Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 234: Đưa tiễn

Bất luận chuyện này chỉ là sự trùng hợp hay là âm mưu, rốt cuộc Diệp Hoan vẫn quyết định đem chuyện này áp xuống, ngoại trừ những người biết rõ tình hình như ba cô gái và bọn Hầu Tử Trương Tam, còn lại bất luận người nào hắn cũng không tiết lộ.


Chu Mị cũng hỏi qua hắn có muốn thông báo với Thẩm Đốc Lễ và Chu Dung hay không, Diệp Hoan quả quyết cự tuyệt.


Theo như suy nghĩ của hắn, chuyện này chỉ như cái rắm mà phải về nhà cáo trạng với cha mẹ mình, đó là sự tình mà đứa bé năm sáu tuổi làm, còn người trưởng thành như hắn dù sao cũng phải có chút thành tựu chứ, ít nhất cũng phải có tiền đồ hơn mấy đứa trẻ năm, sáu tuổi.


Đương nhiên, chuyện này không có khả năng giả bộ giả bộ hồ đồ coi như xong, kẻ thù suýt chút ɖâʍ dao găm vào ngực mình rồi, Diệp Hoan không thể thờ ơ như trước, nếu như chuyện này quả thật có người ở phía sau màn trù hoạch, Diệp Hoan tự nhiên sẽ không khách khí, biện pháp duy nhất là ăn miếng trả miếng.


Bị người đánh má trái vẫn còn đưa thêm má phải cho người ta tiếp tục đánh thì đó chính là Jesus hoặc là đạo "Nhân thứ" của Khổng Tử.
Diệp Hoan không phải là Jesus, cũng không phải là Khổng Tử.


Bản chất của hắn là lưu manh, người khác chọc hắn một đao, không trả lại chỉ sợ cả đời hắn đều không cam lòng.
Khi bọn Hầu Tử đang giúp đỡ Diệp Hoan xử lý các thủ tục xuất viện, Chu Mị liền rời đi trước, nàng phải đi về điều tra Thẩm Duệ.


Hoài nghi của Diệp Hoan rất có lý, cho dù không có chứng cứ nhưng Thẩm Duệ vẫn là người bị tình nghi lớn nhất.


Thẩm gia là cái bánh ngọt quá lớn quá thơm mà, tất cả vốn thuộc về một mình Thẩm Duệ hết đấy, kết quả là hai mươi năm sau tự dưng lại lòi đâu ra một Diệp Hoan. Cái bánh ngọt ngon lành bỗng dưng bị phân thành hai, có lẽ không bằng một nửa trước đây nữa, và Thẩm Duệ cũng không còn là con cưng của trời trong Thẩm gia nữa rồi, y không còn quy tụ được ngàn vạn sủng ái trên thân như trước đây nữa, vả lại tâm lý của y cũng lệch lạc như thế kia. Gặp phải tất cả những thay đổi như thế thì ai cũng sẽ cảm thấy không thể chịu nổi thôi.


Trong bệnh viện, Diệp Hoan được bọn Hầu Tử và Trương Tam một trái một phải dắt dìu đi, vừa chậm chạp vừa khó khăn đi thẳng khỏi phòng bệnh.


Liễu Mi nhìn cái kẻ đánh chết cũng không đổi tính kia, nghẹn một bụng tức: "Này! Giả bộ đủ chưa? anh chẳng qua là bị bệnh tâm lý, không phải bà bầu sắp đẻ. Diễn như vậy có quá mức hay không?"


Diệp Hoan ra vẻ bệnh tật: "Bệnh tâm thần cũng là bệnh mà, người bệnh phải được đỡ đi, bằng không thì sẽ không hợp với hình ảnh một người bị bênh nha..."


Hầu Tử nhếch miệng cười nói: "Đúng vậy! bệnh này của anh Hoan nhìn bề ngoài thì chả khác gì người bình thường, cho nên hai anh em tôi nếu không dìu đỡ, giúp anh giả trang thành một bộ dáng thảm hại như thế này thì khi lên xe buýt, ai sẽ nhường chỗ cho anh ấy đây?"


