Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 371: Kết quả của ngu si (P1)

Dẫn Cao Lôi Hoa đến thành Băng Long, hai thành viên của tổ chức sát thủ Lôi đứng từ xa nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Cả hai đều thầm nghĩ : Tổ trưởng, so với tưởng tượng của bọn hắn thì mạnh hơn rất nhiều.

Ở dưới tòa thành Băng Long này đã biết thành một cái địa ngục, địa ngục trên trần gian ! Đưa mắt nhìn xuống, toàn bộ đều là thi thể đen thui , khô quắc do lôi điện đánh trúng. Từng mùi thịt khét lẹt bay lên, làm bầu không khí khiến cho người ta khó thở.

Mặt băng cứng rắn được xưng là không bao giờ tan biến đã lộ ra lớp bùn đất ở phía dưới.

Trên mặt đất, những người may mắn bị sét đánh trúng mà không chết thì la thét khóc lóc… Cảnh tượng làm cho người xem cảm thấy rợn người, địa ngục , tuyệt đối là địa ngục…

Phía sau phản quân, Đại trưởng lão và nhị trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lặng nhìn bóng người tóc bạc kia. Cả hai tuyệt đối chưa từng nghĩ đến kết quả của việc tạo phản lại như thế này . Trên bầu trời chỉ có một bóng người, một người lại phá hủy đi kết quả mà cả hai sử dụng trăm phương ngàn kế, ẩn nấp bao năm ! Không một ai nghĩ đến một trận chiến có quy mô lớn như vậy lại bị một người phá vỡ, chỉ một người ngăn chặn, ngay cả thủ thành Đức Nhĩ cũng không có nghĩ đến.

- Ha ha. Rốt cuộc tìm được rồi.

Trên trời, rốt cuộc Cao Lôi Hoa cũng nhìn thấy Đại trưởng lão và nhị trưởng lão. Hắn khẽ cười một tiếng, sau đó phóng xuống phía dưới. Mục tiêu chính là thủ lĩnh của phản quân-Đại trưởng lão và nhị trưởng lão.

Lúc Cao Lôi Hoa bay tới càng lúc càng gần, thì cuối cùng Đại trưởng lão Lị Tư Lâm đã nhận ra bóng người tóc bạc đó là Cao Lôi Hoa !

- Là hắn, ta nhận ra hắn rồi ! Là tên đáng chết này !

Đại trưởng lão Lị Tư Lâm chỉ vào Cao Lôi Hoa điên cuồng quát, là người kia, là cái tên chết tiệt mà suốt đời này mụ không thể quên ! Là người khiến mụ chịu sự sỉ nhục nhất trong cuộc đời lúc ở bên trong thần điện Băng Tuyết. Lần trước hắn đã cấp cho mình sự sỉ nhục lớn nhất rồi, lần này hắn lại muốn làm gì đây ?

- Xuống rồi, trời ạ, hắn xuống đây rồi !

Nhất thời cả mấy vạn phản quân sống sót sau trận mưa sét loạn lên như ong vỡ tổ.

Bọn họ có thể không loạn sao?! Vừa rồi Cao Lôi Hoa gây cho bọn họ một sự kinh ngạc quá lớn, trời ơi, hơn mười vạn đồng đội, hơn mười vạn đồng đội đó, chỉ trong có mấy phút đồng hồ ngắn ngủi đã bị một mình người tóc bạc này xử lý một cách thoải mái ! Ai có cảm giác gì vào lúc này đây ? Ai ?

Hơn mười vạn người đứng một chỗ đen xì, đông đen hơn kiến, thế mà giờ đã tan hoang, thây đen trên lớp băng tuyết bị tan lộ bùn đất ! Chỉ vài phút thôi, chỉ vài phút thôi đó ! Ông trời ơi! Cho dù là giết mười vạn con kiến cũng tốn một đống thời gian, huống chi là hơn mười vạn con người!

Khủng bố, hoảng sợ, sợ hãi những cảm xúc điên loạn đang tràn ngập trong lòng những binh lính còn sống sót của phản quân. Lúc này Cao Lôi Hoa,bên trong cảm nhận của đám tàn binh này còn đáng sợ hơn cả tử thần.

