Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 53: Tranh cãi về tiền chuộc

Chu Mị cầm lái chiếc Merc-Benz theo chỉ dẫn của Diệp Hoan, ung dung đi ra khỏi thành phố Ninh Hải hướng về vùng ngoại ô.


Xe chạy rất êm, kỹ thuật lái của Chu Mị rất khá. Diệp Hoan dám khẳng định cô nàng chắc chắn đã xem qua Initial D rồi mà còn không phải chỉ một lần, một ngày nào đó cô nàng không làm trợ lý nữa thì lái xe đi giao tào phớ cũng rất có tiền đồ.


Ngồi kế bên chỗ tài xế, Diệp Hoan vô thức mân mê con dao gọt trái cây trong tay, trong lòng hắn đang rối bời.


Bắt cóc hai cô gái là quyết định hắn tính toán đưa ra khi còn tỉnh táo, tuyệt đối không phải bộc phát nhất thời, với lại hắn cũng không hối hận vì quyết định này. Muốn trong một thời gian ngắn gom đủ trăm nghìn tiền chữa bệnh cho em Ái thì ngoại trừ bắt cóc tống tiền cũng chỉ có cướp ngân hàng thôi. Cẩn thận cân nhắc lợi hại một chút thì độ nguy hiểm của bắt cóc tống tiền không thể nghi ngờ là thấp hơn rất nhiều.


Giờ chuyện Diệp Hoan lo nhất là có thể thuận lợi lấy tiền chuộc vào tay hay không, lấy được rồi thì khi mình bị cảnh sát tóm, ai sẽ mang tiền đến bệnh viện? Rồi sau này mình ngồi tù thì khi các em ở trại mồ côi thiếu ăn thiếu mặc, ai sẽ tới lo đây?


Đây đều là những vấn đề cần giải quyết ổn thỏa ngay trước mắt, chỉ tiếc là chuyện đã đi đến nước này, hắn cũng bất chấp tất cả, tiền chữa bệnh cho em Ái mới là cấp bách nhất.


Diệp Hoan đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngồi bóc lịch trong nhà đá, chẳng qua hắn rất muốn xin lỗi đàn em thơ, những năm sau này chỉ có thể...
Mạch suy nghĩ của Diệp Hoan bỗng đứt rời, hắn quay đầu hỏi Chu Mị: "Tội bắt cóc phải ngồi bao nhiêu năm tù?"


Chu Mị liếc nhanh qua hắn một cái rồi ánh mắt lại nhìn về con đường phía trước, chậm rãi nói: "Khoản 1, Điều 239 luật hình sự nước ta quy định: "Phạm tội bắt cóc xử tù có thời hạn từ mười năm trở lên hoặc tù chung thân, đồng thời phạt tiền hoặc tịch thu tài sản; Làm người bị bắt cóc chết hoặc giết người bị bắt cóc thì xử tử hình, đồng thời tịch thu tài sản."


Hai mắt Diệp Hoan thoáng trợn trừng, con dao nắm trong tay lúc này chợt cảm thấy rất nóng bỏng, có cảm giác xúc động muốn cầm nó ném ra khỏi cửa sổ xe, trên trán bất tri bất giác toát ra mồ hôi lạnh.
Chu Mị lướt mắt liếc nhìn hắn, nói khe khẽ: "Anh sợ?"


Diệp Hoan vỗ đùi ảo não: "Sao bắt cóc lại bị xử nặng vậy? Vừa rồi tôi bị con tin đánh cũng có nói gì đâu, dựa vào đâu mà chỉ xử cướp?"


Liễu Mi ngồi sát sau nhếch miệng, khẽ nói: "Đó là do anh cần ăn đòn! Công việc đứng đắn, nghiêm chỉnh thì không lo mà làm cho tốt, muốn làm cướp làm gì. Anh cũng không nghe ngóng chút xem Hồng Hổ bọn tôi dễ chọc lắm sao? Anh dám bắt cóc người đứng đầu Hồng Hổ thì về sau đừng chui rúc ở Ninh Hải nữa, cẩn thận không ngày nào đó chẳng biết làm sao lại chết trên đường cái."


Chu Mị khẽ nhíu mày, nàng không thích việc rủa Diệp Hoan như thế cho lắm.
"Diệp Hoan, anh đừng lo, tin tôi đi, mặc kệ anh có làm gì thì anh cũng sẽ vô sự, thật đấy." Chu Mị dịu dàng nói với Diệp Hoan.


