Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 203: Đường do người đi mà thành

Trong phong ấn, Cao Lôi Hoa và Tra Lý cùng nhau đứng ở bên cạnh phong ấn, đằng sau bọn họ là mấy vạn chiến sĩ Hoàng kim sư tộc đứng chung một chỗ.

Nữ thần Vong Linh ôm Bảo Bảo đứng ở bên cạnh Tra Lý. Dường như nàng còn chưa nói cho Bảo Bảo, Tra Lý là cha của nó.

- Ba ba nhanh chóng làm xong mọi chuyện để đến đón Bảo Bảo ra ngoài chơi nhé.

Đôi mắt to trong veo như nước của Bảo Bảo nhìn Cao Lôi Hoa.

- Ừm! Tất nhiên rồi.

Cao Lôi Hoa mỉm cười với Bảo Bảo:

- Khi nào xong chuyện, ba ba sẽ đến thăm Bảo Bảo dễ thương của ba.

Tra Lý đứng đó mà thở dài bất đắc dĩ. Nữ thần Vong Linh dường như vẫn còn rất tức giận. Sau khi cho hắn một trận SM vẫn còn không để cho Bảo Bảo gọi hắn một tiếng ba. Mỗi khi nghe thấy Bảo Bảo ngọt ngào gọi Cao Lôi Hoa là ba ba thì Tra Lý lại cảm thấy chua xót cõi lòng.

- Được rồi, chúng ta bắt đầu đi thôi.

Cao Lôi Hoa đi đến ranh giới phong ấn, đặt tay lên trên phong ấn rồi truyền Lôi thần lực vào. Lúc này, phong ấn dễ dàng bị Cao Lôi Hoa phá vỡ tạo thành một lỗ thủng lớn.

Sự biến đổi to lớn dưới tầng hầm làm cho thực lực của Cao Lôi Hoa lại được đề cao lên không ít. Bây giờ, tầng phong ấn này đối với Cao Lôi Hoa mà nói thì giống như đi qua cửa nhà mình vậy, muốn vào thì vào mà muốn ra thì ra.

Khi ở chỗ phong ấn tạo thành một lỗ thủng lớn, Hoàng kim sư tộc ở phía sau Tra Lý ngay lập tức kêu lên kích động. Thậm chí có người xúc động đến mức bật khóc thút thít! Nghìn năm rồi, sau nghìn năm, Hoàng kim sư tộc cuối cùng mới có thể thoát ra khỏi phong ấn! Đây là thời khắc lịch sử! Thời khắc này sẽ vĩnh viễn được ghi vào lịch sử của Sư tộc!

- Tra Lý, đến đây!

Khi Cao Lôi Hoa mở được phong ấn liền gọi Tra Lý một tiếng. Tra Lý lập tức đi đến bên cạnh Cao Lôi Hoa, khởi động thần lực giúp Cao Lôi Hoa mở rộng lỗ hổng phong ấn này.

Bây giờ người phải đi ra có thể hơn vài vạn, Cao Lôi Hoa muốn làm cũng không phải chỉ đơn giản là phá vỡ phong ấn. Hơn nữa còn muốn giữ lại cái phong ấn này! Khi phong ấn mở rộng đủ lớn, Hoàng kim Thú tộc dưới sự chỉ đạo của tộc trưởng được chia thành từng đội từ trong phong ấn đi ra.

Vài vạn người đi qua, nếu đi nhanh thì cũng phải nửa ngày. Tuy mở phong ấn đối với Cao Lôi Hoa mà nói thì chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng cái phong ấn này cũng rất biến thái, năng lực tự phục hồi của nó rất mạnh. Cho nên Cao Lôi Hoa và Tra Lý chỉ có thể cắn răng dùng thần lực duy trì cái lỗ hổng này.

Sau nửa ngày, Cao Lôi Hoa và Tra Lý đều thở phì phò, thần lực không ngừng tiêu hao làm cho hai người có vẻ chịu không nổi.

- Tra Lý, định làm gì sau khi ra khỏi Quang Minh đế quốc chưa?

Cao Lôi Hoa ngồi ở trên cỏ nói với Tra Lý. Sau khi ra khỏi phong ấn thì người của Hoàng kim sư tộc bắt đầu hạ trại ở Vong Linh cốc.

- Đương nhiên là dùng phương pháp của Thú nhân chúng ta rồi!

Tra Lý cầm lấy cây phủ ở trên lưng mình:

- Tất cả mọi thứ ngăn cản trước mặt chúng ta đều bị chém bay hết! Bàn chân của chúng ta đi qua chỗ nào, thì đó chính là đường!

- Việc này! Có thể được không?

Cao Lôi Hoa không khỏi méo miệng. Thầm nghĩ trong lòng, không hổ là Thú nhân! Ý nghĩ thật là cuồng.

- Cao huynh đệ!

Tra Lý nở nụ cười:

- Cậu và tôi đều là bậc tám, tạo một con đường về đế quốc Thú nhân chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ! Giống như cậu đã từng nói một câu, nói thế nào ấy nhỉ, trên thế giới ban đầu vốn không có đường, mà người đi nhiều rồi cũng trở thành đường. Dường như là nói như vậy phải không? Dù sao, đường là do người đi nhiều mà thành! Chúng ta muốn làm, chính là “Đi” để tạo ra con đường!!

**************

Thành Trần Uy, là một tòa thành lớn của Quang Minh đế quốc nằm trên con đường thẳng nối liền Vong Linh cốc và Thú Nhân đế quốc. Bên trong tòa thành này có ba vạn quân thường quy của Quang Minh đế quốc, và ba nghìn thánh điện kỵ sĩ của Quang Minh thần điện trú ở trong thành. Còn có gần trăm tên quang minh mục sư, có thể nói là lực lượng cũng khá đông!

Ở phía xa, Tra Lý và Cao Lôi Hoa dẫn theo Hoàng kim sư tộc Sư ngắm nhìn tòa thành khổng lồ đều cảm thấy nếu đi đường vòng thì không được, đi vòng thì phải xa hơn thêm ba ngày đường. Mặc dù Cao Lôi Hoa và Tra Lý còn có những dũng sĩ trưởng thành của Hoàng kim sư tộc có thể đơn giản mà bay qua bầu trời.

Nhưng đằng sau không chỉ có những dũng sĩ, còn có cả trẻ em và phụ nữ nữa! Hơn nữa tất cả mấy vạn người bay qua bầu trời của tòa thành cũng không có thực tế. Mang theo trẻ em và người già, nói tổng thể thì tốc độ của Hoàng kim sư tộc cũng không phải là nhanh.

- Làm sao bây giờ?

Cao Lôi Hoa mỉm cười nhìn Tra Lý.

- Làm sao bây giờ? Hì hì! Đánh chết mẹ nó!

Tra Lý giơ cây phủ lên:

- Lần này, ta lên trước! Ta mở đường!

- Được rồi.

Cao Lôi Hoa nhún vai. Bọn họ đã giao hẹn cứ một người mở đường, một người ở phía sau bảo vệ phụ nữ và trẻ em của Hoàng kim sư tộc.

- Phủ thần ơi phủ thần. Gần nghìn năm rồi. Chúng ta làm một trận nào giống như thời oanh liệt nào!

Tra Lý nắm chặt lấy Cuồng hóa thần phủ đi về phía thành Thần Uy.

Vác chiến phủ to lớn trên vai, Tra Lý bước nhanh tiến về phía thành Thần Uy.

- Đứng lại!

Quân phòng thủ của thành Thần Uy đã quát lên với Tra Lý từ rất xa:

- Bây giờ đã vào thời chiến tranh, hễ người nào không có giấy nhập thành thì không được vào thành. Đưa giấy thông hành của ngươi ra đây.

- Giấy vào thành sao?

Tra Lý ngẩng đầu lên nhìn tên lính mà nhe hàm răng sáng bóng của hắn:

- Giấy nhập thành đang ở trên vai ông này.

Hai tên lính thủ vệ nhìn lên vai của Tra Lý thì thấy một cây phủ thật lớn.

- Hị hị!

Tra Lý cười quái dị, tay phải vung mạnh phủ lên! Hai tên lính ở trước mặt hắn ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, bị cây phủ này chặt đứt thành hai đoạn.

- A~~~!

Hai tên lính hét lên một tiếng thảm thiết, tiếng kêu đó thu hút sự chú ý của binh lính ở trên tường thành.

- Là thú nhân! Là thú nhân! Nhanh, cung tiễn thủ, giết hắn!

Một tên quan nhỏ ở trên tường thành khi nhìn thấy chùm râu của Tra Lý, ngay lập tức hiểu rõ chùm lông đó không phải là râu. Mà là bờm của Sư tộc.

Vì thế, hắn lập tức ra lệnh giết ngay! Cung tiễn thủ trên tường thành cũng đã kéo căng cung. Nhất thời, vô số tên bắn về phía Tra Lý.

Tra Lý cười hì hì, tay phải múa một vòng, mặt phủ lớn chắn ở trước người hắn và che kín tất cả bộ vị.

Keng keng keng! Tất cả tên bắn tới đều bị mặt phủ của Tra Lý cản lại.

- Đến lượt ta.

Tra Lý nâng phủ lên:

- Sức mạnh của thần - Liệt địa nhất trảm!

Ầm! Tra Lý chém thẳng xuống mặt đất.

Rầm! Một tiếng. Khi phủ của Tra Lý bổ xuống mặt đất, cửa thành và tường thành trước mặt hắn liền bị một phủ đánh sụp xuống.

- Không, điều này làm sao có thể được!

Binh lính ở trên tường thành trợn ngược mắt nhìn! Tường thành của Quang Minh đế quốc đều đã được ma pháp Quang Minh phụ trợ! Cho dù là Kiếm Thánh cũng không thể một kiếm mà bổ toàn bộ tường thành ra được! Nhưng tên thú nhân trước mặt này lại chỉ cần một phủ lại phá vỡ được cửa thành lẫn tường thành!

- Ngăn hắn lại! Ngăn lại!

Lúc này, tướng quân thủ thành từ xa chạy lại, ở phía sau hắn là một đội trọng kỵ binh đang hộc tốc chạy về phía Tra Lý.

- Xung phong!

Đội kỵ binh hét to, tuấn mã ở bên dưới cũng hí lên một tiếng vọt tới chỗ Tra Lý.

- Ha ha!

Tra Lý cười lớn, đối với hắn mà nói, kỵ binh loài người đến nhiều ít bao nhiêu thì cũng chỉ có chết!

Tra Lý cũng lười dùng thần lực, trực tiếp cầm phủ xông về phía đội kỵ binh kia. Hễ là chỗ nào mà phủ của hắn đi qua, thì không có một cái thi thể nào được hoàn chỉnh! Phủ đi qua, chỉ để lại trên đất từng bộ phận riêng rẽ!

- Nhanh. Đi gọi Thánh Điện Kỵ Sĩ đến đây! Nhanh!

Thấy tình hình trước mặt, tướng quân thủ thành liền trở nên nóng nảy.

- Đoàn Thánh Điện Kỵ Sĩ với quân số ba nghìn đã đến!

Không cần phải đợi tướng quân thủ thành nói gì, xảy ra chuyện lớn như thế này người của đoàn Thánh Điện Kỵ Sĩ làm sao mà không tới được? Bọn họ đang chạy đến hiện trường.

- Hoàng kim thú nhân này quá mạnh!

Tướng quân thủ thành chỉ vào Tra Lý rồi nói với những kỵ sĩ của đoàn Thánh Điện Kỵ Sĩ.

- Trên thế giới này, chỉ có Quang Minh thần là chúa tể! Tất cả sự tà ác trước mặt chúng ta đều bị tiêu diệt!

Đội trưởng của đoàn Thánh Điện Kỵ Sĩ kéo mặt nạ bảo hộ xuống:

- Quang Minh thần luôn ở bên với chúng ta, nhân nghĩa, dũng cảm, trung thành!

Các kỵ sĩ rống lên khẩu hiệu, mỗi lần gào lên một câu thì trên người bọn họ lại được tăng thêm một tầng Thánh Quang phòng ngự. Có thể nói, đoàn Thánh Điện Kỵ Sĩ đích xác là kỵ binh hùng mạnh của nhân loại.

Nhưng con kiến dù có trang bị như thế nào, làm sao có thể đấu được với Cự Long? Bất kể tăng thêm cái gì, ở trong mắt Tra Lý thì những trọng kỵ binh này chẳng có gì khác biệt so lúc đầu. Ngoại trừ bọn chúng có thể kéo Quang Minh thần xuống, như vậy mới có thể “giao lưu, học hỏi, cọ xát” với Tra Lý.

Ở bên kia, những dũng sĩ của Hoàng kim sư tộc cũng nắm chặt “Lang Nha Bổng”! Máu huyết của họ đang sục sôi, chẳng qua bây giờ không phải là chiến trường của bọn họ. Bọn họ phải nhẫn nại! Đợi đến khi trở về Thú Nhân đế quốc, là quê hương ở trong truyền thuyết, khi đó mới là thời khắc tắm máu chiến tranh của bọn họ.

Việc Tra Lý muốn làm cũng không phải là giết sạch quân địch, mà muốn tạo ra một con đường! Cho nên Tra Lý cũng không muốn lãng phí thời gian.

Rất nhanh, ba nghìn Thánh Điện Kỵ Sĩ ở trước mặt hắn ngã xuống trong vũng máu!

- Đường đã dọn dẹp xong. Tiến lên thôi!

Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, Ngay sau đó, mấy vạn người của Hoàng kim sư tộc ầm ầm chạy qua con đường mới được tạo ra trong thành Thần Uy.

Sau khi đại quân đi qua, toàn bộ thành Thần Uy hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ để lại một con đường lớn được tạo ra giữa thành như muốn tố cáo sự tàn bạo của Tra Lý.

Suốt một tháng, quốc vương của Quang Minh đế quốc bất ngờ ngã bệnh. Bởi vì tin tức truyền đến trong một tháng qua là một đả kích kinh hoàng nhất đối với hắn.

Trên bản đồ, từng thành thị ở trên một con đường thẳng đều bị một cái thế lực vô danh tấn công điên cuồng! Bởi vì muốn tiến công Thú Nhân đế quốc mà tất cả quân đội ở bên trong những thành thị này đều bị giảm bớt đi rất nhiều. Căn bản không thể chống đỡ được sự tấn công đó.

Chỉ vỏn vẹn trong một tháng, Quang Minh đế quốc đã bị hủy đi một nửa thành trì!

Theo tin tức tình báo từ tiền tuyến truyền về, trong đám người đánh vào những tòa thành này có một người đàn ông đầu bạc anh tuấn. Cái tên đàn ông này từng có lần dùng lôi quang đánh vỡ cửa thành của một tòa thành.

Không cần phải nói, đầu bạc cũng chỉ có gã Cao Lôi Hoa kia mà thôi.

- Chúng ta, dường như đã trêu chọc những người không nên đụng vào.

Kiếm Thánh hộ quốc ngồi ở bên cạnh nhìn lên bản đồ mà cười khổ...