Nên lúc vừa nhìn thấy Cao Lôi Hoa bay xuống đây, tất cả đều tản ra, không một ai dám đứng yên chỗ đó!

Đúng vậy, ai dám đứng ra ngăn cản người vừa giết chết hơn mười vạn người chứ? Ai vậy ? Chỉ có tên ngốc điếc không sợ súng mới đứng ra mà thôi!

Những người lính gan dạm dũng cảm đến mấy vừa chứng kiến cảnh tượng hơn mười vạn đống thịt than kia thì giờ cũng cảm thấy nhút nhát, hèn yếu liền …

Bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, cho dù là siêu nhân thánh cấp ma pháp sư trong truyền thuyết cũng không thể nào khủng bố như vậy.

Cho nên, lúc Cao Lôi Hoa từ trên trời rơi xuống, phản quân nhanh chóng né tránh như ôn dịch, kiểu như nhanh chân thì còn mạng, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.

Mà nguyên gốc đám binh lính thủ vệ Đại trưởng lão và nhị trưởng lão đứng cạnh hai người cũng nhanh chóng né ra, tạo lên khoảng trống cho Cao Lôi Hoa và hai mụ…

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng hạ xuống, mỉm cười nhìn Đại trưởng lão Lị Tư Lâm và nhị trưởng lão thân yêu trước mặt mình.

- Lại gặp nhau rồi. Mụ hẳn là Đại trưởng lão của thần điện Băng Tuyết phải không nhỉ.

Cao Lôi Hoa nheo mắt nhìn Đại trưởng lão Lị Tư Lâm.

- Ngươi, ngươi, cái tên đáng chết này. Ngươi là ma quỷ !

Đại trưởng lão Lị Tư Lâm chỉ chỉ vào Cao Lôi Hoa, có nằm mơ mụ cũng không quên gã tóc bạc này, là gã cho mụ đả kích về tinh thần lẫn thể xác lớn nhất trong đời lúc thần điện Băng Tuyết :

- Mau, mau giết hắn cho ta ! Giết chết tên ma quỷ này !

Đội quân vương bài của Lị Tư Lâm- đội ngũ pháp sư của thần điện Băng Tuyết nhanh chóng niệm chú ngữ, năng lượng băng nguyên lấy tốc độ cực nhanh ngưng tụ quanh bọn họ. Lúc này, một ma pháp cực đại đã được hình thành trong tay bọn họ.

Cao Lôi Hoa cười nhìn ma pháp đã thành hình này, đối với người thường mà nói thì các pháp sư này chính là những con người xuất chúng nhất. Tốc độ ngưng tụ ma pháp lực của bọn họ xác thực rất nhanh.

Nhìn Cao Lôi Hoa có vẻ không hề ngăn cản mình ngưng tụ ma pháp lực thi triển ma pháp. Cả đám siết chặt răng, cố gắng ngưng tụ hết ma lực vào trong ma pháp này, ý đồ hung ác thể hiện rõ ra, quyết một đòn tiêu diệt người đàn ông tóc bạc đang đứng trước mặt mình.

- Băng long gào rít !

Tất cả pháp sư cùng nhau gầm lên, tay mọi người kết thành thủ ấn. Nháy mắt, một ma pháp trận xuất hiện trên không trung , sau đó, một con băng long được hình thành từ băng nguyên tố chui ra từ bên trong ma pháp trận mới hình thành đó.

- Ngao~~

Từ ma pháp trận đi ra, con băng long được hình thành từ băng nguyên tố tinh thuần nhất gào rống, lao về Cao Lôi Hoa.

Cùng lúc , tất cả các ma pháp sư đều ngã lăn trên mặt băng, bởi vì tất cả đã dốc hết ma lực của mình vào bên trong ma pháp này nên bây giờ đều vô lực nằm xuống. Nhưng dù nằm xuống, ánh mắt tất cả đều nhìn về phía băng long, nơi hi vọng cuối cùng được gửi gắm, tuy hi vọng này không lớn lao gì!

Băng long gào rít này là một trong những ma pháp băng hệ gần đạt tới cấp độ cấm chú. Cũng là một trong các ma pháp băng hệ có tiếng, nếu luận về tính sát thương không thôi thì ma pháp băng long gào rít này thậm chí còn mạng hơn so với cấm chú là khác.

- Ha ha, có chút ý tứ nhỉ .