Diệp Hoan vui mừng nhìn Hầu Tử, thâm trầm nói: "Hầu Tử...mày thật hiểu chuyện. Rốt cuộc mày cũng hiểu cái gì gọi là đã làm thì làm cho trót. Bị bệnh cũng tương tự như vậy, bệnh thì phải có bộ dạng bị bệnh chứ, bệnh nhân nào mà vui vẻ khi rời khỏi viện thì người đó căn bản không phải là dân chuyên nghiệp. Con mẹ nó đã vui vẻ rồi, đã không có việc gì thì đến bệnh viện làm cái gì? Đây không phải là có bệnh sao...!"


Liễu Mi: "......" (Em chỉ biết câm nín...)
Cô thật sự hận tại sao mình không đạp cho hắn một cước bay về đường cái phía đối diện luôn...
Bốn người chậm rãi đi ra cổng bệnh viện, xe Liễu Mi đỗ ở đường cái đối diện với bệnh viện. Vì thế bốn người đành phải băng ngang qua đường để ngồi lên xe.


Một bước, hai bước, Diệp Hoan với bộ dáng muốn ăn đòn như cũ được dìu đỡ với tốc độ chậm rãi đi tới...


Liễu Mi đi phía sau lưng ba người, hai tay cô thì khoanh trước ngực lạnh nhạt nhìn cảnh này. Hơn nữa cô không tự chủ mà lặng lẽ cách xa bọn họ một khoảng cách, cô thật sự không muốn cho người ngoài phát hiện cô và bọn họ là người quen...


"Anh Hoan à, chuyện này em và Trương Tam có thể giúp đỡ chút nào không?" Hầu Tử đỡ Diệp Hoan hỏi rất nghiêm túc.
Diệp Hoan lắc đầu: "Thêm hai đứa mày cũng không giúp thêm được mấy, cũng đừng xen vào chuyện này làm gì, rất là nguy hiểm đó. Đến bây giờ anh mày cũng chưa thăm dò ra đầu mối gì."


"Anh Hoan, anh đến cùng đắc tội người nào? Rõ ràng sai người lái xe đụng anh, thực con mẹ nó cũng qua ngoan độc rồi...!"


Diệp Hoan thở dài: "Không nhất định mày phải đắc tội người ta thì người ta mới hạ sát thủ với mày đâu! Nếu ngăn cản đường phát tài của người khác, chiếm lợi ích người khác thì những việc này so với thù giết cha càng thêm không đội trời chung. Anh mày có lẽ là ngăn chặn đường của người nào đó, anh mà không biến mất thì từ nay về sau gã đó ngủ ngon như thế nào được?"


"Người kia là ai? Anh đã có đối tượng hoài nghi rồi sao?"
Diệp Hoan do dự một chút, rồi lắc đầu.


Hầu Tử và Trương Tam từ nhỏ đến lớn một mực sống rất đơn thuần, thế giới quan của hai người rất đơn giản. Diệp Hoan cũng hy vọng bọn hắn có thể luôn sống đơn giản như vậy đến cuối đời, những sự tình xấu xa bẩn thỉu ở ngoài kia, tốt nhất vẫn là không nên để cho hai đứa bọ nó biết.


"Đợi anh mày điều tra ra gã rồi nói tiếp. Lúc đó anh mày sẽ trói gô cổ và đưa gã tới trước mặt hai đứa mày, hai đứa sẽ thay tao nện chết gã." Diệp Hoan cười đùa nói.
Hai người một trái một phải dìu Diệp Hoan, ba người chầm chậm băng ngang qua đường.


Trên đường cái xe tới xe đi, hơn nữa tốc độ xe đều rất nhanh, nhìn xem ba người chậm rì rì như là ba người già chỉ còn lại mấy hơi thở vậy, bọn tài xế cũng không kiên nhẫn nhấn còi xe. Có người dẫn đầu thì có người hưởng ứng, thế là trên đường cái vang lên tiếng còi xe inh ỏi.


Hầu Tử hơi khẩn trương nói: "Anh Hoan à, hay là chúng ta đi nhanh hơn một chút đi? Qua đường rồi anh giả bộ bệnh cũng được mà!"


