Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 207: Người cha dũng mãnh nhất trong lịch sử

Chỉ một tiếng hừ nhẹ nhàng, nhưng trong tai Hổ Cương lại giống tiếng sấm, khiến khí huyết của hắn nhộn nhạo.

- Ai!

Hổ Cương vội quay đầu lại.

Sau lưng hắn có một nam tử mặc võ sĩ bào màu trắng đang lạnh lùng nhìn hắn. Trên lưng người đàn ông này có một kiếm một trượng. Cơn gió thổi qua khiến mái tóc dài màu trắng và kiện võ sĩ bào màu trắng phất phới.

- Ngươi vừa nói muốn động đến nàng sao?

Đôi đồng tử màu đen của nam tử đó nhìn chằm chằm vào hổ nhân được gọi là Hổ Cương. Cái nhìn đó khiến Hổ Cương như tiến vào trong hầm băng, thân hình không ngừng run lên.

- Ngài là ai?

Khí thế nam tử đầu bạc trước mặt tỏa ra khiến hắn không khỏi kinh sợ. Hổ Cương nắm chặt thanh trường kiếm ở bên hông, nhưng hắn bi ai phát hiện ra đến sức lực cầm thanh kiếm lên mình cũng không có.

- Cha!

Hồ Mị Nhi nhìn người vừa tới lập tức kêu lên vui vẻ. Nguyệt Sư gọi Cao Lôi Hoa như thế nào nàng liền gọi Cao Lôi Hoa như thế.

Ở bên cạnh, thú nhân cũng nhìn hắn một cách khác thường. Nhìn bề ngoài Cao Lôi Hoa trông giống một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Cũng không trách được hắn, từ lần xuyên việt trước khiến bề ngoài của hắn trẻ hơn. Bộ râu yêu thích của hắn cũng biến mất.

Nhìn bộ dạng của Hồ Mị Nhi cũng chỉ là thiếu nữ vào độ tuổi mười lăm.

Các thú nhân bắt đầu tính toán. Cao Lôi Hoa bao nhiêu tuổi sinh nữ nhi? Năm tuổi? Bảy tuổi? Hay mười tuổi?... …

- Tiểu hồ nữ.

Cao Lôi Hoa vẫy vẫy tay với Hồ Mị Nhi, nói ra thì cũng thật xấu hổ, tuy rằng hồ nữ đã ở trong nhà Cao Lôi Hoa vài ngày, nhưng hắn thậm chí còn chưa biết tên nàng. Bởi mấy ngày này Cao Lôi Hoa luôn bị việc vặt quấn thân, cho nên cũng không hỏi được tên nàng.

- Vâng!

Hồ Mị Nhi cố gắng xuyên qua đám người tiến đến bên cạnh Cao Lôi Hoa.

- Cha, bọn họ bắt nạt con.

Hồ Mị Nhi tiến tới đằng sau người Cao Lôi Hoa kéo kéo góc áo của hắn, giống như con gái làm nũng cha của mình.

Cao Lôi Hoa khẽ cười, hắn thật khó có thể coi tiểu hồ nữ này và cửu vĩ hồ kia thành một người.

- Ừ, mấy lời nói của bọn chúng ta đều đã nghe được rồi.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ đầu tiểu hồ nữ rồi hướng về phía Hổ Cương lạnh lùng cười:

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi định đụng đến nàng?

- Ngươi là ai?

Hổ Cương run rẩy hỏi. Hắn không biết phải trả lời câu hỏi của Cao Lôi Hoa thế nào nên đành hỏi ngược lại.

- Khốn khiếp!

Cao Lôi Hoa vốn khó chịu bởi tên này dám động vào bạn gái của con mình, mà bây giờ hắn còn dám hỏi vặn lại hắn! Thân ảnh Cao Lôi Hoa chợt lóe, không ai có thể nhìn thấy hắn di chuyển thế nào! Chỉ trong nháy mắt, Cao Lôi Hoa đã xuất hiện bên cạnh Hổ Cương, rồi co chân đá mạnh một phát.

Phịch!

Một cái nhấc chân của Cao Lôi Hoa nhìn trông rất nhẹ nhàng lại biến Hổ Cương như quả bóng da rơi bụp xuống đất.

- Hổ Cương điện hạ. Mấy tên thân tín ngây người, bọn họ căn bản không thấy được Cao Lôi Hoa ra tay như thế nào? À không, phải nói là ra chân như thế nào? Khi nhìn Cao Lôi Hoa lần nữa lại phát hiện hắn đã quay lại bên cạnh Hồ Mị Nhi.

- Muốn động đến con của ta mà không hỏi Cao Lôi Hoa là ai à!

Cao Lôi Hoa nhìn mấy tên hổ nhân trước mặt, cười lạnh một tiếng.

