Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 241: Một kiếm giết giáo hoàng

Hỏa Thần và Thái Dương Thần nhanh chóng lao đến nơi vừa phát ra tiếng kêu, đến khi tới nơi thì không ngờ người đó chính là Giáo hoàng.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Tốc độ của hai vị thần cũng không tồi, tiếng kêu vừa phát ra họ lập tức đến ngay.

Nhưng ngay cả như vậy thì bọn họ vẫn đến muộn một bước.

Trước mặt bọn họ, Giáo hoàng đang ôm lấy ngực trái của mình, nơi đó hiện giờ đã bị một thanh kiếm đâm xuyên qua. Hắn không cam lòng, thực lực của hắn cũng là thánh cấp, không ngờ lại không có cảm giác năng lượng dao động gì mà đã bị người khác đâm vào ngực.

Vừa rồi hắn đang ngồi trong phòng cầu nguyện đột nhiên ngực cảm giác lạnh toát rồi có cảm giác đau đớn lan ra toàn cơ thể.

- Aaaaaaaa!!!!

Giáo hoàng hét thảm thiết, hắn nhìn xuống dưới ngực mình rồi phát hiện một thanh kiếm xuyên qua trái tim mình. Màu đỏ của thanh kiếm chính là dòng máu chảy ra từ trái tim hắn.

- Có lẽ vậy cũng tốt.

Giáo hoàng nhắm mắt lại, ngã về phía trước. Hiện tại hắn không cần lo lắng điều gì nữa.

Bịch! Giáo hoàng ngã xuống. Cả đời hắn chỉ có một lỗi lầm, đó là đến cuối đời hắn lại có tham niệm. Khi có cơ hội thành thần hắn không kìm nổi lòng.

Ở Địa cầu có câu “ác giả ác báo”, chỉ có điều sớm hay muộn mà thôi.

Phía sau Giáo hoàng là một nam tử mặc quần áo màu trắng. Trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm màu đỏ. Khuôn mặt hắn tái nhợt, nhưng nói chung cũng dễ nhìn. Nam tử này chính là Ca Đức – huyết kỵ tướng của Cao Lôi Hoa.

Ở phía sau Ca Đức là bốn bóng người, bọn họ phụ trách cảnh giới bốn phía.

- Nhiệm vụ hoàn thành.

Ca Đức khẽ cười một tiếng, rồi từ từ rút thanh kiếm màu đỏ từ trong cơ thể của Giáo hoàng ra. Sau khi xác nhận Giáo hoàng đã chết, Ca Đức quay lại nói với bốn tên huyết kỵ sĩ:

- Được rồi, đi thôi.

- Rõ, tướng quân Ca Đức.

Huyết kỵ sĩ nhận lệnh chuẩn bị đi về.

- Chuyện gì xảy ra vậy?!

Lúc này Thái Dương Thần và Hỏa Thần vừa chạy đến nơi ở của Giáo hoàng.

Ngay khi Thái Dương Thần còn đang kinh ngạc nhìn những người giết Giáo hoàng, Hỏa Thần cũng nhìn thấy nhưng lập tức đồng tử của hắn co rút lại. Nhìn những thân ảnh màu vàng này hắn nhận ra được. Bởi những người này vừa rồi đã tẩm quất cho hắn free.

Thái Dương Thần thấy được tình hình trong này cũng cắn chặt răng. Hắn nhận ra được người vừa ngã xuống chính là Giáo hoàng đương nhiệm, người đại diện của Quang Minh Tam Thần ở Nhân Giới.

- Khốn kiếp!

Thái Dương Thần hét to. Người đại diện của họ tại Nhân giới bị giết khác nào cho bọn họ một cái tát vào mặt. Thẹn quá hóa giận, Thái Dương Thần duỗi tay phải ra, quát một tiếng:

- Lấy danh nghĩa của ta, Thái Dương Thần, xuất hiện đi Thần quang thương.

Xẹt xẹt. Trên tay của Thái Dương Thần xuất hiện một cỗ hào quang màu đỏ. Nó dần dần ngưng đọng lại thành một cây thương hoa lệ. Trên đó khắc rất nhiều chú văn.

Sau khi triệu hồi vũ khí của mình, Thái Dương Thần không do dự lao đến. Hắn dùng chiêu thường dùng nhất của kỵ sĩ – chọc. Chỉ thấy hắn như một tia chớp lao về phía Ca Đức. Trường thương ẩn chứa một cỗ lực lượng hùng mạnh như muốn một chiêu có thể giải quyết Ca Đức ngay lập tức.

Ca Đức cũng rất kinh ngạc, không ngờ người đàn ông tóc đỏ này lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngồi yên chịu chết.

Khi Thái Dương Thần vọt tới, Ca Đức cũng nhẹ nhàng huy động thanh kiếm của mình. Ánh kiếm tuy chậm nhưng thật ra lại rất nhanh, tạo ra những bóng kiếm mê ảo.

- Linh hồn kiếm kỹ, mê kiếm.

Giọng nói của Ca Đức phảng phất như từ chân trời xa xôi truyền tới.

Thái Dương Thần nhìn kiếm của Ca Đức rồi cười lạnh. Dùng một thanh kiếm mềm như bún đó mà nghĩ đỡ được chiêu thức toàn lực của hắn ư?! Thật buồn cười. Nghĩ đến đây, hắn tăng thêm một chút lực thúc đẩy thần thương lao nhanh về phía Ca Đức.

Keng!

Hai vũ khí chạm vào nhau. Nhưng Thái Dương Thần lại rất kinh ngạc, một thương toàn lực của hắn không ngờ bị một chiêu tưởng như vô dụng của Ca Đức cản lại.

- Làm sao có khả năng.

Thái Dương Thần hét lên, rồi đôi mắt của hắn ảm đạm dần giống như vô thần vậy.

Kỳ thật nếu nhìn kỹ có thể thấy rõ cách Ca Đức ngăn chặn một kích của Thái Dương Thần. Đó là lúc thần thương đâm đến Ca Đức thì đột nhiên biến thành mềm nhũn không còn tí lực nào. Cho nên Ca Đức mới có thể tránh được chiêu thức của Thái Dương Thần.

Về phần Thái Dương Thần, ngay lúc hắn thất thần, bốn gã kỵ sĩ như tâm ý tương thông với Ca Đức liền như hổ sói lao đến đánh Thái Dương Thần.

Bên kia, Hỏa Thần sau khi trông thấy chiêu kiếm của Ca Đức liền ngây ngốc đứng nhìn. Đó là linh hồn kiếm kỹ của Linh hồn chủ thần. Có người nói kiếm kỹ đó có thể trực tiếp thôi miên linh hồn kẻ thù. Mà kiếm kỹ này chỉ có thể do Linh hồn chủ thần và chiến sĩ của hắn mới có thể sử dụng.

Mà hiện tại nam tử mặc áo trắng này và bốn thân ảnh vàng bóng kia chắc chắn là thủ hạ của nam tử đầu bạc kia. Chẳng lẽ nam tử đầu bạc kia chính là Linh hồn chủ thần?! Hỏa Thần thầm đoán.

Tuy nhiên tình hình hiện tại cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều. Nhìn tình cảnh không ổn của Thái Dương Thần, nếu Hỏa Thần không làm gì có thể hắn sẽ chết.

- Hỏa!

Nhìn bốn thân ảnh nhào về phía Apollo, Hỏa Thần vội vã giơ tay phải lên rồi duỗi ngón trỏ và ngón giữa ra giơ lên trước mặt mình rồi quát to một tiếng.

Hỏa nguyên tố được lệnh của Hỏa Thần tập trung lại xung quanh Thái Dương Thần, tạo thành một vòng lửa bảo vệ hắn.

Ngọn lửa mà Hỏa Thần tạo đương nhiên là cực kỳ nóng. Tuy nói hỏa hệ chủ yếu là công kích mà không có phòng ngự, nhưng ngọn lửa này lại đỡ được công kích của bốn kỵ sĩ.

- Nhị ca, tỉnh lại.

Hỏa Thần hét lớn một tiếng, tiếng hét này chấn động tâm can, đem Thái Dương Thần đang mơ hồ tỉnh lại. Vừa tỉnh lại, Apolo giận không thể tả được, đường đường là Thái Dương Thần không ngờ bị một tên vô danh dùng một chiêu vô danh vây khốn. Apollo quá tức giận chọc thương về phía Ca Đức.

Ca Đức nhìn cây thương này thở dài một hơi. Mặc dù hắn có một nửa thực lực của chủ nhân nhưng cũng chỉ được tính là gần đến bậc tám mà thôi, còn thua kém nam tử tóc đỏ nhiều lắm. Chiêu “mê kiếm” vừa rồi của mình cũng chỉ là do xuất kỳ bất ý mới có thể thành công.

Nhưng ngay sau đó hắn cười quỷ dị. Thực lực của hắn thua tên nam tử tóc đỏ này nhưng hắn cùng chủ nhân cộng sinh! Nếu chủ nhân bất tử, hắn không bao giờ chết được. Hình dáng này chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, dù bị đâm mấy thương thì sao chứ?

Vì thế, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thái Dương Thần, Ca Đức không hề để ý ngọn thương đâm vào mình. Một tay hắn giữ chặt trường thương không cho Apollo kéo về, còn tay kia cầm kiếm chém Thái Dương Thần.

- Mẹ nó, ngươi là ai? Tại sao bị đâm lại không chết?!

Thái Dương Thần không còn cách nào khác đành bỏ thương ra, lùi về đằng sau mấy bước để tránh kiếm của Ca Đức.

- Hừ, muốn giết ta ư, không đơn giản vậy đâu!

Ca Đức hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng nhiệm chú ngữ:

- Lấy danh nghĩa của chủ nhân của ta. Khẩn cầu chủ nhân che chở cho ta, ban cho kẻ tôi tớ trung thành của ngài Lôi thần lực!