Diệp Hoan mặt không đổi sắc nói: "Đừng để ý đến bọn họ, làm người bệnh như anh mày cũng đâu có dễ dàng gì, đường cái cũng không phải nhà bọn họ mở ra, quản bọn họ làm cái khỉ gió gì cơ chứ!"


Cách đó không xa một tiếng ô tô rít gào, một người tài xế nóng nảy không chịu nổi dứt khoát giẫm chân ga, phóng thẳng tới ba người đang đi với tốc độ như rùa ở giữa đường cái.
Hai mươi mét, mười mét...Càng ngày càng gần.


Hầu Tử cũng toát mồ hôi lạnh, run giọng nói: "Anh Hoan, không nhanh chân một chút thì có thể lại vào bệnh viện nữa cũng nên."


Diệp Hoan cũng biết sợ rồi, hắn cũng muốn chạy nhưng không biết làm sao lại nghĩ Liễu Mi đang đi phía sau lưng họ nên hắn không muốn mất mặt. Vì vậy Diệp Hoan cố gắng bảo trì trấn tĩnh, nói: "Hắn không dám đụng đâu, cứ bình tĩnh!"


Khóe mắt liếc qua chứng kiến chiếc xe kia càng lúc càng nhanh, không có một chút ý muốn phanh xe lại, mồ hôi lạnh trên cái trán Diệp Hoan cũng chảy ra càng nhiều.


Đợi cho khoảng cách chiếc xe kia cách ba người chưa đủ ba mét, hơn nữa vận tốc tối thiểu ít nhất cũng phải bảy mươi trở lên, lúc này Diệp Hoan cũng không bình tĩnh nổi nữa.
"Chạy!" Diệp Hoan quyết đoán hô lên một tiếng.


Hầu Tử và Trương Tam vung tay bỏ chạy, Diệp Hoan cũng chẳng chậm hơn chút nào. Vừa rồi ba người còn mang dáng dấp như người già đang hấp hối, thế mà bây giờ bộ dáng tháo chạy của bọn họ lại khỏe mạnh tựa như mèo bị chó đuổi vậy. Trong chớp mắt ba người liền hóa thành ba luồng khói đen, vèo một cái đã đứng trên vỉa hè phía đối diện rồi.


Bọn tài xế cũng đều ngây hết cả người, chiếc xe vọt tới bên cạnh ba người thì két một tiếng dừng lại. Đó là một chiếc Porsche màu vàng, cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt trẻ tuổi đeo kính râm hiện ra, nhìn cách ăn vận cùng giá trị chiếc xe này thì đã biết y là điển hình của một soái ca phú nhị đại*. Nếu đây là trong game, y tối thiểu cũng là Long kỵ sĩ với level 100 đấy.


*Chỉ những người “con ông cháu cha” vừa đẹp trai vừa có lắm tiền nhiều của.
"Thằng cháu trai, con mẹ nó, mày có gan đâm thật à!" Diệp Hoan còn chưa hết kinh hoảng đã mở miệng mắng.


Tên công tử phú nhị đại kia tháo xuống kính râm, đánh giá Diệp Hoan từ trên xuống dưới rồi cười nhạo nói: "Vừa rồi không phải là chạy rất nhanh sao, còn giả bộ làm người tàn tật để làm gì ?"
"Bị chó rượt thì ai mà không chạy?" Hầu Tử hừ lạnh rồi nói.


"Đã có thể chạy thì tại sao lại lê lết chậm chạp như vậy? Bộ có bệnh à?"
Diệp Hoan chỉ vào bệnh viện ở đối diện, ung dung nói: "Phi! Mẹ nó, nói thừa! Từ bên trong đó đi ra thì ai mà không có bệnh?"
Ngày hôm sau, Diệp Hoan lại đi đến sân bay.


Thẩm Duệ đi đến Bắc Phi, vì thế Diệp Hoan phải đến tiễn gã.