Cao Lôi Hoa giơ ngón tay của Cao Lôi Hoa giống như đang vẽ lên hư không.

Sau đó , một cỗ áp lực không nên lời dâng lên trong lòng mọi người, đúng vậy, là một cỗ cảm giác không nên lời.

- Không gian cắt.

Cao Lôi Hoa thản nhiên nói.

Lúc này hình như có một bức màn chắn giữa con băng long đang bay tới và Cao Lôi Hoa, cho dù tốc độ của con băng long có nhanh đến đâu thì cũng giống như là đang đứng yên vậy.

- Thử lại tiếp, để xem cái này thế nào.

Cao Lôi Hoa cười ha ha, giống như đứa trẻ nhận được đồ chơi, Cao Lôi Hoa cũng muốn thử nghiệm một chút cái pháp tắc không gian mà mới lĩnh ngộ.

- Không gian băng toái.

Tay của Cao Lôi Hoa giơ lên trước băng long, sau đó nắm chặt lại !

- Bụp !

Một tiếng nổ vụn vang lên, trong ánh mắt đầy tuyệt vọng của các pháp sư, niềm hi vọng của họ, đầu băng long đã bị nổ tung theo cái nắm tay đơn giản của Cao Lôi Hoa!

Cao Lôi Hoa lẩm nhẩm, vừa nắm giữ pháp tắc không gian nên vẫn chưa sử dụng linh hoạt được. Một chiêu không gian băng toái vốn đem không gian chứa vật thể đánh nát tan mà không gian bị tan nát thì đồng nghĩa với vật được chứa trong không gian cũng tan xác pháo theo. Vừa rồi, ý tưởng của Cao Lôi Hoa là đem không gian chứa cả con băng long này nổ tan, làm cho toàn bộ thân thể của băng long thành xác pháo theo. Đáng tiếc, hắn chỉ có thể làm nổ tung không gian bằng cái đầu của băng long.

Cái chiêu không gian băng toái nhìn có vẻ rất ghê gớm nhưng thật ra lúc đối đầu với những cao thủ thì nó chẳng có chút tác dụng gì. Có lẽ phải đợi đến khi Cao Lôi Hoa sử dụng thuần thục lực lượng không gian thì chiêu này mới có thể phát huy được tác dụng của mình.

- Quên đi, để sau này thành thục một chút rồi tính.

Cao Lôi Hoa cười ha ha. Ngay sau đó thân ảnh hắn biến mất vào hư không, ngay sau đó thân ảnh hắn lại xuất hiện bên người con băng long. Tay phải hắn nhẹ nhàng vỗ vào con băng long này.

Lấy độ mạnh cường đại của thân thể Cao Lôi Hoa, lúc này cấm chú cũng không thể gây tổn thương cho hắn chứ đừng nói đến một đầu băng long chưa đạt đến cấp độ cấm chú này.

Lúc tay của Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ lên người con băng long thì vô số lôi quang xẹt lên trên người con băng long này. Sau đó một tiếng nổ nhẹ, người con băng long bị nổ tung, biến mất vào trong không khí thành băng nguyên tố tinh thuần lần nữa.

Vỗ vỗ tay, một lần nữa Cao Lôi Hoa nhìn về phía Đại trưởng lão. Sau đó hắn thấy nhị trưởng lão đứng cạnh Đại trưởng lão thì ngạc nhiên nói :

- Woo, hóa ra làm phản không chỉ có Đại trưởng lão mà còn có cả mụ nữa à ?

- Ta có thể không làm phản sao ? Tam công chúa Sophia giết chết con gái ta là Tuyết Y Nhi ! Nếu không phải con gái ta bị giết, ta sao lại làm phản !

Nhị trưởng lão điên cuồng quát. Con gái của mụ, Tuyết Y Nhi, bị tam công chúa Sophia giết chết. Hơn nữa bị chính tay Sophia dùng dao đâm chết, xẻo thịt khiến mụ tức giận điên cuồng :

- Vì sao ta làm phản ư ? Tất cả đều do con nhỏ Sophia đó bức ta! Nếu nó không bức ta đến thế này, vì sao ta phải làm phản, vì sao ………..???

- Bức ? Ha ha.

Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng :

- Sophia giết Tuyết Y Nhi, nhưng mụ có nghĩ đến vì sao nàng lại giết chết con gái mụ không ? Đừng có nói với ta là mụ không biết chuyện con gái mụ đã làm gì trên đại băng nguyên nha! Chết trên tay Tiểu Tam là vận khí của con gái ngươi. Nếu không phải Tiểu Tam nói muốn chính tay giết chết con gái mụ thì con gái mụ đã chết thảm thiết hơn thế vạn vạn lần rồi.

Cao Lôi Hoa vốn là Lôi thần, khí thế của Lôi thần trấn áp mạnh mẽ làm sao có thể để một người như Nhị trưởng lão chống đỡ được cơ chứ ?

Nhị trưởng lão chỉ cảm thấy cơn nghẹn tức ở ngực, nhưng mụ có thể làm gì chứ, chỉ có thể im lặng không dám nói thêm lời nào.

- Bây giờ, ta cho hai mụ lựa chọn. Một là ta đưa cả hai đi gặp Tiểu Tam, hai là cả hai mụ ngoan ngoãn tự mình đi gặp nàng, các mụ chọn đi !

Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn hai vị thủ lĩnh đám phản quân nói .

- Không nghĩ tới, ha ha, ta trăm phương ngàn kế, cơ đồ bao năm chỉ trong nháy mắt bị phá hủy. Ha ha !

Đại trưởng lão Lị Tư Lâm ngồi phích xuống. Lúc này, mụ đã hiểu một chân lý. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế chỉ là trò đùa, không có tác dụng !

Đúng vậy , đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế chỉ là trò con nít mà thôi . Ha ha !

- Xong hết rồi , tất cả đã xong hết rồi !

Đại trưởng lão Lị Tư Lâm ngơ ngác quay đầu, đột nhiên mụ đưa tay ra rút lấy một cây chủy thủ trong người ra, sau đó nhanh chóng làm một động tác cắt tiết . Mà lúc này , mụ cũng không biết tại sao trên người lại mang một cây chủy thủ nữa. Vốn mụ chưa bao giờ có thói quen mang chủy thủ bên người, nhưng , sao hôm nay lại mang theo ? Chẳng lẽ, trong tiềm thức, mụ đã nghĩ đến cảnh tượng sẽ diễn ra, nên cây chủy thủ này …? Khóe miệng Đại trưởng lão lộ ra một tia cười khổ.

- Bịch !

Thân hình Đại trưởng lão Lị Tư Lâm ngã xuống trên mặt đất trắng xóa , máu đỏ lan ra trên nên tuyết.

Cao Lôi Hoa đứng ở một bên nhìn mụ ra rút chủy thủ ra, lại nhìn lúc mụ đưa cây chủy thủ rạch một đường trên cổ mụ. Cao Lôi Hoa cũng không có ngăn cản, đây là kết quả mà mụ nên nhận được. Đúng vậy, kết quả này hẳn mụ cũng đoán được ra trước khi tạo phản rồi.

- Còn mụ ? Sao ? Có muốn tự sát như vậy không ?

Kiểm tra thi thể của Đại trưởng lão xong, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn về phía Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu mình…

Xa xa, bên trên thành Băng Long.

Đức Nhĩ đứng trên thành, giống như người đang nằm mơ, cứ ngẩn người ra nhìn cảnh tưởng phía dưới, lúc này mới choàng tỉnh giấc mộng.

Đưa mắt nhìn toàn cảnh, tình hình đám phản quân lúc này thật xác xơ. Hơn mười mấy vạn binh mã, vậy mà, bây giờ chỉ còn lại những xác chết cháy đen, mùi thịt khét bay lên… mấy vạn binh lính còn sống giờ không còn tâm trạng cầm vũ khí nữa ~!

Kích động ? Hưng phấn ? Không, tất cả từ ngữ bây giờ không thể miêu tả tâm trạng bây giờ của hắn nữa.

- Người đâu, theo ta ra khỏi thành !

Đức Nhĩ hét lớn một tiếng, nhảy lên lưng ngựa của mình hét lớn :

- Mở cửa thành ra !

Nghe thấy tiếng gầm rú của Đức Nhĩ, lúc này, những binh lính thủ thành lúc này mới như choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

Những tiếng động xôn xao vang lên , tất cà mọi người đều hò reo hưng phấn trong , cơn phấn trấn, năng suất làm việc tăng lên rõ rệt, cửa thành Băng Long nhanh chóng được mở ra.

Đồng thời , một đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của thành Băng Long nhanh chóng đi theo sau Đức Nhĩ, chạy ra bên ngoài thành Băng Long.

Phi ngựa, chạy ra ngoài thành, các Cao Lôi Hoa tầm trăm thước, Đức Nhĩ nhanh chóng xuống ngựa, chạy bộ đến gặp Cao Lôi Hoa.

- Cao Lôi Hoa, các hạ …

Đức Nhĩ đứng ở phía sau Cao Lôi Hoa kêu một tiếng. Bởi vì không biết Cao Lôi Hoa cùng tam công chúa có quan hệ gì, cho nên hắn cũng không biết phải xưng hô thế nào với Cao Lôi Hoa nữa .

- Là ngươi à .

Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn Đức Nhĩ, nở nụ cười. Lại nói tiếp, cái tên hơi béo này , vốn là Cao Lôi Hoa đề cử lên cho Tiểu Tam sử dụng lúc ở thành Băng Cơ.

- Cao Lôi Hoa các hạ còn nhớ ta sao ?

Đức Nhĩ cười nói .

- Ừ , là ta tự mình đề cử nhà ngươi cho Tiểu Tam đúng không ?

- ……………..

- Hì hì.

Đức Nhĩ nở nụ cười một tiếng,

- Còn không phải đám phản quân này hàn hạ một phen sao .

- Vất vả cho ngươi rồi.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ bả vai Đức Nhĩ tỏ vẻ an ủi .

- Cao Lôi Hoa các hạ, ngài tới lần này để giúp tam công chúa điện hạ sao ?

Đức Nhĩ nhìn Cao Lôi Hoa.

- Ở .

Cao Lôi Hoa cười ha ha.

- Nghe nói, Tiểu Tam bị bệnh à ?

- Đúng vậy.

Đức Nhĩ gật gật đầu :

- Tam công chúa điện hạ đã mấy tháng không ra ngoài gặp người khác.

- Biết Tiểu Tam bị bệnh gì không ?

Cao Lôi Hoa hỏi .

Đức Nhĩ lắc lắc đầu :

- Ta cũng không rõ cho lắm, tam công chúa đã mấy tháng chưa ra ngoài gặp người khác. Mấy ngày trước ta có đi gặp nàng, cũng chỉ đứng ngoài màn che nhìn vào trướng bồng bên trong mà thôi. Công chúa cũng không có nói cho ta biết nàng bị gì nữa.

- Vậy , bệnh của Tiểu Tam không có nghiêm trọng gì chứ ?

- Hẳn là không có nghiêm trọng gì đâu. Ta nghe giọng nói của Tam công chúa trong lúc nói chuyện thì cảm thấy tinh thần của người rất phấn chấn, xem ra cũng không có việc gì!

Đức Nhĩ trả lời chi tiết.

- Vậy thì tốt rồi.

Cao Lôi Hoa chậm rãi đi thong thả trên mặt băng tuyết, bàn chân đạp lên thi thể Đại trưởng lão :

- Chuyện đám phản quân này, ta thay mặt Tiểu Tam giải quyết rồi. Ngươi kêu Tiểu Tam không cần lo lắng việc này nữa, an tâm mà dưỡng bệnh đi.

- Vâng, Cao Lôi Hoa các hạ.

Đức Nhĩ tôn kính đáp.

- Về phần hai mụ thủ lĩnh đám phản quân này, một mụ ngu si đã chết rồi, phiền ngươi giải quyết luôn . À còn đám tàn bình còn sót lại, ngươi cũng tự quyết định lên làm gì đi.

Cao Lôi Hoa nhìn hoa tuyết đang bay trên trời nói với Đức Nhĩ. Sau đó chậm rãi đi bộ.

Nhìn những thi thể trên mặt đất, Cao Lôi Hoa cũng không biết mình phải nói gì thêm nữa. Lần đầu tiên vừa ra tay đã giết nhiều người như vậy, trong lòng vẫn có phần khác thường.

- Có lẽ không biến thành một tên sát nhân cuồng ma đó chứ.

