Đường Lễ Chi vốn cảm thấy muôn vàn lưỡi dao đã chạm vào người, sắp lấy mạng hắn, đột nhiên đai kẹp chân tay bật mở, bị người ta kéo sang một bên.
Ra tên ngục tốt nghe tiếng hét kia biết có chuyện không hay xảy ra rồi, nhưng mà hắn ở dưới này lâu, tâm lý biến thái, không cam tâm cho nên mới chơi trò đó dọa Đường Lễ Chi một vố.
Mặt tái me tái mét, hai hàm răng va vào nhau cầm cập, đầu óc Đường Lễ Chi trống rỗng, sợ tới mất ý thức rồi.
- Dừng tay, dừng tay.
Lúc này người kia đã hớt ha hớt hải chạy tới, thấy Đường Lễ Chi nằm bò trên mặt đất chưa chết mới yên tâm, quỳ xuống trước mặt Vương Mông, thở hổn hển báo:
- Lão gia, không hay, Nhị thiếu gia bị người ta bắt cóc rồi.
Vương Mông nghe người kia nói, tức thì nổi cơn tam bành, hắn là thành thủ Lạc Thành, cả cái thành này là địa bản của hắn, vậy mà nhi tử bị bắt cóc ngay trên địa bản của mình, nếu chuyện này truyền ra thì hắn còn vác mặt đi đâu được nữa.
- Phản rồi, đúng là phản rồi, là kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu dám bắt cóc nhi tử của Vương Mông ta!
Vương Mông mặt tìm tái rống lên:
- Chuyện n ...
Người kia quỳ dưới đất, lấy ra thư tín trong lòng ngực, giơ lên qua đầu:
- Lão gia, đây là thư mà kẻ gian ...
Còn chưa nói hết Vương Mông giật ngay lấy phong thư, xem rõ nội dung, người hắn lảo đảo, mặt còn đỏ hơn cả lò lửa bên cạnh.
Thì ra phong thư này chính là phong thư để lại biệt viện Đường gia khi hắn phái người bắt cóc Đường Lễ Chi.
Đối phương chỉ để lại mấy chữ ở mắt sau :" Trước khi trời tối không thấy người, giết!"
- Họ Đường kia, ngươi muốn chết rồi!
Vương Mông xé toạc phong thư, chưa hả, gập lại xé tiếp, xé thành mảnh vụn ném vào lò lửa, quát:
- Người đâu, chuẩn bị ngựa, triệu tập toàn bộ nha dịch bộ đầu trong phủ nha lại, ngoài ra phái người đi thông tri cho Trương Tú bảo hắn điều hết quân sĩ tới phủ Đường gia, vây kín đại viện Đường gia, một con ruồi cũng không cho bay ra.
Dứt lời bước đi phăm phăm.
Có điều hắn mới đi được vài bước bị người kia bò tới chặn lại:
- Lão gia, không được, vạn vạn lần không được.
- Xéo ngay.
Vương Mông đã bị lửa giận che mờ lý trí, giơ chân đá người kia lăn lông lốc, nhưng người kia nhịn đau, bò dậy, ôm lấy chân phải hắn kêu gào:
- Lão gia, không thể làm thế, ngàn vạn lần không thể làm thế, nếu không Nhị thiếu gia chẳng may có gì bất trắc thì nguy to.
Nghe người kia nói câu này, Vương Mông đứng khựng lại tại chỗ.
Đúng thế, nếu Nhị nhi tử của hắn có gì bất trắc, thì hắn cũng xong.
Vương Mông có tổng cộng ba đứa nhi tử, đứa lớn và đứa út do chính thê sinh, tư chất bình thường, còn đứa Nhị nhi tử này do bình thê của hắn Vương Điền Thị sinh ra.
Sở dĩ nói hắn cũng xong là vì Vương Điền Thị có thân phận đặc thù, ả là cháu gái của Điền Cơ.
Vương Điền Thị tính tình đanh đá ngoa ngoắt, ả ta mặc dù là bình thê, nhưng lại là chủ mẩu đương gia thực sự của hậu viện Vương phủ, nếu chẳng phải chính thê của Vương Mông sinh được hai nhi tử, địa vị chắc chắn, có khi sớm bị ả ta hại chết hoặc Vương Mông không chịu nổi bức ép mà đuổi khỏi nhà rồi.
Nghĩ tới sự hung hãn của Vương Điền Thị, Vương Mông thấy đau đầu nhức óc, nhi tử bị bắt cóc hắn cũng đau lòng, nhưng chủ yếu là phẫn nộ, Đường gia bắt con hắn ngay trên địa bàn của hắn chẳng khác gì vả vào mặt của hắn.
Nhưng đứa con này của hắn không thể để có chút tổn hại nào, nếu không Vương Điền Thị biết con xảy ra chuyện làm loạn lên thì nguy to.
Quan trọng nhất là không thể để Vương Điền Thị đi vật vã khóc lóc với Vương Mông nếu không tiền đồ của hắn sẽ bị hủy hết.
- Buông tay.
Vương Mông sau khi bình tĩnh lại quát khẽ một tiếng, trung niên quỳ dưới đất vội buông tay ra, Vương Mông khôi phục tự do, ngồi xuống ngực nhấp nhô vì giận.
- Vậy ngươi nói ... Hả? Người này là ai?