Hai người chiếm được một tỷ đô la từ 20% cổ phần của công ty khai thác mỏ Uranium. Thân là đại cổ đông, bất kể như thế nào cũng nên có một đại biểu đi giám sát, Thẩm Duệ tự mình đi đến đó chính là đại biểu cho thái độ Thẩm gia. Nếu quả thật không quan tâm mỏ Uranium hoạt động như thế nào, thái độ như vậy là không cấp mặt mũi cho vị huynh đệ da đen đã cướp đoạt chính quyền ở Bắc Phi kia rồi, vả lại cũng không nên để người ta cảm thấy áp cái mặt đen nóng dán lên mông lạnh* nha.


* Áp mặt nóng lên mông lạnh: Câu này có đại ý là bạn nhiệt tình làm một điều gì đấy cho ai đó, nhưng người đó lại chẳng thèm quan tâm ("bơ" = hờ hững) với điều mà bạn đã làm.


Đội thăm dò địa chất cấp quốc gia và công ty xây dựng đã dẫn đầu đi đến Bắc Phi trước đó rồi. Giai đoạn đầu là tiến hành thăm dò, xác định cách xây dựng hầm mỏ để lấy quặng như thế nào. Thời điểm này Thẩm Duệ đi thì rất phù hợp.


Trong quán cà phê ở sân bay, Thẩm Duệ ăn vận một bộ trang phục ngày thường. Sau lưng hắn, có vài nhân viên đi theo công tác.
Bên cạnh Thẩm Duệ là một thiếu phụ ước chừng 24~25 tuổi với đôi mắt ửng đỏ vòng quanh, trong ngực thiếu phụ đang ôm một bé gái.


Ngồi bên cạnh thiếu phụ là một chàng trai hai mươi đang cúi thấp đầu, dường như y không muốn bị Diệp Hoan bắt gặp, nên y quay trái quay phải để tránh đi ánh mắt của hắn.
Diệp Hoan vừa nhìn thấy thế thì lập tức cười vui vẻ.


Đó là Tống Chương, tên nhóc nửa đêm đi đua xe thì bị hắn bắt gặp trước đây. Trước mặt Thẩm Duệ, tên gia hỏa vô pháp vô thiên này lại biểu hiện như một đứa trẻ ngoan ngoãn, hôm nay đụng phải y thật là dịp khó có được.


"Diệp Hoan, đến đây đi! Anh giới thiệu một chút, đây là vợ của anh, Tống Giai..." Tiếp theo, Thẩm Duệ quay sang cười nói với Tống Giai: "Đây là em họ Diệp Hoan của anh, chắc hẳn em đã nghe qua rồi nhỉ?"


Tống Giai gật nhẹ đầu, sau đó cô lễ phép hé miệng cười cười với Diệp Hoan. Cô vẫn luôn điềm đạm nho nhã, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở một bên, vừa cẩn thận vừa bất an quan sát Thẩm Duệ, không có một chút biểu hiện vẻ ương ngạnh và nóng nảy chút nào, điều mà thường bắt gặp ở các tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc.


Diệp Hoan cũng gật đầu cười nói: "Chị dâu thật xinh đẹp như hoa như ngọc, ứng với anh họ thì thật sự dư xài rồi (ý nói là dư thừa sắc đẹp). Anh họ à, anh đi Bắc Phi cố gắng kiếm nhiều tiền vào, tranh thủ biến mình thành chậu hoa, mà không phải là cứt trâu, như vậy mới xứng đôi với chị dâu nha..."


Tống Giai phốc một tiếng nở nụ cười, Thẩm Duệ cũng dở khóc dở cười: "Tiểu tử cậu nếu muốn khen chị dâu của cậu thì cũng không cần phải hạ thấp anh như vậy chứ? ... Đúng rồi, ngồi bên cạnh là em trai của Tống Giai, Tống Chương, hai người bằng tuổi nhau nên giao tiếp nhiều thêm một chút. Diệp Hoan, cậu mạnh mẽ hơn nó, sau này cần chỉ điểm thêm, tiểu tử này cực kỳ ngang tàng, không muốn bị quản giáo, bố mẹ vợ của anh cũng rất đau đầu về nó."


Tống Chương rụt đầu một cái, thấy tình thế đã không thể tránh khỏi, vì vậy y liền tiến lên lúng túng cười nói: "Diệp Hoan, anh khỏe không...!"
Diệp Hoan giống như cười mà không phải cười liếc nhìn y, nói: "Tống đại thiếu gia, dù thế nào thì chúng ta cũng là người quen cũ nhỉ!"


