Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 408: Vô tình rơi xuống???

Cách Cao Lôi Hoa không xa, cây cối bị ngã tạo nên tiếng động lớn trong lưng.

-Ùm bò...Meo...

Hai ma thú lão Miêu cũng lão Trâu đuôi theo Cửu U như một cơn cuồng phong cuốn bay lá cây trong rừng. Hai núi thịt chạy xình xịch cuối cũng đa đến nơi.

Lão Trâu thở ra từng luồng khi trắng nóng từ hai lỗ mũi to lớn của mình. Chạy lâu tuy không mệt nhưng mà lão đang sôi máu Sôi gan.

- Chết tiệt- tên đó chạy đi đâu vậy?

Hai lỗ mũi như hai cái ống khói phì phò- lão Trâu nói.

- Chết tiệt. đừng để cho ta tìm được ngươi, nếu không ta sẽ lột da ngươi.

Trên mặt hai lão tràn đầy sát khí.

Tâm tình khó chịu nên cả hai một mạch nhanh chóng đuổi theo. làm cây cối đổ liên tục.

Hai mạ thú chạy một lúc thì Cừu U xuất hiện nước mắt! Nhất thời hai cặp mắt đen của hai lão sáng rực như đèn i-pha!

- Ở đây rồi!

Lão Miêu hạnh phúc kêu một tiếng, chỉ vào Cừu U đang nằm trên đất không rõ sống chết.

- Viên gạch có hay không!

Lão Trâu lớn tiếng quan tâm hỏi.

Ánh mắt cả hai ma thú không hẹn mà cùng nhìn về phía bàn tay ngọc ngà của Cửu U. Ở đó một viên gạch bình thường màu đen. Cho dù đã hôn mê tay hắn vẫn chặt lấy viên gạch.

Là viên gạch này! Là viên gạch xinh đẹp màu đen ở trên tay hắn! Hai ma thú dám khẳng định, bọn họ liếc mắt thì dù là một viên gạch cũng nhớ kỹ. Mà viên gạch trên tay thiếu niên áo trắng này chính là chiếc chìa khóa cần tìm!

- Meo- Ùm bò—

Hai ma thú rống lớn một tiếng. Giống như ăn phải thuốc kích thích tình dục. cả hai điên cuồng chạy đến chỗ Cửu U.

Đem tất cả lực chú ý vào viên gạch trên tay Cửu u. lão Miêu và lão Trâu đều vô tình bỏ quên một người... Một người đàn ông? một người tóc bạc!

Khóe miệng hắn ta cười nhẹ, khóe mắt nhìn hai con báo và trâu đang lao tới.

Sau đó Cao Lôi Hoa thản nhiên cúi xuống ôm Cửu U lên bả vai.

Mắt thấy vật sắp đến tay lại mất đi, lão Trâu và lão Miêu cảm thấy điên lên mất.

- Ùm bò

Lập tức lão Trâu đạp đạp chân sau, tăng lưc nhảy vọt tới phía nước, thân thể như núi nhảy lên! Chỉ một cú lão Trâu đã đúng trước mặt Cao Lôi Hoa.

Ngăn cản đường đi, Ánh mắt lão Trâu nhìn thẳng vào Cửu U trên vai Cao Lôi Hoa. Có thể nói là nhìn viên gạch trên tay Cửu U!

Vô luận thế nào, bọn họ phải đoạt lại được viên gạch này! Ánh mắt cả hai lão kiên định vô cùng!

Lão Trâu chắn phía nước. Lão Miêu lập tức phối hợp chắn phía sau Cao Lôi Hoa. Tinh thần lực không lồ của lão Miêu ngưng tụ thành một cậy mâu sẵn sàng tấn công.

Hai con ma thú tạo thùm thể giáp hai mặt vây kín Cạo Lôi Hoa lại.

- Hả?

