Đường Kính Chi mỗi năm phải đi khắp nam bắc lo chuyện làm ăn cùng kiểm
tra cửa hiệu Đường gia đặt khắp nơi nên y có một chiếc xe ngựa riêng đặc chế, xa hoa chưa nói, nó phải to gấp đôi xe ngựa bình thường, như căn
nhà nhỏ di động, dùng tới bốn ngựa kéo, bên trong lót đệm ấm, lần trước
cải tạo xe đẩy khai hoang, y cũng thuận tiện cải tạo chiếc xe này dự
phòng về sau cần dùng tới, cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ bổ xung cho nó
tính năng giảm xóc, đi trên đường êm như ru, hết sức thoải mái.
Hiện giờ là trời đông lạnh giá, gió thổi buốt xương, nên bốn phu thê Đường
gia chui cả vào trong xe, Ngọc Nhi cũng thế, dù nàng chịu đựng được,
nhưng tướng công thư sinh không cho nàng vất vả.
Rèm cửa sồ rất dày, nếu không phải là người bên trong vén lên thì gió to đến mấy cũng không thổi bay được.
Uyển Nhi và Nhu Nhi chưa bao giờ đi xa nhà thế này, cho nên cực kỳ hung
phấn, kéo rèm ngắm cảnh bên ngoài ríu rít bàn luận, các nàng ngay cả rời Đường phủ còn phải báo lý do, mà cùng lắm cũng chỉ có thể loanh quanh
trong thành, muốn ra ngoại thành cũng đợi cả nhà đi dâng hương mới được, tất nhiên là vui vẻ không thôi.
Có điều đang là mùa đông, ngoài
trời cây cối trụi lá, cảnh vật điêu linh, thi thoảng thấy bóng người đi
qua cũng co ro trong gió lạnh, chỉ muốn về nhà cho nhanh, hai nha đầu
sinh buồn chán quay sang đòi Đường Kính Chi kể chuyện.
Đường Kính Chi suy nghĩ, nữ nhân đa phần thích chuyện tình cảm lãng mạn, câu
chuyện hiện đại hoặc phương tây thì tất nhiên không kể được, nếu không
phải giải thích bối cảnh và nhiều từ ngữ, cuối cùng đem chuyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài ra kể.
Quả nhiên bi kịch ái tình làm hai cô gái
khóc ướt khăn, Ngọc Nhi nghe nửa chuyện đã chửi Lương Sơn Bá vô dụng mấy lần, chẳng buồn nghe nữa, nhắm mắt ngồi luyện công.
Nhu Nhi khóc tới đỏ mắt, thấy Đường Kính Chi vươn vai ngáp dài, phụng phịu hỏi:
- Nhị gia, chuyện cảm động như thế sao người không có vẻ gì là động lòng cả.
Đường Kính Chi làm bộ mặt tội nghiệp nói:
- Các nàng nghe thì thoải mái rồi, còn ta kể chuyện tới khô cả cổ, dù cảm động cũng làm gì còn nước mắt để khóc nữa.
Uyển Nhi nghe y có ý oán trách liền lấy ấm trà cho y uống, Đường Kính Chi uống một ngụm rồi uể oải nói:
- Được rồi, các nàng tiếp tục cảm động đi, ta nghỉ ngơi đây, không kể chuyện nữa.
Nhu Nhi đang thích nghe chuyện, biết y không giận mình nắm tay nài nỉ:
- Nhị gia, kể tiếp đi mà, kể chuyện ngắn thôi cũng được.
Giọng Nhu Nhi nũng nịu đôi mắt to long lanh nước mắt chớp chớp khiến xương
khớp Đường Kính Chi mềm ra, làm sao từ chối được mỹ nhân như vậy, có
điều nhìn cô bé ngây thơ đáng yêu này, lòng nảy ra một ý, nở nụ cười xấu xa nói:
- Được rồi, ta kể chuyện tiếp, có điều nghe không hiểu là ta không giải thích đâu nhé.
- Chắc chắn tỳ thiếp hiểu mà.
Nhu Nhi gật đầu ngay, lòng nghĩ mình không hiểu thì có thể thảo luận với Uyển Nhi muội muội.
Uyển Nhi cũng rất hứng thú chờ đợi.
Đường Kính Chi hắng giọng kể:
- Có hai nha hoàn là bằng hữu làm việc ở hai phủ khác nhau, một hôm gặp
nhau trên phố, nha hoàn Trương phủ than vãn:” Ta thật đáng thương, ngày
nào cũng phải luôn mồm: Vâng! Phu nhân, vâng! Phu nhân …” Nha hoàn phủ
Lý nói :” Ta còn đáng thương hơn, ngày nào cũng không ngừng nói: Không!
Lão gia, không! Lão gia ..
- Thế nghĩa là sao?
Nhu Nhi quả nhiên không hiểu, nhíu mày hỏi :
- Bất kể là phu nhân hay lão gia sai bảo, đều phải nói vâng, chứ sao có thể nói không được ?
Nhìn vẻ mặt ngô nghê của cô bé này, Đường Kính Chi không nhịn được cười:
- Đã bảo ta không giải thích mà.
Nhu Nhi quay sang hỏi:
- Uyển muội muội, có hiểu không?
Uyển Nhi mới đầu không hiểu mấy, nhưng lúc này thấy Đường Kính Chi ôm bụng
cười chảy nước sao chẳng đoán ra, dù gì nhà nàng từng là đại hộ chuyện
thế này chưa gặp cũng có nghe nói, mặt tức thì đỏ bừng, chuyện này làm
sao có thể nói ra được, đành đáp :
- Muội, muội cũng không biết.
Nhu Nhi nhăn mày nghĩ không ra, thấy Đường Kính Chi cười mãi, càng tò mò, nhất định là cái gì đó hay lắm, lắc tay y :
- Nhị gia, tức là sao, người giải thích đi.
Đường Kính Chi khó khăn lắm mới ngừng cười được, trêu tiểu cô nương thật là sảng khoái, vừa lau nước mắt vừa nói :
- Được rồi, gợi ý cho nàng nhé, Ngọc Nhi biết đấy, hơn nữa còn rất hay nói, có điều muội muội của nàng nói : Không! Nhị gia …
Đang đắc ý thì hàn quang lóe lên, Đường Kính Chi trúng một cương châm, á khẩu luôn.
Vì có xe ngựa đi theo, nên tốc độ rất chậm, khi xuất phát là cuối tháng 12 thời tiết giá lạnh, tới được Ni Lạc Thần đã thì đã là tháng hai, xuân
ấm hoa nở rồi, vậy là Đường Kính Chi bỏ lỡ cái tết đầu tiên nơi này.
Ở đây là kinh sư, nơi này tập trung quan cao quý nhân, Uyển Nhi và Nhu
Nhi nghĩ phải hết sức chú ý lời ăn tiếng nói, nếu không làm mất mặt
tướng công, cho nên ngồi im trong xe, đến cả rèm xe cũng không dám vén
lên, tới tận khi đi qua cổng thành, nghe tiếng huyên náo từ phố xá phồn
hoa, Nhu Nhi không nén nổi tò mò, he hé một khe rèm nhỏ nhìn ra ngoài,
nhưng không biết nhìn thấy cái gì mà rụt đầu lại tức thì, đồng thời mặt
đỏ bừng.
Uyển Nhi ngạc nhiên lắm, hỏi :
- Nhu tỷ tỷ, có chuyện gì thế ?
- Có, có đôi nam nữ ngoài kia, đi ngang nhau trò chuyện rất thân mật …
lại còn, lại còn nắm tay nhau, sao bọn họ làm chuyện thế được.
- Không thể nào.
Uyển Nhi không tin, vén rèm ra xem, cũng rụt đầu ngay lại, quay sang hỏi Đường Kính Chi :
- Nhị gia, chẳng phải kinh sư là nơi dưới chân thiên tử, lễ nghi quy củ cực kỳ nghiêm ngặt sao?
Thực ra Ni Lạc Thần nằm giữa trung tâm vương triều, khách thương bắc đến
nam, đông qua tây đều qua đây, lượng người dân số vãng lai chiếm tới gần hai mươi phần trăm dân số của Ni Lạc Thần, mang theo đủ loại văn hóa
đông tây, thế nên người dân ở đây tư tưởng cởi mở, lại thêm ảnh hưởng
ngàn năm từ sông Tần Hoài, chuyện nam nữ nắm tay nhau trên đường ở nơi
khác là không tưởng tượng nổi ở đây không quá hiếm, nhưng phải nói trong con mắt phần đông dân cư Ni Lạc Thần phóng khoáng thì đó vẫn là hành vi không đàng hoàng lắm, chỉ có điều không đến nỗi bị người ta chửi làm
bại hoại thuần phong mỹ tục giữa phố nhưu nơi khác thôi.
Nói tới
nghiêm ngặt thì nơi này quả thực rất nghiêm ngặt, đó là phân chia đẳng
cấp, như nhà dân không được xây cao hơn phủ quan, phủ quan không được
cao hơn hoàng cung, cùng cả đồng quy định bất thành văn khác.
Nghe Đường Kính Chi giải thích, Nhu Nhi và Uyển Nhi càng không dám rời xe,
chỉ sợ chẳng may phạm vào kỵ húy gì đó ảnh hưởng tới tướng công.
Tới tận khi xe vừa dừng lại, xa phu bên ngoài báo một tiếng Nhu Nhi mới cấp bách nhảy xuống, nhìn trái nhìn phải một hồi, hỏi:
- Nhị gia, đây là nhà của chúng ta ở kinh thành à?
Đường Kính Chi xuống xe, cười gật đầu:
- Ừ, chính nơi này đấy.
Lúc này Giang Cảnh đi tới chắp tay nói :
- Đường nhị gia, buộc thuộc hạ đã hộ tống ngài đi tới nơi về tới chốn, giờ xin được về nha môn phục lệnh.
Đường Kính Chi ra hiệu cho Thị Mặc, chắp tay với đoàn người Giang Cảnh nói :
- Trên đường đi được mọi người giúp đỡ, tại hạ xin có lời cảm tạ.
Thị Mặc đi tới, đưa một cái túi cho Giang Cảnh, nói :
- Giang đại ca, đây là chút đặc sản của Lạc thành trước khi đi lão thái
quân nhà chúng tôi dặn mang theo biếu mọi người, Lạc Thành là địa phương nhỏ không so được với kinh sư, chỉ có chút quà mọn, mong huynh không từ chối.
Giang Cảnh nghe thấy tiếng va chạm lách cách trong túi,
kinh nghiệm cho hắn biết, trong đó nhất định toàn là bạc chứ chẳng đặc
sản gì, không khách khí đưa tay nhận lấy, lén ước chừng phải được vài
trăm lượng, cười sang sảng nói :
- Ha ha ha, tại hạ rất thích món đặc sản địa phương, tạ ơn Đường lão thái quân, tạ ơn Đường nhị gia, sau này ngài cần gì cứ báo một tiếng, trong kinh thành này thuộc hạ không dám
nói có quyền lực gì, nhưng quen biết không ít.
- Nhất định, nhất định.
Đường Kính Chi tiễn đám Giang Cảnh vui vẻ rời đi rồi đi tới gõ cửa.