Cao Lôi Hoa cười tự giễu mình.

- Cao Lôi Hoa các hạ , ngài, không muốn tới thăm tam công chúa sao ?

Nhìn Cao Lôi Hoa có vẻ muốn rời khỏi đây, Đức Nhĩ hạ giọng hỏi.

- A, tạm thời không cần phải đi. Để qua mấy ngày nữa, có thời gian , ta mang cả nhà đi thăm Tiểu Tam một lần luôn.

Cao Lôi Hoa cười cười :

- Bây giờ, ta phải về thăm nhà cái đã.

- Vâng.

Đức Nhĩ gật gật đầu.

- Tốt lắm.

Sau đó, một con Ngân Long bốn cánh màu vàng từ trên trời bay xuống, trên lưng con Ngân Long bốn cánh này có một cô bé rất đáng yêu đang ngồi trên, lúc này vẻ mặt cô bé đầy hưng phấn ngồi chơi đùa trên lưng Ngân Long.

- Chuyển lời cho Tiểu Tam, nói mấy ngày nữa ta sẽ dẫn cả nhà đến thăm nàng. Nói nàng lo mà dưỡng bệnh cho khỏe đi nha.

Cao Lôi Hoa nhảy lên lưng con Ngân Long, sau đó dặn dò Đức Nhĩ lần nữa.

- Vâng thưa Cao Lôi Hoa các hạ.

Đức Nhĩ lớn tiếng đáp.

- Đi thôi Cầu Cầu.

Cao Lôi Hoa vỗ đầu Càu Cầu ra hiệu.

- Ngao~

Cầu Cầu hưng phấn rống lên một tiếng thật to, sau đó xòe đôi cánh của mình ra. Vỗ mạnh ! Xoạt một cái, bóng hình của Cầu Cầu đã mất hút trong tầm mắt của Đức Nhĩ và đám kỵ binh trong thành Băng Long. Tốc độ như vậy thật sự đã không còn thua kém tốc độ vài tháng trước của Cao Lôi Hoa khi nắm giữ lĩnh vực tốc độ của Chiến Thần.

- Thành chủ đại nhân, ông ấy, là ai ?

Nhìn thấy Cao Lôi Hoa đã đi xa, một kỵ sĩ đứng cạnh Đức Nhĩ nuốt ngụm nước bọt khẽ hỏi hắn .

- Ta cũng không rõ lắm.

Đức Nhĩ nhún vai :

- Ta chỉ biết ông ấy có lẽ sẽ trở thành vị thần thủ hộ cho đế quốc Băng Tuyết chúng ta. Một vị thần thủ hộ còn sống, còn sống…

**************************

Khoảng cách từ đế quốc Băng Tuyết đến Quang Minh đế quốc là rất xa. Nếu lấy thực lực mấy tháng trước của Cầu Cầu thì không thể nào bay một mạch được.

Nhưng đó là chuyện mấy tháng trước, còn bây giờ, đối với Cầu Cầu chỉ là chuyện muỗi. Phải biết rằng bây giờ nói và Cao Lôi Hoa đã kết hợp với nhau thành một thể. Cho nên giữa cả hai đã có một mối quan hệ năng lượng rất đặc thù !

- Slim~Slim …me ~ Lão ca ,giờ chúng ta đi đâu đây ?

Cầu Cầu trong trạng thái cự long mở miệng hỏi như tiếng sấm gầm vang. Từ lúc cùng Cao Lôi Hoa hợp thể, cuối cùng Cầu Cầu đã có thể chân chính mở miệng ra nói chuyện. Có thể nói được thật sự là một cảm giác tốt !

- Cầu Cầu, ồn quá !

Mộng Ti trong lòng Cao Lôi Hoa bất mãn vỗ lưng Cầu Cầu, tỏ vẻ Cầu Cầu nói chuyện rất khó nghe, ồn ào nữa !

- A .

Cao Lôi Hoa cười ha hả.

- Như vậy đi, trước hết cứ đi Quang Minh thần điện để gặp Saga đã. Cũng lâu lắm thằng nhóc chưa có về thăm nhà, tiện thể đem nó đi gặp mẹ ruột nó luôn !

- Tốt lắm lão ca. Nắm chặt vào …..

Cầu Cầu gầm rú lên ga……….