bẹp, đánh bẹp hắn!! Con muốn.
Tiểu Rudolph nắm chặt tay, tức giận kêu lên.
Đông!
Tiểu tử kia còn chưa kịp phát uy thì đã bị Nguyệt Nhị gõ một cái. Tinh thần vừa được kéo lên lại đã trùng xuống.
- Đánh bẹp? Ông nội, ông muốn giết hắn sao?
Mộng Ti ngầng đầu lên nói. Đôi mắt đen láy gắt gao nhìn Hải Hoàng. Dường như chỉ cần Hải Hoàng đồng ý, thì Mộng Ti sẽ tiến lên xử lý hắn.
Poseidon lau mồ hôi. Đúng là đám con của Cao Lôi Hoa, không đứa nào bình thường cả.
Mà lúc này, Lạp Khắc vương tử lại kêu lên:
- Tĩnh Tâm, lần này không ai có thể cản trở ta mang nàng đi.
Sau đó, Lạc Khắc vung tay lên.
Lập tức hơn một ngàn hải xà chiến sĩ từ bốn phương tám hướng tràn ra.
Hải Hoàng nhíu mày lại, miệng hắn nở nụ cười hung ác. Xem ra đám người này đã có chuẩn bị trước rồi.
- Tiểu tử kia, hành động này của ngươi có được tình là hành động khiêu chiến hoàng quyền của hải xà tộc không thế?
- Hải Hoàng cười tàn khốc.
- Khiêu chiến? Tại sao không! Nhân ngư bộ tộc các ngươi đã thống trị hải tộc trong thời gian dài rồi. Giờ đến xà nhân tộc chúng ta !!
Lạc Khắc cười lên điên cuồng.
- Khặc khặc! Xem ra sống bình thản nhiều năm đã khiến đám tiểu tử cuồng vọng các ngươi quên đi những ngày tháng tàn khốc ngày xưa.
Hải Hoàng âm trầm nói.
- Nói nhiều làm gì, mục tiêu của chúng ta lần này chính là công chúa Tĩnh Tâm.
Lạc Khắc nói:
- Không ai có thể mang người ta yêu đi.
- Ha ha ha!
Dường như nghe được một câu chuyện rất buồn cười. Nên Hải Hoàng không khỏi cười phá lên:
- Không ai có thể ngăn cản ngươi? Ta thật muốn xác định lại chỉ số thông minh của người Ngươi cho rằng đống rác rưởi mà ngươi mang theo có thể chống lại mấy chiêu của ta?!
Hải Hoàng cười lớn:
-Đại hải là lãnh địa của ta! Ở đây ta là người khỏe nhất.
- Ta là Hải Hoàng Nguyệt Chấn Thiên – Poseidon.
Nguyệt Chấn Thiên hét lớn. Nước biển ở bốn phía đột nhiên điên cuồng bùng nổ.
Đây chính là cách biểu hiện sự khinh miệt của hải hoàng với đám người cuồng vọng này.
- Đám người của ta đích xác không thể là đối thủ của ngài.
Lạc Khắc thản nhiên tiếp nhận sự thật.
- Nhưng ta đã sớm có sự chuẩn bị.
Lạc Khắc tự tinh nói. Hắn vẫy vẫy tay.Một đội hải xa kéo một bóng người về phía trước.
- Ba, cứu con.!
Người đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Hải Hoàng một tiếng.
Nghe được âm thanh đó, Hải Hoàng rất bất ngờ. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng người đó.
- Đáng chết!
Nguyệt Chấn Thiên nổi giận gầm lên một tiếng. Đó là con gái của hắn – Nguyệt Tích.
Nguyệt Tích đã bị đám người kia bắt giữ.
Mà đám xà nhân tộc đang kề đao vào cổ nàng.
- Poseidon, hiện tại ngài còn dám làm gì sao?
Lạc Khắc điên cuồng nói:
- Con gái của ngài đang nằm trong tay của ta!
- Tiểu tử, ngươi đừng có đùa với lửa.
Hải Hoàng không kìm nổi nở nụ cười. Mà nụ cười này thật là tàn ác.
- Chơi với lửa, chơi với lửa sao. Ta không quan tâm. Ta chỉ muốn mang Tĩnh Tâm đi.
Lạc Khắc không để ý nói.
Song phương đều chìm vào im lặng.
Đôi mắt màu xanh của Tĩnh Tâm không nhìn chằm chằm vào Nguyệt Tích trong tay đám người kia.
Ngay khi Nguyệt Tích xuất hiện, nàng đã nhìn chằm chằm vào người chị của mình.
Bởi Tĩnh Tâm đã suy nghĩ kỹ càng. Nếu Lạc Khắc vương tử muốn bắt mình thì cần gì phải đi xa ngàn dặm để bắt lấy Nguyệt Tích?
Cho nên ngay từ đầu nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Nguyệt Tích.
- Chỉ một chút thôi là thành công rồi.
Nguyệt Tích nở nụ cười. Kế hoạch của nàng đã sắp hoàn thành, nàng không kìm nổi mà nở nụ cười.
Nguyệt Tích rất cẩn thận. Nàng không dám ngẩng đầu lên, vì sợ người khác có thể phát hiện nàng.
Nhưng nụ cười đó không thể thoát khỏi ánh mắt cảu Tĩnh Tâm.
Bị địch nhân nắm giữ mà vẫn có thể cười là sao?
Tĩnh Tâm cau mày lại.
- Ba, cứu con, con không muốn chết.
Nguyệt Tích ngẩng đầu lên. Hàng nước mắt nhẹ rơi trên đôi mi nàng.
