- Đó là chỉ lệnh cho phép ta bắt ngươi vào ngục, dùng nghiêm hình tra
tấn, còn bảo ta cứ yên tâm, không cần lo thế lực của Thuận vương gây khó dễ, ở kinh thành hoàng thái hậu và hoàng thượng tự có cách ứng phó.
Đường Kính Chi nghiêm trang nói:
Quý Trường Phong rùng mình, hắn tin ngay, nếu không Đường Kính Chi chẳng đường hoàng giơ lá thư trước mắt mình.
Mình bị vứt bỏ rồi, mình thành thứ phê vật bị người ta vứt bỏ rồi, Quý Trường Phong lẩm bẩm:
- Sớm biết như thế năm xưa nên vĩnh viễn ở lại biên quan, vì vương triều
chống lại ngoại địch. Dù có vùi thây sa trường cũng còn để lại anh danh
đời đời. Muộn rồi, quá muộn mất rồi, đôi tay ta vĩnh viễn không cầm vũ
khí giết địch nữa rồi ...
Lần nữa viên võ tướng kiên cường phải rơi lệ.
Đường Kính Chi không đành lòng, ra hiệu cho xưởng vệ thả hắn xuống, đích thân lấy khăn lau nước mắt, cho hắn một chén nước ấm.
Quý Trường Phong uống nước xong, qua hồi lâu khôi phục sức lực, lê mình dựa người vào tường, giọng thều thào:
- Muốn ta nhận tội sai người hành thích ngươi và Trình Uy cũng được, muốn ta khai Thuận vương có mưu đồ làm phản cũng được.
Nói tới đó mắt hắn trừng lên:
- Nhưng nếu muốn từ miệng ta biết được tướng lĩnh nào quy thuận Thuận Vương thì nằm mơ đi.
- Hả?
Hồ An mặt biến sắc, định đi tới treo hắn lên tiếp tục hành hình.
Có điều Đường Kính Chi xua tay, bảo hắn chậm đã, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Giờ vẫn còn chưa muộn, nếu ngươi khai ra, những hảo hữu hoặc bộ hạ của
ngươi sẽ không rơi vào tình cảnh như ngươi hôm nay, để hối hận cũng
không kịp.
Quý Trường Phong nhắm mắt lại, không thèm đáp lời Đường Kính Chi.
- Được, ngươi là một danh tướng từng quên mình vì xã tắc, bản bá gia thuận cho ngươi.
Đường Kính Chi không muốn làm khó hắn nữa.
Quý Trường Phong đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt cảm động và trông đợi.
Đường Kính Chi đi đi lại lại trong hình phòng hồi lâu buông một tiếng thở dài:
- Được rồi, làm người tốt thì làm tới cùng. Ta đảm bảo tính mạng cho vợ con ngươi.
- Đa tạ Trung Nghĩa bá, ân đức này kiếp sau xin báo đáp.
Quý Trường Phong vuối cùng cam nguyện làm người thế tội, tiếp theo đó
chuyện đơn giản rồi, viết lời khai, lăn tay.
Hắn đã chịu nhận tội, tất nhiên không tra tấn nữa, Đường
Kính Chi sai người chăm sóc vết thương, thay y phục sạch sẽ cho hắn, đợi qua một hai ngày, thương thế của hắn tốt hơn, sẽ bí mật áp giải lên
kinh.
Bất kể thế nào, Quý Trường Phong là quan lớn ngũ phẩm, không có thánh chỉ, không ai dám tùy tiện lấy mạng hắn.
- Đường bá gia, ta muốn nói với ngài một việc, năm xưa người Ngột Thứ xâm phạm biên quan, Vương lão tướng quân ra ứng chiến bị phó tướng bên cạnh sát hại giữa trận, nhiều người nói phó tướng đó không phải nội gián
người Ngột Thứ phái tới, mà là thích khách của Thuận vương.
Quý Trường Phong lăn tay vào tờ khai nhận tội do Hòe An viết xong, đột nhiên lên tiếng:
- Kỳ thực không phải thế, Quý mỗ lấy đầu bảo đảm, đó không phải là người của Thuận vương.
- Hả?
Đường Kính Chi kinh ngạc:
- Đường bá gia, không biết ngài gặp Thuận vương chưa, nếu ngài gặp rồi, sẽ hiểu Thuận vương không phải là hạng người như thế.
Quý Trường Phong khẳng định chắc chắn:
Đường Kính Chi trầm ngâm, y cũng cảm thấy Thuận vương không phải hạng vì mưu
toan vương vị mà bất chấp thủ đoạn như vậy, hắn là một kiêu hùng.
Qua lần gặp đó, với y, Thuận vương là nhân vật giống Yến vương Chu Lệ triều Minh vậy, độc ác nhưng anh hùng.
Nghĩ lại thì có nhiều điểm không hợp lý, y luôn nghĩ Thuận vương xúi Tề Đức
Thịnh và ba vị đại học sĩ ra mặt ngăn cản mình phong tước, thực sự đúng
thế không, Thuận vương như lần đó tới trước mặt y thẳng thừng hỏi :"
Ngươi có quy thuận ta không?" Mới hợp lý, chứ hắn không thèm làm trò ném đá dấu tay kia.
Nói như vậy ở kinh thành còn thế lực ẩn hình khác, đáng sợ hơn của Thuận vương thao túng tất cả, kể cả y cả Thuận vương?
Đường Kính Chi không khỏi rùng mình.
