Nữ tử áo đen đột nhiên cười khúc khích, lắc đầu nói với điệu bộ thần bí:
- Không, ngươi nói không tính, nhưng ta nói lại được tính đấy.
- Vì sao?
Không trả lời, nữ tử áo đen chỉ nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng không tỳ vết, chầm chậm vén khăn che mặt xuống, đôi mắt đẹp nhìn khuôn mặt chấn kinh của Đường Kính Chi với vẻ bỡn cợt.
Đường Kính Chi mắt trố ra không hết nhìn nữ tử áo đen lại nhìn Đỗ Phiêu Phiêu, kinh ngạc nói:
- Các, các cô, hai cô ...
- Đúng thế, bọn ta là tỷ muội! Hơn nữa lại còn sinh đôi.
Nữ tử áo đen che miệng cười thích chí, làm hai bầu ngực no căng trước ngực rung rinh, quyến rũ vô song, nói rồi còn ôm lấy vai Đỗ Phiêu Phiêu, đặt hai khuôn mặt sát bên nhau cho Đường Kính Chi so sánh.
Đỗ Phiêu Phiêu mặc kệ hành vi của nữ tử áo đen, miệng cười nhẹ, như giếng cổ tĩnh lặng ngàn năm.
Một như bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Một như yêu tinh họa quốc ương dân.
Không ngờ lại là đôi tỷ muội song sinh, Đường Kính Chi mắt mở to hết cỡ, còn chưa hết kinh ngạc, nhìn thật kỹ thật lâu, cũng chỉ phát hiện ra đôi mày của Đỗ Phiêu Phiêu dài hơn, cong hơn, ngoài ra thì quá rõ ràng là nữ tử áo đen vóc người đầy đặn, ngực nở mông mẩy, đường cong nữ lả lượt, cực kỳ khêu gợi, còn Đỗ Phiêu Phiêu mảnh mai, khí sắc trên mặt cũng kém hơn.
Nữ tử áo đen đưa tay ra vuốt ve mái tóc của Đỗ Phiêu Phiêu, thần thái lại thay đổi, cười như cơn gió mang hơi thở ấm áp của mùa xuân thổi qua đồng nổi, con mắt nàng chớp chớp:
- Sao rồi, Đường công tử thấy nô gia nói có thể tính được chứ hả?
Đỗ Phiêu Phiêu từ đầu tới cuối không để ý, cứ như trong phòng không tồn tại người này vậy.
Đường Kính Chi không hiểu vì sao đôi tỷ muội sinh đôi này lại như băng với lửa như thế, lắc đầu nói:
- Không, cho dù cô nương có là tỷ muội của Đỗ cô nương thì cũng không có quyền nhận định cô ấy là đồ vô dụng.
- Ngươi...
Nữ tử áo đen đứng bật dậy, đôi mắt đẹp lóe hàn quang lạnh lẽo.
Đỗ Phiêu Phiêu thấy nàng ta sắp nổi giận, lên tiếng:
- Muội muội, tỷ tỷ khỏe hơn rồi, không còn chuyện gì nữa thì muội mau lui đi.
- Hừm, chỉ biết lấy thân phận tỷ tỷ ra chèn ép ta.
Nữ tử áo đen mặc dù không cam tâm, nhưng chỉ ngúng ngẩy dậm chân như đứa trẻ con, nghe lời đứng lên bước đi thật.
Có điều đi được một bước nàng thình lình quay lại, chỉ mặt thị nữ kia quát:
- Thứ ăn hại, rõ ràng biết sức khỏe chủ tử không tốt, không thể quá lao tâm lao lực mà không biết khuyên can, ta thấy ngươi chán sống rồi.
Thị nữ đó mặt tức thì trắng bệch, hai chân nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, nữ tử áo đen tích uy trong lòng nàng quá sâu, làm nàng không dám cãi lại, người run lên từng cơn.
"Rầm!" Nữ tử áo đen đập một bình sứ lên bàn, mắt long lên, giọng rin rít:
- Còn không mau đi rót nước ấm cho chủ tử uống thuốc, nếu có lần sau, ta sẽ lột da ngươi.
- Vâng, sau này nô tỳ nhất định sẽ chiếu cố thật tốt cho tiểu thư.
Thị nữ hứa xong, vội bò dậy chạy nhanh sang phòng sát bên, nơi đó có bếp lò ủ lửa giữ nước ấm.
Tới lúc này Đường Kính Chi mới chú ý tới thị nữ đó, mặc dù ăn mặc trang phục của nha hoàn, nhưng mày liễu má đào, tướng mạo cực kỳ xuất chúng không thua kém tỷ muội song sinh kia là bao, chỉ là người rúm ró trông cực kỳ tội nghiệp, vả lại có cái gì đó là lạ, Đường Kính Chi rùng mình thầm nhủ :" Chẳng lẽ đó là Đỗ Thi Thi!"
Nữ tử áo đen thấy Đường Kính Chi nhìn sang thị nữ kia, lạnh lùng liếc y một cái, khóe miệng cười quỷ dị, cất bước yểu điệu đi về phía cửa.
Nữ tử áo đen đó chẳng những toàn thân ngập tràn mị lực chết người mà ngay hương thơm trên cơ thể cũng thuộc hàng cực phẩm, nàng chỉ đi lướt qua bên người y cũng để lại hương thơm khiến người ta nhộn nhạo, có điều bên tai lại truyền tới giọng nói lạnh như băng khiến dục hỏa vừa nhen nhúm đã tắt ngúm.