Hắn không phải khấn Linh hồn chủ thần mà là tân chủ nhân – Lôi thần Cao Lôi Hoa.

Sau khi cầu nguyện, trên người Ca Đức và 4 tên kỵ sĩ đều xuất hiện một vòng sáng biểu hiện cho lôi điện và tốc độ. Thân là người hầu cũng như là tín đồ, tự nhiên họ có thể mượn được lực lượng của Cao Lôi Hoa.

- Mẹ nó, lão tử không tin không giết được các ngươi! Lĩnh vực – Thần hỏa!

Thái Dương Thần bị Ca Đức chọc giận. Vài tên vô danh này không ngờ dám đoạt thần thương của hắn lại còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn. Đây là làm nhục hắn, vì thế hắn không thèm để ý đây là địa phương nào, liền thi triển lĩnh vực của mình.

Nơi này giờ chỉ còn hỏa nguyên tố. Đó chính là lĩnh vực của Thái Dương Thần – thần hỏa.

Khi lĩnh vực của Apollo được triển khai, Ca Đức hiện ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Bốn tên kỵ sĩ bên cạnh hắn đã biến thành tro.

- Tiểu tử, nhớ rõ tên ta. Ta là Thái Dương Thần Apollo! Xuống địa ngục đừng quên nói rằng ai giết ngươi.

Apollo hung hăng nói với Ca Đức.

- Apollo, ta nhớ rồi.

Thanh âm của Ca Đức vang vọng bên tai của Apollo:

- Lần sau gặp lại ta sẽ mạnh hơn, với danh nghĩa của chủ nhân, ta thề.

Thân ảnh của Ca Đức chậm rãi biến mất, nhưng trong mắt không có một tia sợ hãi. Hắn nhìn thẳng Thái Dương Thần rồi thề.

- Ha ha! Muốn mạnh hơn ta ư? Buồn cười!

Thái Dương Thần cười phá lên:

- Ngươi đã chết thì nói cái gì mà hùng mạnh hơn, trừ khi tái sinh thôi. Hiện tại cứ ngoan ngoãn xuống địa ngục xếp hàng đi.

Khi Ca Đức biến mất, thanh thần thương cũng rơi xuống đất. Thái Dương Thần giơ tay ra nhặt lấy vũ khí của mình.

“Địa ngục sao? Đó không phải nơi ta đến.”

Ý niệm cuối cùng Ca Đức phát ra, hắn cười lạnh:

“Bởi vì ta bất tử.”

Lúc chiến đấu, Thái Dương Thần và Hỏa Thần không có phát hiện ra, ở một góc nhà có một bóng người anh tuấn ngơ ngác đứng nhìn.

Đó là Quang Minh đại giáo chủ Ngô Thiên. Người có tiềm năng trở thành Giáo Hoàng nhất.

Ngô Thiên rất may mắt, bởi vì vừa rồi Thái Dương Thần triển khai lĩnh vực, nó trải ra đến trước mặt Ngô Thiên mới dừng lại. Bởi vậy hắn giữ được một mạng.

Nhưng cũng bởi vì lĩnh vực quá hùng mạnh nên có thể che giấu được khí tức của Ngô Thiên, khiến cho hai vị thần không phát hiện ra hắn.

Lúc này, Ngô Thiên ngơ ngác nhìn tình cảnh trong đó. Hắn nhìn thấy thủ hạ của Cao Lôi Hoa bị nam nhân tóc đỏ kia thoải mái tiêu diệt.

Ngay sau khi lĩnh vực tản đi, Ngô Thiên cẩn thận nhìn hai người này. Sau đó, hắn liền ngớ người ra.

Hai người này Ngô Thiên có nhận ra. Thân là Quang Minh đại giáo chủ, hắn đương nhiên biết hai người này là ai. Hai người này không ngờ là Hỏa Thần và Thái Dương Thần trong Quang Minh Tứ Thần.

Nhìn thấy hai người này, Ngô Thiên cảm thấy trống rỗng. Hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, hắn thậm chí không thể tin được rằng mình có thể được thấy Quang Minh Thần.

Kỳ thật cảm giác này cũng rất bình thường. Một người là tín đồ, đột nhiên thấy vị thần tín ngưỡng của mình xuất hiện trước mặt mình, người đó mới cảm nhận được tâm tình của Ngô Thiên lúc này.

“Hiện tại nên làm thế nào bây giờ?”

Nhìn hai vị thần này Ngô Thiên cũng không thể cao hứng nổi.

Nếu là lúc trước, nhìn thấy họ hắn sẽ đến ngay và quỳ dưới chân họ, nhưng hiện giờ, Hỏa Thần và Thái Dương Thần lại vừa tiêu diệt thủ hạ của Cao Lôi Hoa.

Như vậy, Cao Lôi Hoa và bọn họ sẽ không trên một con đường, đó cũng là điều khiến hắn bối rối.

Bởi vì, hắn và Cao Lôi Hoa cũng có thể nói là “câu kết” với nhau…