Màn đêm buông xuống, thời gian giống như những hạt cát trên nắm tay ngươi, dù ngươi cố gắng níu giữ thì nó vẫn theo kẽ tay ngươi rớt dần, ngươi không thể ngăn cản nó. Trong nháy mắt, một ngày đã trôi qua.
Ông nội của Tĩnh Tâm đã mang Nguyệt Nại Nhã đi. Cao Lôi Hoa cũng không ngăn cản, chỉ có điều lúc lão rời đi. Không ai thấy khóe miệng Cao Lôi Hoa nở nụ cười tà dị.
Dưới ánh trăng, trên ban công nhà Tĩnh Tâm, trong tay Cao Lôi Hoa là bộ sách y học của đại lục, Cao Lôi Hoa cẩn thận đọc từng trang sách. Hiện tại thì hết phiền phức rồi nên Cao Lôi Hoa bắt tay vào công cuộc khôi phục giọng nói của Tĩnh Tâm.
Ngôn ngữ của người câm cũng không thể thay thế miệng nói được. Nếu còn biện pháp thì Cao Lôi Hoa vẫn muốn Tĩnh Tâm mở miệng nói chuyện hơn. Cao Lôi Hoa rất nhớ giọng nói thánh thót của Tĩnh Tâm.
Hiện tại Cao Lôi Hoa đang nghiên cứu sách y học về nguyền rủa và thanh quản. Không có biện pháp, Cao Lôi Hoa cũng đã nghĩ đến việc áp dụng phương pháp trị liệu trên Trái Đất cho Tĩnh Tâm, nhưng khổ nỗi mặc dù Cao Lôi Hoa cũng biết một chút y thuật nhưng mà hắn chỉ biết mấy cái loại cảm mạo đơn giản hay là xử lý vết thương lúc đánh nhau thôi. Những điều này là những kiến thức bắt buộc dành cho thành viên trong tổ 13. Nhưng Cao Lôi Hoa không phải là thầy thuốc, đối với mấy loại bệnh này thì Cao Lôi Hoa một khiếu không thông. Cho nên Cao Lôi Hoa chỉ có thể biết lui mà tiến, tìm kiếm biện pháp trên thế giới này vậy.
Chiếu theo sách đại lục thì Tĩnh Tâm không nói được là do bị nguyền rủa. Nhưng mấy loại trú chớ huyền bí này Cao Lôi Hoa cũng chẳng hiểu mô tê. Hắn đã từng đưa Lôi thần lực vào cơ thể Tĩnh Tâm xem một chút, nhưng phát hiện cơ thể của Tĩnh Tâm rất bình thường, không khác gì người khỏe mạnh.
Loại nguyền rủa này đúng là huyền bí quá mà.
Cả đêm đọc sách, Cao Lôi Hoa đối với nguyền rủa cũng có một số cách giải quyết. Thế giới này có nhiều trở chú, mà giải quyết trở chú cũng có mấy cách. Trong mấy quyển sách thì đều nhắc đến một thứ đó là – Lĩnh vực tịnh hóa của Quang Minh thần, theo sách thì lĩnh vực thứ nhất tịnh hóa của Quang Minh thần có thể đem nguyền rủa trở thành năng lượng nguyên thủy nhất.
Vì nguyên nhân đó cho nên trung Quang Minh Thần Điện cũng có rất nhiều cách giải quyết nguyền rủa.
Quang Minh thần? Nhắc đến Quang Minh thần, Cao Lôi Hoa chợt nhớ một việc. Dường như linh hồn Quang Minh Nữ Thần còn đang làm khách trong nhà hắn.
- Hà.
Cao Lôi Hoa thở dài. Có nên đi tìm linh hồn Quang Minh Nữ Thần không. Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Ánh trăng chiếu rọi lên người Cao Lôi Hoa, gió thổi mái tóc dài phất phới bay trong đem tối. Nhẹ lắc đầu, Cao Lôi Hoa khép sách lại.
Lúc này, một chiếc áo khoác choàng lên người Cao Lôi Hoa. Một đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé khẽ đặt lên thái dương Cao Lôi Hoa, nhẹ xoa bóp.
- Tĩnh Tâm à?
Cao Lôi Hoa quay đầu, quả nhiên là Tĩnh Tâm đang ở phía sau hắn mỉm cười.
- Đang nghĩ gì đó?
Tĩnh Tâm dùng tay ra dấu, ý muốn hỏi Cao Lôi Hoa.
- À.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tĩnh Tâm:
- Không có gì, không có chuyện gì đâu, chỉ là xem ít sách thôi.
Cao Lôi Hoa cười nói.