- Quý mỗ nhận tội rồi, nói những lời này không phải để gỡ tội cho Thuận vương.
Quý Trường Phong im lặng thì nói thêm:
- Nếu như Thuận vương thực sự là kẻ ám hại Vương lão tướng quân, thì chắc chắn không thể khiến các tướng lĩnh quy thuận, trái lại còn là kẻ thù
của toàn bộ tướng lĩnh vương triều này chứ không phải chỉ đám thuộc hạ
cũ chúng tôi.
Đường Kính Chi vỗ đầu, đúng là như thế chưa nói tới con người Thuận Vương, chỉ riêng việc ai cũng biết viên phó tướng do
Thuận vương tiến cử vào trong quân, hắn giết Vương lão tướng quân chẳng
khác gì đẩy Thuận vương vào chỗ chết.
Thuận vương có ngu xuẩn tới đâu cũng không làm việc đó.
- Chuyện này ta sẽ báo cáo lên hoàng thái hậu và hoàng thượng biết.
Đường Kính Chi gật đầu, rời đi, tới cửa thì dừng lại nói một câu:
- Hiện giờ hoàng đế chưa thể ra tay với Thuận vương, nên không thể công
bố hắn tạo phản. Như vậy ngươi không có tội danh mưu phản, chỉ mang tội
hành thích không thành, người nhà ngươi không cần lo tới tính mạng,
nhưng tội chết thoát được, tội sống còn đó. Đoàn chừng kết quả cuối cùng sẽ bị đày đi biên cương, tới lúc đó ta sẽ có an bài.
Quý Trường Phong cảm kích, nhịn đau cúi đầu vái bong lưng Đường Kính Chi.
Tới đây Đường Kính Chi để lại toàn bộ công việc cho Hầu Quang Diệu, việc y
không đào bới sâu thêm làm Hầu Quang diệu rất bất mãn, nếu có thể tra ra tướng lĩnh đi theo Thuận vương sẽ là công lao cực lớn.
Có điều
bất mãn thì bất mãn, ông ta không dám làm trái ý y, người này tuy còn
trẻ, đôi khi suy nghĩ quá mức lý tưởng hóa, nhưng thủ đoạn thì tuyệt đối không thể xem thường.
Ông ta đã sai lầm một lần, nếu tiếp tục trái ý y, chỉ e không bao giờ sửa sai được nữa.
Rời hầm ngầm, Đường Kính Chi cùng Hầu Quang Diệu tới phủ Trình Uy, qua mấy
ngày điều dưỡng, thương thế của hắn đã lành, dù người còn yếu, nhưng đã
có thể rời giường đi lại.
Trình Uy tiếp đãi hai bọn họ trong đại sảnh, cho họ biết đã bắt toàn bộ tâm phúc của Quý Trường Phong trong quân.
Như vậy Đường Kính Chi xem như đã triệt để kéo Trình Uy về phía hoàng đế,
có mười mấy vạn quân trú ở gần Kinh Châu là chuyện cực kỳ có lợi với
hoàng đế.
Nếu như kỵ binh từ đây ngựa không ngừng vó đi đường,
chỉ năm ngày đã có thể tới Ni Lạc Thần, nếu ở kinh có biến, quân đội của Trình Uy có thể nhanh chóng tới cứu giá.
Đường Kính Chi cũng cho Trình Uy biết Quý Trường Phong đã nhận tội, chuyện đã kết thúc, Trình
Uy tất nhiên là mừng vô cùng, nếu không dẹp yên được chuyện này, bên
trên truy cứu, hắn hợp mưu hãm hại quan viên tội cực nặng.
Đường
Kính Chi đã an bài xưởng vệ đi theo hai vị gia chủ tới Dư châu và Việt
châu, hiện Bồ Đề giáo cũng đã bị bắt trọn ổ, tới lúc phải về kinh rồi.
Nghe y sắp về kinh, Trình Uy dù sức khỏe còn rất yếu vẫn gắng gượng tiễn y ra cửa.
Đường Kính Chi về tới khách sạn, lệnh cho xưởng vệ lập tức sửa soạn, sau đó
đem them Mặt Rỗ và Trần Định, lặng lẽ rời Nguyên Tuyền thành, còn cẩn
thận đi một đường vòng lớn, tới chỗ hoang vắng trống trải nán lại ẩn
nấp, không có ai bám theo mới điều chỉnh phương hướng tới Hạ Xuyên
thành.
Y chưa quên Tề Đức Thịnh mai phục nhân mã trên đường đi
tới phía đông, còn đám hắc y nhân nữa, bọn chúng có thể hành thích lần
nữa, hành tung của y phải cực kỳ bảo mật mới được.
Trên đường về
kinh, Đường Kính Chi đi càng gấp hơn, chỉ dùng chưa tới bốn ngày đã đến
được Hạ Xuyên thành, chẳng tắm rửa gì, cứ giữ nguyên bộ dạng bụi đất lấm lem đó tới nha môn gặp thành thủ Vương Mông.
Gặp được Vương Mông, Đường Kính Chi chỉ chắp tay khách khí một câu rồi đi thẳng vào chính sự:
- Vương đại nhân, ta đã tra ra những cơ sở của Bồ Đề giáo tại kinh thành, ông lập tức phái nha dịch theo ta bắt người!
- Hả? Nhưng hạ quan còn chưa tra ra chứng cứ Bồ Đề giáo hại cho bách tính, giờ bắt người là trái pháp luật.
Vương Mông không đồng ý mà lộ vẻ khó xử: