Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 338: Sách ma hóa lậu

- Không thể như vậy, một kiếm toàn lực của ta sao hắn lại không bị gì?

Trên không trung, Phong Thần điên cuồng rống lên, một chém vừa rồi của hắn là toàn lực! Nhưng cái tên quần áo rách nát này lại không hề bị gì?!

- Khà khà!

Huyết Sắc Minh vương nghiến răng kèn kẹt, âm trầm cười nói:

- Thằng nhóc ngon, đủ ngoan đấy, không ngờ có thể làm áo ta rách một lỗ to!

Minh vương chỉ chỉ vào chỗ bị rách trên quần áo. Nói thật, cái áo của hắn có rách hơn nữa cũng không ai hay.

- Nào, bây giờ thằng nhóc ngươi xuống đây cho ta, xuống đây đi! Ta không quen đánh nhau trên không!

Minh vương cười khà khà, tay phải múa đao quay tít. Mà tay trái thì từ đằng sau lưng cầm một vật rất to chỉ lên trời!

Vừa thấy Minh vương cầm vật đó chỉ lên trời, Phong Thần liền phát hiện ra cự kiếm của mình bị cái tên nhìn không ra gì này cầm trong tay.

Chỉ một tay trái đã thoải mái cầm cự kiếm, hơn nữa còn khiến cho hắn không thể thu hồi được kiếm của mình. Đây là loại quái thai nào!

- Xuống dưới!

Huyết Sắc Minh vương điên cuồng hét lên một tiếng, tay trái chỉ thẳng lên trời tiếp! Trên không trung, Phong Thần rốt cuộc không bảo trì được thăng bằng. Không tự chủ lao xuống dưới Minh vương.

Phong Thần liều mạng vỗ cánh mình. Muốn cho bay lên trời lại. Nhưng hắn giờ như chú chim bị buộc chân, vỗ cánh những không sao thoát khỏi sợi dây được. Dù giãy dụa cũng vô dụng.

- Thằng nhóc kia. Khi nãy ngươi chém ta rất đau a!

Huyết Sắc Minh vương hét lớn một tiếng, làm Phong Thần rớt từ trên không xuống. Tay trái buông lỏng thanh cự kiếm. Sau đó tay hắn thành trảo. Nhằm ngay hướng mặt Phong Thần đang rớt xuống.

Vừa bắt được mặt của Phong Thần, Minh vương dùng một chút lực, một tay đè lên người Phong Thần.

- Bộp~

Một cái hố hình người xuất hiện.

Tiếp theo, thân hình cao lớn của Minh vương đè lên trên người Phong Thần. Tay trái vẫn như trước ấn lên mặt Phong Thần, không cho Phong thần có cơ hội xoay người.

- Khà khà. Có thể xong xuôi!

Khóa miệng Minh vương lộ ra ý cười âm trầm. Tay trái thì đè mặt Phong Thần, tay phải thì cầm chặt phá đao. Mũi nhọn của phá đao nhè vào hốc mắt Phong Thần đâm tới. Mắt, đối với hầu hết sinh vật đều là nhược điểm. Cho dù là thần, cũng giống nhau!

- Đáng giận!

Xét về lực lượng thì không thể vượt qua Minh vương, từ lúc Phong Thần cùng minh vương đánh nhau đến giờ liên tiếp chịu thiệt.

Nhìn phá đao trong tay Minh vương đang đâm tới, Phong Thần lo lắng không nguôi. Trước mắt giống như thong thả. Kì thực nhanh như chớp.

- AAA!

Sinh vật có tri tuệ luôn luôn có thể ở thời điểm lâm nguy mà bộc phát ra lực lượng không sao tưởng nổi của mình. Lúc này đây, Phong Thần đã may mắn bạo phát lực lượng kinh người trong ngàn cân treo sợ tóc. Phong thần lực nháy mắt ngưng tụ trên đầu Phong Thần. Nhờ Phong thần lực, vào lúc mũi kiếm cách đúng một sợ chỉ thì đầu của Phong thần thuận lợi né được áp chế của Minh vương.

Ngay sau đó, phá đao trong tay Minh vương lại đâm vào hai má Phong Thần, nhanh chóng né tiếp được hai đao, nhưng lại bị đao phong cắt hai vệt thật sâu trên mặt, máu ứa ra.

