Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 195: Ôn chuyện

Diệp Hoan có rất nhiều lời muốn nói, Cao Thắng Nam cũng có rất nhiều câu muốn hỏi.
Mấy tháng qua, cả hai đều đã trải qua nhiều chuyện, cũng thay đổi rất nhiều. Diệp Hoan tại sao phải đi làm lính? Cao Thắng Nam sao lại bị chuyển đến Bắc Kinh? Cuộc sống của Diệp Hoan đã xảy ra những biến cố gì?....


Những câu hỏi này cứ nghẹn mãi trong họng chẳng thể thốt ra
Bởi vì quan tâm cho nên e dè


Những kỷ niệm bên nhau cứ ào ạt tràn về khiến trái tim Cao Thắng Nam vừa vui vẻ vừa chua xót. Những tháng ngày ở bên hắn, dù tức giận hay buồn cười, thậm chí hoang đường nhưng đều khắc cốt ghi tâm. Những kỷ niệm chỉ thuộc về riêng hai người.
Trong văn phòng yên tĩnh dường như nghe được cả tiếng tim đập của nhau


Cao Thắng Nam không thích bầu không khí yên lặng này, cô có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi thực sự đối mặt với hắn thì lại cảm thấy không biết phải mở miệng thế nào.
"Diệp Hoan, quyền cước của anh khá hơn xưa rồi đấy" Cao Thắng Nam cười mở lời


"Trong quân đội bị người ta đánh nhiều quá, không mạnh mẽ lên thì sẽ bị đám gia hỏa kia đánh chết tươi mất"
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân chậm rãi


Cao Thắng Nam hít sâu một hơi, đè xuống một bầu trời tưởng niệm trong lòng. Nơi này là văn phòng cục công an, thật sự không phải nơi thích hợp để ôn chuyện
"Đưa điện thoại của anh đây!" Cao Thắng Nam chìa tay ra
Diệp Hoan đưa điện thoại cho cô, Cao Thắng Nam nhập một dãy số vào màn hình rồi đưa trả cho hắn


"Đây là số điện thoại của em, anh nhớ cho kỹ. Ngày mai em được nghỉ, anh cũng xin phép nghỉ đi" Lời nói của Cao Thắng Nam vẫn quyết đoán như xưa, vừa mới mở miệng đã là giọng điệu không cho phép cự tuyệt
Diệp Hoan hoảng sợ, rụt rè nói
"Lại mướn phòng à?"


Gương mặt xinh đẹp của Cao Thắng Nam đỏ bừng, co chân đá hắn ra cửa
"Tên nhà quê chết tiệt này!"
.......
Gặp lại người quen, trong lòng Diệp Hoan rất cao hứng. Loại cao hứng này không liên quan tới tình yêu nam nữ, nó là loại cảm giác ấm áp khi nhớ đến cuộc sống êm đềm vui vẻ trước đây


Diệp Hoan lên xe Hummer trở lại nơi đóng quân. Hà Bình trân trối nhìn những vết xước sát trên chiếc xe yêu quý, lòng đau như dao cắt
"Cậu lái xe đụng phải xe tăng à!?" Hai mắt Hà Bình như muốn phun lửa


"Ngoài ý muốn, thực sự là ngoài ý muốn thôi. Đi đường không cẩn thận bị va chạm nhẹ" Diệp Hoan chột dạ cười gượng
"Trách nhiệm của ai?" Hà Bình nhíu chặt hàng mày cương nghị
"Trách nhiệm của tôi"
"Đối phương không hề có lỗi?"
"Một chút cũng không"
"Đối phương là ai? Đi xe gì?"


"Đối phương là bức tường"
Hà Bình: "......"
"Chuyện cậu đi làm đã xong chưa? Cục cảnh sát đã ghi xong khẩu cung của cậu chưa?”
Diệp Hoan ngạc nhiên nhìn Hà Bình
Vẻ mặt Hà Bình lạnh lùng không cảm xúc nhìn Diệp Hoan
.....