"Người quen? Hai người đã quen nhau trước đây rồi à?" Thẩm Duệ hiếu kỳ hỏi.
"Quen, đương nhiên là quen thuộc rồi, thế nhưng quen biết dưới tình cảnh là cùng ngồi xổm trong một cái hố à, hà hà hà..."


"A? Thế giới này thật là nhỏ, hai người quen nhau lúc nào thế? Cùng ngồi xổm trong cái hố, chẳng lẽ là ở nhà vệ sinh?"
Diệp Hoan hắc hắc cười quái dị tiếp tục nói: " Đúng, trong một cái hố vào một đêm trăng đã treo cao, lúc đêm tối thò tay không nhìn thấy năm ngón".


Toàn thân Tống Chương run lên, dường như bị Diệp Hoan bắt được nhược điểm nào đó, ánh mắt của y lại tràn đầy vẻ cầu khẩn xin tha, xem ra Tống Chương không dám để cho chị và anh rể y biết rõ việc đêm đó đi đua xe.


Thẩm Duệ cũng không suy nghĩ nhiều, vì vậy cười nói: "Nếu là người quen cũ thì tốt. Diệp Hoan, hai người sau này nên thường xuyên lui tới."


Sau khi nói chuyện phiếm được vài câu, Diệp Hoan liền kéo Tống Chương sang một bên rồi kiêu ngạo nói: "Cuối cùng đã bắt được tên tiểu tử nhà ngươi rồi! đêm đó chú đẩy anh xuống hầm, lại ném anh mày vào bệnh viện mà chẳng thèm quan tâm, khoản nợ nần này nên tính toán như thế nào đây nhỉ?"


Tống Chương đè giọng nói xuống thấp để chỉ hai người nghe được rồi cầu khẩn: "Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi một mạng, anh rơi vào trong hầm, tôi không phải cũng bị rớt xuống theo sao? Chúng ta coi như huề nhau đi, chớ nói với chị của tôi về vụ đi đua xe nhá, nếu không cái chân chó của tôi em sẽ bị cha cắt phăng mất..."


Diệp Hoan khẽ nói: "Chú phải gọi anh là "Anh Hoan"."
Tống Chương thành thành thật thật khom người chào: "Anh Hoan."
"Anh đây biết rõ đám nhị thế tổ các chú khi đi đua xe khẳng định là có đánh cược thắng thua, khai ra mau, đêm đó chú thắng bao nhiêu?"
"Năm trăm vạn." Tống Chương cũng không dám giấu giếm.


Diệp Hoan từ trong túi tiền móc ra một tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho hắn, thấp giọng nói: "Đây là danh thϊế͙p͙ của moa..."
Tống Chương được sủng ái mà lo sợ: "Ơ, Anh Hoan, anh đừng khách khí quá, đều là người một nhà, cần gì đến cái danh thϊế͙p͙ này..."


"Con mẹ nó đừng có nói nhảm! Anh với chú rất quen thuộc sao? Nghe rõ này, trên danh thϊế͙p͙ có số tài khoản ngân hàng của anh. Gửi ba trăm vạn vào tài khoản đó, chuyện đêm hôm đó coi như là huề nhau, được chứ?"


Sắc mặt Tống Chương đang cười mà trông khó coi hơn cả khóc: ". . . Anh Hoan à! Anh ngồi một lát trong hố thật sự thành quý nhân nha, nếu không anh cũng vứt tôi vào trong giếng là được, tôi mất ba trăm vạn chỉ vì nghe một tiếng bịch vang lên thôi à, thật là bất công mà!"


Diệp cười nói: "Được ba trăm vạn mà sai anh đây nhảy giếng cũng đáng. Tiền nào của đó, nếu chú cam lòng đưa cho anh một nghìn vạn, anh cũng có thể nhảy xuống biển một lần cho cậu nhìn đấy!"


"Được rồi được rồi mà, ba trăm vạn thì ba trăm vạn, chúng ta phải giao ước trước. Về sau không cho phép nhắc lại chuyệ này đó, nếu cha tôi mà biết chuyện tôi vứt thái tử Thẩm gia vào trong giếng thì không biết ông có quất chết tôi không nữa?"