« Từ nhỏ tới lớn chuyện ta thích làm nhất là đem từng món từng món đồ mà tỷ tỷ thích phá đi, đập đi, kể cả người cũng thế. »
Đường Kính Chi sửng sốt quay sang nhìn nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng phảng phất như đóng lại thành sương lạnh màu xám xịt, tích tắc khuôn mặt trái xoan nõn nà như ngọc nở nụ cười nhẹ nhàng tựa thiên sứ, sinh ra mị hoặc vô hạn, làm y cảm thấy người nhẹ bỗng đi, nhưng thoáng thất thần y lại có cảm giác không rét mà run, vì đó không phải thiên sứ, mà là ma quỷ giả mạo thiên sứ, biết nữ tử đó không đùa.
Trước đó Đường Kính Chi đã được chứng kiến thân pháp như quỷ mị của nữ tử này, biết võ công nàng không kém, nếu nàng muốn ra tay, y không có năng lực kháng cự.
Nữ tử áo đen đột nhiên đưa tay ra làm động tác kéo cắt, nụ cười như hồ ly tinh.
Cứ như có gió lạnh ù ù thổi qua sau gáy Đường Kính Chi.
- Đường công tử, Phiêu Phiêu gây phiền toái cho công tử rồi.
Đỗ Phiêu Phiêu và muội muội song sinh này lớn lên cùng nhau, sao nàng chẳng hiểu muội muội muốn làm gì, chỉ là sức khỏe nàng không tốt, căn bản không làm gì nổi muội muội.
Nhìn khuôn mặt Đỗ Phiêu Phiêu vẫn chưa phục hồi được chút sắc máu nào, Đường Kính Chi thấy lòng xót xa:
- Không sao, cô nương cứ uống thuốc đi, phiền toái của tại hạ không ít, thêm một bớt một không là gì.
Lúc này thị nữ kia đã mang ấm nước quay lại, rót một chén nước, Đường Kính Chi mở bình sứ ra, lấy một viên thuốc màu đỏ.
Vươn tay nhón lấy viên thuốc ngậm vào miệng, Đỗ Phiêu Phiêu cầm chén nước uống một ngụm nhỏ, cổ hơi ngửa lên, nuốt viên thuốc xuống, Đường Kính Chi thấy nàng cầm chén nước thôi tựa hồ cũng rất tốn sức, vội đưa tay đón lấy, quan tâm hỏi:
- Muốn uống nữa không?
Thuốc rất đắng, vị vẫn còn đọng lại ở cổ, Đỗ Phiêu Phiêu nhíu mày lắc đầu.
Vẻ yếu đuối của nàng khiến nam nhân nào cũng muốn ôm vào lòng vỗ vễ chở che, Đường Kính Chi thầy tim đau đâu, cầm chén trà, từ mình đỡ nàng uống.
Đỗ Phiêu Phiêu rất phối hợp, không có chút phản kháng nào.
Uống nước xong, Đỗ Phiêu Phiêu nhoẻn miệng dịu dàng cười với Đường Kính Chi, đưa tay chải lại mái tóc, nói:
- Thi Thi, ngươi đi dọn đồ đi rồi lát nữa theo Đường công tử, với thân phận tỳ nữ của ngươi mà bán được 8888 lượng bạc là hiếm có lắm rồi.
Ra thị nữ này đúng là Đỗ Thi Thi thật.
Bất ngờ nghe được câu này, Đỗ Thi Thi hoảng loạn, chân tay luống cuống không biết phải làm sao, quỳ sụp xuống.
- Đi đi, ngươi có thể đem theo toàn bộ trang sức và vật phẩm trong phòng ngươi.
Đỗ Phiêu Phiêu khẽ phẩy tay:
Nhìn ra được chủ tử thực sự muốn thả cho minh đi, Đỗ Thi Thi không dám tin, đôi mắt trào ra mấy giọt lệ hoa, dập đầu mấy cái rồi vội chạy về phòng dọn đồ.
Nhìn Đỗ Thi Thi có phản ứng lớn như thế, Đường Kính Chi thở dài vui mừng, xem ra việc mình làm không sai. Đỗ Phiêu Phiêu do dự một chút rồi nói:
- Đường công tử, thực không muốn dấu, Thi Thi trừ là thị nữ thiếp thân của Phiêu Phiêu ra nó còn là muội muội cùng cha khác mẹ của Phiêu Phiêu.
- Hả?
Đường Kính Chi há hốc mồm:
Thảo nào, thảo nào lúc nãy nhìn nàng có cảm giác là lạ, đó là vì ba nàng giống nhau ...
Nhưng kinh ngạc còn chưa hết.
- Vì chuyện của phụ thân, muội muội của Phiêu Phiêu rất hận nam nhân, cho nên công tử đừng để bề ngoài của nó cho mắt, vốn theo ý nó, phải đề Thi Thi chịu đủ mọi nhục nhã trên đời mà chết. Nhưng công tử đã lên tiếng, Phiêu Phiêu sẽ cho Thi Thi rời đi, hi vọng Thi Thi theo vị Giả công tử đó sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
Nghe thêm câu này Đường Kính Chi cảm thấy đầu óc không đủ sử dụng nữa rồi.
Quan hệ giữa ba nữ tử đúng là loạn xà ngầu.