Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 298: Âm mưu trong thư phòng

Đường Kính Chi đang bận suy nghĩ, nghe thế chỉ thuận miệng đáp:

- À không, vừa rồi ta tới chỗ Ngọc Nhi bàn việc.

Lâm Úc Hương khẽ "ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Thoáng chút do dự, Đường Kính Chi chuyển hướng đi tới bên giường, Lâm Úc Hương nhìn thấy, tim đập dữ dội, nàng cuống cuồng lấy chăn cuốn mình lại thật chặt.

Thường ngày nàng mặc nguyên xi váy áo đi ngủ cho nên không sợ lắm, nhưng hôm nay nàng cởi váy ra rồi.

Tới bên giường, Đường Kính Chi vén màn lên, treo lên vách tường, ngồi xuống nói:

- Chẳng trách ngày nào nàng cũng luyện chế thuốc, thì ra là mang tới Tế Sinh Đường bán.

Lâm Úc Hương lòng hoảng loạn không nghe ra được lời này của tướng công thư sinh có phải mang ý trách mình hay không, lí nhí đáp:

- Thiếp thân biết rồi, sau này không dám nữa.

- Nàng đó!

Nhìn Lâm Úc Hương rúm người lại, Đường Kính Chi buồn cười, đưa tay khẽ bẹo má kiều thê:

- Giờ trời lạnh rồi, nạn dân không đủ áo ấm để mặc, nhiều người mắc bệnh, Tế Sinh Đường làm sao đóng cửa được?

Đây là lần đầu tiên Lâm Úc Hương bị Đường Kính Chi véo má, thẹn đỏ chín mặt, lòng khẩn trương đồng thời cũng cả kinh, sao mình lại không có chút ý phản kháng nào, chỉ thẹn thẹn thò thò như tiểu cô nương thế ngày?

Vì động tác của tướng công vớ bở quá tự nhiên, không hàm chứa tình dục sao?

- Thiếp thân biết rồi.

Lâm Úc Hương hoảng loạn không dám nhìn Đường Kính Chi, giọng lí nhí như muỗi kêu.

- Ừ biết rồi thì tốt.

Đường Kính Chi nói tới đó chợt phát hiện ra bộ váy gấp chỉnh tề đặt đầu giường, đó chẳng phải bộ váy đỏ mà nàng mặc hôm nay.

Chẳng trách mà nàng lại quấn chặt chăn như phòng bị cái gì đó.

Lại nghĩ tới câu hỏi trước đó của Lâm Úc Hương, Đường Kính Chi chán chường, nàng muốn đuổi mình tới chỗ Ngọc Nhi ở hay sao?

Nghĩ tới đó nàng không còn tâm tư nói chuyện nữa, đứng dậy thả rèm xuống nói một câu ngủ ngon rồi về ghế nằm của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong thư phòng Vương phủ.

Nghe nói Trương Tú bị đánh mà hôm qua Điền Cơ lại cho người tới thúc giục, bảo hắn sớm ngày động thủ với Đường gia, Vương Mông thấy đây là một cơ hội tốt, hắn có thể lợi dụng tên thủ hạ đang lên cơn này, nếu mọi chuyện an bài thỏa đáng, chuyện gì cũng để Trương Tú ra mặt, như thế tương lai cho dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể phủi sạch bách, đem toàn bộ tội trạng đẩy lên đầu Trương Tú.

Bị Đường lão thái quân đánh, Trương Tú lợi dụng chức quyền báo thù, lối tư duy này rất bình thường, làm cho kín không dây dưa tới mình là xong.

Mấy lần có hành động với Đường gia đều bị đáp trả, mà lần nào hắn cũng là bên thua thiệt, Vương Mông có hơi chùn, Đường Kính Chi đã chứng tỏ được bản thân không phải tên thư sinh chỉ biết sách thánh hiền, lại còn kéo cả Trịnh gia vào làm chỗ dựa, hắn cần cẩn thận.

Mặt Trương Tú lúc này được băng như cái xác ướp, chỉ chừa mỗi phần miệng, tuy không thể nhìn được sắc mặt, nhưng từ giọng nói cũng có thể nhận ra hắn rất căm phận:

- Vương đại nhân, mụ già đó quá ngông cuồng, ỷ mình có thân phận cáo mệnh, căn bản không coi hạ quan ra gì.

- Ài, chuyện này ...

Vương Mông làm vẻ bất đắc dĩ, thở dài sườn sượt:

- Trương đại nhân, ông cũng biết mà, cho dù là bản quan có gặp lão thái bà đó cũng phải chủ động thi lễ vấn an, ông ... Ài, ông nhịn chút đi, chuyện này coi như qua ...

- Cái gì? Vương đại nhân chẳng phải luôn muốn ra tay với Đường gia sao?

Bị một lão thái bà đánh giữa phố, cái cục tức này làm sao hắn nuốt trôi được:

Cả ngày hôm nay hắn ru rú ở trong nhà, không dám đi đâu cả, sợ người ta nhận ra, cho dù hắn biết chuyện mình bị đánh chắn chắn đã truyền khắp ngõ ngách của Lạc Thành, nhưng hắn không muốn ra phố cho người ta chỉ chỏ sau lưng.