"Đúng là không có tiền đồ gì, chú cứ sợ cha mình mãi như vậy à?"
"Có thể không sợ sao? Thời điểm ông ta đánh tôi cũng không có một chút nhân tính nào cả!"


Diệp Hoan suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Nói thật... Nếu chú cam lòng bỏ ra hai nghìn vạn, anh đây có thể vứt cha chú vào trong giếng đấy!"
Tống Chương: ". . ."
Trong quán cà phê ở sân bay.
Diệp Hoan đang ngậm một điếu thuốc, hắn híp mắt đánh giá Thẩm Duệ, khóe miệng mang theo vài phần vui vẻ.


Hai chị em Tống Giai ngồi ở bàn khác đang thấp giọng nói gì đó, bộ dạng rất thân mật, cảm tình hai chị em này xem ra rất tốt.
Thẩm Duệ thì nhíu nhíu mày, dụi điếu thuốc Diệp Hoan đang hút dở vào gạt tàn.


"Tuổi còn trẻ sao lại hút nhiều thuốc như vậy? Cẩn thận bị ung thư phổi đấy!" Thẩm Duệ nghiêm mặt giáo huấn, biểu hiện nghiêm túc tựa như một người anh hai đang răn dạy đứa em phạm phải sai lầm vậy.
Trong lòng Diệp Hoan có một chút ấm áp nhưng cũng cảm thấy rét lạnh.


Nếu như... Thẩm Duệ thật sự đối xử với mình như một người anh quan tâm đến đứa em thì quá tốt rồi! Cho dù y có nghiêm mặt răn dạy, thì cũng mang theo mấy phần yêu thương, làm cho lòng người rất ấm áp đấy.


Nhưng sự kiện kia nếu là một tay y trù hoạch, cái người trước mắt với một bộ dáng nghiêm túc như anh cả trong nhà này lại là kẻ giết người trong bóng tối, thì y quả thật là một kẻ quá đáng sợ...


"Anh họ, khi đến Châu Phi mọi sự cần cẩn thận, mọi chuyện của mỏ Uranium đều nhờ cậy hết vào anh rồi. Em đối với mấy cái này cũng không hiểu, có đi sang cũng không giúp được gì, không biết chừng còn làm trở ngại đến công việc của anh nữa ấy chứ."


Thẩm Duệ cười nói: "Biết rõ cậu không giúp được gì, anh cũng không miễn cưỡng cậu đi cùng, ở Bắc Phi rất là loạn, quanh năm không ngừng chiến tranh, các thế lực võ trang ở đó rất dễ đánh nhau, cậu không đi cũng tốt, nơi đó thật quá nguy hiểm mà."


Diệp Hoan ho hai tiếng, nói: "Anh họ à, anh cũng nên chú ý an toàn. Còn có, ở phương diện tác phong sinh hoạt cũng phải bảo thủ một chút, nghe nói bệnh AIDS chính là từ trên người hắc tinh tinh Châu Phi lây truyền ra toàn bộ thế giới đấy."


Thẩm Duệ ngây ngốc một chút, sau đó tưc giận quát: "Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ "chơi" hắc tinh tinh hả?"


"Anh họ à, đừng hiểu lầm, ý của em là khuyên anh đừng ham vui đùa với các cô nương da đen bản địa, cũng không có bảo anh chơi hắc tinh tinh. Đương nhiên, nếu như anh có khẩu vị muốn nếm thử một lần, muốn "chơi" hắc tinh tinh cũng không phải là chuyệ không thể nha, nhớ rõ mang "áo mưa"... Cái đồ bảo hộ này quả thực là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ XX nha!"


"Rồi rồi! càng nói càng không nghiêm túc, biết thế này thì tôi cũng không gọi cậu tới tiễn rồi!"
Đã đến thời gian đăng ký, Thẩm Duệ cùng với hai chị em Tống Giai và Diệp hoan cáo biệt, sau đó gã và các nhân viên công tác đi theo bước đi về cánh cống của nơi đăng ký bay.


Trước khi đi, không biết vì sao Thẩm Duệ bỗng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Hoan rồi nở nụ cười nhạt. Cái dáng vẻ tươi cười này vẫn nho nhã ôn hòa như trước, hình tượng này vừa vặn như mang theo vài phần mùi vị khác thường.


Thẩm Duệ đi qua cổng không bao lâu thì có một thân ảnh quen thuộc đeo kính râm lớn, đang cúi đầu đi theo vào.
Mắt Diệp Hoan rất tinh, liếc một cái thì lập tức nhận ra thân ảnh quen thuộc kia.
Đó là Lâm San, con gái của tham mưu trưởng quân khu cảnh vệ. cô ta còn có một thân phận rất mốt: Tiểu tam (vợ bé).


Xem ra Thẩm Duệ rất quan tâm với cô nàng tiểu tam này, ngay cả đi Châu Phi cũng mang theo nàng. Lâm San coi như ít xuất hiện, che che lấp lấp như sợ người khác nhận ra, lặng lẽ tiến vào cửa lên máy bay.
Nghĩ đến tiểu tam, Diệp Hoan bất động thanh sắc lập tức nhìn về phía Tống Giai.


Sự thật chứng minh, muốn lừa gạt phụ nữ là chuyện chẳng dễ dàng gì. Một người nghĩ rằng y có thể lừa dối vợ mình, nhưng sự thật là y chỉ tự cho mình thông minh mà thôi.


Vẻ mặt điềm tĩnh của Tống Giai đang dần dần hóa thành sương lạnh. Diệp Hoan hiểu ngay cô cũng không xa lạ gì với Lâm San, hơn nữa cũng nhận ra cô ta.
Bất quá Tống Giai cũng để ý danh tiếng của mình, trước mặt em trai và Diệp Hoan thì cũng không biểu hiện gì, chỉ lặng lẽ ôm chặt đứa con, quay người rời đi ngay.


Nhìn xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rất lớn nơi phòng chờ máy bay, chứng kiến cảnh máy bay chở Thẩm Duệ trượt trên đường băng với tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng đầu phi cơ nhấc lên, lao thẳng lên bầu trời, khóe miệng Diệp Hoan lộ ra nụ cười mỉm.


Nghe nói người đại gian đại ác tất có một bộ dáng hoàn toàn thiện lương trong sáng, lời này thật sự có lẽ có vài phần đạo lý, nếu như sự thật chứng minh mọi chuyện là do Thẩm Duệ ở sau màn sai khiến, chính mình nên đối xử với y như như thế nào đây?
Tống Giai đã rời sân bay rồi.


Diệp Hoan quay sang Tống Chương đang nhíu mày, cười nói: "Chú có rảnh không? Đã đến giờ cơm rồi, anh đây mời chú em ăn cơm, anh em ta làm vài chén chứ nhỉ?"


Tống Chương lập tức lắc đầu khi nhìn thấy thần sắc bất thiện của Diệp Hoan. Vì vậy Tống Chương giả vờ giả vịt khoát tay nhìn đồng hồ đeo tay, trầm giọng nói: "Bảy giờ em còn có một cuộc hẹn, công việc rất bề bộn... "


Diệp Hoan khoát tay lên cổ Tống Chương, kéo y đi ra ngoài: "Mẹ nó, bớt giả bộ trước mặt anh đi, một nhị thế tổ như chú mà họp hành cái rắm ấy! Anh đây mời khách mà chú còn dám không đi hả?"


Cổ Tống Chương tựa như bị cái càng cua kẹp lấy, y đau đến mức gào khóc kêu to: "Anh Hoan, buông tay đi mà, nhanh buông tay! Em đi còn không được sao? Em muốn ăn yến sào vi cá... Còn nữa, đừng có gọi em là nhị thế tổ! Em có lý tưởng, có khát vọng đấy!"


"Cái đó cũng chỉ là lý tưởng và khát vọng của nhị thế tổ mà thôi. Vi cá yến sào thì miễn đi, anh mời cậu ra quán bán hàng rong, muốn ăn gì thì tùy tiện gọi, nhưng nói tước không cho phép vượt qua hai trăm đồng nha."