Nếu chưa tìm ra được phương pháp khôi phục được giọng nói của Tĩnh Tâm thì Cao Lôi Hoa cũng không nói cho nàng biết trước. Phải biết rằng, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.
Tuy Cao Lôi Hoa không nói, nhưng Tĩnh Tâm là người phụ nữ thế nào, ánh mắt của nàng khẽ liếc qua mặt trên của quyển sách Cao Lôi Hoa đang đọc.
Đây là quyển sách giới thiệu một số thuật nguyền rủa, là do một gã quang minh pháp sư nổi tiếng viết ra.
Tĩnh Tâm biết Cao Lôi Hoa sẽ không tự nhiên lại xem sách này. Thông minh như Tĩnh Tâm, nàng nhanh chóng nghĩ đến nguyền rủa trên người mình. Trớ chú Hải dương. Cao Lôi Hoa xem sách này là vì mình. Trong lòng Tĩnh Tâm âm thầm cảm động. Nhưng nếu Cao Lôi Hoa tạm thời không muốn nói thì nàng cũng làm bộ mình không biết, khẽ gật đầu rồi tùy ý để Cao Lôi Hoa nắm tay mình.
- Bọn trẻ ngủ hết rồi à?
Cao Lôi Hoa thấp giọng hỏi.
Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, Rudolph, bé Kim Toa Nhi, Bảo Bảo với mấy đứa đều vừa ngủ hết rồi.
- Vậy nàng cũng nên đi ngủ sớm đi.
Cao Lôi Hoa vỗ nhẹ tay Tĩnh Tâm:
- Chuyện hai ngày trước ở Quang Minh Thần Điện làm nàng sợ rồi. Đều do ta vội quá, không tính trước được.
Tĩnh Tâm nhẹ lắc đầu, chuyện đó không trách Cao Lôi Hoa được. Là do nàng cả tin nên không ngờ người luôn đối xử với mọi người xung quanh tốt như Ngô Thiên lại như thế. Tuy nàng biết Ngô Thiên là người lắm mưu nhiều kế nhưng nàng không nghĩ hắn sẽ hành động điên cuồng như vậy.
Tuy nhiên kẻ hại người thì cuối cùng bản thân cũng bị hại thôi. Ngô Thiên đã bị báo ứng. Ba vị thần Quang Minh đã không thể bảo vệ mạng sống của hắn, hắn bị Cao Lôi Hoa giết chết trước mặt ba vị thần Quang Minh.
Hiện tại, linh hồn của hắn còn trong nhẫn không gian của Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa chuẩn bị nhờ Ca Đức quan tâm chăm sóc ‘đặc biệt’ linh hồn của Ngô Thiên, hắn muốn linh hồn Ngô Thiên có ngủ cũng không yên!
- Vậy được rồi. Thiếp đi ngủ.
Tĩnh Tâm lấy tay ra hiệu chỉ chỉ Cao Lôi Hoa. Sau đó đặt hai bàn tay lên nhau rồi làm tư thế ngủ.
- Ừ.
Cao Lôi Hoa lên tiếng:
- Nàng đi ngủ sớm đi.
Tĩnh Tâm cười cười, sau đó xoay người chậm rãi đi khỏi phòng Cao Lôi Hoa. Chỉ là lúc bước ra khỏi cửa, Tĩnh Tâm quay đầu trừng mắt nhìn tên ngốc trong phòng. Nàng đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi mà tên ngốc này chẳng biết đường gì cả.
- Hà!
Chờ Tĩnh Tâm đi xong, Cao Lôi Hoa liền đứng dậy, sau đó đi đến phòng Ca Đức.
Bởi vì chuyện của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa rốt cuộc cũng nhớ đến linh hồn Quang Minh Nữ Thần. Tuy hiện tại lực lượng và thần cách của nàng đang bị phong ấn trong cơ thể Bích Lệ Ti, nhưng nếu lĩnh vực của Quang Minh Nữ Thần có thể giải trừ nguyền rủa thì Cao Lôi Hoa sẽ cho nàng khôi phục lực lượng ngay.
Cốc cốc! Đi tới phòng Ca Đức, Cao Lôi Hoa gõ cửa phòng.
- Là ai?
Trong phòng trong, Quang Minh Nữ Thần nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ra cửa. Bây giờ là ban đêm, còn ai tới làm phiền Ca Đức?
- Chủ nhân! Là chủ nhân đến.
Ca Đức và Cao Lôi Hoa có mối quan hệ chủ tớ. Nên khi Cao Lôi Hoa vừa đến thì hắn cảm nhận được ngay. Đồng thời Ca Đức và Quang Minh Nữ Thần khẩn trương lên. Cả hai khẩn trương nhìn về phía cửa phòng.