Đến buổi chiều, Diệp Hoan mặt mũi bầm dập lại xuất hiện ở đồn cảnh sát
"Cảnh sát Cao này, lần sau chúng ta có thể nói việc chính sự trước rồi mới nói chuyện trên trời dưới biển được không? Tôi mới bị người ta đánh vỡ đầu đây này...."
....


Mùa xuân đến, Hương Sơn tràn ngập hương hoa thơm ngát, hoa Đỗ Quyên nở rộ khắp sườn núi nhuộm đỏ cả một vùng trời. Khung cảnh yên bình thanh tĩnh tựa như bài thơ nào đó:
Dừng chân trước cổng chùa xưa
Cây cao, nắng sớm đong đưa lá cành
Đường nghiêng dốc vắng quanh quanh


Xum xuê hoa cỏ ngát xanh cửa thiền < Trích thơ: Thiền viện sau chùa Phá Sơn - Dịch: Hải Đà>
Một đôi nam nữ trẻ tuổi lững thững bước trên con đường lát đá quanh co, tiến dần lên đỉnh núi


Hôm nay Diệp Hoan và Cao Thắng Nam đều mặc thường phục giản dị. Diệp Hoan vốn không phải người thích ăn diện. Mặc dù tài sản trong tay Diệp Hoan lên đến hàng trăm triệu nhưng quần áo trên người chẳng có cái nào của nhãn hiệu nổi tiếng đủ thấy hắn hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ăn mặc.


Cao Thắng Nam xuất thân danh giá, cha cô là người quyền cao chức trọng nhưng nề nếp gia đình cần kiệm liêm chính đã ảnh hưởng đến tính cách của cô. Cao Thắng Nam không thích dạo phố mua sắm, dùng hàng hiệu như những cô gái trẻ khác. Quần áo của cô luôn là các nhãn hiệu phổ thông, gương mặt cũng không hề tô son trát phấn.


Hai người sóng vai dạo bước, tựa như một đôi tình nhân trẻ tuổi bình thường. Sẽ không ai nhận ra được người con trai là một phú ông bạc triệu, người con gái là danh môn khuê tú
Cao Thắng Nam lặng lẽ đi bên cạnh Diệp Hoan, thỉnh thoảng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng dấy lên cảm xúc ngọt ngào


Ông trời đã để cho họ đoàn tụ với nhau, phải chăng muốn ám chỉ rằng duyên phận giữa cô và hắn là do trời cao an bài? (...bệnh hoang tưởng vẫn chưa thuyên giảm =.=! )
Nếu đã là duyên phận không thể né tránh, vậy vì sao còn phải trốn?
Nụ cười dần nở trên môi phản chiếu cảm xúc trong lòng Cao Thắng Nam


Lần này sẽ không né tránh nữa, dù thế nào cũng không tránh nữa!
Một lần nữa gặp lại hắn đã cho cô thật nhiều dũng khí và niềm tin. Đây là do trời định! Cô đặt cược tất cả vào ván bài này, ván bài duy nhất của cuộc đời cô


"Diệp Hoan, nói một chút về anh đi" Cao Thắng Nam cười, ngưng mắt nhìn Diệp Hoan
"Nói cái gì?"
"Gì cũng được, cuộc sống mấy tháng này của anh ra sao? Cảm xúc vui buồn của anh, những chuyện thường ngày...em đều thích nghe"
Diệp Hoan trầm mặc thở dài một hơi


Câu hỏi này mơ hồ chạm đến nỗi đau luôn lẩn khuất trong lòng hắn
Biết nói gì đây? Trở về Thẩm gia, đại náo Thẩm gia, gây dựng sự nghiệp, trở thành triệu phú. Không bao giờ còn phải buồn bã, sầu khổ vì mấy vạn đồng để mua điều hòa cho lũ trẻ nữa. Những thứ này đáng giá để kể sao?