Cao Lôi Hoa khiêng Cửu U trên vai, quay đầu nhìn hai ma thú sau đó cười. Phải nói

Rằng, nụ cười của hắn thật rạng ngời như P/S.

- Hai vị, có chuyện gì sao?

Cao Lôi Hoa nhìn hai ma thú, hỏi.

Lão Trâu và lão Miêu lập tức đưa mát nhìn nhau. Cùng đưa ra đánh giá. Người này không phải người thường, cần cẩn thận một chút!

Nghĩ vậy lão Miêu cùng lão Trâu liếc mắt. gật đầu đã hiểu ý nhau.

- Hai đứa đều phải xử!

Lão Miêu lớn tiếng nói, vì phòng hậu hoạn. một cái cũng không lưu!

- Ùm bò—

Lão Trâu rống một tiếng. Cà thân hình đứng thẳng lên. Hào quang màu bạc tràn ngập thân thể hắn. Trong hào quang, hai cái chân trước của lão Trâu biến thành hai cái tay cùa nhân loại. Một cái cự phủ to như một con tàu chỉến xuất hiện trên tay lão.

- Ca Đốn cự phủ, Trầm nộ nhất kích!

Lão Trâu hết lớn một tiếng, cầm cây cự phủ bằng vàng ròng chém xuống Cao Lôi Hoa. Ý đồ một phát cho cả hai thành thịt vụn.

- Khống chế chút lão Trâu. Không nên làm bể viên gạch! Lão Miêu ở một bên kêu lên.

Lão Miêu ở một bên kêu lên.

- Tạ biết.

Lão Trâu lên tiếng nhưng cụ phủ hạ xuống không chậm

- Phập!

Có một số lúc, lực lượng mạnh sẽ làm tăng tốc độ, giống như ném viên đá từ trên cao

Xuống, một tiếng nổ vang lên khi cự phủ chém xuống.

- Ùm bò-~

Lão Trâu thống khoái ngửa mặt lện trời rống. Trong suy tính, lão Trâu biết không ai có thể đỡ trực diện, cả hai người này chết chắc,

Nhung sự thật chứng minh khinh địch là chuyện ngu ngốc nhất! Cho dù đối phương có nhỏ bé như thế nào, ngươi cũng không được khinh thường hắn!

Lúc lão Trâu đắc ý rống thì đột nhiên cảm thấy một lực cản dấy lên từ cây cự phủ. Cỗ lực lượng này mạnh mẽ vô cùng, lão Trâu vội vàng cắn chặt răng dùng sức ép xuống.

Ðứng cạnh, lão Miêu nhìn lão Trâu không nhíu mày.

Lão Trâu, ngươi nghe ta nói không rõ à. Đừng dùng sức quá. Cẩn thận viên gạch bể!

-Phập!

Nhưng lão Trâu vẫn không nghe theo. Còn cố dùng sức hơn nữa, gồng tay đè cự phủ đến nỗi trán nổi sân xanh.

Có thể đỡ một đồn toàn lực của mình. sức lực mạnh đến thế nào đây! Lão Trâu trong lòng thầm kêu khổ. cảm thấy lực lượng hất cự phủ lên càng lúc càng mạnh hơn. Lúc này hắn chỉ biết hết sức đè cự phủ xuống, ngay cả mở miệng cầu cứu lão Miêu cũng không được bởi sợ thoát lực.

- Lão Trâu. Làm sao vậy?

Đứng ở bên. cuối cùng lão Miêu cũng cám thấy sự khác thường.

- Ta đến giúp ngươi. Kiên trì trụ lại!

Lão Miêu quát to một tiếng chạy tới chỗ lão Trâu. Nhưng không đợi lão chạy tới. Thân thể lão Trâu bị nâng lên khỏi mặt đất một cách từ từ. Hai chân sau bị người ta nhấc bổng lên!

