Lúc này, độc giác thú trông như một con chiến mã trên chiến trường, hùng dũng xông về phía sau Cao Lôi Hoa—thịt nướng. Không hổ là giống ngựa ưu tú nhất của đại lục, khí thế hung dũng dọa khối người.
- A, ba ba, là độc giác thú.
Nguyệt Nhị vừa nhìn thấy độc giác thú trên trời thì hưng phấn kêu to, các Tinh Linh rất yêu thích độc giác thú không phải là điều khó lý giải. Tuy tổng lực của siêu cấp độc giác thú không mạnh mẽ bằng cự long nhưng đối với Tinh Linh thì trở thành kỵ sĩ rồng cũng không vinh quang bằng việc có độc giác thú! Tộc Tinh Linh yêu thích độc giác thú từ sâu thẳm linh hồn, cái này không thể dùng lời để diển tả, giống như trong tâm hồn đã khắc sâu sự yêu thích.
Lại nói tiếp, ngay từ đầu Nguyệt Nhị đã bày mưu muốn Cao Lôi Hoa đi rừng rậm Tinh Linh để tìm độc giác thú, mà bây giờ khi nàng nhìn thấy độc giác thú trên không thì toan tính nhỏ nhặt cũng bị nàng vứt đi! Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ có hình ảnh con độc giác thú sinh đẹp mỹ miều.
Thế xông của độc giác thú không hề giảm, trước mắt nó, Cao Lôi Hoa và Nguyệt Nhị như là không khí! Trong mắt nó chỉ còn hương thơm ngào ngạt của thịt nướng! Trời mới biết nó thèm ăn thịt đến thế nào, ở Tinh Linh tộc nhiều năm như vậy nhưng một miếng nó cũng không được đụng vào! Bởi vì Tinh Linh tộc chỉ ăn chay.
Cho nên, vừa nhìn thấy thịt nướng trên đất, độc giác thú đã nuốt nước miếng ừng ực. Cuối cùng, làm một tư thế xinh đẹp lao xuống đớp luôn nửa con ‘Cương Trảo’. Sau đó, làm một tư thế mỹ lệ lăng không.
Sau khi đớp được nửa con ‘Cương Trảo’ xong, độc giác thú đắc ý nhìn gã tóc bạc bên cạnh thịt nướng. Dù sao thì cũng ăn thịt người ta nướng, nó cũng phải tỏ vẻ biết điều chút chứ? Cho nên, nó quay đầu lại làm một động tác với Cao Lôi Hoa, trên khuôn mặt ngựa dài dài của độc giác thú lộ ra—nụ cười?! Tất nhiên, mọi người không có nhìn nhầm, là nụ cười! Phải biết rằng độc giác thú là siêu cấp ma thú, hơn nữa là ma thú có trí tuệ không thua nhân loại. Chẳng qua là mỉm cười thôi mà. Chút lòng thành thôi. (D/g: mịa, mặt ngựa lúc nào chả giống cười).
- Ba ba!
Thấy độc giác thú bay lên trời nhưng Cao Lôi Hoa vẫn còn đứng đì ra đấy. Nguyệt Nhị nóng vội kêu.
- Khà khà.
Thấy độc giác thú cười, Cao Lôi Hoa cũng nở nụ cười.
Vừa nhìn thấy nụ cười của Cao Lôi Hoa, bản năng thánh thú của độc giác thú trỗi dậy, lập tức tăng tốc dọt lẹ. Nói về tốc độ thì nó đầy đủ sự tự tin! Bởi vì nó không phải là độc giác thú bình thường, nó là thánh thú bậc tám! Tất nhiên, là siêu cấp ma thú bậc tám siêu việt thì sẽ trở thành thánh thú.
Hơn nữa nó lại biết cả lôi hệ và quang hệ, mà cả hai hệ đó đều có tốc độ rất nhanh, cho nên ở trên đại lục, tốc độ của nó là nhanh nhất. Bởi vì tốc độ nó nhanh nhất nên Tinh Linh thần mới tuyển nó làm thú cưỡi mà.
Chỉ có điều ngày hôm nay sự tự tin của độc giác thú đã bị đập bẹp, trước mặt Cao Lôi Hoa mà dám đua xe sao? Đừng có múa rìu qua mặt Lỗ Ban, chết đứng qua mặt Từ Hải, đẻ con qua mặt Âu Cơ chứ!
Lúc độc giác thú tăng tốc thì trong nháy mắt Cao Lôi Hoa cũng di chuyển! Nhanh, tốc độ của Cao Lôi Hoa rất nhanh! Nhanh đến nỗi độc giác thú không thấy được một cái tàn ảnh của Cao Lôi Hoa chứ đừng nói đến bóng dáng!