Bất quá, lúc này Phong Thần cũng thuận lợi thoát khỏi Minh vương. Hắn lăn người mấy vòng, sau đó cúi gấp, ngẩng mặt nhìn chằm chằm Minh vương.

- Ồ, khà khà. Thế đấy, nhưng chú chạy đi đâu.

Ánh mắt Minh vương đỏ như hai cục máu:

- Mà như vậy mới hay, mới vui chứ!

- Xem ta đây?! Kyaa!

Phong Thần hét lớn một tiếng, hai tay cầm cự kiếm, cuồng ngạo chém về phía Minh vương.

- Không cần xem ngươi đâu!!

Minh vương vừa nói, thân ảnh biến mất, trên mặt đất lưu lại một đường kiếm sâu!

- Đi tìm chết đi, tên chết tiệt! Phong Thần kĩ!

Đứng cách Minh vương tầm mười bước, khóe mắt Phong Thần lóe ra hào quang màu xanh của Phong thần lực, xông tới:

- Phong Thần kĩ-- đông phong phá, ba mươi đòn liên hoàn trảm!

Lúc tiếp cận Minh vương, hai tay Phong Thần cầm chặt cự kiếm, sau đó toàn bộ người hắn xoay tròn một vòng nhằm mượn lực ly tâm ra đòn. Dưới sự trợ giúp của Phong Thần lực, trên cự kiếm xuất hiện một cơn gió lốc. Sau đó chém thẳng về phía Minh vương.

Đây chính là tuyệt chiêu đắc ý của Phong Thần, ba mươi chiêu liên hoàn trảm, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Trọng kiếm mang theo tiếng gào thét của gió lốc vây quanh người Minh vương.

- Đây!

Đối mặt với kiếm kỹ mạnh mẽ như vậy, Minh vương không thèm né tránh:

- Đúng vậy, chính là loại cảm giác này!

Minh vương điên cuồng mà hét lớn một tiếng:

- Là loại cảm giác này, ha ha ha ha! Hãy chém ta đi!

Phong Thần không dám tin vào mắt mình, Minh vương lao thẳng về phía hắn, căn bản không để ý đến ‘đông phong phá, ba mươi đòn liên hoàn trảm’. Xem ra, Minh vương có ý muốn dùng thân thể đón nhận chiêu này của Phong Thần.

Đây là một cơ hội tuyệt vời, một cái cơ hội để xử lý Minh vương. Nhưng Phong Thần cũng không dám xuống tay. Hoặc là nói, hắn không thể xuống tay. Bởi vì cùng lúc Minh vương lao thẳng về phía hắn thì phá đao của Minh vương cũng nhè thằng vào yết hầu Phong Thần! Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương! Nếu kiếm Phong Thần chém trúng người Minh vương thì phá đao của Minh vương cũng đâm thủng yết hầu của Phong Thần!

******************

Mà những hiệp đấu sau, Phong Thần cảm thấy cái tên Minh vương này giống như bị điên rồi, không muốn sống nữa, hắn cứ lao thẳng vào kiếm của mình. Đồng thời, lúc mình chém lên người hắn thì hắn cũng vung phá đao lên chém lại mình mấy phát.

- Điên. Thằng này là một tên điên!

Phong Thần thở hổn hển, nhìn Minh vương người đầy máu me trước mặt. Không tự chủ được, ánh mắt Phong Thần lộ ra vẻ sợ hãi. Người này, quá khùng điên!

- Điên. Sao?

Minh vương nghe thấy chữ ‘điên’ này thì hồng quang trong mắt hắn tán đi:

- Ách, nhàm chán rồi à.

- Có ý gì.

Phong Thần gắt gao nhìn chằm chằm vào Minh vương, lúc này trên người hắn cũng đầy máu tươi.

- Không có đùa cùng ngươi nữa!

Trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Phong Thần. Sau đó phá đao trong tay chém từ trên chém xuống Phong Thần.

- Ta nói rồi, không nên xem thường ta!

Phong Thần nổi giận gầm lên một tiếng, hắn nhanh chóng giơ cự kiếm lên, chắn phá đao.

- Minh thần kỹ.

Minh vương cười lớn một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh P/S:

- Minh thần kỹ-- Đao của ta, nhất đao hủy diệt vạn vật! Phá đao!