Trời ạ! Lão Miêu nuốt nước miếng ực ực. Khí lực của lão Trâu mạnh thế nào thì lão biết rất rõ. Mắt lão Miêu nhìn xuống cái hố mà lão Trâu chém xuống. Nơi đó có một gã đầu bạc và một thiếu niên đang cầm viên gạch.

Trong mơ hồ, lão Miêu thấy được gã tóc bạc kia đang cầm lấy lưỡi của cự phủ nhấc lên. So sánh với Cự Phủ thì người này y hệt một con kiến.

Nhưng làm thế nào mà con người nhỏ bé này lại có thể đỡ được toàn lực và nâng được lão Trâu lên.

-Hừ!

Một giọng nói đậm chất Bắc Kinh vang lên.

- Ánh đom đóm mà cũng đòi so ánh trắng Cầu Cầu ngồi xổm trên vai nói một câu độc đáo.

- Ha ha!

Cao Lôi Hoa hít một hơi. Một thân thần lực thông qua đan điền vận tới cánh tay. Trong phút chốc, cánh tay bỗng to lên gấp đôi.

-Lên!

Cao Lôi Hoa trầm giọng quát một tiếng. Bàn tay nắm cự phủ đẩy mạnh về phía trước!

Thân hình con trâu đực to như ngọn núi nhỏ lập tức bị hất bay. tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trên trời.

-Bịch!

Giống như thiên thạch rớt xuống. Lão Trâu rớt xuống tạo thành một cái hố sâu. Khói đen bốc lên cuồn cuộn.

-Ặc!

Lão Miêu có cảm giác răng hàm mình bị trật khớp vì há to lên đầy kinh ngạc.

Người này là Thần lực Lượng sao? Lão Miêu thầm nghĩ.

Nếu không phải lão Miêu biết Thần Lực Lượng có hình dáng là một gã sư tử thì đã nghĩ người tóc bạc trước mặt này là Thần Lực Lượng rồi!

Quăng con trâu bạc này đi. Cao Lôi Hoa khiêng Cửu U từ trong hố chậm rãi bay lên.

Lão Miêu ngơ ngác nhìn đối phương bay thẳng lên không. Trong đầu nó trống rỗng, căn bản không biết mình phải làm cái gì.

Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn lão Miêu trước mặt. Trong mắt hận có thể khiến cho người ta nhận ra.

Bị ánh mắt Cạo Lôi Hoa đảo qua, nhất thời lão Miêu cảm thấy mình như rơi vào chỗ lạnh

nhất trên đại lục. Ba trăm sáu mươi vạn lỗ chân lông đều tỏa hơi lạnh toát.

- Hừ!

Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng, khiêng Cửu U bay thẳng lên tầng mây trên trời.

Mà Cầu Cầu ngồi xổm trên vai trái hắn, nhìn hai con ma thú dưới đất nở nụ cười đểu giả.

- Um bò. không được trốn. Chết tiệt, đem viên gạch trả lại cho chúng ta.

Trâu bạc vừa bị ném nhưng chỉ bị thương bên ngoài, nhìn thẳng Cửu U trên vai Cao Lôi Hoa.

-Viên gạch!

Lão Miêu hết lớn một tiêng, điên cuồng phóng theo Cao Lôi Hoa lên cao. Nhưng tốc độ chậm chạp của hắn thì làm sao có thể đuôi kịp tốc độ ngày đi ngàn dặm của Cao Lôi Hoa cơ chứ?!

Cho nên hắn chỉ nhìn Cao Lôi Hoa bay ở phía trước, càng bay càng cao, chỉ một lúc đã mất hút.

Xong rồi. tất cả đều xong rồi. Trong mắt lão Miêu toát ra vẻ thống khổ. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm viên gạch trong tay Cửu u. Cho dù là hôn mê tay vẫn giữ chặt viên gạch. Viên gạch không có. nhiệm vụ thất bại. tháp Babel đừng hòng vào được! Đại thống lĩnh giao việc mà không hoàn thành, hắn chỉ có thể lấy cái chết đi tạ tội!