- Ở đâu?
Độc giác thú nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng gã tóc bạc đâu:
- Sao có thể như vậy được, ở đâu vậy?
- Nè, tiểu bạch mã. Ngươi tìm ta sao?
Giọng nói của Cao Lôi Hoa chợt vang lên sau ót của độc giác thú. Sau đó độc giác thú cảm thấy người mình bị trầm nhẹ xuống, hình như có người ngồi lên khóa chặt lưng nó. Bàn tay cường tráng của gã giữ chặt cổ nó.
- Tốc độ của ngươi rất khá.
Cao Lôi Hoa cười với độc giác thú. Cao Lôi Hoa cũng không sợ độc giác thú không hiểu mình nói gì, thân là một siêu cấp ma thú tự nhiên có thể hiểu được tiếng nhân loại.
Chẳng qua tốc độ của con độc giác thú này thật nhanh, trừ Chiến thần ra, tốc độ của nó là nhanh nhất từ lúc Cao Lôi Hoa ở trên đại lục này.
- Hí~~
Tay Cao Lôi Hoa bóp chặt cổ khiến nó không thể há mồm kêu to được, chỉ có thể hí nhỏ. Nó hí lên tỏ vẻ bất mãn, là thú cưỡi của Tinh Linh thần, nó cũng có tôn nghiêm, trừ chủ nhân ra nó không cho phép kẻ khác cưỡi lên nó!
Vì thế, độc giác thú liền lộng vó chạy dựng đứng trên không tăng tốc, làm liên tiếp mấy động tác đảo, lộn, xoay, giật, chấn… ý đồ hất Cao Lôi Hoa ra khỏi lưng.
- Ha ha, không tồi lắm! Chỉ có điều nếu ngươi bị một vật siêu nặng đè lên, không biết ngươi còn chạy nhanh được không?
Cao Lôi Hoa cười ha hả với độc giác thú.
- Hí~ hí!
Độc giác thú khinh thường thở phì phì ra mũi, đừng nhìn thấy dáng vẻ nó nhỏ bé, nhưng nó là thánh thú. Nó có thể tải trọng được hai con cự long khổng lồ như thường!
Dường như Cao Lôi Hoa thấy vẻ khinh thường của độc giác thú, hắn liền nở nụ cười, hắn đã nói rồi, siêu nặng tất nhiên không phải là vật nặng bình thường!
- Cổ vũ kỹ.
Giọng nói của Cao Lôi Hoa lại vang bên tai độc giác thú:
- Thiên cân trụy!
Võ công thiên cân trụy tất nhiên đã được Cao Lôi Hoa cải biến!
Cao Lôi Hoa vừa quát xong thì thánh thú độc giác thú cảm thấy Cao Lôi Hoa trên lưng nặng hẳn lên! Chỉ trong chốc lát, trọng lượng của Cao Lôi Hoa chỉ có thể nói là khinh khủng! Hiện tại, độc giác thú cảm thấy như mang trên lưng một con cự long khổng lồ!
- A!
Bất thình lình bị đè nặng, độc giác thú thở không nổi, nó há to miệng kêu một tiếng làm miếng thịt rớt xuống.
- Không!
Không ngờ độc giác thú lại nói tiếng người. Kêu lên một tiếng, liền lao theo miếng thịt nướng bị rớt xuống dưới.
- Đã tìm thấy thưa đại nhân. Thánh thú đang ở trên không!
Ở đằng xa, vài bóng người đang đi tới rừng rậm ma thú, từ xa xa, các nàng đã thấy được thánh thú độc giác thú đang rớt rụng xuống như một trái mít.
- Sao lại thế này? Thánh thú vì sao lại rơi xuống?
Thủ lĩnh Tinh Linh tộc kêu to.
- Đại nhân, hình như trên lưng thánh thú có người!
Ở cạnh nàng, một người cẩn thận nhìn rồi nói.
- Không thể như vậy được, ngoại trừ thần của chúng ta, thánh thú sao lại cho người khác cưỡi lên lưng chứ?
Vị thủ lĩnh kia nói.
- Ta cũng không biết thưa đại nhân. Tuy nhiên hình như thánh thú không có vẻ tình nguyện, bởi vì thánh thú đang giãy dụa.
Người nọ lại lên tiếng.
- Không thể tha thứ!
Vị thủ lĩnh yêu kiều quát lớn. Nhanh chóng lấy trường cung ngọc bích sau lưng:
- Tinh Linh chi mâu, mở!
Nàng hét to, sau đó đôi mắt của nàng biến thành màu bạc.