Vương Mông lại thở dài:

- Bản quan thấy tên Đường Kính Chi kia sắp chết nên thèm gia sản khổng lồ của bọn chúng, nhưng giờ hắn khỏe mạnh như thế, mà Đường lão thái quân không dễ đối phó cho nên ...

Trương Tú thấy cấp trên bỏ ý định, tức thì cuống lên, nói ngang:

- Mụ lão thái quân đó mặc dù không dễ đối phó, nhưng chúng ta có thể tính kế với tên Đường Kính Chi kia. Đại nhân, lần trước y bất kính với ngài ở Thiên Lý Hương, chẳng lẽ ngài quên rồi sao?

Nghe thuộc hạ nói tới chuyện cũ, mặt Vương Mông cứng lại, nhưng cũng giãn ra rất nhanh, Trương Tú lúc này trong đầu chỉ có báo thù và báo thù cho nên không nhận ra, Vương Mông đang tìm cách thoái thác thì ngoài phòng có người nói vọng vào:

- Vương đại nhân, ti chức đã tới.

- Vào đi.

Vương Mông đứng dậy.

Cửa mở ra, một thanh niên tuấn dật đi vào, đó chính là Trương Thiếu Kiệt vừa mới chuyển tới Vương phủ không bao lâu.

Lúc này Trương Thiếu Kiệt mặc đồng phục quan sai lục phiến môn, người cao thẳng, cực kỳ hiên ngang tuấn tú, khiến hai nam nhân Vương Mông và Trương Tú cũng phải thầm tán thưởng, có điều mặt hơi hồng, không tự nhiên cho lắm.

Trương Thiếu Kiệt đi tới định quỳ một gối xuống hành lễ, nhưng Vương Mông nhanh chân hơn ngăn cản động tác của hắn:

- Thiếu Kiệt không cần phải đa lễ như thế, nào nào nào, ngồi xuống nói chuyện.

Trương Thiếu Kiệt và Trương Tú cũng là người quen, chỉ gật đầu với nhau, hắn bị Vương Mông ấn ngồi xuống ghế.

- Thiếu Kiệt, ngươi có nghe Trương đại nhân nói tới chuyện hôm nay bị người ta đánh ở giữa phố không?

Vương Mông về chỗ ngồi, lúc quay đi mắt lóe hàn quang, có điều quay lại thì giọng đã trở nên rất tự nhiên.

Trương Tú nghe vậy hổ thẹn nhìn sang một bên, không dám đối diện với Trương Thiếu Kiệt, không ngờ Trương Thiếu Kiệt càng có vẻ lúng túng, ấp úng nói:

- Hạ quan hôm nay bận rộn cho nên chưa được nghe tới chuyện này.

- Ừm, Thiếu Kiệt lên nhậm chức chưa lâu, đúng là nên nỗ lực làm việc.

Vương Mông cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới thong thả đem chuyện kể ra.

- Mụ Đường lão thái quân đó đúng là to gan, dám đánh mệnh quan triều đình giữa phố, Trương đại nhân, vì sao không bắt mụ ta ngay tại chỗ ?

Trương Thiếu Kiệt xuất thân giang hồ, không hề biết cáo mệnh phu nhân rốt cuộc là cái gì.

Nhìn dáng vẻ kích động của hắn, Vương Mông kín đáo cười nham hiểm, Trương Tú chỉ hậm hực giải thích nguyên nhân hắn không dám động thủ bắt người.

Vì người đó, Trương Thiếu Kiệt chẳng có chút thiện cảm nào với Đường gia, nghe vậy thì mày kiếm nhíu chặt :" Lão thái quân đó thân phận cao quý như vậy, chẳng phải giữa ta và nàng càng không có khả năng ..."

Vương Mông tính toán cả rồi, Trương Tú là thủ bị Lạc thành, muốn đối phó với Đường gia thì trong tay có 1500 quân, Trương Thiếu Kiệt là phó tổng bộ đầu lục phiến môn, có thể lợi dụng chức quyền, bịa đặt án oan, sau đó vu cho Đường Kính Chi, như thế quan phủ có thể đường hoàng bắt Đường Kính Chi vào đại lao.

Điều này hắn không phải là chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng Vương Mông thường ngày không phải ngu, chuyện gì lớn cũng cẩn thận xin chỉ thị hắn mới làm, tên Âm Lôi cản gian giảo không dễ để hắn vu cáo một cử nhân như Đường Kính Chi chuôc lấy hậu quả khó lường.

Giờ hắn mới có hai nhân tuyển thích hợp.

Chỉ cần Đường gia không còn Đường Kính Chi thì cho dù Đường lão thái quân có bản lĩnh thông thiên chăng nữa thì một lão phụ nhân không thể gây nên sóng gió gì.

Ở cái Vương triều Minh Hà này, muốn làm chuyện gì, nếu không có nam nhân ra mặt là không xong, Đường lão thái quân có năng lực hơn Đường Kính Chi chăng nữa cũng không tiện thường xuyên rời phủ, xuất đầu lộ diện, nên thường ngày bà cũng chỉ có thể ở nhà đưa ý kiến giúp đích tôn.