Tuy nhiên đừng có hiểu lầm. Hai người Ca Đức và Quang Minh Nữ Thần khẩn trương không phải vì phát sinh cái gì bên trong đâu.
Ca Đức khẩn trương là vì hắn cảm thấy hổ thẹn với chủ nhân mình, chủ nhân giao cho nhiệm vụ chế tạo linh hồn trường tiên mà hiện tại hắn vẫn chưa hoàn thành xong. Vừa nghĩ đến việc mình phụ kỳ vọng của chủ nhân, Ca Đức liền khẩn trương lên.
Mà nguyên nhân Quang Minh Nữ Thần khẩn trương rất đơn giản, nàng nghĩ Cao Lôi Hoa đến đây là muốn lột quần áo nàng quất nàng mấy cái. Cho nên, nghe giọng nói của Cao Lôi Hoa, cả người nàng khẩn trương lên.
- Ca Đức, làm gì vậy? Mở cửa mau!
Cao Lôi Hoa gõ gõ cửa.
- Đến đây, đến đây chủ nhân.
Ca Đức cười khổ. Sau đó ra mở cửa phòng.
- Sao vậy? Làm gì mà lâu mở cửa thế?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Ca Đức:
- Có phải xảy ra chuyện gì không?
- Dạ, không, không có gì.
Ca Đức ngượng ngùng nói với Cao Lôi Hoa:
- Chỉ có điều.. chủ.. chủ nhân, thuộc hạ… thuộc hạ khiến người thất vọng rồi.
- Ngươi khiến ta thất vọng?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Ca Đức, Ca Đức khiến hắn thất vọng? Cao Lôi Hoa liền hỏi:
- Ngươi sao vậy? Sao lại khiến ta thất vọng?
- Thưa chủ nhân. Thuộc hạ chưa làm xong ‘linh hồn trường tiên’. Tuy nhiên thưa chủ nhân, thuộc hạ rất rõ, chỉ cần cho thuộc hạ thêm một ít thời gian, thuộc hạ sẽ làm ra!
Ca Đức khẩn trương nói với Cao Lôi Hoa.
- Ha ha, ta biết ngươi nói gì rồi. Linh hồn trường tiên ngươi cứ từ từ mà làm. Ta đến đây là có việc khác.
Cao Lôi Hoa cưới nói với Ca Đức:
- Cái linh hồn Quang Minh Nữ Thần kia ngươi để đâu.
- Đương nhiên còn ở đây rồi thưa chủ nhân.
Thấy Cao Lôi Hoa không phải vì vụ trường tiên mà đến nên Ca Đức lập tức thở dài, sau đó chỉ vào phòng trong nói:
- Thuộc hạ có bày ra mấy cái ma pháp trận linh hồn ở trong phòng, tuy đơn giản nhưng đối với Quang Minh Nữ Thần mất đi thần lực mà nói thì hiện tại nàng không thể trốn được.
Nói xong, Ca Đức chỉ chỉ vào Quang Minh Nữ Thần đang ngồi trên giường trong gian phòng khắc đầy ma pháp trận đồ.
- Ha ha, cô ta ở bên trong hả.
Cao Lôi Hoa cười ha hả, sau đó vỗ vỗ mặt mình, cố gắng nở nụ cười chân thành nhất đi tới Quang Minh Nữ Thần.
Mà lúc này hắn không biết nụ cười mà hắn cho là chân thành nhất rơi vào mắt Quang Minh Nữ Thần lại là nụ cười dâm đãng nhất.
- Ngươi. Ngươi không cần lại đây.
Quang Minh Nữ Thần nhìn thấy vẻ mặt hiện ra ‘nụ cười dâm đãng’ đang đi lại gần mình liền nhanh chóng sử dụng đôi cánh chim che kín thân mình. Nhìn chằm chằm vào Cao Lôi Hoa đang đi lại gần mình.
- Này, Quang Minh Nữ Thần.
Cao Lôi Hoa cố gắng nở nụ cười chân thành:
- Ta tìm cô… …
- Ngươi không cần lại đây. Ngươi mà lại là ta sẽ kêu lên đó!
Quang Minh Nữ Thần giờ không còn một tia phong phạm của một vị thần. Hiện tại nàng nghĩ cuộc sống của mình giống như thiếu nữ rơi vào thay người xấu.
Quang Minh Nữ Thần là một cô gái đáng thương, hiện tại Cao Lôi Hoa giống như là một kẻ xấu đang tiến tới gần.