Dĩ nhiên Diệp Hoan không tin nàng, bất kể giờ con tin đang bị bắt cóc nói cái gì thì trong mắt Diệp Hoan đều là một kế sách để bảo đảm tính mạng mà thôi, dù giờ con tin có nói gì cũng khó có khả năng thực hiện.
Có điều thái độ chân thành của Chu Mị vẫn khiến cho Diệp Hoan khá cảm động.


Thời nay tìm cho được một con tin tốt như thế quả thực còn khó hơn tìm vợ hiền.


Vì thế Diệp Hoan nói với Chu Mị đầy cảm kích: "Tiểu thư Chu, cô là người tốt, cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm cô bị thương. Nếu như quả thực tôi nổi thú tính thì người đầu tiên cưỡng hϊế͙p͙ nhất định sẽ không phải là cô mà là mụ lắm miệng kia."


Chu Mị vẫn tập trung lái xe nhưng gương mặt khẽ giật giật khó mà nhận ra: "..."
Liễu Mi ngồi kế bên thoáng ngẩn ra rồi giận tím mặt: "Họ Diệp, mi thử động vào ta xem, bà đánh cho mặt nở hoa luôn, mà tên khốn mi chửi ai là lắm miệng hả?"
"..."


Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Hoan, chiếc Merc-Benz lặng lẽ chạy nhanh đến một nhà xưởng bị bỏ hoang ở ngoại ô. Nhà xưởng này Diệp Hoan đã đến trước đây, nó từng là nhà máy cơ giới của Ninh Hải nhưng về sau bị đóng cửa, máy móc gì bị bán hết, nhà xưởng để không chẳng ai dùng. Bọn Diệp Hoan, Hầu Tử và Trương Tam thường đến đây chôm chỉa phế liệu không bị dỡ đi và cốt thép trong bê tông, chở đến bán cho trạm thu mua phế liệu, ít nhiều cũng có thể kiếm thêm một, hai trăm tiền.


Diệp Hoan rất quen thuộc với địa hình của nhà xưởng này, hắn thực sự không nghĩ ra chỗ trú ẩn nào thích hợp hơn nơi này.
Lái xe đi thẳng vào, bốn người xuống xe. Nhìn sắc trời đã muốn tối rồi.


Ở bên trong nhà xưởng tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Diệp Hoan đi ở đầu, lần lần mò mò bước từng bước về phía trước.


Hầu Tử tuy cầm dao trong tay nhưng cả người lại không nhịn được lẩy bẩy phát run, rung giọng hỏi: "Anh Hoan, ở đây ghê quá, có quỷ không thế? Sao anh chọn chỗ quỷ quái thế này?"


Diệp Hoan không quay đầu lại mà khẽ nói: "Để tao tìm khách sạn năm sao cho mày nhá? Chút cực khổ đó mà cũng không chịu được thì mai sau sao mà phát tài làm giàu được hử? Việc bắt cóc tống tiền này nhất định chỉ có thể trước khổ sau sướng, quên trước kia tao đã nói với mày thế nào rồi đúng không?"


Hầu Tử gật đầu lia lịa: "Chưa quên, càng khổ sẽ càng sướng."
Liễu Mi đang đi chính giữa dở khóc dở cười nói: "Lời quả là hay, nghe đầy chí tiến thủ, rạng rỡ tươi sáng nhưng dùng vào việc bắt cóc tống tiền này nghe thế nào cũng không được tự nhiên."


Diệp Hoan trừng mắt lườm nàng một cái. Mặc dù trong bóng tối Liễu Mi chẳng thể nhìn thấy ánh mắt bất mãn của hắn nhưng Diệp Hoan vẫn cảm thấy mình phải thể hiện ra thái độ bất mãn thử xem.


"Cô đừng nhiều chuyện đi! Hiện tại cô đã không còn là bà chủ nữa mà là con tin của tôi." Lúc nói câu này tâm trạng Diệp Hoan cực kỳ sảng khoái, cảm giác sảng khoái như người vô sản giãy thoát khỏi gông xiềng của nhà tư bản.
Có điều rõ ràng nhà tư bản này không muốn buông tha cho hắn.


Liễu Mi nhếch miệng, khẽ nói: "Sao tôi không phải là bà chủ được? Hợp đồng lao động vẫn còn lưu ở hồ sơ phòng nhân sự anh quên rồi hả?"
"Ông nghỉ việc!" Diệp Hoan bặm trợn nói.


"Nghỉ việc cũng phải theo trình tự, anh nộp đơn thôi việc cho tôi chưa? Anh đã bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty chưa? Anh đã bàn giao hoàn tất cho trợ lý mới chưa? Thẻ nhân viên, phiếu cơm, thẻ tiền lương của anh cũng định trả lại chứ? Việc kết thúc hợp đồng giữa anh và công ty đã được phòng nhân sự thông qua chưa?" Liễu Mi bắn liên thanh ra vô số vấn đề.