Con ngươi của Hải Hoàng dừng ở đám người xà nhân tộc. Rồi hắn ngầm đọc một chuỗi chú ngữ. Sau đó, một đạo hào quang màu băng lam hiên ra. Thủy nguyên tố điên cuồng tụ tập ở nơi đó.
- Hải Hoàng tam giác xoa!
Hải Hoàng trầm giọng nói. Thủy nguyên tố tích tụ lại tới cực hạn rồi vang lên một tiếng giòn ta. Rồi một tam xoa kích màu xanh lam xuất hiện trong tay của Hải Hoàng.
Lần này tam xoa kích cũng không phải là hàng giả khi gặp Cao Lôi Hoa.
Kích này đã trở lại hàng thật khi Cao Lôi Hoa gặp Tinh Linh Thần.
Hải Hoàng nắm chặt lấy tam giác xoa.
- Lão bằng hữu, trợ giúp ta nào.
Tam giác xoa màu băng lam run khẽ lên như đáp lại lời của Hải Hoàng.
- Ba, cẩn thận.
Tĩnh Tâm nhẹ giọng nói, nụ cười của Nguyệt Tích làm Tĩnh Tâm cảm thấy lo lắng.
- Yên tâm đi, nơi này mới là địa bàn của ba.
Hải Hoàng nói.
- Lĩnh vực!
Hải Hoàng nhẹ nhàng xoay tròn tam giác xoa trong tay.
- Chết tiệt! Lão gia hỏa ngươi tốt nhất hãy dừng tay lại!
Lạc Khắc vội vàng lùi lại. Hắn vội vàn kéo Nguyệt Tích từ trong tay của đám thuộc hạ lại, thanh đao trên tay chặn vào yết hầu của nàng:
- Đình chỉ hành động của ngươi. Nếu không con của ngươi sẽ chết.
- Hừ!
Ánh mắt của Hải Hoàng tràn đầy vẻ khinh miệt.
Ai dám đánh nhau với Hải Hoàng khi ở biển ?!
Biển chính là địa bản của Hải Hoàng!
Đây mới chính là thiên hạ của Hải Hoàng!
- Lĩnh vực, Hải Hoàng thế giới!
Hải Hoàng hét lên tên lĩnh vực của mình!
- Chết đi!
Lạc Khắc điên cuồng hạ đao, cắt lấy yết hầu cảu Nguyệt Tích.
Nhưng lúc này hắn lại phát hiện động tác của hắn rát chậm. Dường như động tác chưa đến một giây này lại kéo dài tới hơn một thế kỷ.
Lĩnh vực của Nguyệt Chấn Thiên. Trong lĩnh vực này tốc độ và lực lượng của đối thủ đều giảm đi theo phần trăm. Thực lực càng thấp thì phần trăm giảm càng cao! Đây là hải hoàng thế giới, thế giới mà hải hoàng chi phối.
Phàm là người trong lĩnh vực đều bị chậm lại. Thời gian thực hiên một động tác bị kéo dài ra rất nhiều.
- Thằng ngu!
Hải Hoàng nói.
Rồi Nguyệt Chấn Thiên như hung thần ác sắt lao về phía Lạc Khắc.
Những tên lâu la mà Nguyệt Chấn Thiên đi khoa đều bị đóng băng lại rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Hải Hoàng dùng chính sức mạnh cường hãn của mình mở một đường máu tới chỗ Lạc Khắc.
Sau khi tới nói, Nguyệt Chấn Thiên liền đoạt lại con gái của mình.
Rồi hắn thản nhiên nói với Lạc Khắc:
- Trở về nói với ba của ngươi.
Nguyệt Chấn Thiên lộ ra một khí phách của một vị hoàng giả.
- Hải xà tộc về sau sẽ biến mất trong đại hải này.
- Lấy danh nghĩa của ta. Nguyệt Chấn Thiên Poseidon xin thề!
Ực!
Nghe lời nói đó, Lạc Khắc cảm thấy yết hầu của mình khô lại.
Hiện tại không ai dám nghi ngờ lời nói của Hải Hoàng!
Nói rồi, Nguyệt Chấn Thiên ôm lấy Nguyệt Tích và trở lại chỗ Tĩnh Tâm.
- Nguyệt Tích. Nếu kế hoạch của ngươi không thành công, có lẽ toàn bộ xà nhân tộc sẽ đi tong hết.
Lạc Khắc thầm nghĩ.
Ôm Nguyệt Tích trở về. Nguyệt Chấn Thiên giải trừ lĩnh vực của mình.
- Cút đi. Tận hưởng nốt những ngày tháng cuối cùng của các ngươi đi.
Hải Hoàng nói.
- Bởi vì, ngày mai sẽ không còn bộ tộc xà nhân của các ngươi ở đáy biển này nữa.
Đám xà nhân ngơ ngác rồi quay đầu nhìn vương tử của mình… …
- Ba!!
Trong lồng ngực của Nguyệt Chấn Thiên, Nguyệt Tích sợ hãi nói.
- Đừng sợ con của ba!
- Ba.!
Nguyệt Tích dụi đầu vào trong lòng Nguyệt Chấn Thiên.
Hải Hoàng vuốt ve đầu con gái mình.
Nhưng đúng lúc này.
Đột nhiên.
-Aaaaaa!
Hải Hoàng đột nhiên kêu một tiếng.
- Ba?!
Tĩnh Tâm quay đầu lại
- Nghiệt tử! Súc sinh!
Đôi mắt của Hải Hoàng đỏ lên, hắn hét lớn một tiếng, rồi tát đứa con gái ở trong lòng mình.
Cái tát này làm Nguyệt Tích bắn ra ngoài.
- Ba!!!
Tĩnh Tâm ngay lập tức lao về phía Nguyệt Chấn Thiên…. ….