"Cô thì sao? Mấy tháng nay cô sống thế nào?" Diệp Hoan không đáp mà hỏi ngược lại. Vấn đề Cao Thắng Nam hỏi hắn thật sự không biết trả lời như thế nào, vừa nói ra sẽ động đến vết sẹo trong lòng hắn


"Lúc em rời khỏi Ninh Hải, cha em đã nhờ các chiến hữu của ông ấy điều em đến Bắc Kinh, còn được vào phòng cảnh sát hình sự nữa" Cao Thắng Nam cười nói, ánh mắt lấp lánh
"...Có thể được làm cảnh sát hình sự, còn phải cảm ơn anh đó"
"Sao lại liên quan tới tôi?"


"Lúc chúng ta mới quen nhau, anh giúp em phá án bắt giam Vương Đống. Sau này, anh bắt cóc Chu Mị và Liễu Mi, em là người đầu tiên hoài nghi anh. Vụ việc đó gây ầm ĩ lớn, nghe nói bộ trưởng bộ công an đích thân gọi điện thoại tham gia vụ án. Sau khi vụ việc được giải quyết, cấp trên bỗng nhiên thưởng cho em một cái huân chương. Em biết đây là phí ngậm miệng. Diệp Hoan à, gia đình anh thật không đơn giản, điều động ngàn vạn mối quan hệ để bảo hộ anh. Sau này em được điều đến Bắc Kinh, lúc tỏ ý muốn gia nhập phòng cảnh sát hình sự, em vừa nhắc đến vụ án bắt cóc ở Ninh Hải lúc trước, cấp trên liền lập tức chấp thuận"


Diệp Hoan cười mà không nói, trong lòng hắn hiểu rõ đây nhất định là do Thẩm Đốc Lễ cha hắn cố tình đè ép chuyện này xuống. Trong lúc rối loạn, có lẽ không ít cảnh sát tham dự vụ án này đều nhờ vậy mà được lợi.


"Chuyện đó không liên quan đến tôi, là do cô có năng lực" Diệp Hoan không muốn để Cao Thắng Nam cảm thấy nợ ân tình với hắn


Cao Thắng Nam lắc đầu, cười nói: "Anh đừng coi em là đứa ngốc. Em là một nữ cảnh sát trẻ, luận về kinh nghiệm, nghiệp vụ sao có thể vượt được những cảnh sát thâm niên đã phá án nhiều năm? Người ta dựa vào cái gì mà điều em vào phòng cảnh sát hình sự? Nói cho cùng cũng là gia tộc anh ngầm bật đèn xanh, chuyện này em rất rõ ràng. Một lần tham gia vụ án kia có hiệu quả bằng mười năm kinh nghiệm của người khác đó"


Diệp Hoan cười cười, không phủ nhận
"Nhắc đến Chu Mị và Liễu Mi, hai cô ấy vẫn ổn chứ?" Khi Cao Thắng Nam nói chuyện với hắn, nụ cười luôn nở trên môi, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
"Anh lúc thiếu tiền có bắt cóc mấy cô ấy nữa không đó?"


Diệp Hoan cười to: "Sao có thể chứ, hiện giờ muốn bắt cóc cũng là hai cô ấy phải bắt cóc tôi đó"
"Ồ, không phải chứ! Phát tài rồi sao? Anh trúng xổ số à?"
"Ừ, có thể xem như phát tài rồi"
"Phát tài bao nhiêu?"


"Hình dung thế này cho dễ hiểu nhé, nếu như tôi rút hết tiền gửi ngân hàng đi mua bánh quẩy thì có thể rải khắp tám vòng quanh trái đất này"
"Mua bánh quẩy?" Cao Thắng Nam ngẩn người, tính tính ngón tay cả buổi vẫn không tính được bánh quẩy xếp tám vòng trái đất là bao nhiêu tiền. Đầu óc rối loạn


Diệp Hoan vui vẻ: "Được rồi, không tra tấn cô nữa. Tôi mở một câu lạc bộ tư nhân ở Bắc Kinh, kiếm tiền còn nhanh hơn cả cướp ngân hàng. Mới khai trương được hai tháng mà tài sản riêng của tôi đã được mấy trăm triệu. Liễu Mi hiện tại là cổ đông kiêm đối tác kiêm quản lý câu lạc bộ. Hết thảy mọi việc đều là cô ấy giúp tôi quản lý.


Cao Thắng Nam giật mình
Những ngày không có cô, cuộc sống của Diệp Hoan lại đặc sắc đến như vậy. Tên lưu manh tưng tửng nơi đường phố năm nào đã dần biến hóa thành một người đàn ông trầm ổn kiên nghị rồi.
Diệp Hoan móc túi áo ngực lấy ra một tấm thẻ kim cương đưa cho Cao Thắng Nam


"Đây là thẻ kim cương của câu lạc bộ, cô cầm đi"
Cao Thắng Nam cười nói: "Em là một cảnh sát. Anh cho em tấm thẻ cao cấp như vậy, em dùng làm gì?"
"Nói chung cũng không phải bảo cô đi bắt bớ ăn trộm. Cho cô thì cô cầm đi, lúc rảnh rỗi có thể đến vui chơi, thư giãn"


Cao Thắng Nam không khách khí nữa, vui sướng tiếp nhận tấm thẻ
Hai người lại chậm rãi tản bộ trên núi, mỗi người ôm một tâm sự trong lòng
"Diệp Hoan, nói chuyện nãy giờ, anh vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất đâu đấy?" Cao Thắng Nam vẫn không chịu buông tha hắn
"Chuyện quan trọng nhất nào?"


Cao Thắng Nam nhìn Diệp Hoan chằm chằm, nhả chữ thật chậm: "Em không nhìn thấy sự vui vẻ, hạnh phúc trong mắt anh. Diệp Hoan, anh và Nam Kiều Mộc vẫn ổn chứ?"
Rốt cuộc, Cao Thắng Nam vẫn chọc vào vết sẹo này khiến nó lại rướm máu
"Nam Kiều Mộc....Kiều Mộc cô ấy bỏ tôi rồi. Tôi mất cô ấy rồi" Diệp Hoan cười buồn


Cao Thắng Nam kinh ngạc, hai mắt mở to. Cô định truy vấn ngọn nguồn nhưng nhìn thấy ánh mắt bi thương của Diệp Hoan, cô lại không sao mở lời được


Dù không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì nhưng cô tuyệt đối sẽ không dùng sự thống khổ của người đàn ông này để đối lấy lời đáp cho câu hỏi của mình


"Không nói chuyện này nữa. Diệp Hoan, chúng ta gặp lại chính là duyên phận, trời cao đã định đoạt như thế, anh gặp được em có thấy cao hứng không?" Cao Thắng Nam nháy mắt


"Xem như là có đi, nếu như tôi nói cảm thấy như cha mẹ chết, đoán chừng cô sẽ không được vui" Chỉ cần không đề cập tới Nam Kiều Mộc thì Diệp Hoan lập tức khôi phục bộ dạng thiếu đòn như xưa
Cao Thắng Nam giậm chân, đánh hắn một cái: "Anh đúng là miệng chó không mọc được ngà voi"


Dừng một chút, Cao Thắng Nam chợt nghiêm túc lên: "Diệp Hoan, những chuyện đã xảy ra ở Ninh Hải hãy quên hết đi. Ở vùng đất mới này, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, có được không?"
Diệp Hoan ngẩn người, dần dà hiểu ra ý cô. Chuyện không muốn nhớ lại có lẽ là lần quá chén lúc xưa.


Diệp Hoan thản nhiên cười cười: "Được, chúng ta bắt đầu lại, quên hết những chuyện trong dĩ vãng"
Cao Thắng Nam vươn bàn tay trắng nõn ra trước, cất giọng: "Xin chào, tôi là Cao Thắng Nam"
"Xin chào, tôi là người bị đồng chí cường bạo, Diệp Hoan"
"........"


"Đồng chí Cao Thắng Nam, nếu như đã chào hỏi xong rồi thì chúng ta xuống núi thôi nhỉ?"
"Vội vã xuống núi làm chi vậy? Em còn chưa tới được Hương Sơn mà"
"Nếu không chúng ta ngồi cáp treo?"
"Nơi này làm gì có cáp treo?"
"Không phải cái kia sao?"
"Đó là dây điện cao thế, anh ngồi lên thử xem..."