Diệp Hoan: "..."


Liễu Mi đắc ý nhíu mũi lại, cười nói: "Giờ là thời đại xã hội pháp chế, anh chưa xử lý thủ tục gì đã muốn bỏ việc, không đơn giản thế đâu! Anh nghĩ hợp đồng lao động với công ty là để trang trí hả? Nói cho anh biết, một ngày anh chưa giải quyết thủ tục triệt để thì vẫn là nhân viên của Công ty Hồng Hổ nhà tôi, tòa án sẽ xử anh!"


Ngây ra hồi lâu Diệp Hoan mới buồn đau nói: "Lũ tư bản các ngươi nói chuyện không có xét lý lẽ ư? Tôi đã dốc sứ cho các người như thế nào? Mỗi ngày đều vất vả quét thẻ đi làm, một hào tiền công cũng không có thế mà tôi còn nợ các cô tiền ư?"


Liễu Mi đắc ý gật đầu, không hiểu sao nàng rất thích dáng vẻ bi phẫn như giờ của Diệp Hoan, lúc này tâm tình của nàng đang vui sướng như bay.
Hầu Tử đồng tình: "Anh Hoan, anh bị người ta lừa rồi..."


Diệp Hoan chán nản nói: "Hầu Tử, chúng ta chọn nhầm cách rồi, lập công ty còn có tiền đồ hơn bắt cóc tống tiền."
Hầu Tử âu sầu gật đầu.
...
...
Bước đến giữa nhà xưởng, Hầu Tử tìm một ít gỗ vụn và lá khô, nhanh chóng thắp lên một đống lửa.


Ánh lửa nhảy nhót bất định chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ thoát tục của hai mỹ nữ, trong con ngươi trong suốt phản chiếu ra ánh lửa đỏ hồng, làn da trắng nõn bị ánh lửa chiếu lên bừng sáng hồng hào, kiều diễm ướt át.


Diệp Hoan tiện tay lôi mấy tờ báo hư sang, lót lên mặt đất. Hai mỹ nữ quen sống an nhàn sung sướng không quen ngồi chỗ bẩn như thế, các nàng đồng thời nhíu nhíu mày. Nhưng Chu Mị nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, không để ý gì ngồi lên báo loại. Thấy Chu Mị ngồi xuống, Liễu Mi khẽ nhếch khóe miệng, cũng không tình nguyện ngồi xuống.


Diệp Hoan xoi đống lửa, lẳng lặng nói: "Hai người đẹp, rất xin lỗi đã bắt cóc hai cô đem đến đây. Yên tâm, tôi sẽ không làm bị thương các cô, thực ra các cô không nói tôi cũng rõ trên đường từ bãi đỗ xe đến đây, các cô có rất nhiều cơ hội trốn thoát, nhưng vì sao các cô không làm? Một người là trợ lý chủ tịch Tập đoàn Đăng Long, người khác là chị cả cầm lái Công ty Hồng Hổ, đều là người từng trải sóng gió, tôi không tin là vì các cô nhát gan sợ chết."


Chu Mị thất thần nhìn vào đống lửa mà nói: "Diệp Hoan, tôi căn bản là không muốn chạy trốn, tôi biết là anh gặp chuyện khó xử nên muốn đi theo anh mới yên lòng. Chỉ cần có tôi ở đây thì dù anh có làm ra chuyện gì tôi cũng sẽ xử lý cho anh."


Liễu Mi không nén nổi tò mò nhìn sang Chu Mị, trong lòng không tránh khỏi có chút kinh ngạc.


Chu Mị nói lời này có vẻ như không có gì đặc biệt nhưng ý tứ trong lời nói lại tương đương cho Diệp Hoan một lời hứa. Hơn nữa trong lời của Chu Mị phảng phất như đã biết Diệp Hoan rất lâu rồi. Có điều thái độ của Diệp Hoan với Chu Mị cũng rất xa lạ khách khí, rõ ràng là kiểu mới quen.


Hai người này... Rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
Bốn người đều có suy tư, nhìn vào đống lửa xuất thần trầm mặc.
Cuối cùng Hầu Tử cất tiếng phá vỡ trầm mặc: "Anh Hoan, bọn mình phải làm việc thôi."


Diệp Hoan lúc này mới tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn hai cô gái, Diệp Hoan có chút chán nản nói: "Hai mỹ nữ, thật xấu hổ, gần đây tôi thiếu rất nhiều tiền, bắt cóc các cô cũng là vì tiền, cho nên..."
Liễu Mi lạnh lùng nói: "Cho nên giờ anh muốn điện thoại tống tiền?"


