Nãi nãi đừng vội sốt ruột, nghe cháu trình bày tỉ mỉ chuyện này đã.
Bất kể là ai nghe thấy loại chuyện này đều chấn kinh, cơ bản chuyện lớn thế này chỉ có triều đình mới làm nổi, cho nên Đường Kính Chi phải ổn định
tâm tình của Đường lão thái quân trước, rồi mới đem tính toán của mình
nói ra một lượt.
Nghe xong tính toàn của y, Đường lão thái quân im lặng rất lâu, khó đưa ra quyết định.
Không thể phủ nhận, Đường Kính Chi muốn dùng nạn dân để khai hoang, đào kênh
là chuyện lời lớn, nhưng chuyện liên quan lớn, bất kể là ai, đột nhiên
nghe thấy một chuyện như thế cũng có cảm giác không chân thực.
Để Đường lão thái quân có thời gian thích ứng và cân nhắc trước, Đường Kính Chi mới nói:
- Nãi nãi, nếu chẳng phải tình hình Đường gia hiện nay quá tệ, cháu cũng
không muốn dùng chiêu này, dù sao cách làm thì tốt, nhưng quá mạo hiểm.
Có điều sự thực đã bày ra trước mặt chúng ta, chẳng những có tên cẩu
quan kia nhăm nhe Đường phủ, mà đám người cùng nghề ngửi thấy mùi cũng
ra sức chèn ép công kích Đường gia ta. Chúng ta hết đường rồi, vì sao
không thử một chuyến, tuy mạo hiểm, song cháu cũng đã tính toán kỹ càng, cái lợi cõ mấy chỗ sau...
Hơi ngừng lại một chút cho Đường lão thái quân tập trung nghe, rồi gập tay tính:
- Thứ nhất, giải quyết vấn đề Đường gia ta hiện nay có tài chính nhưng
không có hạng mục nào để kinh doanh, chúng ta có năm sáu trăm miệng ăn,
cho dù tiền nhiều đến đâu cũng miệng ăn núi lở. Thứ hai, sau khi thiên
tai bùng phát, nạn dân sẽ ùn ùn kéo tới, chúng ta cho bọn họ cái ăn, bọn họ nhất định mang ơn huệ của chúng ta, danh tiếng của Đường gia vang
xa, đám Điền Cơ dù có muốn ra tay với Đường gia, cũng phải xét tới phản
ứng của nạn dân. Thứ ba, đất đai trước khi khai hoang không đáng tiền,
nhưng đợi đào kênh xong, giá sẽ tăng vọt, tới mấy chục lần thậm chí còn
nhiều hơn ...
Đường lão thái quân cứ nghe hết một điều mày lại
giãn ra một phần, bà là người trải qua sóng gió đời người, khí phách
không phải phụ nhân bình thường có thể sánh bằng:
- Được, nếu như
cháu đã muốn đánh cược một chuyến, vậy nãi nãi cũng điên với cháu một
lần, cháu cứ làm đi chuyện thuyết phục những người khác để nãi nãi lo.
Có điều cháu nhớ kỹ một điều, bất kể kết quả cuối cùng ra sao, vạn lần
không thể để Đường gia vào tuyệt cảnh, thậm chí tuyệt đường hương hỏa.
Gia gia của Đường Kính Chi còn có bốn đệ đệ, những người này đều được thừa
hưởng một phần gia sản Đường gia, được nhận lãi từ mấy cửa hiệu, Đường
lão thái quân cho rằng đây chỉ là việc nhỏ không cần đích tôn bận lòng,
với lại những người kia đều hơn Đường Kính Chi hai bốn phận, bà không
muốn họ ỷ bối phận bắt nạt đích tôn, bà ra mặt là nhanh nhất, thậm chí
gửi một lá thư thông báo là được, xem kẻ nào dám tới lý luận với bà ?
- Vâng! Nãi nãi yên tâm, chuyện này cháu tuy không nắm chắc mười phần,
nhưng rất tin tưởng, hơn nữa nếu xảy ra chuyện gì bất ngờ, cháu sẽ không để cả Đường gia bị cuốn vào.
Đường Kính Chi chém đinh chặt sắt nói.
Tiếp theo đó phải suy xét tới làm thế nào.
- Lăng Nhi, chuyện này cần văn thư do triều đình phát xuống mới được, nếu Điền Cơ Vương Mông ngăn cản thì sao?
Đường lão thái quân tư duy xoay chuyển rất nhanh, tức thì nghĩ tới điểm mấu chốt nhất:
- Nãi nãi, nếu chúng ta tuyên truyền rùm beng muốn đào kênh, khai hoang
thì bọn chúng nhất định không chịu, nếu không mưu đồ chiếm đoạt gia sản
Đường gia ta của bọn chúng sẽ đổ bể. Nhưng chúng ta âm thầm hành động,
bọn chúng làm sao ngăn cản được.
- Đúng, chuyện này phải bảo mật, ngàn vạn lần không thể để lộ tin.
Đường lão thái quân hào hứng nói, vỗ mạnh tay vịn:
- Đến lúc đám cẩu quan phát hiện thì chuyện đã muộn rồi, ta rất muốn thấy cái mặt chúng lúc đó thế nào. Vậy văn thư chắc cháu nghĩ cách có được
nó?
- Nãi nãi, cháu đã nghe ngóng kỹ rồi, quản sự truân điền Lạc
Thành là Lưu Bưu, nói tới kẻ này à, trước kia là tên huyện lệnh thất
phẩm, sau đó thành lang trung lục phẩm, mấy năm trước còn leo được lên
cả thành thủ ngũ phẩm. Nhưng vận khí của hắn không tốt, mông còn chưa
ngồi ấm chỗ đã gặp phải khâm sai điều tra quan tham, kết quả bị mất mũ ô sa.
