Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 415: Hóa ra là thế

Kỳ thực là trong đêm đầu tiên rời kinh, Hồ Phụng Kiều lại lén tới thăm, nghe nói y sắp về Lưu Châu làm việc, liền chủ động giúp y, dọc đường đi còn liên hệ với y mấy lần, nói cho y biết đại khái tình thế hiện tại của Lưu Châu, đồng thời nói Minh Húc và Trương Thiếu Kiệt còn ở Ni Lạc Thần chưa về.

Làm Đường Kính Chi vui mừng nhất là Hồ Phụng Kiều còn ngầm sai người giết sáu tên đưa thư về Lưu Châu của Trương Thiếu Kiệt.

Nói cách khác hiện giờ Điền Cơ còn chưa hay biết tin liên quan tới Minh Húc, hai thế lực lớn này vẫn chưa chính thức bắt tay với nhau.

Đó cũng là nguyên nhân Đường Kính Chi tức tốc nối đuôi khâm sai thứ hai nam hạ.

Hiện chỉ có Trịnh Điền hai nhà thông đồng với nhau, lá gan tất nhiên nhỏ hơn, nếu có thể không cần làm phản thì tận lực không làm phản, nếu như đạt thành hiệp nghị với Phúc Thọ Vương thì muốn thuyết phục Trịnh gia rất khó khăn.

Hai người đi được một đoạn thì gặp Giang Cảnh và Đường Uy đã vào Kiên Thành sớm một bước tới đón.

Đường Kính Chi ra hiệu cho bọn họ tới chỗ vắng vẻ, hoi:

- Hết thảy đều thuận lợi chứ?

- Vâng, bọn họ đều có thân phận thứ hai nên trà trộn vào không gặp trở ngại gì.

Đường Uy đáp trước.

Giang Cảnh tính cẩn thận đa nghi, con mắt thi thoảng lại đảo tròn, quan sát động tĩnh bốn xung quanh trước rồi mới đáp:

- Đường nhị gia, phía thuộc hạ cũng thuận lợi, bọn họ đã tản ra vào năm khách sạn khác nhau, hiện đã đóng giả làm người bán hàng rong trải ra khắp nơi nghe ngóng tin tức.

Đường Kính Chi định nhân lúc Trịnh Kiếm Thu kích động để thực hiện kế hoạch của mình, nhưng vì không muốn Trịnh Kiếm Thu thấy mình tới quá nhanh đâm hoài nghi thành ý của mình, cho nên đợi sáng hôm sau mới tới Trịnh phủ truyền tin.

Giờ thì thân phận Đường Kính Chi đã khác rồi, Trịnh Kiếm Thu được tin, không dám chậm trễ, hay tin vội vàng tới ngay.

Kiên Thành là thành chính của Lưu Châu, ám vệ tất nhiên có bố trí nhiều cứ điểm bí mật, nhất là khi phát hiện âm mưu của Điền Cơ, nơi này càng trọng điểm của ám vệ.

Trong một tiểu viện kín đáo gần con sông thông ngoài thành được bảo vệ chặt chẽ, thức ăn vừa sửa xoạn xong thì Trịnh Kiếm Thu đã tới rồi, vừa đẩy cửa phòng đi vào, Trịnh Kiếm Thu đã đi nhanh tới, thi lễ thật sâu:

- Đường hiền đệ, lần này vi huynh thoát được kiếp chân trắng, bước vào sĩ đồ hoàn toàn nhờ đệ, hãy nhận một vái này của ta thay lời cảm tạ.

Đường Kính Chi vội đi tới đỡ Trịnh Kiếm Thu dậy:

- Giữa hai chúng ta nói những lời này làm gì, nào nào, vừa ăn vừa nói.

Vì Đường Kính Chi không thay áo mới, bộ dạng bụi đất phong trần, Trịnh Kiếm Thu hỏi:

- Hiền đệ vừa từ kinh thành về Lưu Châu?

- Đúng thế, lần này đệ định về nhà đón thê thiếp lên kinh ở, xa các nàng hơn một tháng, thực sự rất nhớ nhung, làm Trịnh huynh chê cười mất rồi.

Nghe Đường Kính Chi nhắc tới thê thiếp trong phủ, trong đầu Trịnh Kiếm Thu hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp, sắc mặt liền không được tự nhiên cho lắm, nhớ lại trước kia hắn không thuyết phục phụ thân bảo vệ Đường gia, chính là bởi vì ...

Từ sau chuyến đi Lạc Thành, được Lâm Úc Hương cứu mạng, dung nhan khuynh quốc khuynh thành đó chưa bao giờ phai mờ trong đầu y.

Nhất là lúc trúng độc sắp hôn mê, bóng hình như mộng như ảo đó khắc sâu vào tâm khảm, cả đời không quên được.

Sau khi Trịnh gia và Điền gia đạt thành hiệp nghị, Trịnh Thắng bảo hắn không xen vào chuyện Điền gia và Đường gia, hắn còn muốn phản bác vài câu, nhưng trong đầu chợt nghĩ, nếu Đường phủ đổ rồi, dựa vào quyền lực của mình, muốn độc chiếm được tiên nữ đó là điều dễ như trở bàn tay, ý nghĩ đó vừa này ra liền không gì áp chế được nữa, nên bỏ mặc Đường gia bao lần phái người tới phủ cầu viện cũng không tiếp.

Chỉ là kết quả cuối cùng ngàn vạn lần không ngờ.

Cười khan vài tiếng che dấu, Trịnh Kiếm Thu áp giọng xuống hỏi:

- Đường hiền đệ, đệ nói xem vì sao hoàng đế lại phong ta làm thủ bị Kiên Thành?

- Ài, thánh tâm độc đoán, người thường làm sao hiểu được chứ?

Cho dù xung quanh không có ai, bên ngoài được hộ vệ bảo vệ nghiêm ngặt, Đường Kính Chi vẫn tỏ ra hết sức cẩn thận, hơi nhoài người về phía Trịnh Kiếm Thu nói:

- Nhưng mà đệ đoán được chín phần, hoàng thượng đang thử thách huynh, nếu huynh có thể hoàn thành tốt chuyện này, chắc chắn được hoàng thượng vời vào kinh.

Đây là những lời mà Trịnh Kiếm Thu muốn nghe, mong được nghe, vậy nên kích động hỏi:

- Thật không?

- Lần đầu đệ vào kinh diện thánh chính là một minh chứng ....

Tiếp đó Đường Kính Chi nửa thật nửa giả kể lại mấy phen nguy hiểm trong lần đầu gặp hoàng đế, nhưng nói đám Tần Mục cố ý làm khó dễ thành nhận chỉ thị của hoàng đế thử tài y, cuối cùng chốt một câu:

- Nếu không chắc chuyện này làm sao tiểu đệ có gan trà trộn vào Kiên Thành gặp huynh ngay dưới vành mắt của Điền Cơ.

Đến lúc này Trịnh Kiếm Thu hoàn toàn không còn chút nghi ngờ nào nữa, tin chắc đây là khảo nghiệm của hoàng đế dành cho mình rồi, Đường Kính Chi cũng không hề hay biết Trịnh gia đồng mưu với Điền Cơ.

Nếu không một tên thư sinh nhát gan như y có cho mười cái đầu cũng chẳng dám về Lưu Châu chứ nói gì tới trà trộn vào kinh thành.

- Hiền đệ, ta cảm tạ đệ lần nữa.

Trịnh Kiếm Thu lại đứng dậy vái thật sâu:

Lần này Đường Kính Chi không đỡ hắn nữa, mà cực kỳ nghiêm túc nói:

- Trịnh huynh, tuy tiểu đệ có nói vài câu trước mặt hoàng thượng thật, nhưng tất cả vẫn phải trông cậy vào huynh thôi. Huynh phải hành động thật nhanh gọn dứt khoát, hơn nữa hiện giờ vương triều Minh Hà ta trong có thiên tai làm nhiễu loạn lòng dân, ngoài có người Ngột Thứ như hổ đói rình mồi, chính là lúc chúng ta ra sức vì triều đình, dựng lên công tích bất hủ.

Tới đó y làm bộ hưng phấn:

- Trịnh huynh, tới khi ấy đệ bên hoàng đế bày mưu tính kế, còn huynh dẫn quân sa trường diệt địch, nếu thành công, chuyện phong hầu phong tước cũng không phải là xa vời.

Phong hầu phong tước?

Chẳng trách mà y lại nói giúp mình trước mặt hoàng đế, té ra là có mưu toan lớn của y, kẻ này quả nhiên tham vọng không tầm thường, quan chức không thỏa mãn được y.

Làm quan lúc lên lúc xuống, đấu tranh quan trường tàn khốc, không ai dám chắc được gì, xưa nay đã có gia tộc quan lại nào đứng mãi được trên đỉnh cao? Chức quyền càng lớn, càng khiến long tộc nghi kỵ, tìm đủ mọi cách diệt trừ.

Nhưng phong tước thì khác, đặc biệt nếu tước vị đó được thế tập, như vậy mãi mãi tồn tại cùng vương triều, có thể ngạo thị bách quan.

Y lợi dụng mình để mưu tính cho bản thân mà thôi.

Nhưng không sao, hơn nữa lại càng tốt, có y bên cạnh hoàng đế sẽ không lo có kẻ níu kéo hay cướp công.

Vả lại đây cũng là cơ hội của mình, chỉ cần thể hiện được tài hoa quân sự trước mặt hoàng đế, rồi nếu được phụng hoàng mệnh cầm quân đánh giặc, tích lũy chiến công, thân là võ tướng, lúc đó mình mới thực sự vươn mình lên.

Không ai có thể ngăn cản cơ hội này của ta, tuyệt đối không.

Trịnh Kiếm Thu cho rằng mình nghĩ thông tất cả rồi, bình tĩnh trở lại:

- Hiền đệ yên tâm, vi huynh nhất định sẽ sớm ngày hạ Điền Cơ.

- Năng lực của Trịnh huynh thì tất nhiên tiểu đệ tin tưởng rồi, có điều huynh cũng biết đấy, đệ và Điền Cơ thù sâu tựa biển, không tiện ở lại Kiên Thành lâu, nếu không một khi bị lão phạt hiện, e nguy hiểm tới tính mạng.

Đường Kính Chi thận trọng nói:

- Thế nên tiểu đệ định chỉ ở Kiên Thành ba ngày, nếu như huynh chưa thể hoàn thành nhiệm vụ thì đệ không thể mạo hiểm hơn nữa, đành về Lạc thành đón thê thiếp lên kinh phụng chỉ thôi.

Sở dĩ Đường Kính Chi chỉ cho hắn có ba ngày là vì biết hiện Điền Cơ còn chưa móc nối được với Phúc Thọ Vương, chính là cơ hội tốt nhất hạ địch, cho nên y phải ép Trịnh gia động thủ, tránh tình hình diễn biến xấu.

Ba ngày?

Trịnh Kiếm Thu giật mình, nhưng Đường Kính Chi nói hợp lý hợp lẽ làm hắn không có chút nghi ngờ gì cả.

****

Không cần đợi ba ngày đâu, mai là có tiếp rồi.