- 1/2 Tinh Linh Thần chi cung.
Ngay khi cầm trường cung xanh ngọc lên tay liền rút ba mũi tên ma pháp màu xanh lục lắp vào cung bắn lên trời.
Rút cung, khai cung, bắn tên! Một loạt động tác như nước chảy mây trôi được nàng hoàn thành.
Phăng phăng phăng! Cùng với âm thanh do dây cung rung thì mặt đất cũng rung chuyển! Tuy ba mũi tên cùng bắn ra một lúc nhưng uy lực của nó không hề giảm bớt, đây là tuyệt kỹ của Tinh Linh tộc—Tam tinh truy nguyệt.
Ba đạo ánh sáng màu lục bén nhọn bay về phía Cao Lôi Hoa. Tốc độ rớt xuống của độc giác thú quá nhanh nên nếu những mũi tên này bay theo lộ tuyến rớt xuống sẽ không bắn trúng Cao Lôi Hoa. Nhưng làm người ta kinh ngạc là ba mũi tên này như có rada định vị nhè Cao Lôi Hoa bay đến.
Hóa ra, mũi tên của Tinh Linh tộc bắn ra có tác dụng tự động truy đuổi đối thủ! Đây cũng là lý do Tinh Linh tộc bách phát bách trúng.
Ba đạo ánh sáng lục nhè vào Cao Lôi Hoa, đang ngồi trên lưng độc giác thú, tai phải Cao Lôi Hoa khẽ nhúc nhích, âm thanh xé gió của ba mũi tên vang trong tai hắn.
Cao Lôi Hoa quay đầu liền thấy ba mũi tên theo hình chữ ‘phẩm’ bắn về hắn. (Một mũi ở phía trước, hai mũi bay hai bên đằng sau)
- Hừ!
Nhìn thấy ba mũi tên, Cao Lôi Hoa hừ lạnh. Chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, không ngờ dùng bàn tay chụp lấy ba mũi tên!
Cầm ba mũi tên lên, khẽ dùng sức xiết. Ba mũi tên liền kêu bụp, biến thành nguyên tố tinh thuần trong không khí.
- Điều này sao có thể?!
Thấy Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng hủy tên của mình, vị nữ thủ lĩnh sửng sốt.
Sau khi hủy ba mũi tên xong, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn về hướng bắn tên, sau đó phát hiện mấy bóng người che đầu đang chạy từ rìa rừng rậm ma thú vào. Trong đội ngũ có một tên đang cầm một cây trường cung dài. Khỏi nói cũng biết, ba mũi tên vừa rồi là do tên này bắn.
- Ba, chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì à!
Lúc này, Nguyệt Nhị cũng chạy lại gần. Vừa rồi, từ xa, Nguyệt Nhị đã thấy ba ánh lục quang nhọn hoắc bay về phía Cao Lôi Hoa, vì vậy nàng vội vàng chạy về phía Cao Lôi Hoa và độc giác thú rớt xuống.
- Ôi, Tinh Linh thần tại thượng.
Lúc này, nằm dưới Cao Lôi Hoa là độc giác thú bỗng kêu lên, sau đó nó há mồm ăn miếng thịt ở dưới. Tất cả những chuyện vừa rồi nó cũng chẳng thèm để trong lòng, giờ trong mắt nó thứ hấp dẫn nhất, mê muội nhất là miếng thịt nướng này.
Đớp được miếng thịt nướng, độc giác thú cũng không vội bay lên trời mà đứng vững trên đất. Không phải nó không muốn bay mà vừa rồi Cao Lôi Hoa bày ra bản lĩnh hóa nặng khiến độc giác thú có chút cố kỵ. Nó thầm nghĩ vừa rồi gã tóc bạc kia mà tăng sức nặng thành ba con cự long thì nó sẽ bị rớt xuống đất chết toi.
Tuy hạ xuống đất rồi nhưng nó vẫn táo bạo, mũi thở phì phì tỏ vẻ phẫn nộ với gã đang ngồi trên lưng mình!
- Ba, ba không sao chứ!
Nguyệt Nhị chạy đến bên Cao Lôi Hoa khẩn trương hỏi han, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Nguyệt Nhị lập tức bị độc giác thú dưới chân Cao Lôi Hoa hấp dẫn, sau đó cẩn thận vuốt ve lông độc giác thú.
Khi bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nhị chạm vào mình, một chút cuồng bạo của độc giác thú bỗng tan biến.
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn độc giác thú dưới người, vừa rồi còn hung hăng lắm mà, sao đột nhiên im lặng thế?