Đường Kính Chi kể ra:
- Tiếp đó không biết đi cửa sau của ai
mà kiếm được cái chức truân điền cứu phẩm này. Nói ra thì kẻ này chẳng
có cốt khí, người khác đang đường đường là thủ thành đại nhân ngũ phẩm,
chẳng muối mặt đi làm chức cửu phẩm này.
Đường lão thái quân bĩu
môi khinh bỉ, rất xem thường tên Lưu Bưu này, song nghĩ tới kẻ này là
một tên tham quan trơ trẽn, lại cười:
- Kẻ này tuy chẳng ra gì, nhưng lại có lợi cho chúng ta. Cháu định đút cho hắn bao nhiêu tiền, chỉ cần
được việc, tốn kém thêm một chút cũng không sao.
- Không được.
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Nãi nãi, chuyện này phải làm cho thật ổn thỏa, cho nên không thể trực
tiếp lấy bạc ra cầu hắn, nếu không chưa nói hắn đòi hỏi quá đáng, nếu vì đòi thêm chút tiền mà hắn trì hoãn lần lữa thì hỏng, cho nên phải làm
sao để hắn tới cầu chúng ta chứ không phải chúng ta cầu hắn.
- Ồ, cháu định làm thế nào để hắn tới cầu chúng ta?
Đường lão thái quân tò mò lắm:
Đường Kính Chi cười gian, đem suy tính của mình nói ra.
Sáng sớm, vầng mặt trời đỏ rực từ đường chân trời chầm chậm nhô lên, bầu
trời vạn dặm xanh ngắt một màu, thi thoảng vài cơn gió nhẹ thổi qua,
mang tới cho người đi đường chút hơi lạnh của mùa thu, Đại quản gia
Đường phủ sáng hôm nay cùng bốn thủ hạ đắc lực ngồi một chiếc xe ngựa
cao lớn rời phủ.
Xe đi qua con phố náo nhiệt, tới thẳng chỗ Lưu Bưu làm việc.
Nơi này là một tiểu viện không lớn, ở rất gần nha môn, trước cửa vắng teo,
Lạc Thành mấy trăm năm qua chưa từng có chiến tranh, đất đai có thể khai phát sớm đã được khai phát tận dụng hết rồi.
Công bộ quản truân
điền, thủy lợi, giao thông, mấy cái khác còn đỡ một chút, có cái kiếm
chác, chỉ có truân điền và thủy lợi là không có tương lai gì ở mạnh đất
này nữa rồi.
Xe ngựa dừng hẳn, bốn hạ nhân nhẹ nhàng nhảy xuống, vén rèm mời Từ Phúc.
Ung dung bước xuống xe, trên mặt Từ Phúc ít nhiều có chút kiêu ngạo, Đường
gia là gia tộc hàng đầu của Lạc Thành, không chỉ vì gia sản to lớn mà vì nhiều đời có người làm quan trong triều, cho nên đám hạ nhân bọn họ ra
ngoài cũng rất có thể diện.
Hồ Nhị là thủ hạ đắc lực nhất của Từ Phúc, thấy đại quản gia sắp đi qua cửa, hỏi nhỏ:
- Đại quản gia, lát nữa bọn thuộc hạ phải biểu hiện ra sao?
Ba người còn lại cũng im lặng lắng nghe.
Từ Phúc dừng chân lại:
- Đừng nói nhiều, cứ bày ra vẻ không coi ai vào mắt là đủ rồi.
Nói xong tiếp tục đi vào trong tiểu viện.
Nói thế nào thì cũng là một nha môn thuộc công bộ, có quan sai canh gác, thấy vậy đi tới:
- Xin hỏi mấy vị muốn gặp vị đại nhân nào.
- Ta muốn tìm Lưu Bưu Lưu đại nhân.
Khấu khí của Từ Phúc tuy rất bình đạm, nhưng lời lẽ cực kỳ vô lễ, dù sao Lưu Bưu là quan viên tại chức, tên hắn đâu thể gọi thẳng thừng ra như thế.
Quan sai kia hơi nhíu mày, nhưng thấy người trước mặt trang phục lẫn khí thế rõ ràng là người có thân phận địa vị, không dám đắc tội, vội khom người thi lễ:
- Thì ra tìm Lưu chủ sự, mời, tiểu nhân dẫn được cho các vị.
Dè đâu Từ Phúc căn bản không nhúc nhích, phất tay nói:
- Khỏi cần vào, ngươi cứ thông báo một tiếng, bảo hắn mau ra gặp ta.
Tới nha môn không vào bái kiến mà muốn quan ra gặp, làm kiêu tới mức này
đúng là xưa nay hiếm, quan sai kia mặt cứng lại, chạy vội đi thông báo.
Được thủ hạ báo cáo, Lưu Bưu tức bể phổi, tên chó má nào dám to gan như thế, dù gì hắn từng làm tới chức thủ thành ngũ phẩm, thế nào cũng có chút sí diện chứ. Có điều giận thì giận, nhưng nay không còn như xưa nữa, thế
nào cũng phải làm rõ đối phương là ai đã, tới lúc đó nổi giận cũng chưa
muộn, lăn lộn quan trường bao năm, chút cảnh giác này cần phải có.
Áp chặt lửa giận xuống, Lưu Bưu sửa sang lại quan phục, rời khỏi đại sảnh, đi bước nào đống thịt mỡ núc ních trên người lắc lư theo bước đó, trông đến tởm, người hơi nghiêng về phía trước, lưng khom khom, vừa mới thấy
Từ Phúc và mấy người hầu đứng giữa đại sảnh, sửng sốt một lúc, rồi nổi
khùng.