Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 47: Dưới ánh trăng

Đường lão thái quân thì đơn giản và rõ ràng, chỉ cần cháu trai ngoan của bà

thích, bà lập tức đem Đường Chu Thị gả cho Đường Kính Chi làm tiểu

thiếp.

Đương nhiên, nói thì nói vậy, nhưng hiện giờ không cần quá gấp, vì điều bà muốn nhất là được bế trọng tôn.

Đường lão thái quân dùng khóe mắt nhìn Đường Kính Chi lẫn Đường Chu Thị một

lượt, thấy Đường Kính Chi mắt trong sáng, không có biểu hiện gì háo sắc, khẽ thở phào, bà thực sự sợ Đường Kính Chi động tình không dằn lòng

được.

Bên cạnh Đường Kính Chi cứ tăng thêm một nữ nhân là sẽ chia bớt đi một phần sủng ái của Lâm Úc Hương, như vậy ngày bà được bế trọng tôn sẽ phải kéo dài hơn.

- Lăng Nhi, sắp tới mùa thu hoạch lương thực rồi, ngày tháng tiếp tới sẽ rất bận rộn, cháu phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.

Chuyện nạp thiếp thuộc về hậu viện, do nữ nhân quản, nam nhân đặt tâm tư ở bên ngoài, xử lý đại sự, Đường lão thái quân không muốn cháu trai phân tâm

vì những chuyện lặt vặt, cho nên nhắc nhở.

- Cháu biết ạ.

Đường Kính Chi vốn nghĩ Lâm Úc Hương lần đầu xử lý việc nhà, sẽ khó tránh

khỏi khẩn trương, định ở bên giúp đỡ, nhưng Đường lão thái quân không

muốn y xen vào, đành thôi, dù sao mùa thu hoạch cùng thời gian nạn châu

châu bùng phát tới gần, y còn nhiều việc phải chuẩn bị.

Ăn tối

xong, Đường Kính Chi và Lâm Úc Hương tiễn lão thái quân đi xong cùng về

viện tử của mình, lúc này trăng đã lên cao, ánh trăng sáng tỏ nho hòa

trải suống mặt đất, không gian tăng thêm phần huyền bí lãng mạn, gió đêm thổi qua y phục hai người phiêu diêu, như đôi tình lữ thần tiên.

Tri Đông và Tri Thu đi theo sau cách vài mét, mặt tươi như hoa, Nhị nãi nãi được Đường lão thái quân trao quyền, làm nha hoàn thiếp thân, địa vị

bọn nó tất nhiên cũng thuyền lên theo nước, sau này dù là quản sự trong

phủ gặp các nàng có khi cũng phải cười khách khí.

Bọn nó trước

kia chỉ là nha hoàn bình thường, đâu ra thể diện nhường đó, cho nên càng nghĩ càng cao hứng, hai tiểu nha đầu này xem ra đêm nay cao hưng không

ngủ được rồi.

Thế nhưng hiện giờ tâm tình Lâm Úc Hương rất không

tốt, không muốn để ý tới tướng công háo sắc bên cạnh, nhưng Đường lão

thái quân muốn nàng xử lý chuyện Lý Trung, điều này có chút rắc rối,

nàng không biết phải làm sao, đành phải nghĩ cách bắt chuyện với y, sau

đó thương lượng.

Cho dù nàng và Đường Kính Chi sống với nhau chưa lâu, nhưng cũng biết tướng công háo sắc này là người không tệ, người mà y muốn xử phạt, chắc hẳn không phải thứ tốt.

Nhưng mà nàng cũng

nghe người ta nói tới Lý Trung rồi, đó là tâm phúc do lão thái quân đề

bạt lên, hiện giờ phải điều tra xử lý hắn, không thể không làm cho cẩn

thận, chẳng may lĩnh hội nhầm ý của lão thái quân, e nàng không sống yên ổn được nữa.

Lâm Úc Hương cố ý đi chậm lại, đợi Đường Kính Chi

lên tiếng trước, nhưng cái tên háo sắc ấy lại lạnh như băng, không nói

một lời, lúc nãy quan tâm tới tẩu tẩu sao hỏi ngọt ngào thế, giờ lại

giống như cái khúc gỗ, thật là tức mà!

Đi một lúc rồi Đường Kính

Chi vẫn không lên tiếng, làm Lâm Úc Hương bực bội chỉ muốn chửi mắng y

một trận, chỉ tại cái tên này mà nàng bị bắt vào Đường phủ xung hỉ, y có chết cũng liên quan gì tới mình, cả tên đạo sĩ chết tiệt kia nữa, hắn

có thù với mình chắc?

Hừm, rồi chuyện tên Lý Trung kia, nếu không phải y cố truy xét, phiền phức đã chẳng rơi lên đầu mình.

Tức thì tức, Lâm Úc Hương rất lý trí, biết mình thân trong hang sói, không

thể hành động theo cảm tính, nếu không cuối cùng chỉ e tới một khúc

xương cũng chẳng còn.

Hít sâu một hơi thật dài, Lâm Úc Hương cố

gắng để bản thân bình tĩnh lại, quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, vừa

mới nhìn một hơi, thoáng có chút thất thần, vì giờ phút này khuôn mặt

Đường Kính Chi dưới ánh trăng, trán cao mũi thẳng, đôi môi không dầy

không mỏng hơi mím lại rất hấp dẫn, gió đêm thổi sợi tóc bay lất phất,

trông càng thêm phong lưu tiêu sái, nửa khuôn mặt khuất sau ánh trăng

thêm phần thần bí thu hút nữ tử.