Hổ Cương khốn khổ đứng lên. Sau đó lại xuất ra lệnh bài:

- Ta không quản ngươi là ai! Ta muốn dẫn hồ nữ này đi không ai có thể ngăn trở! Bởi nàng là tế tự, mà tế tự phải nghe theo Thú thần điện.

- Ngươi lấy miếng lệnh bài mục nát này hù dọa ai đấy?

Cao Lôi Hoa không thèm để ý. Cho dù là quỷ bài tử hắn cũng chẳng sợ cái rắm gì.

Hổ Cương cắn chặt răng chuẩn bị nói cái gì đó. Bỗng nhiên trong đám đông chợt xôn xao. Tiếp đó Nguyệt Sư cùng Bố Lỗ Tư từ bên trong đó bước ra.

- Cha?!!

Nguyệt Sư nhìn thấy nam tử đầu bạc, kinh ngạc kêu lên.

- Ẹc, ai có thanh âm khàn khàn như vậy nhỉ?

Cao Lôi Hoa quay đầu ra sau nhìn thì thấy đó là Nguyệt Sư.

- Là con à.

Cao Lôi Hoa cười ha hả, sau đó đánh giá trên dưới một lượt:

- Không tồi đó, Nguyệt Sư. Con đã rắn chắc hơn nhiều rồi.

Cao Lôi Hoa đi tới bên cạnh Nguyệt Sư định xoa đầu hắn, nhưng giữa chừng lại biến thành vỗ vai hắn.

- Con của ta, làm rất tốt. Con đã trưởng thành rồi, xoa đầu không còn thích hợp nữa.

- Cha!

Nguyệt Sư bật cười. Đối với hắn mà nói, bất kể ai khen ngợi cũng không bằng người cha tôn kính của mình khích lệ.

- Con trai, con khiến ta rất tự hào.

Cao Lôi Hoa đặt tay lên ngực Nguyệt Sư. Trên đường trở về, tiểu đoàn trưởng của đoàn 3 luôn được thú tộc tán dương. Trong mấy đứa con, Nguyệt Sư là thành thục nhất. Có lẽ là có quan hệ đến chủng tộc trong thú tộc.

- Xin chào tiên sinh Cao Lôi Hoa, tôi vẫn thường được nghe đoàn trưởng Nguyệt Sư nhắc tới ngài.

Bố Lỗ Tư đứng bên cạnh Nguyệt Sư hỏi thăm Cao Lôi Hoa.

- Xin chào.

Cao Lôi Hoa hâm mộ nhìn bộ râu của Bố Lỗ Tư, thật là một bộ râu đẹp nha.

- Ta cũng phải cảm ơn ngài đã chiếu cố cho con của ta.

Nói xong, Cao Lôi Hoa quay đầu lại nhìn về phía nhóm hổ nhân kia.

- Nguyệt Sư, con đến thật đúng lúc.

Cao Lôi Hoa nhìn về đám hổ nhân có ý đồ động đến Hồ Mị Nhi:

- Cái lệnh bài trong tay tên kia là cái gì? Nhìn qua trông thật ngầu nha?

- Trời ơi, đây là lệnh bài của Giáo hoàng?!

Bố Lỗ Tư thấy lệnh bài liền kinh ngạc kêu lên. Phải biết rằng, Giáo hoàng lệnh này có thể sai khiến tất cả tế tự trong thú nhân, không thể đơn gian dễ dàng lấy ra! Nhưng không hiểu sao lại ở trong tay hổ nhân này?! Phải biết rằng lệnh bài của Giáo hoàng đặt trong sự bảo hộ rất cẩn mật. Trừ khi vạn bất đắc dĩ, nếu không sẽ không có khả năng xuất hiện!

- Đã nghe chưa!

Hổ Cương nhìn Bố Lỗ Tư vừa mới đến, lập tức đắc ý:

- Hiện giờ ta muốn dẫn hồ nữ này đi, có ai kháng nghị nữa không?

Trong nhất thời, đám thú nhân xung quanh không nói lời nào. Có lệnh bài của Giáo hoàng, đại biểu cho thần quyền chí cao trong Thú tộc. Có lệnh bài của Giáo hoàng, tế tự trong thiên hạ ai dám không nghe?!

- Ha ha ha!

Hổ Cương hiện ra bộ dáng tiểu nhân đắc chí, cười rộ lên:

- Các ngươi, mang hồ nữ này đi, chúng ta đi thôi! Nếu không sẽ không kịp đâu.

- Này, Nguyệt Sư. Ta đã từng nói với con rằng, ai động đến người nhà chúng ta thì phải làm sao?

Nhìn Hổ Cương, Cao Lôi Hoa nói.

Trong mắt Nguyệt Sư lộ rõ sát ý:

- Giết! Diệt trừ hậu họa!

- Tốt lắm.