Minh vương hét lớn một tiếng.

Ngay sau đó, phá đao của Minh vương liền va chạm với cự kiếm đầy Phong thần lực của Phong Thần.

Tiếng va chạm và hoa lửa va lên.

Nhưng lần này, khác với lần va chạm trước! Không hề giống!

Trên lưỡi đao của Minh vương bỗng lóe lên hàn quang. ‘Minh thần kỹ, phá đao. Một đao hủy diệt vạn vật trong thiên hạ!’

Một âm thanh chói tai vang lên, là tiếng kim loại bị phá vỡ.

Phá đao của Minh vương giống như đang xắt đậu hủ, cắt thanh cự kiếm này ra!

Phong Thần tròn mắt, điều này sao có thể! Thanh cự kiếm của hắn vậy mà bị một thanh phá đao (phá đao có nghĩa là thanh đao bị hư nát) chém đứt! Đồng thời, lúc cự kiếm bị chém đứt, theo bản năng Phong Thần lui ra sau một bước nhỏ......

- Chậc chậc!

Minh vương nhe răng cười âm hiểm. Mắt hắn lóe lên những tia huyết sắc nhọn hoắt.

- Để cho ta hưởng thụ cảm giác sung sướng khi chém người nào.

Giọng nói chói tai như loa nói vang lên bên tai Phong Thần.

Vừa chém đứt cự kiếm, phá đao đã nhanh chóng chém lên người Phong Thần.

Chỗ phá đao đi qua, một chùm hoa máu bay ra. Trên mũi đao nhỏ từng giọt máu tươi xuống.

Chém đứt cự kiếm, lần này lại chém cho Phong Thần một vết thương sâu nhìn thấy xương lồng ngực Phong Thần!

Nếu không phải Phong Thần thấy cự kiếm mình bị đứt, theo bản năng lùi ra sau thì cái mạng nhỏ này của hắn cũng đi theo thanh cự kiếm rồi. Nhưng, tình hình hiện tại cũng đã muốn lấy cái mạng của hắn!

- Không thể tha thứ! A A A! Đi tìm chết đi, con quái vật dã man!

Phong Thần mở miệng ra, một đạo quang trụ màu xanh từ trong miệng hắn bắn tới Minh vương. Đây là tuyệt chiêu ám sát của Phong Thần, một chiêu này đã giúp Phong Thần thắng rất nhiều trận chiến cam go xưa kia! Những đối thủ đó đều bị một chiêu đầy ti bỉ này của Phong Thần giết chết!

- Khà khà! Cái cột ánh sáng này có cái gì lợi hại vậy! Chẳng lẽ có thể ngăn cản ta sao?!

Minh vương cười lớn một tiếng, phá đao nghênh đón quang trụ đang phóng tới!

- Ha ha ha ha! Phong Thần chi nộ rống. Cũng không phải một thanh phá đao này của ngươi tiếp được!

Phong Thần nhìn thấy Minh vương muốn dùng đao chắn chiêu liền cười phá lên.

- Phải không?! Trảm!!

Minh vương nhe răng cười, phá đao trong tay chém ra như bổ củi, bổ thẳng quang trụ!

- Xoạt!

Phá đao đã chẻ quang trụ ra làm hai phần đều nhau.

Hơn nữa, phá vỡ quang trụ xong, Minh vương cũng không dừng lại! Mà tiếp tục xông tới phía Phong Thần......

- Nhất trảm!

Trong lúc Phong Thần còn đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu gì, phá đao đã chém lên người Phong Thần! Máu tươi bay tung tóe......

- Woo, còn chưa có chết à?

Minh vương có chút kinh ngạc nhìn Phong Thần cách hắn không xa. Người này thần kinh phản ứng cũng nhanh nhạy thật. Minh vương có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Phong Thần, vừa rồi lúc Minh vương chém một đao tất sát này thì người trước mắt này không ngờ lại lùi ra sau một bước theo bản năng. Làm cho một đao tất sát của Minh vương không được như ý muốn.

- Cáp, cáp. Hà.

Phong Thần đứng xa, thở hổn hển.

Máu tươi từ trên trán chảy xuống, một đao khủng bố vừa rồi thiếu chút nữa chẻ đôi người hắn thành hai nửa. Nhưng trời còn phù hộ, hiện tại, hắn còn sống.

