Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 254: Chủ động ra tay

Dòng người trên đường lớn ở Prague vẫn như trước, mỗi người đi du lịch đều mang theo vẻ vui mừng hoặc buồn bã, giống như là họ đang muốn tìm kiếm gì đó trong toà thành cổ ngàn năm này, là phong cảnh, hoặc là tâm tình.


Hai mươi tên vệ sĩ dồn Diệp Hoan vào chính giữa. Hắn lại ngơ ngác mất hồn đứng bên đường , tay nắm chặt, trong lòng bàn tay là một tờ giấy nhỏ đã thấm ướt mồ hôi tay của .
Ánh mắt Diệp Hoan sắc bén như chim ưng, không ngừng lướt nhìn vào dòng người.


Trên tờ giấy viết cái gì? Cô gái tóc vàng xa lạ vì sao lại muốn dùng cách thức thế này để đưa tờ giấy cho hắn? Trên đường ngựa xe tấp nậpcuối cùng ẩn giấu bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào hắn trong bóng tối?


Hầu Tử và Trương Tam không biết cô gái vừa rồi đột ngột hôn Diệp Hoan là có nguyên nhân sâu xa, chỉ là ngạc nhiên nhìn Diệp Hoan, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.


"Anh Hoan, em vẫn cảm thấy anh rất trâu bò, nhưng không nghĩ tới anh lại trâu bò đến trình độ này. Rốt cuộc, anh có điểm tốt nào lại làm cho một đám nữ nhân giống như ăn phải xuân dược, anh Hoan, anh rất có tư chất của ngựa giống nha. . ."


Trong đầu Diệp Hoan xuất hiện đủ loại thắc mắc, rồi lặng lẽ nhét tờ giấy vào túi quần, cười nói: "Ông đây không có hứng thú với gái Tây, tròng mắt màu lam. Nửa đêm tỉnh dậy hù chết người, tao vẫn rất là truyền thống, thích nữ nhân Trung Quốc."
Miệng tuy vẫn nói chuyện, nhưng mắt hắn lại hơi híp lại.


Không cần quá để ý cũng thấy được, từ sau khi Diệp Hoan nhận được mảnh giấy, hắn phát hiện ra trước sau có hai dáng người với vẻ mặt nhìn có vẻ lén lút đang di chuyển ngập ngừng. Cho dù cách nhau rất xa, nhưng lại có thể mơ hồ thấy được bọn chúng cố ý che giấu ánh mắt đang nhìn chăm chú về phía này.


Trong lòng Diệp Hoan cảm thấy căng thẳng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dường như không có chuyện gì xảy ra theo mọi người lên xe, trong vòng vây của đoàn vệ sĩ rời khỏi bệnh viện. Đoàn xe chạy theo hướng trở về khách sạn Tứ Quý của Prague.


Mãi đến khi xe khởi động, cảnh vật bên đường vụt về phía sau, Diệp Hoan mới khẩn trương lấy ra mảnh giấy đã sớm bị mồ hôi làm ẩm ướt từ trong túi quần.
Hắn từ tốn mở tờ giấy một cách cẩn thận, tờ giấy chỉ viết năm chứ: "Nguy hiểm, về nước ngay!"


Diệp Hoan bình tĩnh nhìn tờ giấy, hốc mắt phiếm hồng.
Chữ viết quen thuộc xinh đẹp kia, sớm đã khắc sâu trong lòng hắn, một khắc cũng không quên.
Là chữ của Kiều Mộc.
Kiều Mộc nhất định đang ở đây, đang lặng lẽ ở nơi nào đó mà chăm chú quan sát từng hành động của mình


Thân hình Diệp Hoan không nhịn được run lên nhè nhẹ.
Vốn hắn đang không xác định được chỗ ở của Kiều Mộc, giờ khắc này rốt cuộc đã khẳng định được cô vẫn ở Prague, trong bóng đêm cặp mắt trong suốt, đen bóng như thiên sứ vẫn âm thầm nhìn hắn, luôn luôn ngầm quan tâm hắn.


Hầu Tử ở bên cạnh thấy không đúng, hỏi: "Anh Hoan, anh làm sao vậy?"
Diệp Hoan cúi đầu, nhẹ nhàng, gằn từng chữ: "Kiều Mộc, Kiều Mộc nhất định đang ở Prague, cô ấy đang nhìn tao..."


Hầu Tử ngẩn người, sau đó đoạt lấy mảnh giấy trong tay hắn, sau khi nhìn thoáng qua cả hoảng sợ nói: "Đây... Đây là chữ của Kiều Mộc, anh có được nó như thế nào?"


"Vừa rồi nữ nhân ngoại quốc kia lúc hôn đưa cho tao.." Diệp Hoang ngẩng đầu chăm chú nhìn Hầu Tử, nói: "Chúng ta đến đúng chỗ rồi, Kiều Mộc nhất định đang ở đây, hơn nữa tình trạng thực sự không ổn..."
"Nguy hiểm, về nước ngay" năm chữ ngắn ngủi nhưng trong nháy mắt Diệp Hoan lại có được rất nhiều tin tức.


Nguy hiểm Diệp Hoan đã tự mình trải qua. Hiện tại hắn khẳng định đám sát thủ hôm đó ám sát hắn có liên quan tới Kiều Mộc. Kiều Mộc đã bị thế lực nào đó ép buộc, hoặc là bị thế lực nào đó giam cầm.


"Anh Hoan, tình hình không ổn nha, Kiều Mộc muốn anh về nước, ý nói ở đây nước rất sâu. Em ấy sợ anh gặp chuyện không may, cũng nói lên tình trạng của em