Hình ảnh đó kết thúc bằng tiếng hét như heo bị mổ của Diệp Hoan.
Nam Kiều Mộc nắm nhị đệ của Diệp Hoan, kéo từ phòng khách vào phòng ngủ, sau đó cô phủi tay rời đi, bóng lưng vô cùng thong dong tiêu sái.
Diệp Hoan đột nhiên cảm thấy thật ra Kiều Mộc không phải lúc nào cũng đều ôn nhu như nước, thỉnh thoảng cũng có trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như lúc nãy.
Khi Diệp Hoan ngồi trong phòng ngủ trợn mắt chịu đựng sự đau đớn từ nhị đệ truyền đến thì nhận được điện thoại từ Cao Thắng Nam.
"Thánh thể khỏe, trẫm vạn tuế, Cao ái khanh hãy bình thân..." Diệp Hoan cười hì hì, cợt nhả nói
"Diệp Hoan, anh nghiêm túc một chút sẽ chết à?" Cao Thắng Nam thở dài.
"Cảnh sát Cao, cô cứ ba lần năm lượt gọi điện cho tôi thế này sẽ khiến tôi cảm thấy mình như là nhân viên trực điện thoại của sở cảnh sát đó"
Trong điện thoại, giọng Cao Thắng Nam mang theo vài phần mệt mỏi: "Diệp Hoan, anh có rảnh không? Em muốn cùng anh uống chút rượu. . ."
Diệp Hoan nghe xong thì sắc mặt thay đổi, cô thế mà còn muốn tôi uống rượu cùng cô, lần trước ông đây chính vì uống rượu với cô mới bị thất thân, chuyện này tôi vẫn còn chưa dám nói cho Kiều Mộc biết, giờ cô còn muốn dụ dỗ tôi đi uống rượu cùng cô?
"Cảnh sát Cao, cô thấy đó, ngoại trừ những lần tôi bị bắt vào cục cảnh sát rồi được cô thẩm vấn, hai chúng ta thật ra cũng đâu thân thiết mấy đúng không? Việc uống rượu đó coi như bỏ đi, quán bar đâu phải nơi tốt lành gì, đàn ông vào đó là để tìm kiếm kích thích, còn phụ nữ vào đó thì chắc là đã chịu đả kích, cô đang yên đang lành tại sao lại muốn vào đó?" Diệp Hoan cố gắng dùng phương pháp uyển chuyển nhất để từ chối.
Giọng Cao Thắng Nam lộ ra một chút không kiên nhẫn: "Anh sao lại nói nhảm nhiều vậy, có phải là đàn ông hay không? Bây giờ anh nói một câu, đến hay không?”
"Không đi!" Diệp Hoan cứng rắn cự tuyệt: "Chuyện lần trước của tôi và cô là một sai lầm, tôi không muốn nó lặp lại lần nữa, như thế là có lỗi với Kiều Mộc."
Giọng Cao Thắng Nam trở nên buồn bã, lẩm bẩm: "Kiều Mộc. . . Đúng rồi, anh còn có Kiều Mộc nữa, em không . ."
Cao Thắng Nam chỉ nói được một nửa thì tắt.
Diệp Hoan ngồi trong phòng ngẩn người.
Hắn tự nhận mình không phải người đa tình , nhưng. . . vì sao khi nghe được giọng nói ảm đạm kia của Cao Thắng Nam thì trong lòng lại cảm thấy chua xót và đau đớn?
Đời này hắn đã quyết định ở bên Kiều Mộc, yên ổn sống bên nhau cả đời, nhưng giờ đây tại sao lại vì những cám dỗ bên ngoài mà xao động?
Nhưng. . . Cao Thắng Nam có thật chỉ là một loại cám dỗ ?
Từ lần đầu tiên gặp nhau đến giờ, hắn và Cao Thắng Nam đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, từ vụ cướp ngân hàng cho đến lần hắn bắt cóc con tin, cô nàng cảnh sát tình cờ gặp gỡ này đã lặng lẽ bước vào cuộc sống của hắn.
Sự ngang ngược của cô, sự chính nghĩa của cô và cả những tình cảm mà cô giấu trong lòng. . .
Diệp Hoan lại nhớ tới câu đố tràn ngập tính triết lý kia: Nếu cuộc sống là một con đường với những bụi hoa tươi đẹp ở hai bên, nếu chỉ có thể chọn một bông hoa lớn nhất và đẹp nhất, bạn sẽ chọn bông hoa nào?