Nghĩ tới bà nương Vương Điền Thị kia là đầu Vương Mông vừa đau vừa loạn, đang định hỏi chuyện người kia thì thấy Âm Lôi cũng tới, hơn nữa đứng sau lưng hắn còn có một nam tử vận trường sam màu trắng.
Âm Lôi đi tới một bước, khom lưng chắp tay nói:
- Đại nhân, chuyện Nhị thiếu gia tạm bỏ qua một bên đã, để ti chức giới thiệu cho người một vị thanh niên thiếu hiệp.
Rồi quay lại nhiệt tình kéo tay tên thanh niên áo trắng:
- Người này họ Trương tên Thiếu Kiệt, là hảo hữu mà ti chức mới kết giao gần đây, không những tướng mạo đường đường, mà công phu còn cực kỳ cao, so với ti chức thì hơn nhiều lắm ... Thiếu kiệt, mau ra mắt Vương đại nhân đi.
Trương Thiếu Kiệt mày hơi nhíu lại rất khó phát hiện, do dự một chút mới đi tới quỳ một gối xuống:
- Thảo dân Trương Thiếu Kiệt bái kiến Vương đại nhân.
Từ lúc Âm Lôi bắt đầu giới thiệu thì Vương Mông đã để tâm quan sát thanh niên anh tuấn này, nhìn lên nhìn xuống không ngừng, nên cả vẻ mặt biến hóa lẫn chút do dự kia đều bị hắn nhìn thấy hết.
Có điều hắn không để ý lắm, vì kẻ có bản lĩnh đa phần đều kiêu ngạo.
- Thiếu hiệp, mời đứng lên.
Không hổ danh kẻ làm quan, Vương Mông muốn đổi sắc mặt là đổi được ngay, trước đó còn đang tím tái như cái gan lợn, chớp mắt đã tươi cười như hoa nở, còn đi tới đỡ Trương Thiếu Kiệt lên:
- Trương thiếu hiệp hiếm có được lọt vào mắt xanh của Âm đại nhân, ắt hẳn phải có bản lĩnh hơn người.
Trương Thiếu Kiệt không ngờ thành thủ đại nhân phẩm trật không phải nhỏ lại có thái độ hiền hòa dễ gần như thế, bỗng dưng đâm sợ, vội vàng khom lưng nói:
- Thảo dân từ nhỏ tập võ, được gia gia chỉ điểm, cũng luyện được một thân bản lĩnh không tệ lắm, mấy ngày trước trùng hợp cùng Âm đại nhân uống rượu trong một tửu quán, vì chuyện nhỏ mà phát sinh tranh cái, tỉ thí vài chiều, thắng được nửa trù.
Nói tới đó khóe miệng hơi nhếch lên có vẻ đắc ý.
Âm Lôi thì mặt nhăn nhúm khó coi, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, cười ha hả phụ họa:
- Trương hiền đệ khiêm tốn quá, thắng nửa trù là sao, căn bản đánh cho vi huynh không còn sức chống trả mà.
Nghe Âm Lôi nói vậy, khoe miệng Trương Thiếu Kiệt vểnh lên càng cao.
Vương Mông nhìn thấy hết tất cả thái độ của Âm Lôi và Trương Thiếu Kiệt, một trái một phải nắm lấy tay cả hai, cười phóng khoáng:
- Trương thiếu hiệp bản lĩnh hơn người, lại có thể đánh cho Âm đại nhân không còn sức chống trả, đúng là không đánh không quen nhau.
Âm Lôi nghe Vương Mông đề cao Trương Thiếu Kiệt và hạ thấp mình thì lòng không thống khoái, đột nhiên nhận ra tay Vương Mông bóp nhẹ một cái, chút không vui bay biến sạch.
Đó là sự khẳng định, Âm Lôi hắn mới là tâm phúc của Vương Mông.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân nữa mà hắn không thể không nhẫn nhịn Trương Thiếu Kiệt đó là chiếc cương châm bay qua da đầu hắn lúc ở Thiên Lý Hương, cả đời này hắn không thể quên được.
Có Trương Thiếu Kiệt, nhiệm vụ đối phó với nữ tử khủng bố đó không phải lo nữa.
Trương Thiếu Kiệt không phát hiện ra động tác nhỏ của hai người kia, được quan lớn triều đình khen thì người lâng lâng, lưng ưỡn thẳng, cằm hếch cao.
Nhìn bộ dạng Trương Thiếu Kiệt như thế, Vương Mông càng mừng:
- Bản lĩnh Trương thiếu hiệp phi phàm, không biết có tính toán ra sức cho triều đình không?
Trương Thiếu Kiệt còn chưa kịp nói, Âm Lôi đã giành trước:
- Trương hiền đệ, còn không mau bái tạ đại nhân đi.
- Đa tạ đại nhân nâng đỡ.
Lần này Trương Thiếu Kiệt không còn do dự nữa, quỳ một gối xuống đất.
Trao đổi ánh mắt với Âm Lôi xong Vương Mông mới đỡ Trương Thiếu Kiệt lên:
- Thiếu hiệp có lòng trung ra sức vì nước là phục của triều đình và bản quan, ừm, hiện lục phiến môn còn thiếu chức phó tổng bộ đầu, đợi bản quan về nha môn sẽ thảo công văn giới thiệu Trương thiếu hiệp.
Vương Mông có quyền bãi nhiễm bổ nhiệm quan viên dưới thất phẩm, song hồ sơ vẫn nắm trong tai lại bộ, nên trình tự vẫn phải làm.