Cao Lôi Hoa rút thanh trọng kiếm của tên thú nhân bên cạnh nói:

- Bây giờ, ta biểu diễn cho con xem một chút nhé. Sau này, nếu ai dám động đến người nhà của chúng ta, bất kể là ai! Cho dù là thần, thì lão tử cũng chém hắn! Ai dám động đến người nhà của Cao Lôi Hoa thì kết cục sẽ là thế này!

Cao Lôi Hoa cầm thanh trọng kiếm từ từ bước về phía Hổ Cương.

- Ngươi muốn làm gì!

Hổ Cương nhìn nam tử đầu bạc này không ngờ dám động thủ với hắn, lập tức giơ lệnh bài lên dọa:

- Ta là con trai của Giáo hoàng, ngươi dám động đến ta?!

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Bố Lỗ Tư bên cạnh thấy không khí căng thẳng, vội vàng đứng ra hòa giải:

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, ngài bình tĩnh một chút.

- Bình tĩnh cái rắm!

Cao Lôi Hoa đến trước mặt Hổ Cương:

- Nhớ kỹ, kiếp sau đừng có chọc ta, nhất là động đến thân nhân của ta!

- Ngươi dám động thủ? Cha ta là Giáo hoàng thú tộc! Ngươi động đến ta, ta sẽ cho con ngươi chết ngay!

Hổ Cương nóng nảy, không tự chủ được rống lên.

- Ủa?

Cao Lôi Hoa nghe thấy vậy, vừa rồi trên mặt còn có vẻ hài hước, giờ đã biến mất. Nhìn tên Hổ Cương này, ánh mắt Cao Lôi Hoa hiện lên sát ý. Cao Lôi Hoa cười lạnh:

- Tốt lắm, cám ơn ngươi đã nhắc nhở. Sau khi xử lý ngươi xong, ta cũng không quên phụ thân ngươi đâu.

Trên đại kiếm lóe ra lôi quang màu tím!

Ánh sáng màu tím hiện ra, Hổ Cương không kịp né tránh. Thần uy của Cao Lôi Hoa đã sớm đè nặng lên hắn, khiến hắn không có khả năng hành động.

- A!!

Hổ Cương kêu một tiếng thảm thiết, thanh kiếm đã chia hắn thành hai mảnh.

Thú nhân có mặt tại nơi này bỗng ngây dại, không ai có thể tin Cao Lôi Hoa lại thực sự động thủ! Một đao chia Hổ Cương thành hai đoạn.

- Vốn ngươi không bị giết.

Cao Lôi Hoa lạnh nhạt nói:

- Nhưng ngươi đã nói câu không nên nói.

Kỳ thật, ngay từ đầu, Cao Lôi Hoa chỉ muốn chém hắn một đao, nhưng không giết chết hắn, Nhưng hắn lại nói “cha ta là Giáo hoàng thú tộc! Ngươi động đến ta, ta sẽ giết con ngươi.” khiến Cao Lôi Hoa nổi lên sát tâm.

Hết thảy mọi khả năng gây nguy hiểm cho thân nhân của mình, Cao Lôi Hoa đều phải bóp chết. Cho dù đó mới chỉ là trong ý nghĩ.

- Ha hả, đây mới là phong cách của cha. Đúng rồi, tai sao cha lại đến đây vậy?

Nguyệt Sư không để ý đám thú nhân đang ngẩn người kia, cười hỏi. Nhớ tới sự kiện mình bỏ nhà cùng Hồ Mị Nhi tháng trước, Nguyệt Sư còn cảm thấy ngượng ngùng.

- Ha hả, con còn hỏi ta làm sao đến đây à?

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Nếu không phải con bỏ nhà đi không nói câu nào, thì ta sao lại đi khắp nơi tìm con chứ? Sau đó trên đường ta phát hiện thấy liên quân nhân loại đang hướng đến chỗ của các con. Ta nghĩ thực lực của các con khó có thể đối phó nên ta liền đến tìm con.

- Đúng vậy, cha à.

Nguyệt Sư cười khổ:

- Như cha đã nói, không bột đố gột nên hồ. Nhân số cách biệt quá lớn, không thể dựa vào mưu kế mà chiến thắng được. Số lượng của địch nhân quá nhiều, mà con chỉ sử dụng được không quá hai nghìn người, hơn nữa vừa rồi đã tiến hành cuồng hóa.

- Yên tâm đi, lần này cha tới đây, chính là mang đến cho con một đội quân chi viện.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ vai Nguyệt Sư nói:

- Một vạn chiến sĩ hoàng kim sư tộc đang tiến đến đây!

- Hoàng kim sư tộc?!

Bố Lỗ Tư kinh ngạc kêu lên, hoàng kim sư tộc đại biểu cho cái gì có lẽ nhiều thú nhân không biết. Nhưng là một người hiểu biết, Bố Lỗ Tư hiểu hoàng kim sư tộc đại biểu cho cái gì …