Hắn đã chọn Kiều Mộc rồi, còn có thể chọn người khác sao?
Từ khi khoảng thời gian yên bình bị phá vỡ, bên người hắn bắt đầu xuất hiện nhiều bóng hồng, ngoại trừ Cao Thắng Nam, còn có Chu Mị - người luôn giúp hắn giải quyết những hậu họa mà hắn gây ra, cũng là trợ thủ không thể thiếu của, còn Liễu Mi không có việc bận lại gọi điện cho hắn, dù là mắng hay cười thì tình cảm cũng đong đầy trong từng câu chữ, đến cả người ngốc cũng có thể hiểu được tâm ý của cô. . .
Diệp Hoan cười khổ, chẳng biết từ lúc nào lại có nhiều người thích hắn như thế?
Chẳng lẽ thật sự là nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu sao?
. . . Người thì nhiều như vậy, nhưng cũng chỉ có một nhị đệ thôi.
Diệp Hoan cởi quần, nhìn nhị đệ ưu sầu hỏi: "Nhị đệ, mày thích ai?"
Nhị đệ cũng mềm nhũn, hiển nhiên là nó cũng đang khổ não.
. . .
Buổi chiều, Chu Mị gọi điện thoại tới.
Bốn vị tổng giám đốc Hoài Tây đã quyết định lên đường tới Ninh Hải gặp mặt Diệp Hoan. Chu Mị đã nói với họ rằng họ không nên đường hoàng xuất hiện mà nên bí mật bay đến Ninh Hải.
Lập trường của người làm ăn vốn rất mơ hồ, nếu phải định nghĩa về lập trường của họ thì nó chính là lợi ích, lợi ích mới chính là thứ mà họ theo đuổi cả đời.
Dương Tố mặc dù là đệ nhất công tử của tỉnh Giang Nam, là một nha nội danh tiếng lừng lẫy nhưng nếu y không thể cho họ lợi ích họ muốn thì họ cũng không coi trọng y nhiều hơn cái bình nước tiểu.
Huống chi người mời họ là thiếu gia của tập đoàn Đằng Long, bối cảnh chính trị của Đằng Long trong thương trường ai mà không biết, bốn vị giám đốc lại là những người có địa vị cao trong thương trường thì việc đó cũng không tính là bí mật gì với họ. Họ đều biết Chu Dung là vợ của Thẩm tổng lý, nếu thế thì Diệp Hoan chẳng phải là con trai của Thẩm tổng lý sao? Nghĩ vậy, nên họ không có lý do gì để từ chối lời mời của Diệp Hoan, dù họ không thể đắc tội Dương Tố nhưng nếu nói về gia thế thì họ càng không thể đắc tội Diệp Hoan.
Cho nên, dù không biết lý do Diệp Hoan mời họ đến Ninh Hải nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng thì họ vẫn quyết định đi đến đây.
Thương trường và quan trường có rất nhiều chỗ giống nhau, thứ mọi người coi trọng nhất chính là danh dự, hôm nay họ nể mặt Diệp Hoan cũng chính là gieo một thiện duyên cho tương lai của họ sau này.
Ninh Hải về đêm lộng lẫy muôn sắc màu, một chiếc xe Lincoln màu đen dài không nhanh không chậm lướt đi trên đường lớn. Trước và sau nó là 3 chiếc Mercesdes-Benz đen chạy băng băng tràn ngập khí thế, khiến người đi đường phải dừng chân mà ngóng trông đầy ngưỡng mộ.
Bên trong xe Lincoln, Diệp Hoan một thân trang phục không nhìn ra nhãn hiệu, ngón giữa đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy hiếm thấy, tóc được chải chuốt tỉ mỉ cẩn thận, gương mặt trẻ tuổi lộ ra nét uy nghiêm và lạnh lùng.
Chu Mị mặc một bộ váy dạ hội dài màu đen, mắt không chớp nhìn vào Diệp Hoan, đôi mắt dịu dàng đang dần chìm đắm vào khuôn mặt lộ ra vẻ trầm tĩnh và kiên cường.
Đây mới thật sự là bộ dáng mà thái tử Thẩm gia nên có, đây mới là phong phạm một người đứng trên vạn vạn người.
Diệp Hoan cảm thấy không được tự nhiên nên vươn tay nới lỏng cổ áo, nói: "Tôi nhất định phải mặc bộ quần áo ngu ngốc này để đàm phán với người khác sao?