- Này, cô sao vậy?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Quang Minh Nữ Thần, đúng là mình có muốn hỏi nàng mấy vấn đề, nhưng điệu bộ này là có ý gì?
- Lại đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Cao Lôi Hoa lại gần Quang Minh Nữ Thần.
- A~~ dâm tặc!
Một tiếng hét chói tai.
Mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra như suối, nghe Quang Minh Nữ Thần hét lên, Cao Lôi Hoa liền theo phản xạ vung tay lên định bịt mồm bà cô ăn dưa bở này.
Chỉ có điều Cao Lôi Hoa không ngờ là trạng thái hiện tại của Quang Minh Nữ Thần là linh hồn. Linh hồn đâu có tính chất va chạm của thân thể. Tay của Cao Lôi Hoa lập tức xuyên qua người Quang Minh Nữ Thần, sau đó cả người hắn ngã lên giường.
- Đừng hét nữa, con mụ này. Ta đối với cô không có hứng.
Nghe Quang Minh Nữ Thần hét hoài, Cao Lôi Hoa sốt ruột nói:
- Ta là có chuyện muốn hỏi cô.
- Có chuyện gì ngươi tránh sang bên rồi hỏi.
Quang Minh Nữ Thần lùi ra sau nói với Cao Lôi Hoa.
- Lĩnh vực tịnh hóa của ngươi có thể tinh lọc được nguyền rủa không?
Cao Lôi Hoa lùi lại nói với Quang Minh Nữ Thần.
- Cái này phải xem là loại nguyền rủa nào.
Người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, Quang Minh Nữ Thần tuy không muốn trả lời nhưng không còn cách khác.
- Là trớ chú Hải dương.
Cao Lôi Hoa nói.
- Trớ chú Hải dương? Là nữ nhân tóc lam kia sao? Đó là người yêu ngươi à?
Quang Minh Nữ Thần nhìn Cao Lôi Hoa nói.
- Ừ.
Cao Lôi Hoa nhìn chằm vào Quang Minh Nữ Thần:
- Có thể tịnh hóa không?
- Rất đáng tiếc, lĩnh vực tịnh hóa của ta không giải quyết được trớ chú của Hải dương. Loại trớ chú này nếu không biết ai hạ thì không thể nào giải.
Quang Minh Nữ Thần lắc đầu nói:
- Cái này không phụ thuộc vào lực lượng.
- Như vậy sao.
- Tuy nhiên…
Quang Minh Nữ Thần nhìn Cao Lôi Hoa cười nói:
- Tuy nhiên ta biết một thứ đối với nguyền rủa rất hiệu quả.
- Vật gì?
Cao Lôi Hoa nhìn Quang Minh Nữ Thần hỏi.
- Ta nói cho ngươi thì ta có ưu đãi gì?
Đôi mắt mị hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.
- Ưu đãi? Ha ha.
Trong mắt Cao Lôi Hoa lộ ra tia nguy hiểm:
- Đừng quên, ngươi là tù binh của ta.
- Tù binh cũng có quyền không nói gì.
Quang Minh Nữ Thần bất mãn nói.
- Vút! Vút!
Lúc này, ở bên cạnh, đột nhiên Ca Đức cười lớn, hắn nắm sợi roi đặc thù vụt mấy phát nói với Cao Lôi Hoa:
- Chủ nhân, chủ nhân! Ca Đức không phụ ủy thác của người. Linh hồn trường tiên, thuộc hạ đã hoàn thành!
- Tốt.
Cao Lôi Hoa nhận roi từ tay Ca Đức, Ca Đức hoàn thành rất đúng lúc! Cao Lôi Hoa cười tà với Quang Minh Nữ Thần:
- Ăn roi hay nói thật, cho cô một lựa chọn.
- Không, đừng đánh ta! Đừng lột quần áo ta.
Quang Minh Nữ Thần ôm chặt thân thể, kêu lên:
- Ta nói, ta nói! Trong Tinh Linh sâm lâm có dòng suối sinh mạng, nghe nói có thể chữa trị hết tất cả trạng thái không tốt trong thiên hạ.
- Tinh Linh sâm lâm à? Được rồi, cảm ơn.
Cao Lôi Hoa đứng dậy, đi ra ngoài.
Khóe miệng Quang Minh Nữ Thần nở nụ cười.
- Ngày mai, Ca Đức ngươi mang theo Quang Minh Nữ Thần đi theo ta.
Đột nhiên Cao Lôi Hoa quay đầu nói với Ca Đức.
Ặc! Nụ cười trên mặt Quang Minh Nữ Thần cứng đờ…