Trên trời cao, mắt Cao Lôi Hoa vẫn nhìn hai con ma thú ở dưới.

- Cũng đến lúc rồi nhi?! Cao Lôi Hoa nhẹ giọng nói. Cầu Cầu trên vai cùng lão Cao liếc mắt cười hè hè.

Sau đó thân thể của Cửu U như bị điện giật, khẽ run lẽn, rồi việc gì đến cũng đến, bần

tay lỏng ra, viên gạch rơi xuống ....

Lão Miêu than thờ, nhìn Cao Lôi Hoa bay càng lúc càng xa. Cái tên nhân loại tóc bạc này bạy quá nhanh, lão Miêu dùng hết sức lực cũng đuổi không kịp.

Mây đen che phù cõi lòng lão Miêu. Không có viên gạch thì kế hoạch đi tháp Babel

chỉ là mớ giấy vụn.

Lão Miêu ngơ ngác nổi tại không trung, không biết phải làm thể nào mới tốt. Tự trách,

Thất vọng bi thương hòa vào nhau trong cõi lòng.

- Không có đuổi theo sao? Trâu bạc cũng chạy lên, nhìn lão ngơ ngác giữa không trung đã đoán được.

Lão Miêu vô lực buồn bã lắc đầu.

- Làm sao bây giờ!

Lão Trâu thở dài nói.

- Ta cũng không biết.

Lão Miêu cảm thây rối như tơ vờ, tất cả nơron trong đầu đều bị kéo căng ra, cứ như có xe chạy bên trong.

- Ý.

Trong lúc hai lão Trâu Miêu đang cực kỳ thất Bọng thì một kỳ tích đã xảy ra.

Trong ánh mắt ngậy dại của lão Miêu, thấy được một khối chữ nhật màu đen... là viên gạch!!

Lão Miêu dám khẳng định, đây là viên gạch trong tay thiếu niên áo trắng kia!

Nhưng sao viên gạch này rơi xuống đây! Có lẽ là do gã tóc bạc kia bay kia bay nhanh quá nên gã thiếu niên kia nắm không chặt để rơi xuống.

Lão Miêu như từ đáy vực thăm bay vút lên tận thiên đường mây trắng trong xanh!

- Ðại thống lĩnh tại thượng! "

Lão Miêu mừng quá mà khóc! Hắn liều mạng vọt lên, lấy tốc độ nhanh nhất trong đời mình lao về phía viên gạch đang rơi xuống!

- Bụp! .

Móng vuốt của lão Miêu đã cầm được viên gạch, hốc mắt của lão Miêu và lão Trâu đã ươn ướt.

Lao Miêu cam thấy viên gạch này như hơi nóng giống như mới từ trong lò nung ra thì phải. Nhưng lúc này còn để ý chuyện đó làm cái quái gì.

- Thế nào, thế nào? Viên gạch không có việc gì chứ!

Lão Trâu nhạnh chóng đứng trước mạt lão Miêu. Khẩn trương hỏi.

- Ðại thống lĩnh tại thượng!

Lão Miêu đưa khối gạch cho lão Trâu nói:

- Viên gạch đã chụp được, ta không có làm hư nó đâu!

Trên trời cao.Cao Lôi Hoa khiêng Cửu U, mim cười nhìn lão Miêu và lão Trâu ở dưới.

- Hai thằng ngốc.

Cầu Cầu nhìn hai con ma thú ở dưới, khẽ nói một câu nhân xét. Sau đó, Cầu Cầu quay

đầu nhìn Cửu U rồi lại nhìn Cao Lôi Hoa:

- Nơi này còn có một đứa ngu ngốc hơn nữa!

Không biết Cầu Cầu nói ai ngu ngốc đây. là Cửu U hay là Cao Lôi Hoa?