- Hà~ hà~ hà~.

Tiếng thở hổn hển của Phong Thần như tiếng muốn nuốt không khí. Ánh mắt hắn mang theo hung quang nhìn Minh vương. Đồng thời còn liếc phá đao.

- Ngươi, còn đứng được à.

Minh vương khinh miệt nhìn Phong Thần. Trong tay Phong Thần là hai đoạn cự kiếm bị cắt đứt. Máu tươi không ngừng trào ra từ ngực và trán của Phong Thần. Khuôn mặt của Phong Thần đầy máu.

- Vẫn còn đứng được bởi vì...

Minh vương lạnh lùng nói:

- Vì chưa có chết, đúng không?

- Ta sao có thể chết được!

Phong Thần căm tức Minh vương nói:

- Tên chết tiệt, ngươi đáng giết muôn phần! Nói cho ngươi biết, người chết trước tuyệt đối là ngươi!

- Khua môi múa mép sao?

Minh vương cười rộ lên:

- Không cần phải đánh tiếp nữa chứ?

Phá đao lại giơ lên lần nữa, đại biểu cho pháp tắc của Minh vương— lực lượng pháp tắc ‘U Minh’ thoáng hiện trên phá đao!

Mau! Tốc độ của Minh vương quá nhanh. Nhanh đến nỗi ngay cả Cao Lôi Hoa ở bên cũng không nhìn thấy rõ thân ảnh Minh vương.

Hình như chỉ một phần nghìn giây, phá đao của Minh vương lại xuất hiện trên đỉnh đầu của Phong Thần. Một đao này, Phong Thần sẽ không có một cơ hội nào né tránh!

- Không, ta không thể tử. Ta không thể chết như vậy!

Đột nhiên, Phong Thần tựa hồ hạ ra một quyết định rất lớn. Lúc phá đao còn cách đỉnh đầu hắn tí xíu, hắn phát ra một tiếng rít gào rất lớn:

- Phẫn nộ rít gào đi, phong ma lực!

Năng lượng hắc ám cuồng bạo, năng lượng này, không phải thần lực hắc ám của chúng thần Hắc Ám! Đây là một cỗ lực lượng tà ác! Đại biểu cho lực lượng hủy diệt mọi lực lượng khác!

- Ma, lực?!

Nhìn lực lượng hắc ám như mây mù bao phủ, trong mắt Minh vương lộ ra một tia kinh ngạc.

Loại tình huống này hắn đã từng thấy qua. Đó là lúc Cao Lôi Hoa đột nhiên biến thân thành con quái vật đen xì đầy vảy kia, Hiện tại Phong Thần cũng biểu hiện ra cỗ lực lượng như vậy nhưng xem ra còn kém hơn Cao Lôi Hoa không biết bao nhiêu lần!

Lúc này, đứng ở một bên, Cao Lôi Hoa cũng kinh ngạc nhìn Phong Thần trên không. Hiện tại cỗ lực lượng hắc ám trên người Phong Thần áo trắng này đúng là lực lượng khi ma hóa. Nhưng gã Phong Thần này còn chưa có chết đi, sao lại biến thành ma được? Phải biết rằng ma là ma, là thần sau khi chết biến thành, trong lòng không cam, sau đó trở thành ma. Việc này Cao Lôi Hoa từ trong miệng Vong Linh nữ thần biết được.

Đương nhiên, cũng có chút thần sa đọa, tự nguyện biến thành ma cũng có. Nhưng vô luận như thế nào, điều kiện tiên quyết thành ma là—Thần đã chết!

Mà rõ ràng gã Phong Thần trước mắt này còn chưa có chết đi. Ngay cả dù không tinh thông ma pháp sinh mệnh, Cao Lôi Hoa có thể cảm giác ra sinh mệnh lực trên người hắn.

- AAA!

Phong Thần rống lên, những cơn lốc gió màu đen quanh người cũng tán đi.

Bạo phong tán đi, xuất hiện trước mặt Minh vương và Cao Lôi Hoa là một con quái vật có vẩy xung quanh. Giống y như lúc Cao Lôi Hoa biến thân.

Chẳng lẽ đầu năm nay, ngay cả ma hóa cũng có sách lậu? Cao Lôi Hoa thầm nghĩ trong lòng....