Diệp đại thiếu gia vừa mới mở miệng, liền phá vỡ những ảo vọng tốt đẹp của Chu Mị.
Chu Mị tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Trên thương trường, mọi người đều quen được nước lấn tới, hơn nữa ánh mắt của họ rất sắc bén, chỉ cần nhìn một cái thì sẽ biết được anh có thực lực hay không, cho nên lúc anh đàm phán với họ nhất định phải cao giọng hơn, nếu như anh nhún nhường thì họ sẽ không coi chúng ta ra gì. Ví dụ, Tập đoàn Đằng Long đã từng kêu gọi hợp tác cùng một tập đoàn lớn ở nước ngoài, lúc ấy có đồng thời bốn công ty cùng cạnh tranh với chúng ta, họ cũng có thực lực, nhân mạch, tài nguyên và chế độ quản lý tương đương ta, nhưng cuối cùng thì tập đoàn Đằng Long đã chiến thắng, anh biết lý do tại sao không?”
"Không biết."
"Bởi vì khi phu nhân đích thân tham gia cuộc đàm phán, họ đã phát hiện một chiếc đồng hồ cổ vô cùng quý giá của hiệu Patek Philippe trên cổ tay của bà, những người trong nghề liếc mắt liền nhận biết được giá trị khổng lồ của nó lên đến mấy vạn đô la. Đối tác của ta từ chiếc đồng hồ đã nhận thấy phu nhân là người nghiêm túc, không khoe khoang mà lại có thực lực, cho nên cuối cùng chúng ta đã có được phần hợp đồng quan trọng đó.”
Diệp Hoan tán thưởng: "Không thể tưởng được mẹ tôi lại lợi hại như vậy. . ."
Chu Mị trong mắt hiện lên vẻ sùng bái, nói: "Phu nhân như là một thư viện rộng lớn, đáng được người khác dùng thời gian cả đời để tìm hiểu. Phu nhân từng nói, phụ nữ lúc trẻ, không cần ngại việc kiêu ngạo vì nhan sắc, nhưng cũng đừng cho rằng chỉ cần có dung mạo xinh đẹp thì sẽ có thể có được cả một đời hạnh phúc. Muốn có hạnh phúc, phải có đủ học thức và tài năng, còn phải có tính cách như loài mèo, mới có thể vĩnh viễn khiến nam nhân quan tâm mình..”
"Mèo?"
Chu Mị nói: "Mèo, luôn ưu nhã và cao ngạo, tưởng chừng như không quan tâm tới bất kỳ thứ gì, nhưng đôi khi, chúng có thể như một đứa trẻ làm nũng trong ngực anh, chờ anh yêu thương. Nhưng lúc anh đang chơi đùa với nó thì nó thể đột nhiên dùng bộ móng vuốt sắc bén của mình để tấn công anh rồi bỏ đi đầy cao ngạo. Cuối cùng, khi anh cảm thấy đau đớn thì nó lại quay về, ɭϊếʍƈ tay anh an ủi, rồi nhỏ nhẹ kêu hai tiếng meo meo với anh. . ."
Chu Mị nói xong thì chớp chớp mắt nhìn Diệp Hoan cười nói: "Anh có thích người như vậy không?"
Diệp Hoan vuốt mũi cười khổ, không thể phủ nhận, người phụ nữ như vậy cực kỳ mê hoặc đàn ông. Một người phụ nữ không thể nắm bắt sẽ kích thích ham mê chinh phục của họ. Đặc biệt là một người phụ nữ có tính cách như loài mèo thì có thể khiến người đàn ông trong quá trình chinh phục phụ nữ lại trở thành người bị chinh phục.
"Nếu như tôi gặp được một cô em như vậy thì chắc chắn sẽ không dài dòng mà lập tức xxx cô ấy, cho dù sau này tôi có thể chinh phục được cô ấy hay không thì tôi cũng không chịu thiệt." Diệp Hoan cười gian.
Chu Mị bất đắc dĩ thở dài: "Tư duy của anh quả thật không giống như tư duy của người bình thường."
Diệp Hoan cười xấu xa hỏi Chu Mị : "Cô có giống mèo không?"
Chu Mị phản xạ có điều kiện lập tức lùi khỏi Diệp Hoan một khoảng rất xa, vẻ mặt đề phòng nói: "Em bị dị ứng với súc vật!"
"Là tôi hay là mèo?"
"Cả hai!"