" Thôi vậy, nể mặt ngươi tướng

mạo không tệ, bản cô nương giúp ngươi một lần!" Mất mấy giây sau Lâm Úc

Hương mới sực tỉnh, thầm lẩm bẩm ý vị không rõ.

Đường Kín Chi

không phải là không muốn nói chuyện với Lâm Úc Hương, mà là đang nghĩ

phải nói ra sao, chuyện này liên quan tới thể diện của lão thái quân, mà tên Lý Trung cần phải trừng trị.

Suy nghĩ một hồi, y mới quyết

định đem chuyện Lý Trung làm kể ra đã, rồi cùng nàng thương lượng, nhưng vừa quay sang, mới phát hiện Lâm Úc Hương tụt lại mấy bước không biết

từ lúc nào.

Lâm Úc Hương không ngờ Đường Kính Chi đột ngột quay

sang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng nàng đang thầm

khen y tuấn tú, mặt thoáng hiện tia đỏ lựng, hoảng loạn chuyển ánh mắt

sang một bên, mượn động tác vén tóc che mặt, lòng cầu khẩn :" Không nhìn thấy, y không nhìn thấy mình đang nhìn trộm y."

Lúc này trời đã

tối, Đường Kính Chi không nhìn thấy ráng hồng trên mặt, cùng ánh mắt

hoảng loạn của kiều thê, chỉ thấy ánh trăng chiếu lên người thiếu nữ,

váy dài bay lất phất theo ngọn gió, lưng buộc quanh vòng eo hoàn mỹ,

nàng khẽ nâng ngọc thủ, nhẹ nhàng vén những sợi tóc bám trên mặt, đôi

mắt sáng như vầng trăng trên cao, vẻ đẹp thanh lệ thần tiên khiến người

ta rung động sâu săc, ánh trăng xuyên qua váy lụa, thấp thoáng đường

cong lung linh, khiến người ta cầm lòng không được liên tưởng đến ngọc

thể mê người, hẳn phải là tuyệt phẩm nhân gian.

Đường Kính Chi khẽ ho khẽ, trấn tĩnh lại nói:

- Úc Hương, vì điều tra Lý Trung, hôm nay gần như ta phải tốn cả một buổi chiều, kẻ này to gan lớn mật, chẳng những ức hiếp hạ nhân, thậm chí chủ tử cũng không coi ra gì, cả Uyển di nương và Ngọc di nương đều bị thiệt thòi vì hắn.

Lâm Úc Hương vốn đang chột dạ nhìn chằm chằm mũi

chân, chỉ sợ Đường Kính Chi vừa rồi nhìn ra chút gì đó thì sau này nàng

không mặt mũi nào đối diện với y nữa, không ngờ Đường Kính Chi vừa mở

miệng ra là Uyển di nương với Ngọc di nương, chẳng hiểu vì sao lửa giận

ngùn ngụt bốc lên trong lồng ngực.

Mình bị thương, còn nấu cơm

làm canh cho y ăn, nhưng y vô tâm vô tình đi tìm hai nữ nhân khác phong

lưu khoái hoạt, tại sao cái số mình nó khổ như thế, lại còn hai tiểu nha đầu Tri Đông Tri Thu kia rảnh rỗi không có việc gì làm, giận mình, ép

mình làm cơm cho y ăn.

Trong lòng tức giận, lời nói tất nhiên chẳng dễ nghe, Lâm Úc Hương cười nhạt:

- Nhị gia, người có thương hai vị di nương cũng không thể thiên vị thái

quá, Lý quản sự chỉ là nô tài, lấy đâu ra gan làm cho chủ tử thua thiệt, người đừng có nghe lời một phía, bị hai vị di nương làm mê muội.

Thường ngày Lâm Úc Hương không thích nói chuyện, hờ hững lạnh nhạt với mình,

nhưng Đường Kính Chi biết nàng không chấp nhận được việc bị cướp về

Đường phủ, ép kết hôn với người không quen, chứ con người nàng không tệ, những lời khắc bạc như thế lần đầu tiên y được nghe từ miệng Lâm Úc

Hương, mày kiếm nhíu lại, trong lòng không vui.

- Úc Hương, ta

nói rồi, vì chuyện của Lý Trung, ta gần như điều tra cả buổi chiều, còn

tìm được mười mấy hạ nhân làm chứng, tuyệt đối không sai được.

Đường Kính Chi nghiêm nghị nói:

- Còn nữa, ta không bị hai vị di nương làm mê muội.

- Hừ, mười mấy người? Nhị gia, nói một câu người không thích nghe nhé, ai muốn hãm hại người khác mà chẳng chuẩn bị trước vài nhân chứng, huống

hồ hai vị di nương là chủ tử, riêng nha đầu để sai phái cũng tới mười

mấy đứa rồi.

Lâm Úc Hương càng không thoải mái, bĩu môi nói, cho rằng mình đoán đúng.

Đường Kính Chi nghe hết câu này ngực phập phồng tức giận:

- Nàng chưa hề điều tra, sao biết hai vị di nương hãm hại người khác?