Diệp Hoan gượng cười hắc hắc nhưng không do dự gật đầu xuống.
Liễu Mi hỏi: "Anh định tống tiền người nhà tôi bao nhiêu?"
Diệp Hoan nhìn thoáng qua Hầu Tử, ánh mắt hai người giao nhau, ngay sau đó Diệp Hoan xoa xoa tay, khúm núm nói: "Liễu tổng thấy hai trăm ngàn thế nào?"


Liễu Mi vốn đang mang vẻ mặt bình tĩnh nghe thấy mấy chữ "Hai trăm ngàn" liền xụ mặt xuống, nhảy lên như mèo bị dẫm phải đuôi, kêu lên the thé: "Hai trăm ngàn! Hai trăm ngàn?"
Diệp Hoan sợ tới mức khẽ run run, vội vàng nói: "Giảm 20%, giảm 20%! Có thể thương lượng mà..."


Liễu Mi càng tức thêm: "Còn giảm giá 20%? Tên khốn nhà anh! Ngu si! Chó chết! Vất vả bắt bọn tôi đến chỗ hoang vu này chỉ vì hai trăm ngàn à?"


Diệp Hoan há to miệng, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Hắn không hiểu mình báo giá sao lại chọc tới vị đại tiểu thư này rồi, nghe khẩu khí của nàng thì có vẻ rất không hài lòng... Bà tám này rốt cuộc là thấy nhiều quá hay chê ít đây?


Liễu Mi hằm hằm nắm chặt áo Diệp Hoan, rít lên: "Anh có biết phòng nghiệp vụ Công ty Hồng Hổ mỗi lần tìm được một khách lớn thì tiền quan hệ tiếp đãi cũng không chỉ có hai trăm ngàn không hả? Anh có biết tôi mua một cái túi da Hermes bao tiền không? Anh có biết dù có làm chuyện gì thì độ nguy hiểm và tiền lời cũng phải tương ứng với nhau mới phù hợp tôn chỉ kinh doanh không?"


Giờ thì Diệp Hoan đã hiểu ý rồi.
Thì ra là nàng không vừa ý mình tống tiền ít quá, mất mặt nàng đi.
Đúng là một con mẹ điên...
Diệp Hoan ngay lập tức sửa lại: "Bốn trăm ngàn, không giảm, chắc giá!"


Liễu Mi không còn muốn nói nhảm với hắn, dứt khoát quơ lấy một khúc gỗ dùng để nhen lửa cạnh đó, nhắm vào Diệp Hoan đập xuống, vừa đập vừa hét: "Thiển cận! Thiển cận quá tên khốn! Bà đây trong mắt mi rẻ thế sao? Chỉ có giá bốn trăm ngàn? Tên khốn! Dám bắt cóc tống tiền mà không dám hét giá, sao tôi lại bị hai tên ngốc các anh bắt đi chứ? Mai này nói đến chuyện bà bị bắt cóc tống tiền, bọn cướp chỉ đòi có bốn trăm ngàn, còn chưa đủ một bữa cơm cho lũ phá gia chi tử kia, truyền đi bà chẳng mặt mũi nào nhìn người nữa, sau này lăn lộn trong giang hồ thế nào đây?"


Diệp Hoan bị Liễu Mi đuổi giết ôm đầu chạy loạn kêu gào khắp nhà xưởng, cuối cùng dứt khoát hét lớn: "Đừng đánh nữa! Con mụ thối này! Ông đòi nhà của mi hai triệu, không! Bốn triệu! Thiếu một cắc ông liền giết con tin! Thế đã được chưa? Dừng tay đi con mụ thối tha!"


Liễu Mi rốt cục cũng cả thấy hài lòng với cái giá Diệp Hoan vừa đưa ra, vì thế quẳng khúc gỗ đi, phủi tay rồi vô tình hay hữu ý liếc một cái sang Chu Mị đang hé miệng mỉm cười, khẽ nói: "Thế vẫn còn kém lắm, đòi ít quá bà đây ra ngoài cũng phải xấu hổ không dám chào người ta."


Hầu Tử sợ run nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan bị đánh cho đầu sưng vù, sắc mặt tái nhợt run run nói: "Anh Hoan... Hay là mình coi như xong rồi, thả các cổ ra đi. Con tin còn ác hơn cướp, miếng ăn này nguy hiểm quá thể, cơ thể chúng ta không được bảo vệ..."


Diệp Hoan ôm đầu hừ hừ: "Không thả được, người có chí thì việc ắt thành. Úi, đệch mịa! Đau chết ông rồi!"
"Được rồi, cô ta mà còn dám đánh anh thì em sẽ báo cảnh sát cho..."