Lúc Cao Lôi Hoa nhìn độc giác thú thì phát hiện đôi mắt xanh biếc của nó đang chăm chú nhìn Nguyệt Nhị.
Cao Lôi Hoa dõi theo ánh mắt của nó thì phát hiện mục tiêu là ‘ngực của Nguyệt Nhị’?!
Bốp! Thấy con thú này nhìn thứ không nên nhìn này. Cao Lôi Hoa không hề do dự chưởng một cái lên đầu nó. Đồ khốn, đậu hũ của con gái ông mà cũng dám ăn. Mày chán sống rồi à?!
Độc giác thú cúi đầu tỏ vẻ oan ức, cái này đâu trách nó được! Tinh Linh tộc mỹ nữ như nấm sau cơn mưa, mặt mũi của họ rất đẹp. Nhưng mà mỹ nữ Tinh Linh tộc có một cái khuyết điểm- vóc dáng hơi nhỏ.
Hơi nhỏ thôi, nhưng từ đầu đến cuối đều nhỏ, đến cái ngực cũng như cái màn hình phẳng.
Không có ngực thì mỹ nữ có thể coi là mỹ nữ sao? Đương nhiên không!! Cho nên khi độc giác thú thấy được quả bưởi của Nguyệt Nhị liền ngây ngất con gà tây.. …
- Tên đáng chết kia, nhanh lăn từ trên người thánh thú của chúng ta xuống đây!
Đúng lúc này, từ xa, mấy bóng người đã nhanh chóng lại gần chỗ Cao Lôi Hoa. Các nàng vừa chạy vừa gầm lên với Cao Lôi Hoa.
Đợi các nàng lại gần, Cao Lôi Hoa với Nguyệt Nhị liền thấy rõ hình dáng các nàng.
- Tinh Linh?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc kêu, người tới có một cái tai nhọn hoắc, mặt đẹp, người thon dài, hơn nữa nhìn các nàng chạy trong rừng rậm một cách rất linh hoạt tự nhiên. Đúng là một trong sáu chủng tộc truyền kỳ của đại lục,Tinh Linh tộc, hóa thân của sự xinh đẹp.
Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn cô con gái của mình, từ lúc đến đại lục này, chưa từng thấy qua tộc người Tinh Linh, hồi ở trên Trái Đất coi phim thì cũng nhìn thấy loại sinh vật Tinh Linh này, trong ấn tượng mơ hồ của mình thì Cao Lôi Hoa cũng chỉ biết sơ sơ về tộc Tinh Linh là cái lỗ tai dài. Cho nên hắn vẫn cứ cho rằng con gái mình là tộc Tinh Linh chính hiệu.
Nhưng hiện tại, cái lỗ tai của cô con gái Nguyệt Nhị so với mấy tên trong Tinh Linh tộc vẫn còn ngắn hơn một chút.
- Tinh Linh tộc?
Nguyệt Nhị cũng nghi hoặc nhìn mấy người Tinh Linh trước mặt.
- Bán Tinh Linh?
Đồng thời, vài người trong Tinh Linh tộc nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nhị.
- Trời à! Con bán Tinh Linh ghê tởm này, ngươi không có tư cách chạm vào thánh thú của chúng ta!
Lúc này, ba người trong đội ngũ Tinh Linh nhanh chóng cầm trường cung nhắm vào Nguyệt Nhị. Bán Tinh Linh, là hậu duệ của Tinh Linh và chủng tộc khác, là huyết thống không tinh thuần của Tinh Linh, đối với tộc Tinh Linh thì đó là sự nhơ nhớp, không được phép sống trong rừng rậm Tinh Linh, đồng thời càng không có tư cách đụng vào thánh thú độc giác thú.
Thánh thú độc giác thú tượng trưng cho sự thuần khiết, một Tinh Linh không thuần khiết sẽ không có tư cách chạm vào thánh thú.
- Lỵ, ba người nhóm cô chuyên kích động.
Lúc này, vị thủ lĩnh Tinh Linh trách nhẹ. Sau đó, ba Tinh Linh bất mãn thu trường cung lại.
- Ha ha.
Cao Lôi Hoa nở nụ cười với thủ lĩnh Tinh Linh, vừa rồi nếu không phải vị thủ lĩnh Tinh Linh này nói thì trong tộc Tinh Linh lại ít hơn ba thành viên rồi… …
Hồ nữ mỹ lệ, miêu nữ yêu mị, thiếu nữ Tinh Linh ngây thơ, giọng ca tuyệt vời của mỹ nhân ngư trên sân khấu, tại thế giới đàn ông, đàn bà chính là sức sống không thể thiếu được…